Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 208: Trĩ Thị
ội ngũ dừng ở ngoài Sở Vương cung.
Giống như các nước chư hầu khác, Sở quốc đã ở xây xong một ít lầu các cách Vương Cung không xa cho các vị hiền sĩ. Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ cũng là hiền sĩ nổi danh thiên hạ, mỗi người được phân một tòa lầu.
Nhược Vương tự nhiên mà tách bọn họ ra, an bài hai người hai tòa lầu, đồng thời còn xếp đặt kiếm khách thị tỳ cùng tất cả việc khác.
Điểm này, bất kể là Tôn Nhạc hay là Cơ Ngũ, đều không phản đối. Bọn họ tâm tư linh mẫn, từ lúc trên đường đã quyết định ổn thỏa, trong mấy ngày ở Sở này, tận lực tách ra một chút, không cần kích thích Nhược Vương.
Tôn Nhạc vừa về tới trong phòng, liền có thị nữ hầu hạ rửa mặt.
Dọc theo con đường này ngồi xe ngựa mệt mỏi, hơn nữa sầu lo quá nhiều, nàng đã sớm mỏi mệt không chịu nổi. Sau khi vẫy lui thị nữ, nàng cẩn thận tắm rửa sạch sẽ lại một lần.
Sau khi tắm một khắc, Tôn Nhạc mặc thâm y, đi ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài, một vòng trăng sáng như cái khay bạc treo trên bầu trời, toàn bộ đại địa một mảnh trắng bạc. Gió nhẹ từ từ mà đến, bóng cây la đà.
Tôn Nhạc đi ra ngoài điện, ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.
Trăng sáng sao thưa. Trên bầu trời, chỉ có tầng tầng mây trắng thổi qua, ngắm trái ngắm phải, chỉ nhìn thấy được hai vì sao chỗ đường chân trời. Ban đêm như vậy, Cơ Ngũ chắc là sẽ không bò lên trên nóc nhà xem sao đâu. Tôn Nhạc nghĩ đến đây không khỏi có điểm buồn cười.
Lúc này, một trận gió lạnh vù vù chạy tới. Làm cho Tôn Nhạc không tự chủ được khẽ run rẩy.
Quả nhiên là đêm lạnh như nước a.
Tôn Nhạc nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Đi về phía trước vài bước. Ở phía sau nàng, mấythị tỳ nhắm mắt theo đuôi, không dám rời nửa bước.
Tôn Nhạc ngơ ngẩn một hồi, quay đầu nhìn về phía Sở Vương cung. Lúc này trong cung đèn đuốc tối thui, không tiếng có sanh nhạc truyền ra. Có lẽ Nhược nhi cũng đã nghỉ ngơi rồi?
Tôn Nhạc xuyên qua tàng lá tùng thưa thớt. Nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm ngơ ngác một hồi, sau đó quay đầu đi về phòng.
Nàng mới cất bước. Khóe mắt đột nhiên nhìn đến một đạo bóng đen!
Bóng đen kia giống như sao băng, từ trên mái hiên bên trái vượt qua, đảo mắt liền không còn gặp nữa.
Cước bộ Tôn Nhạc ngừng một chút, cảnh giác nhìn chằm chằm phương hướng bóng đen kia biến mất, một từ xuất hiện ở trong đầu nàng: có thích khách!
Thích khách? Nàng hít một hơi thật sâu, cả người phát lạnh, thầm suy nghĩ: hiện tại những lầu các này chỉ có hiền sĩ ở, chẳng phải là nói thích khách này vì ta mà đến sao?
Nàng nghĩ đến đây, lại rùng mình, chuyển hướng bốn thị tỳ đứng ở dưới mái hiên kia cao giọng nói: “Người tới ——” có thích khách ——”
Giọng của nàng được rót nội lực vào, thập phần vang dội bình tĩnh truyền ra xa xa trong trời đêm.
Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, tất cả mọi người trong viện đều cả kinh, trong nháy mắt, vô số tiếng bước chân vang lên, trong ánh đuốc, Đông Nam Tây Bắc đồng thời truyền đến tiếng kiếm khách quát hỏi“Thích khách ở đâu?” “Ai kêu đó?” “Mau, bảo hộ Điền công!”
Trong tiếng kêu loạn thất bát tao đám thị tỳ đồng thời cũng loạn lên, các nàng thét chói tai, còn có một người vội vã vừa chạy tới hướng Tôn Nhạc vừa kêu lên: “Mau, bảo hộ Tôn cô nương!”
Thị tỳ kia vừa kêu vừa chạy trốn thật nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Tôn Nhạc. Nàng vừa mới đứng lại, liền vội kêu lên: “Cô nương không việc gì chứ?”
Nàng ta kêu rất gấp, vừa kêu dưới chân cũng không ngừng, thẳng tắp vọt về phía Tôn Nhạc, dường như muốn thay nàng ngăn trở công kích!
Ngay khi nàng vọt tới, trong bóng đêm, hai tròng mắt Tôn Nhạc lạnh lùng, đồng thời, dưới chân nàng nhẹ nhàng lui về phía sau!
Thị tỳ hiển nhiên thật không ngờ Tôn Nhạc cũng sẽ tránh mình đi, đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt cười lạnh một tiếng. Chỉ thấy ống tay áo nàng nhoáng lên, trong bóng đêm, một thanh kiếm lạnh lẽo từ dưới tay áo của nàng chợt lóe lên!
Quả nhiên!
Thị tỳ thấy Tôn Nhạc lại tránh đi, biết nàng thực sực có đề phòng, không khỏi cười lạnh nói: “Điền công thật tỉnh táo!”
Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, ở trong ánh mắt của nàng, thị tỳ thả người bổ nhào về phía trước, đoản kiếm trong tay áo chém ra như tia chớp, nhanh mà mạnh mẽ như du long đâm thẳng tới chỗ lồng ngực Tôn Nhạc!
Một kiếm bổ nhào về phía trước này của nàng, thế như Thái Sơn, kiếm như hồng thủy, cứng rắn mà đến, đúng là chiêu thức lấy mạng đổi mạng! Thị tỳ này rõ ràng là cao thủ cấp Kiếm Sư, kiếm thức chưa tới, nội kình lăng lệ đã bức đến, hàn khí khinh người.
Nhưng mà, Tôn Nhạc hiện tại cũng khác rồi, nàng nhiều phen trải qua sinh tử, thái cực công nhìn như vũ đạo trước kia dưới sự thi triển của nàng trong mềm mại đã có chứa sát khí! Việc ngày đó Trần Lập nói, hiện tại nàng đã có thể đạt đến!
Lập tức, chân trái nàng lướt nhẹ lui về phía sau, tay phải vẽ một cái, tay trái quành lại, chỉ ra một chiêu, một cỗ nội kình vô hình vô sắc liền kéo dài ra, không ngừng xoay tròn!
Thị tỳ này bổ nhào về phía trước, xu thế dữ dội mãnh liệt. Nàng vốn tưởng rằng bổ nhào về phía trước là có thể thương tổn được Tôn Nhạc, làm sao nghĩ đến, người nàng cũng bị chậm lại ở giữa không trung, ngay sau đó, thân mình giống như hãm vào giữa vũng bùn, càng giãy dụa càng hãm sâu.
Thị tỳ kinh hãi, trong bóng đêm, nàng kinh hãi không dám tin kêu lên: “Ngươi là Đại Kiếm Sư?”
Tôn Nhạc cười lạnh một tiếng cũng không đáp lại. Hai tay nàng xoay vòng, kình lực vô hình hình thành lốc xoáy, xoắn lấy thị tỳ này quay tròn!
Đúng lúc này, ánh đuốc sáng trưng, hơn mười kiếm khách vọt tới trước mặt. Tôn Nhạc hừ nhẹ một tiếng, thu chiêu lại. Chỉ nghe ‘ rầm ’ một tiếng, thị tỳ bị kình lực vô hình đẩy lao ra vài mét về phía sau, nặng nề mà bị ném ra ngoài!
“Điền công có sao không?”
“Điền công!”
Trong tiếng kêu liên tiếp, Tôn Nhạc từ dưới đại thụ đi ra, thản nhiên nói: “Ta không có việc gì.”
Chúng kiếm khách đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ đều nghĩ mà sợ, đoạn đường này vẫn đi theo trong Sở quân, bất tri bất giác bọn họ đã buông lỏng việc hộ vệ! Nếu Điền công vì vậy mà xảy ra chuyện, bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với thế nhân.
Tôn Nhạc lập tức đi đến trước mặt thị tỳ kia. Thị tỳ này mới vừa rồi bị nàng vừa xoắn vòng vừa ném ra, đầu óc sớm đã hỗn độn, khóe miệng đổ máu. Nàng đang giãy dụa định đứng lên, mới vừa động, vài chục thanh hàn kiếm liền thẳng tắp chỉ vào!
Tôn Nhạc đến gần, thản nhiên nói: “Thu kiếm thôi!”
Chúng kiếm khách nhất tề đáp: “Dạ.” Tiếng thu trường kiếm đồng loạt vang lên.
Tôn Nhạc đi đến trước mặt thị tỳ, ánh mắt nàng ta phức tạp nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, thét to: “Ngươi, làm sao ngươi có thể là Đại Kiếm Sư?”
Thị tỳ vừa thét ra, tất cả mọi người đều sợ hãi cả kinh! Bọn họ không dám tin nhìn Tôn Nhạc, làm sao cũng không dám tin tưởng, Điền công lấy trí nổi danh trước mắt này cũng là thiên tài trong chúng kiếm khách! Nàng chưa đến hai mươi đã là Đại Kiếm Sư thì quả thật là thiên phú kinh thế hãi tục!
Tôn Nhạc lạnh lùng trả lời: “Ta không phải là Đại Kiếm Sư, ta thậm chí không phải Kiếm Sư! Vừa rồi chiêu chế trụ ngươi là bí kỹ gia truyền của nhà ta.”
Nàng vừa nói lời này ra, mọi người đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi: Đã nói mà! Tuy trên đời có thiên tài, nhưng thiên tài đến mức này cũng quá mức dọa người rồi.
Bọn họ không một chút nghi ngờ đã tin lời giải thích của Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc từ trong tay kiếm khách bên cạnh lấy một thanh trường kiếm, mũi kiếm lướt qua, chỉ hướng cổ họng thị tỳ, “Người nào sai bọn ngươi ám sát ta? Các ngươi còn có những ai?”
Thị tỳ cười lạnh, nhìn chằm chằm Tôn Nhạc nói: “Sao không một kiếm đâm ra lấy đầu của ta đi? Tôn Nhạc, ta sẽ không nói!”
Dừng một chút, thị tỳ buồn bã cười nói: “Ngươi cảnh giác quá mức! Vốn là chúng ta chuẩn bị nửa đêm động thủ không ngờ bị ngươi phát hiện ra hành tung! Ý trời như thế, biết làm sao? Biết làm sao!”
Tôn Nhạc cười, thản nhiên nói: “Ngươi không nói ta cũng biết là người nào muốn giết ta!”
Thị tỳ hừ một tiếng.
Tôn Nhạc cười cười, “Người Triệu muốn giết ta…” Nàng hơi dài giọng, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm thị tỳ, thấy ánh mắt của nàng ta hơi buông lỏng, mới tiếp tục nói: “Bất quá cho tới bây giờ, bọn họ đã mang lòng sợ hãi với ta rồi! Tôn Nhạc ta cũng không đắc tội nhiều người, đúng rồi, ngươi là Trĩ thị phái tới phải không?”
Mấy chữ cuối cùng, giọng nàng đột nhiên cất cao, quát ra tiếng!
Thị tỳ kinh hãi, nàng kêu lên thất thanh: “Tại sao ngươi biết?” Vừa nói nàng lập tức phát hiện ra sai lầm của mình, bổ sung: “Tại sao ngươi nói như thế?”
Tôn Nhạc lại không còn hứng thú đối với nàng ta nữa, trả thanh trường kiếm về cho chủ nhân của nó, xoay người sang chỗ khác thản nhiên phân phó: “Kéo xuống đi, nghiêm hình tra tấn, cần phải hỏi ra đồng lõa của nàng!”
“Dạ!”
Mấy kiếm khách tiến lên nắm thị tỳ xoay người rời đi. Tôn Nhạc đi đến dưới mái hiên, thấy ba thị tỳ khác sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh hoàng nhìn mình, hai đùi các nàng run run, cơ hồ đứng không nổi.
Tôn Nhạc liếc qua, xoay người đi vào trong phòng.
Một đêm vô sự.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tôn Nhạc liền được hồi báo của nhóm kiếm khách, nói là đã biết được chỗ ở của thích khách còn lại. Tôn Nhạc trầm ngâm một lát sau đó ra lệnh: “Đều giết đi!”
“Dạ!”
Nhìn kiếm khách lĩnh mệnh đi ra ngoài, Tôn Nhạc thầm nghĩ: hiện nay Trĩ thị vẫn đang ủng hộ Nhược nhi, cho dù Trĩ cơ bị Nhược nhi lén lút phái người giết, liên minh ở giữa bọn họ vẫn tồn tại. Lấy tài lực của Trĩ thị, chỉ dám phái thích khách âm thầm giết ta, đó là bận tâm đến Nhược nhi.
Nàng nghĩ đến đây, không khỏi thở dài một hơi: nếu đem những thích khách này đưa cho nhược nhi, sau đó Nhược nhi đưa cho Trĩ thị, có thể làm một mẻ khỏe suốt đời, khiến cho Trĩ thị không dám gây thêm loại việc này nữa. Dù sao cũng không thể vì một cái quân cờ đã chết mà ảnh hưởng đại cục. Nhưng mà, giờ khắc này, ta thật sự không muốn gây thêm phiền não cho Nhược nhi, làm cho nghiệp lớn của hắn lại chịu ảnh hưởng.
Xem ra, về sau cần phòng bị nhiều hơn rồi!
Tôn Nhạc suy nghĩ một hồi, liền chuẩn bị ra ngoài gặp Cơ Ngũ. Nàng vừa mới chuẩn bị xong, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười the thé của thái giám, “Điền công ở đâu? Bệ hạ mở tiệc chiêu đãi chư vị hiền sĩ tướng lãnh, mời Điền công dự tiệc!”
“Ừ!”
Khi xe ngựa của Tôn Nhạc chạy đến Sở Vương cung thì vừa vặn gặp xe ngựa của Cơ Ngũ. Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên ngay lúc đó Tôn Nhạc nhận ra gương mặt của Cơ Ngũ tựa hồ tiều tụy hơn một chút.
Xe ngựa dần dần tới gần, Tôn Nhạc nhìn hắn, cúi đầu nói: “Lòng bất an sao?”
Cơ Ngũ ôn nhu cười, ánh mắt như nước, “Hiện tại đã an rồi.” Ngừng một chút, hắn còn nói thêm: “Tối hôm qua trằn trọc, cân nhắc mọi cách, đến lúc này mới biết một ngày không thấy như cách ba thu.”
Hắn nói thực bình thản, ánh mắt trong trẻo như thế, hoàn toàn không biết chính mình đang dùng lời ngon tiếng ngọt. Tôn Nhạc cười một tiếng, việc tối hôm qua nàng gặp thích khách, cũng không muốn cho Cơ Ngũ biết, tăng thêm phiền não cùng bất an của hắn.
Tôn Nhạc nghĩ đến đây, thấy mí mắt hắn chớp chớp, không khỏi thấp giọng nói: “Chàng thèm ngủ à?”
Cơ Ngũ cười ngượng ngùng, ngây ngốc nói: “Vừa thấy nàng liền an tâm vậy, liền thèm ngủ.”
Trong lòng Tôn Nhạc ngòn ngọt, nàng đang muốn đáp lời, một trận tiếng ồn ào náo động vang lên, vô số quý tộc hiền sĩ cùng các tướng quân cũng đã đến.
Mặc kệ ở chỗ nào, Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đều là trung tâm chú ý của thế nhân, những quý tộc hiền sĩ đó vừa mới xuống xe ngựa, liền thẳng tắp nhìn về phía hai người đánh giá không ngớt. Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ nhìn nhau cười, cũng không nói chuyện với nhau nữa.
Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ xuống xe ngựa, cơ hồ bọn họ vừa đứng vững, chúng quý tộc liền đi tới! Một đám hướng hai người chắp tay trước ngực hành lễ.
Trong tiếng hàn huyên, Cơ Ngũ đi đầu, Tôn Nhạc đi sau, mọi người dựa theo trình tự đi vào Tụ Đức điện trong Sở cung.
Tụ Đức điện rất cao rất lớn, có thể chứa được mấy nghìn người. Lúc này trong điện đèn đuốc sáng choang thì trên sập cũng đầy rượu thịt đang tỏa hương. Trên ghế chủ tọa, Nhược Vương vận một thân y phục hàng ngày, mỉm cười nhìn đám người Tôn Nhạc.
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp