Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Q.3 - Chương 209: Một Mình Xâm Nhập
Đ
ằng Khi Chính Nam chuẩn bị ba chiếc xe, hai chiếc xe con và một chiếc xe tải, hiện giờ còn trong khu vực không chế của người Nhật, vẫn có thể cưỡi ô tô đi một đoạn.
Hai ninja một chiếc, hai anh em Đằng Khi cùng Tả Đăng Phong một chiếc, Tả Đăng Phong ban đầu định từ chối, nhưng nhìn thấy Đằng Khi Chính Nam ngồi trên ghế lái phụ, liền ngồi lên phía sau, ở sau có thể ngồi được ba người, hắn và Đằng Khi Anh Tử cộng thêm 13 thì vừa đủ.
Ô tô đi chậm rãi, Tả Đăng Phong nhíu mày quan sát Đằng Khi Chính Nam, Đằng Khi Chính Nam ngồi ghế trước là một hành động cực kỳ thông minh, vừa có thể tránh tình trạng xấu hổ cho cả hai lại vừa đảm bảo an toàn của bản thân, hắn biết Tả Đăng Phong sẽ không đánh lén từ phía sau, ngoài ra hắn đẻ Đằng Khi Anh Tử ngồi phía sau cùng Tả Đăng Phong cũng là để làm giảm bớt bầu không khí thù địch.
Nhưng còn một việc khiến Tả Đăng Phong đau đầu, thời gian tới chắc chắn là khoảng thời gian người lừa ta gạt, là quá trình lục đục với nhau, nếu chỉ là lục đục thì không sao, người phải chết vẫn sẽ là Đằng Khi Chính Nam nhưng mục tiêu Chu Lăng vẫn rất khó giải quyết, lăng mộ nhà Chu đều rất ít cơ quan, bởi vì thời đó con người còn ngu muội vụng về, không am hiểu âm hiểm xảo trá, nhưng lăng mộ của Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương chắc chắn sẽ có cơ quan, bởi vì bọn họ là Hoàng Đế của nhà Chu, lúc Chu Vũ Vương chết Khương Tử Nha vẫn còn sống, cho nên cả hai lăng mộ của Chu Văn Vương và con hắn Chu Vũ Vương chắc chắn sẽ do Khương Tử Nha thiết kế, đi vào hoàng lăng chính là cùng Khương Tử Nha giao đấu, không giống việc so đấu trận pháp mà lần này chính là so đấu trí tuệ.
Dọc đường đi mọi người đều không nói chuyện, tám giờ tối, đến tiến vào khu vực Hà Nam, tuyến đường Đằng Khi Chính Nam chọn lựa đã được tính toán kỹ lưỡng, tất cả đều là khu vực do người Nhật chiếm đóng.
Buổi tối mọi người nghỉ ngơi tại một doanh trại của quân Nhật, Tả Đăng Phong không ngủ lại quân doanh, mà dẫn theo 13 ra bên ngoài tìm quán trọ ở lại, sáng sớm hôm sau lại trở về quân doanh tiếp tục hành trình.
Liên tục ba ngày, mọi người đều di chuyển, tới được biên giới của Hà Nam mới bỏ lại ô tô, chuyển sang xe ngựa, ngụy trang thành tiểu thương buôn lương thực để tiến vào khun vực tỉnh Thiểm Tây.
Đám người Đằng Khi Chính nam ở bên trong xe ngựa, Tả Đăng Phong và Đằng Khi Anh Tử thì ngồi trước mở đường, đây cũng là an bài của Đằng Khi Chính Nam, cả đoàn chỉ có hắn và em gái là có thể nói tiếng Trung lưu loát.
-Chúng ta nhất định sẽ đưa cho ngươi Thổ Dương thuần âm, ngươi đừng lo lắng!
Đằng Khi Anh Tử dùng tiếng Trung nói, mục đích chính là không muốn để những người Nhật trong xe không nghe được.
-Chỉ cần đưa cho ta hai chiếc sừng thôi!
Tả Đăng Phong im lặng một lát mới bình tĩnh nói, mục đích mà Đằng Khi Anh Tử nói những lời này chính là để hắn yên tâm hợp tác với bọn hắn, đều không phải vì tình cảm riêng tư, cho nên khi Tả Đăng Phong nói dối cũng không cảm thấy có lỗi.
Đằng Khi Anh Tử nghe xong gật đầu, không nói gì nữa, mấy ngày trước đó cả hai hầu như không hề nói chuyện với nhau.
-Vì sao các ngươi lâm thời lại thay đổi chủ ý, cần phải đến khu vực đó trước?
Tả Đăng Phong chợt hỏi.
-Anh của ta rất quen thuộc lịch sử của các ngươi, biết ở Trung Quốc hoàng thượng là hóa thân của Long, cho nên mới đến nơi này trước.
Đằng Khi Anh Tử suy nghĩ một lát mới trả lời.
-Anh của ngươi thật thông minh, ta cũng cảm giác ở một trong hai hoàng lăng kia có thể có Thổ Long thuần dương mà các ngươi cần, nhưng các ngươi cứ như vậy mà đến quả thật rất nguy hiểm, Quan Trung từ trước đến nay luôn là vùng đất binh gia phải tranh, bây giờ do Quốc Dân Đảng khống chế, quân đội rất nhiều.
Tả Đăng Phong gật đầu nói, Hàm Dương từng là nơi được vài vị Hoàng Đế chọn để đống đô, Tần Thủy Hoàng chính là một trong số đó, nơi có thể xuất hiện một vị hoàng đế chắc chắn là nơi có long khí tẩm bổ.
-Chúng ta có thể dễ dàng thoát thân!
Đằng Khi Anh Tử liếc mắt nhìn Tả Đăng Phong một cái.
-Đừng tưởng rằng đám các ngươi rất lợi hại, một mình xâm nhập thật sự rất nguy hiểm.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
-Không phải còn có ngươi sao!
Đằng Khi Anh Tử liền cười nói.
-Ngươi tưởng ta là thiên hạ vô địch sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
-Đúng vậy!
Đằng Khi Anh Tử cười nói.
-Đừng nói là ta không phải, cho dù ta có là thiên hạ vô địch, có thể cứu các ngươi thì ta chắc chắn sẽ không cứu.
Tả Đăng Phong thành thật nói, nên hắn cười rất chân thành.
-Chiến tranh thật đáng ghê tởm.
Đằng Khi Anh Tử nhắm mắt lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe xong cười cười, không tiếp lời, không có người ghê tởm thì làm sao có chiến tranh ghê tởm chứ.
Tới địa giới tỉnh Thiểm Tây, tốc độ mọi người rất chậm, mỗi ngày đi chưa được hai trăm dặm. Đám quỷ Nhật này thật may mắn, thịt dê nhúng và các món ăn khác ở đây đều hợp khẩu vị của chúng.
Nhìn đám quỷ tha hồ hưởng thụ thức ăn Trung Quốc, trong lòng Tả Đăng Phong cực kỳ tức giận, đây là thức ăn của người Trung Quốc, đám cường đạo ngoại bang này dựa vào cái gì có thể ăn chứ, nhưng loại cảm xúc này rất nhanh đã được chính hắn áp chế, vàng bạc châu báu, tranh chữ quý hiếm, than đá.. đều đang bị đám quỷ Nhật dùng thuyền vận chuyển liên tục về nước mình, so sánh với những thứ đó thì vài món thức ăn chẳng tính là gì.
Liên tục ngày đi đêm nghỉ, chạng vạng bảy ngày sau, mọi người đã đến được phía đông bắc Hàm Dương nơi đặt Chu lăng.
Chu lăng, tên như ý nghĩa chính là hoàng lăng của nhà Chu, trước đó nơi này tùng được chính phủ quốc dân tu sửa, bên ngoài đình đài, hai bên đường dựng các bức thạch điêu, nhưng những bức thạch điêu này đều không phải của thời Chu, mà do các triều đại sau hiến tế, tế đạo rộng không quá ba trượng, dùng gạch màu xám lót đường, cỏ dại chui ra từ các kẽ gạch, lộ vẻ hoang vu, ở phía bắc tế đạo có hai đống đất hình tròn cao không quá ba mươi trượng, chu vi nam bắc cũng không quá ba mươi dặm, chiếm diện tích vài dặm, ở phía tây Chu lăng cỏ dại mọc rậm rạp, dựa vào độ khô và mịn thì không phải có từ thời Chu, ngoài những thứ đó thì hai bên trái phải Chu lăng đều là đất hoang, không hề có núi cao hay sông dài gì, không có chút khí phách nào mà hoàng lăng nên có, mà ngược lại còn có vẻ điêu tàn, dường như nó đã bị thời gian cướp đi tuổi xuân vậy, hoặc giống như bị con cá bị sức nóng mặt trời cướp đi hết lượng nước trong người, gầy trơ cả xương, không khí trầm lặng.
Chu lăng không có thủ vệ, người nhàn rồi có thể đi vào, lăng mộ cách thành Hàm Dương không quá mười dặm, xung quanh lăng mộ rơi vãi không ít tạp vật, chứng tỏ nơi này thỉnh thoảng có du khách đến du ngoạn, bốn phía lăng mộ không có tường che, có thể nhìn thấy đường quốc lộ ở phía xa, nghỉ chân trước lăng, Tả Đăng Phong rất khó tưởng tượng được bên trong hoàng lăng đã ba ngàn năm này còn cất giữ thứ gì.
Đám người Đằng Khi nghỉ chân trong rừng cây phía tây lăng mộ, nơi này cây cối um tùm, xen lẫn là những cây đại thụ cao lớn, vẫn có thể xem là nơi tốt để ân núp.
-Tả tiên sinh, ngươi nói nên bắt đầu từ đâu?
Sau khi nghỉ ngơi đủ, Đằng Khi Chính Nam gấp gáp hỏi.
-Ngươi nói trước đi!
Tả Đăng Phong cười nhạt nói.
-Tương truyền lăng mộ của Chu Văn Vương ở phía nam, còn phía bắc là lăng của Chu Vũ Vương, ta nghĩ nên bắt đầu đào ở phía nam trước.
Đằng Khi Chính Nam suy nghĩ một lát mói nói.
-Được, cứ như vậy đi!
Tả Đăng Phong gật đầu nói, Đằng Khi Chính Nam chọn bắt đầu từ lăng mộ phía nam là vì Chu Văn Vương trên đường phạt trụ băng hà, sau đó Chu Vũ Vương thống nhất Trung Quốc đăng cơ làm hoàng đế, trong lịch sử hoàng đế được gọi là Chân Long Thiên Tử, nếu đã là con trai của long, vậy thì Long chắc chắn phải được chôn bên trong lăng mộ của Chu Văn Vương, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Đằng Khi Chính Nam, Tả Đăng Phong không tin như vậy, sau khi đến đây hắn không cảm giác được hơi thở khác thường nào, cũng không cảm giác thấy khí phách của hoàng lăng, cổ ngữ có câu “hổ chết còn uy” nếu đây chính là hoàng lăng thật, vậy thì không thể nào không có khí phách của hoàng gia được.
Đằng Khi Chính Nam biết Tả Đăng Phong có địch ý với mình, nghe xong lập tức dẫn theo mười hai tên lính Nhật và hai gã ninja đi về hướng đông, rõ ràng là định đào bới suốt đêm.
Chỉ còn lại Tả Đăng Phong và Đằng Khi Anh Tử ngồi lại nơi nghỉ chân.
-Ngươi không đến xem một chút sao?
Tả Đăng Phong nhìn Đằng Khi Anh Tử hỏi.
-Ta không hiểu việc này, có nhìn cũng không giúp được gì!
Tả Đăng Phong nghe xong chỉ cười không nói gì, người Nhật chính là kẻ địch của hắn, tất nhiên hắn sẽ không giúp chúng, sỡ dĩ đi theo cùng làm việc là để giết toàn bộ bọ chúng, nhưng hắn không dám sơ xuất ra tay, đầu tiên là tên trung niên ninja áo trắng kia rất khó đối phó, Thuần Dương hộ thủ của Đằng Khi Chính Nam cũng khắc chế Huyền Âm chân khí của hắn ở một mức độ, Tam Xuyên Tố cũng không phải dễ chơi, Đằng Khi Anh Tử cũng là một ninja. Tả Đăng Phong hiểu rất rõ, một mình hắn rất khó đối phó cùng lúc bốn người, hơn nữa còn có mười hai tay súng bên ngoài, tình hình trước mắt hắn chỉ có thể đợi sau khi tiến vào lăng mộ mới có thể tính toán tiếp.
-Ngươi cho rằng nơi này sẽ xuất hiện địa chi gì?
Đằng Khi Anh Tử hỏi.
-Ngươi muốn nghe lời nói thật chứ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Đằng Khi Anh Tử liền gật đầu.
-Tronhg “Lễ Ký” có câu “Phàm sự dự tắc lập, bất dự tắc phế”, ngươi hiểu ý nghĩa của chúng chứ, các ngươi không chuẩn bị đầy đủ, chuyến đi này nhất định về tay không.
Tả Đăng Phong cười nói.
-Hãy nói tiếp đi!
Đằng Khi Anh Tử biết Tả Đăng Phong vẫn còn lời chưa nói xong.
-Ta không nói, bởi vì ta nói gì chưa chắc các ngươi đã tin, nhưng theo ý ta thì các ngươi đến đây đã phạm rất nhiều sai lầm.
Tả Đăng Phong tiếp tục cười nói, lăng mộ nhà Chu có ba không, một không đắp mộ cao, hai mộ không bị lấp và ba là không có cây cối, nơi này mộ được đắp cao, chứng minh hai lăng mộ kia rất có thể không phải là lăng của Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương, Tả Đăng Phong không nói là chắc chắn, bởi vì khu vực này chính xác được đánh dấu trên bản đồ của Đằng Khi Chính Nam, để chắc chắn nơi đây có phải lăng mộ của Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương hay không còn phải đợi đám quỷ Nhật Bản kia đào lên xem xét mới biết rõ được.
-Ngươi cứ nói cho ta nghe đi, ta tin tưởng ngươi.
Đằng Khi Anh Tử cầu xin.
-Thôi được rồi, ta sẽ phân tích cho ngươi nghe các ngươi đã phạm những sai lầm gì, ngôi mộ Lai vương mà các ngươi đi trước đây là đơn giản nhất, không có cơ quan phòng trộm, nhưng các ngươi không nên vì vậy mà chủ quan, khinh thường, cho rằng các ngôi mộ cổ đại của Trung Quốc đều như vậy, người cổ đại xem trọng chết như sống vậy, bên trong lăng mộ rất có thể có cơ quan, các ngươi đã chuẩn bị tốt để phá giải những cơ quan ấy chưa, thứ hai, lăng mộ cổ đại đều có một lối vào, nếu không tìm được đúng vị trí, cứ đào lung tung thì chỉ gặp đất đá ngõ cụt mà thôi, mấy khỏa lựu đạn kia của các ngươi cũng không thể phá đất được, thứ ba, bùn đất mà các ngươi đào lên sẽ đổ đi đây, nơi này không phải là nơi núi hoang rừng vắng, nếu lỡ có người phát hiện chắc chắn sẽ có quân đội đến bao vây tiêu diệt, thứ tư, nếu như ở dưới thật sự có Long, vậy sau khi bắt được các ngươi làm sao chở về, thứ năm, nơi này rất gần với núi Côn Lôn và Chung Nam Sơn, người tu đạo Trung Quốc có bảy phần đều tập trung ở đây, nếu có người trên đó phát hiện hành động của các ngươi, với mấy món công phu mèo cào của các ngươi thì sợ khó mà trốn thoát được.
Tả Đăng Phong kép năm ngón tay lại.
-Ngươi xem thường võ sĩ Nhật Bản chúng ta sao?
Đằng Khi Anh Tử hờn giận nói, lúc nói chuyện trên mặt Tả Đăng Phong đều mang vẻ khinh thường, điều này làm nàng cực kỳ khó chịu.
-Mặc dù ta rất ghét nhóm người các ngươi, nhưng ta rất bội phục dũng khí và sự đoàn kết của các ngươi, đây là điều mà người trong nước chúng ta bây giờ còn thiếu, nhưng trí tuệ của các ngươi vẫn không đủ, cùng so sánh với người Trung Quốc, các ngươi cực kỳ ngu xuẩn, đến một ngày nào đó, vì sao mà chết cũng không rõ.
Tả Đăng Phong cười khẩy nói.
-Ngươi phải giúp đỡ và bảo đảm sự an toàn cho chúng ta, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được thứ mình muốn.
Đằng Khi Anh Tử tức giận nói.
-Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố hết sức!
Tả Đăng Phong nghe xong liền lắc đầu cười khổ, từ khi đến đây hắn luôn có dự cảm sắp có chuyện xấy xảy ra, hơn nữa dự cảm này tràn nghập mùi chết chóc