The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Thụy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhân Hi
Số chương: 652 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1990 / 6
Cập nhật: 2017-12-04 17:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 213: Yêu Hỏa Sính Uy.
ên trong Bắc tháp, khách khanh đan sư Dư Long, đang luyện chế một viên tứ chuyển đan dược.
Lão ta là tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, khoảng cách tứ chuyển chỉ thiếu chút nữa.
Một khi viên đan dược này luyện ra, là nói rõ đan đạo của mình tiến thêm một bước, bước vào tứ chuyển!
- Chỉ thiếu chút nữa, ha ha, mấu chốt là phương pháp thu lửa ngưng đan... Lão phu nhìn một chút... Ừ, chỉ cần như vậy như vậy...
Mắt của lão ta lộ ra hưng phấn, trong quá trình luyện đan, đan đạo của lão lĩnh ngộ, đang mơ hồ đột phá những ràng buộc của bình cảnh!
Nhưng vào giờ khắc này, ngoài cửa, ba tên Dung linh thanh niên hốt hoảng, vội vã chạy vào.
- Lão tổ! Đại sự không xong rồi!
Do sự ồn ào đó, Dư Long chợt phân tâm, hỏa hầu vừa mất, đan dược tự hủy!
Cơ hồ muốn luyện chế ra tứ chuyển đan dược, nhưng do ba người đó om sòm đã thất bại!
Tứ chuyển, tứ chuyển! Đan đạo cảnh giới mờ ảo đó chỉ thiếu chút nữa mà thôi!
- Nghịch đồ! Đáng hận! Đáng hận!
Dư Long giận dữ, bàn tay chộp một cái, nguyên lực rung một cái, ba tên Dung linh lập tức hộc máu bay ngược, hai chết một bị thương!
Dư Long lão cũng không phải là thiện chủ gì!
Lão ta đi tới bước này, cũng là ngoan nhân lịch luyện trong biển máu!
Cho dù là đồ nhi, lão cũng có thể hạ thủ giết chết!
Mười năm ngộ đan, một buổi sáng thất bại, giết nghịch đồ này, thật sự là tiện nghi bọn họ! Mà sở dĩ lưu lại một tên còn sống, là muốn hỏi một chút, đại sự gì có thể làm mấy tên nghịch đồ kinh hoảng như vậy.
- Dư Phong! Cho ngươi ba khí tức! Không thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện, chết!
Dư Phong chính là người nói lời dọa dẫm với Ninh Phàm!
Dư Long cho hắn ba khí tức trả lời, hắn một khắc cũng không dám lãng phí. Hắn thậm chí, sư tôn của mình có bao nhiêu thích giết chóc thành tánh!
- Dư Uy chết rồi, chết ở Nam tháp...
Hắn run rẩy nói.
- Cái gì! Hắn không phải là cùng các ngươi đi chỗ Mạc Vân khảo sát thuật luyện đan sao, làm sao chết? Chẳng lẽ là Mạc Vân làm? Người này luôn luôn bất đồng với ta, nhưng hắn chính là Kim đan, tuyệt không dám giết Uy nhi! Là ai, là ai?
- Là Chu...
Dư Phong dưới khí thế của Dư Long lão tổ, lại một cái sơ sẩy, nghẹn họng rồi.
- Chu? Chu cái gì?! Đúng là cái đồ không còn dùng được, ngay cả tên của một người cũng nói không hết, liền nghẹn họng rồi... Được! Lão phu tự mình đi Nam tháp, tìm ra người đó!
Dư Long mắt lộ nanh sắc, giết Dư Uy, lại để chạy ba tên Dung linh Dư Phong, liền nói rõ đối phương tu vi không cao, hơn phân nửa chẳng qua là Kim đan sơ kỳ, nếu không tuyệt đối không thể khiến cho đám người Dư Phong chạy trốn...
Lão ta thật giống như một đạo cuồng phong, cuốn ra Bắc tháp, một tiếng rống giận, vang dội khắp thành, bức thẳng đi tới Nam tháp.
- Họ Chu kia, ngươi giết Dư Uy cháu ta, thù này... không đội trời chung!
Giờ khắc này, vô số Kim đan, Nguyên anh cao thủ, từ Huyền Vũ thành ngẩng đầu, ánh mắt đại biến.
- Hả? Là Dư Long lão quái! Tôn nhi của lão bị người giết sao? Lần này có kịch hay đây...
Đạp không mà đứng, Dư Long dưới ánh mắt nhìn của vạn người, lạnh lùng nhìn Nam tháp!
Lão ta rõ ràng cảm thấy, người giết Tôn nhi của lão, dính huyết khí của Dư Uy vẫn còn lưu lại Nam tháp!
Cười lạnh!
- Họ Chu, trong vòng thời gian ba khí tức, cút ra đây!
Chẳng qua là lão ta vừa dứt lời, lập tức, bình sanh lần đầu tiên, lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết!
Mà lão ta lại hối hận không kịp, tới Nam tháp, gây chuyện!
...
Bồng Lai cấm không, duy chỉ có Nguyên anh mới được phi độn.
Từng Nguyên anh tới Huyền Vũ thành tu luyện, đua nhau phá không bay lên, ngắm nhìn từ phía xa xa.
Dư Long! Tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, Nguyên anh sơ kỳ, một trong Bắc Đan Tháp khách khanh đan sư!
Thậm chí, người này bởi vì đem giết hại đạo dung nhập vào đan thuật, mà rất được Bắc tháp chủ xem trọng!
Người như vậy, tôn tử lại bị người giết trong Nam tháp... Chuyện này, sợ là khó mà làm tốt, chỉ không biết Nam tháp người nào lại dám giết đứa cháu của Dư Long...
Dư Long một đôi mắt lạnh lẻo nhìn xuống Nam tháp, trong lòng suy nghĩ.
Họ Chu, nhiều nhất bất quá Kim đan sơ kỳ tu vi... Người như vậy, vô luận có bao nhiêu bối cảnh nghịch thiên, nhưng ở Vô Tận hải Dư Long vẫn dám giết!
Vừa khéo, đan thuật đột phá thất bại, thuận tiện lấy lòng giết hại, trọng ngộ đan thuật đi!
- Họ Chu, cho ngươi ba khí tức, cút ra đây!
Lão ta quyết định chủ ý, nhắm hai mắt, chắp tay đạp trời! Một thân Nguyên anh tu sĩ khí thế kinh khủng, ở trường không bay lên, lập tức trong thành mặt đất vô số Dung linh, Kim đan, đua nhau hâm mộ ngửa mặt trông lên...
Đây chính là Nguyên anh tu sĩ ‘Độc diệt một nước’ sao! Khí thế thật là mạnh! Chỉ xa xa ngửa mặt trông lên, cũng khiến cho người cảm giác thở không thông!
Dư Long mang sát cơ tới, người nào ngăn cản, người đó chính là địch nhân của lão!
Dưới khí thế này chính là Nguyên anh tầm thường sơ kỳ lão quái, cũng đua nhau thất kinh... Dư Long có sát khí thật là mạnh!
Nhưng sau một khắc, tu sĩ cả thành, vô luận Dung linh, Kim đan, Nguyên anh, tất cả mọi người, ánh mắt gắt gao co rụt lại, khó tin!
Còn Dư Long lại hoảng sợ giương đôi mắt, mắt lộ kinh hãi!
Ở trước người của lão, một thanh niên đang mỉm cười, quần áo trắng áo bào đen, không dấu hiệu nào xuất hiện!
Vào một khắc chỗ người này xuất hiện, tất cả khí thế mà Dư Long tích góp tự nhiên vỡ nát, chợt rơi xuống vạn trượng!
Một cổ cảm giác nguy cơ không dấu hiệu nào, khiến cho lòng của lão ta dồn dập nhảy lên, mồ hôi lạnh đầm đìa!
Sẽ không sai! Trên người của người này, còn lưu lại khí tức giết chết Dư Uy!
Nhưng người này... thật đáng sợ, rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng Dư Long lại cảm giác thân thể cả người, đều tựa như sắp tan vỡ dưới ánh mắt của người này! Nguyên lực quanh thân đè ép, rối loạn, khiến cho lão thở không thông, thật giống như muốn hít thở không thông vậy!
- Ngươi, ngươi...
Lão ta với tu ma chi tâm hơn một ngàn năm, vào giờ khắc này lại run rẩy, sợ hãi!
Tu vi của người này, lão ta không nhìn thấu...
Nhưng người này hời hợt một câu, lại khiến cho Dư Long, lòng chỉ có muốn chết!
- Bổn tôn Chu Minh, ngươi vừa mới kêu ta... cút ra đây đúng không?
Chu Minh!
Đan Đỉnh môn chi sát lục, tên của Chu Minh đã vang dội ngoại hải. Mà dung mạo của hắn cho dù Dư Long không bước chân ra khỏi đất luyện đan, nhưng lúc nào cũng nghe. Thế mà lão ta căn bản không coi người này ra gì, bởi vì lão xem ra, Chu Minh dù đáng sợ nữa cũng không có khả năng cùng mình đồng thời xuất hiện...
Nhưng lão vạn lần không thể nào ngờ tới, ‘Kim đan sơ kỳ’ mình muốn giết cho hả giận thì ra... rốt cuộc là Chu Minh!
Đó cũng là ác nhân giết đại tu sĩ!
Không những chỉ có mình Dư Long kinh hoàng! Vào một khắc Ninh Phàm tiếng nói vừa dứt, Dung linh, Kim đan, đua nhau tâm thần đại chiến. Mà những Nguyên anh lão quái vây xem, từng người ánh mắt đại biến, không chút do dự thuấn di bay ngược, kéo dài ra khỏi mảnh ‘chiến trường’ của Dư Long, phủi sạch quan hệ.
Người gọi Chu Minh không ít, nhưng vừa kêu Chu Minh, lại có khí thế ngưng mà không phát như vậy. Người làm Nguyên anh tâm loạn, chỉ có một người đó mà thôi!
Thời khắc này Dư Long làm gì còn có nửa phần ngạo khí trước đó, chỉ có... khổ sở!
Sắc mặt của lão tái nhợt, hai tay thu ở sau lưng, không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đều mồ hôi lạnh!
- Ta lại muốn giết Chu Minh cho hả giận, thật là...
Trong lòng lão đã hận thấu tôn nhi, đồ đệ của mình bất hiếu và bất tài!
Đức hạnh của tôn nhi mình, Dư Long làm sao không biết. Khi lão ta thấy bên người Ninh Phàm, đứng thẳng một cô gái quần áo trắng quốc sắc thiên hương, lập tức biết tôn nhi của mình, hơn phân nửa là thấy sắc sinh lòng, nếu không lấy thân phận địa vị của ‘Chu Minh’, há sẽ nhàm chán đến giết một tên Dung linh!
Tôn nhi của mình đáng chết a! Là tự mình chọc đại họa như thế!
Mà ba tên nghiệt đồ lại đáng chết... Thông phong báo tin cũng đã đành, vừa khéo, chỉ nói họ của hắn, liền nghẹn họng rồi... Nếu biết người giết người là Chu Minh, Dư Long lão ta chính là có mười ngàn lá gan, cũng không dám đến tìm Chu Minh phiền toái a!
Cơ hồ lập tức Dư Long vốn dĩ còn đằng đằng sát khí, thoáng qua đổi sắc mặt, mặt đầy... cầu khẩn!
- Đạo hữu thứ lỗi! Thứ lỗi! Chuyện này đều là lão phu lỗ mãng a, một cuộc hiểu lầm, hiểu lầm! Lão phu nếu biết đạo hữu ở chỗ này, nhất định không dám miệng nói cuồng ngôn! Chuyện này lão phu, nguyện ý bồi thường!
- Sao? Bồi thường ư? Tôn nhi của ngươi...
Ánh mắt của Ninh Phàm châm chọc, Dư Long này, biến sắc mặt thật là nhanh hơn lật sách. Vả lại trước khi hắn động sát ý, Dư Long không ngờ cuống quít lấy xuống trữ vật đại, xa xa ném cho Ninh Phàm.
- Tôn nhi của ta mà chọc ‘Minh tôn’, là tự tìm đường chết! Chết là tốt, chết là tốt!
Minh tôn ư? Bị chết tốt sao?
Trong lòng Ninh Phàm cười lạnh, Dư Long này thật đúng là một khúc thịt dưới đao, vì cầu mạng sống, cái gì cũng nói ra được.
Không chỉ có trời sanh bản tính khắt khe tàn nhẫn, mà còn giỏi về việc vuốt râu vỗ mông ngựa.
Minh tôn ư? Nhưng ở ngoại hải xưng tôn, chỉ có Hóa Thần, Dư Long nịnh bợ thật vang.
Cân nhắc trữ vật đại trong tay, Ninh Phàm cười lạnh.
- Một trăm vạn tiên ngọc... Chút tiền này mua mạng của ngươi, không đủ! Để cho ta gieo niệm cấm! Thành người hầu của ta!
Thực tế Ninh Phàm vẫy tay diệt Dư Long, sở dĩ hắn không giết, bất quá là bởi vì hắn từng nghe qua một vài tin đồn liên quan Dư Long. Người này tựa hồ từng ở Hoan Ma tông trên danh nghĩa khách khanh, giết người này, có thể không giết người này, ngược lại cũng có chút hữu dụng, có thể khiến lão dẫn đường... Tin đồn Hoan Ma hải vực mấy chục vạn dặm địa giới, nguyên lực hỗn loạn, nếu không có người quen biết, ngược lại thì không cách nào dẫn người tiến vào.
- Cái, cái gì? Lão phu nói thế nào cũng là Nguyên anh tu sĩ...
Dư Long sắc mặt đại biến, Nguyên anh là chí cao vô thượng của trung hạ cấp tu chân quốc, làm người hầu cho người, làm sao có thể?!
- Nếu ngươi nói nửa chữ không, sẽ chết...
Ninh Phàm thu nụ cười, mắt lộ hàn mang, một bước đạp trời, dưới bước này, cả thành Nguyên anh, vào thời khắc này tâm thần đau xót, thật giống như bị kiếm đâm tới.
Đây là anh kiếm thế kiện bước đầu tiên của đạp thiên cửu bộ!
Chỉ một bước, lấy tu vi của Ninh Phàm hôm nay thi triển, lại làm cho Dư Long sắc mặt trắng nhợt, ngực đau xót, một miệng hộc máu.
Cái gọi là trăm nghe không bằng gặp mặt, giờ khắc này Dư Long mới ý thức tới, mình tuy là Nguyên anh sơ kỳ, nhưng ngay cả tư cách đứng trước mặt Ninh Phàm cũng không có!
Đang lúc hoang mang luống cuống, lão nào dám cự tuyệt Ninh Phàm ra lệnh. Cho dù làm người hầu, cũng tốt hơn lập tức chết!
Đạp thiên cửu bộ, chín bước trăm thế thành kiếm! Bước đầu tiên, làm Dư Long bị thương, bước thứ ba có thể trọng thương, trước bước thứ năm, có thể giết lão! Bước thứ chín, chính là Nguyên anh trung kỳ cũng có thể giết!
Nhưng vào lúc Dư Long sắp mở miệng, ba đạo uy áp mênh mông chợt chấn động ở trường thiên, đánh xơ xác thế một bước của Ninh Phàm, hóa thành ba lão giả thân hình thật cao, dung mạo cơ hồ một dạng, nhưng chia ra mặc đan bào màu nâu, màu xanh, màu trắng, tu vi đều là đại tu sĩ!
- Là tam tháp tháp chủ! Quả nhiên! Nghe nói Bắc tháp tháp chủ cực coi trọng Dư Long, thì sẽ không trơ mắt nhìn Dư Long bị gieo niệm cấm.
Tu sĩ vây xem nghị luận ầm ĩ, còn Dư Long cũng thở phào nhẹ nhõm. Thầm nói có tháp chủ làm chỗ dựa, may mắn, có lẽ không cần trở thành người hầu của Ninh Phàm.
Vào một khắc ba người hiện thân, Ninh Phàm khều mí mắt một cái.
Lão giả áo màu xanh có 6000 giáp pháp lực. Lão giả áo màu trắng là 6500 giáp. Còn lão giả áo màu nâu thì... 7000 giáp! Ba người lại đều là cao thủ tùy thời có thể đánh vào bình cảnh Hóa thần...
- Thuộc hạ Dư Long, ra mắt Đông Thanh, Tây Bạch, Bắc Hạt ba vị tháp chủ!
Hai người quần áo xanh, trắng khẽ gật đầu. Còn người mặc áo nâu thì ánh mắt lạnh lẻo.
- Im miệng!
Lập tức, Dư Long ngoan ngoãn im miệng, không dám nghịch lại mệnh lệnh của Bắc Hạt tháp chủ chút nào.
Ba tên tháp chủ hiện thân, tất cả cung tay với Ninh Phàm, mà Bắc Hạt lại nhàn nhạt lên tiếng.
- Chu Minh đạo hữu cực kỳ uy phong, Nguyên anh trung kỳ, uy chấn ngoại hải, hôm nay càng lấn áp đến Di Thế cung chúng ta rồi... Theo như bổn tọa thấy, sự giận dữ của ngươi cũng đã xuất ra rồi, chuyện này xóa bỏ đi... Nếu đạo hữu u mê không tỉnh, chớ trách bổn tọa vô tình!
Bắc Hạt một lời hai quyết, không mảy may cho Ninh Phàm cơ hội cự tuyệt.
Chu Minh có thể giết đại tu sĩ sao? Hắn giết, bất quá là La Phi có 2000 giáp pháp lực, người đó ba tháp chủ cũng có thủ đoạn giết chết!
Chu Minh là ngũ chuyển luyện đan sư ư? Chuyện này chỉ có Bắc Tiểu Man, Mạc Vân, Lục Thanh ba người biết được, bởi vì Ninh Phàm chưa thành Di Thế cung khách khanh, nên cũng không công khai. Nếu không chỉ nhìn ở phân thượng đan thuật của Ninh Phàm, Bắc Hạt cũng không vì một tên Dư Long mà lạnh lùng với Ninh Phàm.
Nếu chỉ nhìn trên tu vi, Bắc Hạt ngược lại xác xác thật thật không sợ Chu Minh, thậm chí thân là Di Thế cung Đan Tháp tháp chủ, địa vị của lão ta rất có siêu nhiên, chính là Vũ điện Hóa thần tôn lão, cũng phải cùng lão bình bối tương giao!
Ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống.
Lấy tính cách của hắn, có thể để Dư Long không chết đã hiếm thấy, nhưng hôm nay, lại có đám người Bắc Hạt tham gia, nếu hắn ở chỗ này lui bước, thì ma uy lập được ở ngoại hải lại vì thế mà tan vỡ.
Người có thế lực lớn, luôn có ngạo nghễ, mắt cao hơn đầu... Nhưng mà ngạo khí không thể thực hiện được trước mặt Ninh Phàm.
Thạch Binh hắn cũng dám bắt, cho dù Bắc Hạt pháp lực siêu quần, nhưng cũng không được Ninh Phàm coi trọng.
Ngoại hải rốt cuộc là phải dựa vào thực lực, đứng vững gót chân.
Ninh Phàm vốn chỉ muốn ở Di Thế cung trên danh nghĩa khách khanh thì thôi, hôm nay xem ra, không bằng đánh Bắc Hạt, làm Bắc tháp tháp chủ.
- Chu mỗ hiện giờ vốn vì gia nhập Di Thế cung mà tới, nhưng trước có Dư Long chi tôn khinh nhờn thê tử của ta, sau có Bắc tháp tháp chủ không tiếc lời. Hôm nay Chu mỗ ở chỗ này, hướng Di Thế cung, đòi một cái giải thích!
- Ha ha... dựa vào ngươi ư? Nguyên anh trung kỳ, lực địch đại tu sĩ, liền tự cho là vô địch thiên hạ sao...? Ngươi chỉ là tán tu, hướng Di Thế cung ta muốn giải thích, ngươi muốn giải thích gì? Tiên ngọc sao? Hay là đan dược chứ? Về phần gia nhập Di Thế cung ta, ha ha, dựa vào ngươi làm bị thương người của Bắc tháp ta, chuyện này bổn tọa một câu nói, ngươi đừng mơ tưởng trở thành khách khanh của Di Thế cung ta!
Hợp Thể Song Tu Hợp Thể Song Tu - Mạc Thụy Hợp Thể Song Tu