He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 55: Medusa
nh sáng bao trùm khắp căn phòng tan đi, để lộ cảnh tượng bên trong nó vào lúc này. Thất Thải Thôn Thiên Mãng không còn ở nơi này nữa, chỉ có Diệp Phong đang ngồi bên cạnh một người khác, một thân thể khác của Thất Thải Thôn Thiên Mãng, Nữ Vương Medusa.
Nàng, một nữ vương của Xà tộc hung danh hiểm hách, ác mộng của các cường giả loài người, nàng đã dám mạo hiểm sử dụng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa để tiến hóa thêm một bước nữa đến Đấu Tông. Và nàng đã thành công, chỉ là nàng đã bị biến thành một con Thất Thải Thôn Thiên Mãng còn nhỏ, bị Diệp Phong xem như là thú cưng. Đến bây giờ, khi Diệp Phong để cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng nuốt hết hạt sen còn lại, nàng lại xuất hiện lần nữa dưới hình dạng con người quyến rũ hơn xưa gấp vài lần.
Nhìn lại thì cảnh tượng lúc này khá là đáng nói, Medusa hoàn toàn trần truồng, nàng ta vẫn còn đang ngậm lấy ngón tay của Diệp Phong mãi cho đến lúc này. Không hiểu vì sao mà lưỡi nàng ta bỗng nhúc nhích, ma sát với đầu ngón tay làm cho Diệp Phong cảm thấy như bản thân đang bị khiêu khích.
“Chụt!!!”
Mở đôi môi quyến rũ của mình ra khỏi ngón tay kia, Medusa nhìn Diệp Phong bằng một ánh mắt đầy sát khí. Chứng kiến nàng như thế, Diệp Phong vẫn chỉ treo lên vẻ mặt bình tĩnh đến đáng ghét:
“Đừng nhìn ta như thế chứ!”
Không trả lời Diệp Phong ngay tức thì, Medusa đã vươn hai tay của mình bắt lấy cổ của Diệp Phong đè hắn xuống, trong khi cả thân thể không một mảnh vải của nàng ngồi ngay trên hông của Diệp Phong. Nhìn thẳng vào mắt của kẻ coi mình như thú nuôi, Medusa tỏa ra sát khí mãnh liệt:
“Đã biết Thất Thải Thôn Thiên Mãng là bản thể của ta mà ngươi còn dám xem nó như thú nuôi, ngươi là loài người dũng cảm nhất ta từng biết.”
Tuy đôi tay của Medusa sẵn sàng dùng sức bất cứ lúc nào, nhưng Diệp Phong không hề để trong lòng, hắn ngang nhiên đối mặt với Medusa rồi mỉm cười:
“Cái đó cũng không đúng lắm, nếu không đủ bản lĩnh thì ta chưa chắc dám gọi ngươi ra thế này đâu!”
Liếc nhìn xuống hông của mình, chính xác là thân thể của Medusa đang ngồi lên hông mình, Diệp Phong làm ra vẻ ngại ngùng:
“Mà này, ngươi không thể chuyện xuất hiện bằng tư thế khác ư? Nhìn chúng ta bây giờ rất dễ gây hiểu lầm đấy!”
“Hừ! Bớt giả vờ đi, con người các ngươi đều háo sắc như nhau!”
Vừa nói, Medusa dùng sức hòng vặn gãy cổ của Diệp Phong, chỉ là hắn cứng cựa vượt xa sức tưởng tượng của nàng.
Giống như trêu chọc nàng, Diệp Phong cằn nhằn:
“Này này, còn chưa chịu xuống nữa hả? Lại còn vuốt ve ta nữa? Đừng tưởng ta đẹp trai là dễ dãi nhé!”
Dù ở trong bản thể Thất Thải Thôn Thiên Mãng khá lâu, nhưng Medusa vẫn luôn chứng kiến mọi tình hình bên ngoài, và nàng cũng hiểu rõ một phần sự lợi hại của Diệp Phong, tất cả hành động khi nãy chỉ là phát tiết một phần sự tức giận của nàng mà thôi. Thấy mình còn chưa thể làm gì được kẻ này, Medusa đành đứng dậy bước qua một bên rồi lại ngồi xuống.
Điều đáng nói là khi nàng đứng dậy, Diệp Phong đã chứng kiến cái mà thằng nào cũng hiểu của Medusa làm cho hắn suýt nổi cơn rồi hành quyết nàng ngay tại nơi này. Cũng may cho Medusa là Diệp Phong không thích các trò ép buộc, không thì Nữ Vương của Xà tộc sẽ gặp nạn vào ngày hôm nay rồi.
Ngồi dậy nhìn vào Medusa vẫn trần truồng, Diệp Phong hỏi:
“Xem ra ngươi đã chiếm được quyền chủ động? Cơ mà không biết bao lâu nữa Thất Thải Thôn Thiên Mãng sẽ lại giành quyền điều khiển nhỉ?”
“Đừng hỏi thừa, chính ngươi đã gọi ta ra đây, muốn nói gì thì nói đi!”
“Hà hà, thật ra ta muốn chứng kiến Nữ Vương nổi danh của Xà tộc là thế nào. Nhưng mà ta cũng không ngờ là chứng kiến được “nhiều” đến thế này...!”
“Hừ!”
Thái độ lạnh lùng đầy sát ý này của Medusa khiến cho ý định vui đùa của Diệp Phong bị dập tắt một cách đáng thương. Xem thấy tình hình lúc này, Diệp Phong bỗng thay đổi thái độ trở nên nghiêm túc, đưa ngón tay của mình lên cao, một ngọn lửa màu đen quen thuộc bùng cháy ở trên đó, Diệp Phong mở miệng:
“Có quen không? Nếu có nó thì ngươi sẽ còn tiến xa hơn nữa....!”
Quả thật đúng như lời Diệp Phong nói, dù chưa trực tiếp nuốt ngọn lửa kỳ lạ này, nhưng Medusa vẫn có thể cảm thấy mình có thể đột phá rất mạnh khi có nó. Chỉ là nàng không thể cướp nó được, cũng không bao giờ xin xỏ con người bất cứ điều gì.
Hiểu được cá tính kiêu ngạo đến tận xương của nàng, Diệp Phong đã cho nàng một bậc thang:
“Nếu ngươi chịu hợp tác với ta thì ta sẽ cho ngươi dùng nó hằng ngày, ngươi thấy thế nào?”
Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đen nho nhỏ kia, Medusa liếm môi một cách mê người rồi nói bằng giọng đầy sát khí:
“Không hiểu được làm sao ngươi có được nó. Ra điều kiện đi. Nhưng mà đừng nghĩ ngươi mạnh hơn ta là sẽ muốn làm gì thì làm. Nếu quá đáng thì ta sẵn sàng đồng quy vu tận với ngươi, không thì sẽ giết hết người thân của ngươi để ngươi đau khổ suốt đời!”
Nghe lời nói vừa uy hiếp vừa có tính thỏa hiệp của Medusa, mặt của Diệp Phong tối sầm lại, một luồng áp lực kinh khủng tỏa ra từ trong người hắn ép Medusa không thở nổi:
“Đừng có nói những lời đó với ta, người có thể uy hiếp ta còn chưa xuất hiện trên thế giới này đâu!”
Áp lực này đến nhanh, nhưng đi cũng rất nhanh, chỉ sau ba giây, luồng áp lực khó chịu này đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ là Medusa càng kiêng kị Diệp Phong hơn bao giờ hết.
Chứng kiến mình đã tạo thế thành công, Diệp Phong bỗng mỉm cười:
“Được rồi. Hiện giờ ta cũng chưa cần ngươi làm gì cả, nhưng mà sẽ có lúc ngươi sẽ có việc làm thôi! Còn bây giờ thì ta chán rồi, trả thân thể lại cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng đi!”
Trả thân thể cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng? Nói giỡn, khó khăn lắm mới giành được quyền kiểm soát, Medusa làm sao dễ dàng bỏ qua như thế chứ? Nàng lập tức từ chối:
“Còn lâu! Ta không muốn trở về làm thú cưng của ngươi!”
Phản ứng này đúng như mong đợi của Diệp Phong, hắn nhếch mép cười nham hiểm:
“Nếu ngươi không chịu thì ta đành phải ép buộc ngươi rồi!! Hà hà!”
Vừa dứt lời, không để cho Medusa phản ứng tý nào, Diệp Phong đã ôm chầm lấy nàng rồi hôn lên đôi môi quyến rũ biết bao người thèm thuồng kia.
“Phù!!!!”
Nhìn từ bên ngoài thì hai người giống như tình nhân đang âu yếm, nhưng thật ra Diệp Phong đang dùng sức mạnh của mình kết nối với Thất Thải Thôn Thiên Mãng, kéo nó ra làm chủ thân thể. Nhưng có rất nhiều cách làm, sao Diệp Phong lại chọn cách này? Thì lâu lâu lôi Medusa ra, Diệp Phong phải kiếm chút gọi là lãi chứ nhỉ, có trách thì trách Medusa quá đẹp đi, đẹp cũng là cái tội a.
Chênh lệch sức mạnh quá lớn, Medusa phải chịu đựng nổi đau bị cưỡng bức bởi Diệp Phong. Sau một lát, một màn sáng bao trùm căn phòng một lần nữa, từ trung tâm của nó, ta có thể nghe thấy một giọng nói đang từ từ mờ ảo:
“Ta sẽ giết ngươi, dù làm cách gì đi nữa ta cũng sẽ giết ngươi!!!”
Mãi đến khi ánh sáng tắt đi, giọng nói mới im bặt, mà vị trí của Medusa vào lúc nãy chỉ còn có một chú rắn bảy màu xinh đẹp đang ngoe nguẩy nhìn Diệp Phong. Chứng kiến con rắn này, Diệp Phong cười cười búng đầu nó:
“Được, ta chờ xem ngươi sẽ làm được gì!”
Đáng thương cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng không hiểu chuyện gì mà lại còn bị búng đầu oan uổng. Trừng đôi mắt đáng thương của mình lên, nó bò dần dần lên người Diệp Phong rồi chui tọt vào vị trí ưa thích của mình, sau đó lại chìm vào giấc ngủ yên bình.
......................................
Sáng hôm sau, Diệp Phong trả phòng rồi cất bước đi về nơi mình đã có hẹn từ hai năm trước, phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ, ngày mai đã là ngày họ mở đấu giá rồi, Diệp Phong muốn xem xem những thứ mình bỏ ra gây cơn sốt lớn đến mức nào.
Không hiểu cái gì đó thôi thúc mình mà hôm nay, Sơn Thành tự dưng nổi hứng đi quan sát ngay trước cổng của phòng đấu giá. Cũng chính vì điều này mà lão đã chứng kiến thấy Diệp Phong khi mà hắn còn chưa đến nơi. Vừa thấy hắn, Sơn Thành lập tức sững sờ, sau đó là cảm giác nhẹ nhõm không hiểu vì sao.
“Tiên sinh Diệp Phong! Ngài đã đến rồi?”
Nhìn lão già đang cười lấy lòng trước mặt mình, Diệp Phong cũng đáp trả lão bằng một nụ cười nhẹ:
“Giờ ta phải gọi là trưởng lão Sơn Thành nhỉ! Xem ra phòng đấu giá các ngươi canh gác rất cẩn thận nha, phái một Đấu Vương chỉ để canh cửa!”
“Không không! Chỉ là do ta có cảm giác sẽ gặp được ngài nên mới ra đây thôi, các Đấu Vương khác đều ẩn nấp ở các nơi bí mật cả rồi. Dù sao thì lần đấu giá này quá nguy hiểm! À mà ngài còn có ý định đi đâu không? Nếu không thì hãy đến gia tộc chúng ta qua đêm, ngày mai đã là ngày đấu giá rồi!”
Gật đầu tỏ vẻ hiểu cho họ, Diệp Phong nói:
“Được rồi, ta cũng đang không biết đi đâu, nếu ngươi đã nói thế thì đành làm phiền vậy!”
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương