Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 208: Vấn Đề Khó Giải Quyết.
iệp Lâm vừa thấy Lãnh Nhạc đã cười nói:
- Trưởng ban thư ký đích thân hành động, tiểu Quan thật sự rất có thể diện.
Một câu “tiểu Quan” có ý nghĩa rất phong phú, đã nói lên được sự quen biết giữa bà và Quan Doãn, lại biểu lộ bà rất yêu quý Quan Doãn nữa.
Lãnh Nhạc nghe tiếng đàn đã hiểu được nhã ý, cười ha hả:
- Phó Trưởng ban Diệp, tôi biết nói về thân phận thì Quan Doãn phải gọi cô một tiếng dì, nhưng nếu tính kỹ thì hắn cũng nên gọi tôi là chú đó.
Mọi người bên cạnh nghe được, đều nhất thời kinh hãi. Thật sao? Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy là dì, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký thành ủy là chú? Chẳng phải nói Quan Doãn không cội không rễ, mới vừa lên đến Thành ủy sao lại có mạng lưới quan hệ rồi?
Mọi người dù thế nào cũng không hiểu một người còn trẻ tuổi như vậy, chỉ bằng năng lực cá nhân lại được Bí thư Thành ủy và đa số lãnh đạo Thành ủy khen ngợi? Rất nhiều người không tin nhưng cũng không có cách nào. Lý lịch Quan Doãn rõ ràng hoàn toàn đã được xét duyệt kỹ lưỡng. Hơn nữa kinh nghiệm của hắn trong quan trường cũng đơn thuần như tờ giấy, không cần điều tra cũng biết rõ.
Không ít người muốn lấy Quan Doãn làm mục tiêu sống. Nếu Quan Doãn không cội không rễ cũng có thể làm được thư ký Bí thư Thành ủy, như vậy tất cả dân đen cũng có thể có cơ hội từng bước lên chức.
Quan Doãn cũng không biết được, trong thời khắc hắn bước vào Thành ủy, đã khiến cho rất nhiều dân đen làm việc trong Thành ủy có hy vọng được thấy ánh mặt trời.
Hắn đi phía sau Lãnh Nhạc, xuyên qua một hàng hiên thật dài. Dọc đường đi, Lãnh Nhạc cũng chẳng nói chuyện nhiều với Quan Doãn, chỉ bình thản gật đầu chào hỏi những người gặp trên đường. Ông ta thong dong và bình dị, khiến Quan Doãn được lợi không ít. Trưởng ban thư ký Thành ủy là đại quản gia trong Thành ủy, quản lý tất cả các sự vụ trong Thành ủy, có tác dụng chuyển tiếp quan trọng. Tuy chỉ thảo luận nhưng cũng là một nhân vật có thực quyền.
Điều chủ yếu là chức Trưởng ban Thư ký Thành ủy này thật không dễ làm. Phải hiểu được ý Bí thư Thành ủy, phải tạo được uy tín trong các bộ môn ở Thành ủy cùng các cơ quan trực thuộc trong thành phố. Vừa phải được Bí thư Thành ủy tín nhiệm, vừa phải được những người phía dưới phục tùng, không ngoại trừ cần phải có bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, còn phải biết nhìn mặt đoán lòng, có thủ đoạn chế phục lòng người.
Tiếp xúc gần gũi với Lãnh Nhạc, Quan Doãn mới phát hiện cá tính của Lãnh Nhạc và Lãnh Phong khác nhau một trời một vực, hoàn toàn bất đồng. Tính cách của Lãnh Phong chắc chắn không thể làm được Trưởng ban thư ký, còn với Lãnh Nhạc, chẳng những có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Thành ủy, nếu bước tiếp theo làm Phó Bí thư Thành ủy, dựa theo năng lực và thực lực, cũng chẳng có gì khó khăn.
Đáng tiếc, nghe Lãnh Nhạc nói sắp phải rời khỏi Hoàng Lương. Bước tiếp theo nhất định là thăng chức. Trong lòng Quan Doãn hơi tiếc nuối. Nếu theo cạnh Lãnh Nhạc, không chừng có thể học hỏi được thêm. Lại nghĩ Lãnh Nhạc có cấp bậc cao hơn Lãnh Phong, nhưng trong mắt hắn, dường như Lãnh Phong lại cao tột đỉnh. Chỉ tính thân phận con cháu họ Lãnh, cũng có thể khiến Lãnh Nhạc nhường ông ta ba phần. Địa vị của Lãnh Phong trong nhà họ Lãnh rốt cuộc cao đến bao nhiêu?
Tòa nhà chính Thành ủy Hoàng Lương được xây dựng vào những năm 80. Toàn bộ phong cách xây dựng không có gì đáng nói, chỉ ngăn nắp như hộp diêm. Phía sau lầu chính còn đang xây dựng mới, nghe nói là nơi ở và văn phòng của Ủy viên thường vụ. Lúc lên hết thang lầu, cũng vừa lúc có thể nhìn xuyên qua cửa sổ đến một tòa lầu xây dựng sắp xong. Lãnh Nhạc lấy tay chỉ, nói:
- Quan Doãn, cậu tới đúng lúc. Khu chung cư số 3 Thành ủy mới xây dựng, có thể giải quyết được vấn đề phòng ở của một số cán bộ trung tầng trong Thành ủy…
Quan Doãn thầm giật mình. Trưởng Ban thư ký Thành ủy đúng là lợi hại. Hắn mới chỉ ở cấp phó phòng, ở Huyện ủy cũng chỉ có thể xem là một cán bộ nhỏ, trong Thành ủy chắc chắn chỉ là con tôm cái tép. Nhưng tuy cấp bậc hắn thấp, vị trí lại tốt. Nói như vậy, hắn rảo bước tiến đến cửa chính Thành ủy đã có thể được giải quyết vấn đề phòng ở rồi sao?
- Kinh nghiệm lý lịch của tôi còn ít ỏi.
Quan Doãn khiêm tốn nói.
- Ha ha, vượt qua được thì chính là cơ hội. Cơ hội không thể bỏ qua.
Lãnh Nhạc cũng kiệm lời, không nói thêm nữa:
- Còn nửa năm nữa tôi sẽ rời khỏi Hoàng Lương.
Không cần phải nói rõ, Quan Doãn hiểu. Trưởng ban thư ký Thành ủy nắm giữ nguồn lợi to là quyền phân phối tài nguyên, nhà ở… đã trong vòng quyền hạn của Lãnh Nhạc. Nghĩ lại cách đây không lâu hắn vẫn mang tiếng là một thằng nhóc nghèo khổ không đáng một xu. Giờ nếu tính cả cổ phần khai thác du lịch núi Bình Khâu, cả đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, tài sản cá nhân của hắn trong vòng năm năm muốn đạt được một triệu thì không thành vấn đề. Hơn nữa, nếu được Thành ủy phân cho một phòng ở, hắn cũng có thể được xem như thường thường bậc trung rồi.
Quan Doãn mừng rỡ trong lòng. Là đàn ông, ngoại trừ yêu thích quyền lực, cũng rất thích phòng ở. Nhà ở là nơi căn bản để người đàn ông có thể sống yên ổn. Có phòng ở, xem như hắn có gia đình.
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Quan Doãn nói lời cảm tạ với Lãnh Nhạc. Hắn biết với thân phận của Lãnh Nhạc không thể nói bừa bãi, một khi mở miệng thì nhất định là nắm chắc rồi.
Thư ký Bí thư Thành ủy! Hào quang quả thật chói mắt.
Văn phòng Tưởng Tuyết Tùng ở lầu ba, phòng 317, là một văn phòng hướng mặt trời bình thường. Rất nhiều người không hiểu sao Tưởng Tuyết Tùng lại không chọn phòng khác, ví như phòng có buồng xép 301 mà lại là phòng 317.
Nhưng Tưởng Tuyếtt Tùng đã chọn đúng phòng 317, Bí thư Thành ủy nói gì, thì những người làm cấp dưới cũng đành phải tuân theo. Nhưng Văn phòng Bí thư Thành ủy mà không có buồng xép thì không thể chịu nổi, nên phá vách ngăn phòng 318, ghép hai phòng thành một, sửa chữa thêm một chút, cũng xem như đầy đủ quy cách.
Lúc ấy Sư Long Phi cũng vì vấn đề văn phòng mà bị phê bình. Sau khi 317 và 318 nối kết lại, không biết phải gọi là 317 hay 318. Hỏi ý kiến Sư Long Phi, anh ta lại tự ý bảo gọi là 318. Anh ta cho rằng Tưởng Tuyết Tùng chắc chắn sẽ thích 318, dù sao số 8 cũng là số tốt lành mà.
Kết quả là Tưởng Tuyết Tùng nổi giận, quát mắng Sư Long Phi tự tung tự tác, làm cái quái gì mà 7788, kỳ quặc. Sư Long Phi bị giáo huấn đến vô cùng xấu hổ. Cũng chính vì chuyện lớn không lớn, nhỏ không nhỏ này mà uy vọng của thư ký Bí thư Thành ủy Sư Long Phi tuột dốc không phanh. Từ đó về sau, Sư Long Phi không còn được Tưởng Tuyết Tùng trọng dụng nữa.
Sau có người phân tích, Tưởng Tuyết Tùng không thích 8 mà lại thích 7. Không phải vì số 8 xấu, cũng không phải con số 7 có ý nghĩa đặc biệt với ông ta, mà vì một thành ngữ: thất thượng bát hạ.
Thất có thể lên, bát có thể xuống. Người trong quan trường đều chú ý đến chi tiết, Bí thư Tưởng nhất định là chú ý đến điều này. Thân là thư ký của Bí thư Tưởng, ngay cả ý nghĩ thật sự của Bí thư Tưởng cũng không rõ, quá thất trách. Thật ra Sư Long Phi còn thầm kêu oan, trước kia Tưởng Tuyết Tùng đặc biệt thích số 8, bỗng nhiên không biết làm sao lại thay đổi tính cách, thích 7 mà không thích 8. Nhưng oan ức của anh ta không thể kể ra được, chỉ có thể buồn trong lòng thôi. Nếu như nói ra ngoài, sinh mệnh chính trị của anh ta kể như cũng kết thúc.
Rất nhiều lúc, trong quan trường, dù chịu oan ức cũng chỉ có thể để đến mục nát trong lòng.
Đến cửa phòng 317, Lãnh Nhạc nhẹ nhàng gõ hai tiếng. Quan Doãn lưu ý cách Lãnh Nhạc gõ cửa, khoảng cách giữa hai tiếng gõ rất đều nhau, vừa nghe tưởng như gõ giống nhau, nhưng lắng nghe vẫn có thể nghe ra hai tiếng khác nhau. Đây là kỹ xảo gõ cửa, cũng là ám hiệu.
Quả nhiên bên trong lập tức truyền ra giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng:
- Vào đi.
Không hỏi ai đã cho vào chứng tỏ Lãnh Nhạc và tưởng Tuyết Tùng rất ăn ý. Thân là thư ký, phải có bản lĩnh nhìn mặt đoán lòng và có năng lực nắm bắt chi tiết. Quan Doãn được trời sinh là một người rất chú ý đến chi tiết, nếu không cũng sẽ không theo cạnh Lãnh Phong được. Chỉ vài điểm bình thường rất nhỏ đã phỏng đoán được lai lịch của Lãnh Phong.
Hơn nữa hắn cũng biết Sư Long Phi khiến cho Tưởng Tuyết Tùng không được vui nhất định là vì những vấn đề chi tiết đó. Dựa vào trình độ của Sư Long Phi, chuyện lớn chắc chắn không thể để xảy ra sai lầm. Cho nên Quan Doãn tiến lên Thành ủy, phải mở lòng mở mắt khi thời thế đến tay.
Nói tới thì tới, thật ra, vừa rồi khi xuống xe ngẩng đầu đi vào Thành ủy, chính là Quan Doãn đã ngộ ra được tình thế của Sư Long Phi nhắc nhở, cố ý lấy khí thế nâng cao sĩ khí.
Quan Doãn ngay từ đầu còn nghi ngờ, sao Lãnh Nhạc lại muốn đích thân dẫn hắn tới gặp Tưởng Tuyết Tùng, giờ hắn đã thật sự hiểu rõ được dụng tâm của Lãnh Nhạc. Đó là Lãnh Nhạc muốn chỉ đường cho hắn, không nói thành lời, chỉ dùng hành động để dạy hắn bản lĩnh làm thư ký cho Bí thư Tưởng Tuyết Tùng – bí quyết đầu tiên nhất định phải học là gõ cửa.
Cảm nhận của từng vị lãnh đạo với tiếng gõ cửa rất khác nhau, nếu Lãnh Nhạc không đích thân làm mẫu, ít nhất ba ngày sau Quan Doãn mới nhận được sự yêu thích của Tưởng Tuyết Tùng. Có người dẫn đường tất nhiên là tốt, cho hắn biết đường tắt.
Đẩy cửa bước vào, Tưởng Tuyết Tùng đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo len, cũng không ngồi bàn làm việc, cũng chẳng đứng tựa cửa sổ nhìn ra xa mà là đang tưới hoa. Nói tưới hoa cũng không chính xác, chỉ là tưới cây cảnh ở góc phòng.
Hòn non bộ của Tưởng Tuyết Tùng có núi có nước, có cây cỏ, rõ ràng rành mạch, rất sống động. Giữa núi non còn có một chiếc thuyền lá nhỏ xoay quanh, thật không hổ là thơ không tiếng động, là bức tranh lập thể.
Quan Doãn vừa bước vào đã bị bồn cảnh hấp dẫn. Hắn cũng từng gặp qua vài hòn non bộ, nhưng chưa từng gặp được hòn non bộ nào tinh xảo đẹp đẽ cực hạn đến thế, không khỏi quan sát vài lần.
Tưởng Tuyết Tùng chú ý thấy Quan Doãn thưởng thức hòn non bộ, không khỏi cười nói:
- Tiểu Quan, cậu cũng có nghiên cứu hòn non bộ sao?
Quan Doãn không ngờ câu đầu tiên Tưởng Tuyết Tùng nói với hắn khi gặp mặt lại liên quan đến hòn non bộ, chỉ khiêm tốn cười đáp:
- Bí thư Tưởng khéo nói đùa, tôi chỉ có thể nói là yêu thích hòn non bộ thôi, sao có thể nói là nghiên cứu được.
- Vậy cứ tự nhiên nói đi.
Tưởng Tuyết Tùng gặp lại Quan Doãn, càng thấy yêu thích hơn trước kia. So với lần trước ngâm thơ, viết lưu niệm, Quan Doãn chẳng những chín chắn hơn, hơn nữa hắn đã trải qua đoạn đường gió tuyết cùng Lãnh Phong, lại hộ tống Hạ Lai trên con đường sinh tử, thì ông ta lại càng tin rằng Quan Doãn là một người thanh niên đáng tin cậy.
- Tôi đành bêu xấu vậy. Bí thư Tưởng và Trưởng ban thư ký xin đừng chê cười.
Quan Doãn khiêm tốn, lộ vẻ người nhỏ cần phải học bỏi nhiều. Hắn đi xung quanh hòn non bộ, khen:
- Sơn thủy kết nối, ngụ ý núi cao sông dài. Một chiếc thuyền lá nhỏ cho thấy nơi cùng sơn tận thủy vẫn có tình cảm. Nơi giữa, thấy mầm biết cây, đây đã là đủ tất cả chi tiết trong lòng để có thể dùng ngòi viết viết thành bài văn.
- Ha ha, nhận xét sắc bén.
Tưởng Tuyết Tùng thoải mái cười to. Câu đầy đủ chi tiết trong lòng rất hợp ý ông ta, mà dùng bút viết thành bài văn lại càng hợp với khí khái văn nhân của ông ta, chẳng trách tâm tình của ông ta thật tốt.
- Tiểu Quan, hòn non bộ này còn chưa đặt tên, cậu đặt đi.
Đây là vấn đề khó giải quyết đầu tiên sao? Quan Doãn hơi trầm ngâm, còn chưa nghĩ được tên nào hay, thì vấn đề nan giải thứ hai lại bất ngờ tới.
“Rầm rầm rầm…” có tiếng gõ cửa.
Đúng, không phải dùng ngón tay gõ cửa, mà là dùng bàn tay đấm vào, đồng thời một giọng nói vang lên:
- Bí thư Tưởng có ở đây không?
Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhạc đều nhận ra là giọng của Trịnh Thiên Tắc. Tưởng Tuyết Tùng nhíu mày. Lãnh Nhạc liền hiểu ý ngay, lập tức xoay người nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, cậu ngăn thử đi.
Lần giao tranh chính diện đầu tiên của Quan Doãn và Trịnh Thiên Tắc đã đến cực nhanh.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận