Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 210 : Người Tạo Điềm Lành! (2)
am Hoa Tam Diệp Thảo so sánh với hai khỏa Linh Đan trung phẩm cũng trân quý hơn, mà sự thần kỳ của trân châu ánh nguyệt cũng làm cho người ta sợ hãi than, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người trong triều đình đều nghị luận.
- Hãy bình thân, cực khổ cho hai vị.
Hôm nay là đại thọ của Hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu ngồi trên, Hoàng đế ngồi ở một bên, Hoàng thái hậu ung dung hoa quý, có thái giám đi tới nhận lấy hộp ngọc, nàng thì lệnh cho Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo hai người đứng dậy.
- Tướng môn hổ tử, quả nhiên không tệ. Hai người các ngươi đi theo phụ thân ngươi chinh chiến nhiều năm, lập rất nhiều công trạng, vốn là dựa theo công lao hẳn là sớm đã được cất nhắc trở thành tướng quân, chỉ tiếc phụ thân ngươi sợ người khác trách móc ngược lại luôn luôn đè ép, hôm nay trẫm ban thưởng, tăng hai người các ngươi lên làm tướng, hy vọng hai người các ngươi sau này có thể học tập bậc cha chú thuần chất trung thành đền nợ nước, thần phục Minh Ngọc Hoàng Triều ta, vì nước chiến đấu.
Sau khi Hoàng thái hậu nói xong, lúc này Hoàng đế mới lên tiếng, vừa mở miệng trực tiếp đã phong Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo trước mắt đều là phó tướng trở thành tướng quân.
Tướng quân của phó tướng chính là không như bình thường, hơn nữa người nắm giữ thực quyền, trên thực tế bản thân Hoàng đế cũng rất rõ ràng, phó tướng dưới Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ chỉ cần thông báo một chút triều đình có thể trực tiếp bổ nhiệm. Bọn họ không phải Đại tướng quân bình thường, Đại tướng quân bình thường cho dù nắm giữ binh quyền, nhưng là không thể như bọn họ.
Bọn họ quản hạt mấy hành tỉnh như vậy, Đại tướng quân thống lĩnh Tây Bắc, Tây Nam thật ra thì đã vượt xa Đại tướng quân bình thường. Mà con của bọn họ có phải tướng quân hay không, cũng đã không trọng yếu.
Nhưng Hoàng đế tự mình phong thưởng, vẫn là để cho Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo rất là vui vẻ, hai người lập tức quỳ xuống tạ ơn.
- Tốt, hôm nay khắp chốn mừng vui, các ngươi tất cả cũng đã trưởng thành. Các ngươi cũng là đại biểu cho mấy trăm vạn tướng sĩ của Tây Bắc cùng Tây Nam, vậy thì hẳn là giống như nam tử hán, người đâu, dọn chỗ ở bên cạnh.
Hoàng đế rất là vui vẻ, tùy ý vừa nói.
Bá!
Hoàng đế vừa nói vậy, thoáng cái mấy ngàn trong đại điện toàn bộ yên lặng như tờ, phải biết rằng hôm nay buổi lễ long trọng trong đại điện này, cũng có phân khu vực.
Giống như là Nhậm gia, vị trí gia chủ ở phía trước nhất, sau đó bên cạnh sẽ có mấy vị trí trọng yếu, dành cho Chiến Thiên Long một người vừa là người của Nhậm gia, lại đang có thực quyền trong triều đình, sau đó ở phía sau còn lại là ba vị trưởng lão, phía sau nữa còn lại là một chút đệ tử đủ tư cách nhậm chức tại triều đình.
Nhiều gia tộc cũng là như thế, trên căn bản rất rõ ràng. Sau đó phía dưới còn có một chút quan to triều đình, cuối cùng mới là một chút người tản mát.
Đây chính là đặc điểm chỉ có ở Minh Ngọc Hoàng Triều, gia quốc thiên hạ, trước có gia tộc sau có quốc gia, khái niệm gia tộc vô cùng cường thế. Bởi vì ngay từ đầu hoàng gia mặc dù cầm quyền, nhưng ngũ đại gia tộc cùng chung khai sáng Minh Ngọc Hoàng Triều, rất nhiều quy củ cũng là như thế, các đại gia tộc cũng là mượn cơ hội bày ra lực lượng.
Theo lý thuyết cho dù coi trọng Nhậm Cường, Nhậm Hạo như thế nào, cho dù bọn họ đại biểu cho lão tử của bọn họ là Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành cùng Tây Nam Đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ, tối đa cũng chỉ là ngồi ở dưới gia chủ Nhậm gia hoặc là chuẩn bị chỗ ngồi bên cạnh Chiến Thiên Long.
Hiện tại Hoàng đế tự mình ban thưởng ghế ngồi cho bọn hắn, mặc dù là ở sau cùng, nhưng ý tứ này lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Nhậm Quân Dương, Nhậm Văn Húc, Nhậm Hàn Lâm ba vị trưởng lão tất cả cũng ở đây, giờ phút này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chân mày cũng nhíu chặc.
- Ha ha, hai tiểu hài tử xấu xa các ngươi lớn như vậy, tới đây cho ta nhìn xem, ngồi bên cạnh ta.
Chiến Thiên Long cũng mặc kệ nhiều như vậy, vừa nghe cái này thiếu chút nữa nổi giận, người của Nhậm gia làm sao có thể chỗ khác, trừ phi tự lập môn hộ.
- Chiến thúc thúc nơi đó chúng ta làm sao dám ngồi, đợi sau khi mừng thọ hoàng thái hậu chấm dứt chúng ta nhất định đi thỉnh an Chiến thúc thúc. Chúng ta vẫn là ngồi ở phía sau trưởng lão a, hai người chúng ta chẳng qua là đại biểu cho phụ thân đến đưa thọ lễ cho Hoàng thái hậu, hai người tiểu bối chúng ta sao dám ngồi ở phía trước.
Nhậm Hạo trước tiên nói một câu với Chiến Thiên Long, sau đó lại nói với Hoàng đế, cùng Nhậm Cường hai người đi tới phía sau Nhậm Văn Húc bọn họ.
Hoàng đế cũng không để bụng, đây bất quá là hắn tạm thời nảy lòng tham, xem một chút xem hai đứa con trai này của Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ như thế nào, sau khi Nhậm Cường nghe được chính mình nói vậy rõ ràng đã cau mày, Nhậm Hạo cũng là ứng đối tự nhiên. Thực lực của hai người này tất cả cũng sớm đã là Thần Thông Cảnh, đi theo phụ thân bọn họ tác chiến nhiều năm, căn cứ tình báo mà nói cũng trung quy trung củ, hôm nay vừa nhìn thật cũng không sai.
Chiến Thiên Long chỉ sợ hai tiểu bối này trẻ tuổi không hiểu chuyện, thật sự tự mình ngồi xuống, như vậy nếu truyền đi ảnh hưởng có thể to lắm. Nếu bọn họ ngồi vào khu vực của Nhậm gia, về phần bọn họ ngồi ở chỗ đó hắn cũng lười để ý tới, chẳng qua là khóe mắt liếc về phía Hoàng đế, trong lòng tự nhủ Minh Ngọc Hoàng Triều mặc dù có thể duy trì đến hiện tại, cũng là bởi vì phương thức duy nhất này.
Nếu như Hoàng đế chẳng qua là không muốn Nhậm gia độc đại, cân bằng lực lượng của ngũ đại gia tộc có thể tiến hành, nhưng nếu như Hoàng đế muốn thu quyền, thay đổi cục diện ngũ đại gia tộc gia quốc thiên hạ của Minh Ngọc Hoàng Triều, chỉ sợ cũng sẽ đưa tới cơn phong bạo trước nay chưa từng có.
Lão Đại năm đó trước khi đi đã nói, bệ hạ hùng tâm tráng chí rất lớn, cũng không biết hắn sẽ đối nội hay là đối ngoại?
Nhậm Văn Húc ba người bọn họ thì rất là vui vẻ, dù sao mừng thọ hoàng thái hậu là chuyện vui, nhìn thấy Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo thế nhưng nhích tới gần bọn họ, lập tức nhẹ giọng nói chuyện với bọn họ.
- Hai người các ngươi đều tới, nhưng vị gia chủ kia của chúng ta, hừ.
- Lão Tam, có việc về gia tộc rồi hãy nói.
- Hắn a, bị ngăn chặn ở bên ngoài.
- Mất mặt.
Nhậm Hàn Lâm vốn là thuận miệng khó chịu oán trách một câu, sau khi bị Nhậm Quân Dương quát lớn một tiếng liền im miệng, nhưng Nhậm Hạo cùng Nhậm Cường nghe vậy không nhịn được nói một câu, lần này để cho Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Quân Dương cũng mở to mắt.
Cái gì? Đường đường là gia chủ Nhậm gia, thế nhưng bị người khác ngăn chặn ở bên ngoài, đây coi là chuyện gì.
Mất mặt a, thật sự là làm Nhậm gia mất mặt.
Loại chuyện này sớm không tới, thế nhưng...
Bọn họ cả đám đều rất là khó chịu, bất quá dù sao trường hợp này cũng không tiện nói, một đám không nhịn được lắc đầu, sau đó cũng khống chế thanh âm nhìn về phía trước, bởi vì Hoàng đế đã đứng dậy chuẩn bị nói chuyện.
Mà một phương hướng khác, ở phía dưới tứ đại gia tộc, trên một cái bàn vị trí cũng cao hơn so sánh với một vài vị Vương gia khác, Ngọc Vô Song đang nhàm chán dùng hai tay chống càm, làm bộ đáng thương nhìn về phía Ngọc Thành ngồi ở chỗ đó.
Thấy cái bộ dáng này của Ngọc Vô Song, Ngọc Thành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, vốn là hắn năm lần bảy lượt bảo đảm ở chỗ này là có thể nhìn thấy Nhậm Kiệt, nhưng hắn cũng không có nghĩ đến thời điểm này mà Nhậm Kiệt còn chưa có tới.
Cho nên giờ phút này Ngọc Thành chỉ có thể thông qua thần thức an ủi Ngọc Vô Song, nói cho nàng biết đừng nóng vội, một hồi không được đợi yến hội kết thúc hắn sẽ đích thân mang nàng đi tìm, lúc này mới khiến sắc mặt Ngọc Vô Song tốt hơn.
Giờ phút này đông đảo thọ lễ cũng đã dâng lên, sau đó là một ít màn biểu diễn, bữa tiệc cũng lập tức bắt đầu, buổi tối có tiết mục rất hay. Mà hôm nay Nhậm Cường, Nhậm Hạo kịp thời chạy tới, dâng Tam Hoa Tam Diệp Thảo cùng trân châu ánh nguyệt lên lại càng đẩy không khí lên cao trào.
Bất quá không ít người cũng lưu ý đến, giờ phút này vị trí chỗ ngồi của gia chủ Nhậm gia vẫn là trống không.
- Cả nước chúc mừng, chúng ta cùng chung vì Hoàng thái hậu...
Ngay khi Hoàng đế đứng dậy, những người khác tất cả cũng đứng dậy theo, nâng chén, chuẩn bị bắt đầu yến hội cùng nhau chúc thọ Hoàng thái hậu.
Oanh!
Tất cả mọi người cảm giác hai mắt tỏa sáng, trong đại điện trong nháy mắt tràn đầy vô số tia sáng kỳ dị lưu động, muôn màu muôn vẻ, hơn nữa tia sáng này từ bên ngoài chiếu vào, trong nháy mắt bầu trời vốn là mờ tối liền mất đi sắc thái, nhất là trong ánh sáng này, thậm chí có nhiều tia hàn khí lạnh như băng, ánh sao chớp động còn có một chút long khí lưu động ở trong đó.
Đây là?
Tất cả mọi người sợ ngây người, kinh ngạc nhìn chung quanh, không rõ đây là chuyện gì xảy ra?
- Trời giáng điềm lành, phù hộ Minh Ngọc Hoàng Triều ta, sinh nhật 70 của Hoàng thái hậu, thiên địa cùng hạ, trời ban điềm lành, Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế...
Nhưng vào lúc này, bên ngoài vọng tới một cái thanh âm, vang dội cả hoàng cung, truyền vào trong đại điện.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu