Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:09 +0700
Q.3 - Chương 59: Ngang TàI Ngang SứC(2)
H
oàng nhìn lên khán đài, trán ướt mồ hôi. Mẹ nó, hướng kia không phải chỗ Linh Chi ngồi sao?
Không biết con bé có làm sao không?
Hoàng dụi dụi mắt. Chẳng hiểu có phải hắn hoa mắt không, song đúng là hắn vừa thấy chùm sáng kia khi lao tới hàng ghế của Linh Chi thì như gặp phải gương phản chiếu vậy, chớp mắt đổi hướng, lao thẳng lên trời …bắn chim. Hắn thật sự không tài nào giải thích được tình huống đó. Chẳng lẽ gã Khentoit kia đã nương tay? Cố tình đổi hướng đòn nội công ấy để tránh gây sát thương đến khán giả?
Luồng sáng chói mắt ban nãy, Hoàng là “mục tiêu” nên biết rõ, tốc độ còn hơn cả đạn đại bác, nếu trộm vía trúng phải nơi đông người thì chắc chắn sẽ là một trận thảm sát. Ngay cả bản thân hắn nếu không nhờ có lời cảnh tỉnh của Tae Jun mà đề phòng từ trước, có lẽ giờ cũng ra người thiên cổ rồi. Thế nhưng mà xem ra tên Khentoit này cũng vẫn còn chút tính người, không làm liên lụy đến khán giả.
Mẹ nó! Đừng bảo đấy là "chưởng" nhé? Hay là đòn nội công? Xem phim kiếm hiệp tầu quen rồi, giờ thấy tận mắt, Hoàng thậm chí nghĩ mình đang mơ. Cái thế giới này…đúng là không biết đằng nào mà lần. Đừng bảo dưới địa ngục tầng mười chín này tồn tại cả loại người như Quách Tĩnh, Dương Quá trong tiểu thuyết Kim Dung, không chỉ biết bay như chim ra mà còn hơi tí là phóng chưởng ầm ầm?
Hư cấu..hư cấu vãi nồi.
-Ha ha..ấn tượng kinh luôn. Còn có thể bẻ quặt cả hướng phát chưởng nữa chứ, khi nào rảnh rỗi dạy tôi với nhé. Đấy gọi là chưởng à? Học có khó không? À, cô có biết bay không?
- Hừ. Đừng nói vớ vẩn. Denchiuko vừa thở dốc vừa nói: -… Bẻ bẻ cái nồi? Việc gì ta phải lo cho đám con người cơ chứ.
“Hả? Không phải do hắn làm à?”
Hoàng nghe vậy thì tròn mắt nhìn về phía khán đài nơi Linh Chi đang ngồi. Vậy ban nãy chuyện gì đã xảy ra vậy cà?
-Ý..hụt!
Denchiuko nhằm lúc Hoàng phân tâm lao tới, song vừa tới nơi thì bóng hắn đã xê dịch biến đi đâu mất. Hắn còn đang sững sờ thì bóng Hoàng đã xuất hiện ngang hông, còn cất giọng trêu đùa. Denchiuko tức giận, xoay người tung một cú đá vòng cung, song gã rất mau lẹ hụp người xuống né. Hai người lại quấn vào nhau, cận chiến.
Trong khi đó bên kia, Ninh Sạn Yêu Nhiên giờ đang chiếm thượng phong, thời điểm kết thúc trận đấu đã không còn xa. Phía dưới khán đài, sắc mặt của lão già Tae Jun càng lúc càng giãn ra, hài lòng nở nụ cười. Chingna thấy lão như vậy thì hai mắt nhấp nháy, vội hỏi:
-Tae Jun, có gì vui sao?
-..Ừm. Xem ra có hy vọng rồi. Tae Jun gật đầu: -.. Nhìn Judas bây giờ là biết. Cậu ta..chà chà, có lẽ tôi đã lo hão rồi. Mặc dù đối thủ hôm nay rất mạnh, song cậu ta cũng chẳng phải tay vừa, mà chính xác là..một con quái vật. Mới hai hôm trước còn trải qua một trận đấu hành xác với Aiki, thế mà giờ đây nhìn cậu ta kìa, có ai nhận ra đây là người mới đây thôi còn ăn cả trăm phát đạn? Cậu ta có năng lực hồi phục mạnh mẽ đến mức khó tin…thật sự đến bây giờ tôi vẫn không hiểu đó là từ đâu mà có. Khả năng lớn là đặc tính bộ gen của một cá thể riêng biệt, khó mà tìm được bản sao thứ hai.
-..Có nghĩa là, anh ấy sẽ thắng?
Chingna nhìn lên sàn đấu, vẻ lo lắng vẫn chưa tan. Bây giờ thế trận vẫn đang rất ác liệt, trong đó Denchiuko là đang người liên tục tấn công, nhìn qua thì hoàn toàn lấn lướt. Cô không hề thấy chút gì khả quan trong đó cả, trừ việc Hoàng tuy bị áp đảo song vẫn không quá yếu thế, đa phần đều thành công kìm tỏa đòn tấn công của đối phương.
-Yên tâm đi, trông vậy thôi chứ gã kia mới là kẻ đang bất lợi. Hiện giờ hắn đang cố sức, dốc hết vốn để mong tìm chút lợi thế cho bản thân, đặng xoay chuyển thế cục. Song như vậy vẫn chưa đủ để hạ Judas. Chàng trai Judas này, như ta để ý lúc mới tham dự đại hội hoàn toàn chẳng có chút kiến thức võ thuật nào. Thế nhưng, Chingna, cháu có biết lý do tại sao cậu ta có thể vượt qua không ít đối thủ mạnh mẽ để lọt vào tận đây không? Đó là một thứ năng khiếu vạn người có một.
-Vì cái gì à?
Chingna không hiểu nghĩ đến cái gì, má hơi đỏ lên. Đại tiểu thư nhà Phoui Khen cắn môi định nói gì đó song lại thôi, ướm hỏi:
-Ừm, Cháu chỉ biết, mặc dù chưa từng tham dự bất cứ kỳ thi xét bậc Danh ác nào, song trình độ của anh ấy ít cũng phải là Danh Ác bậc bốn, không, bậc ba rồi mới đúng. Có phải bác đang nói đến thể lực của anh ấy? Ừm, anh ấy đúng là có thể lực rất tốt.
-..Sức mạnh thể chất và độ dẻo dai đáng kinh ngạc, không phủ nhận đó chính là mặt mạnh của cậu ta. Tae Jun lắc đầu: - …Thế nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, là bề nổi mà thôi. Cái ta muốn nói đến là thứ khác kìa.
-Đó..là gì?
Lúc này trên sân đấu, Hoàng đã bắt đầu phản công, một cách nhàn nhã, thậm chí còn sử dụng lại những đòn thế mà Denchiuko vừa nãy đùng dể đối phó với mình.
-..Đó là khả năng tiếp thu và thích ứng với hoàn cảnh xung quanh nhanh đến kinh ngạc. Tae Jun trầm giọng: - …Đó mới chính là yếu tố tiên quyết, quyết định thành công của con nhà võ. Nếu cháu để ý thì sẽ thấy, cậu ta lúc mới bước vào trận đấu so với Denchiuko thì kinh nghiệm kém hơn rất nhiều. Điều đó gây nên không ít thiệt thòi. Thế nhưng giả sử như Denchiuko thành công dùng kỹ thuật nào đó đấm trúng mặt cậu ấy một lần, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc, cậu ta sẽ thất bại với cùng chiến thuật ấy trong suốt trận đấu kể từ đó về sau.
-… Như một tảng băng chìm, đó mới chính là mặt mạnh đáng sợ của Judas. Cậu ta có thể trong chớp mắt bắt kịp nhịp độ thi đấu của đối thủ, học tập cái hay của họ, vận dụng cho mình, từ đó bù đắp cho khiếm khuyết về kiến thức võ thuật cũng như kinh nghiệm thi đấu của bản thân. Suốt mấy chục năm trời, ta mới chỉ thấy hai người có năng lực ấy, trong đó có cậu ta.
-..Có thể nói, cậu ta sinh ra là để chiến đấu, đó là một loại bản năng chảy sẵn trong huyết quản, chỉ cần có cơ hội là lập tức bộc phát ra ngoài. Ngoài thứ đó ra, ta thật sự không tìm ra cách giải thích nào ổn thỏa cho việc một người từ chỗ không biết tí gì về võ vẽ, lại có thể vượt qua những đối thủ sừng sỏ vào tận vòng này. Nó cũng tương tự như chuyện một đứa trẻ, lọt sâu vào một cuộc thi mà toàn người lớn tham gia vậy.
-Vậy…Chingna sắc mặt bỗng dưng trở nên mơ hồ. Tiếp đó, sâu trong ánh mắt đột nhiên tràn đầy hy vọng: -..Tae Jun này, vậy thì theo ông, nếu như đối thủ là Park Jong Seok, vậy thì anh ấy…anh ấy có thể thắng được không?
-Ha ha…Park Jong Seok ấy à, trận đấu giữa đại bàng và con thỏ …chưa bắt đầu đã biết trước kết cục rồi. Tae Jun hai mắt lóe sáng: - Park Jong Seok là một thiên tài. Thế nhưng…biết đâu đấy, bởi vì ta nhìn thấy ở con thỏ, tố chất của một kẻ biết làm nên những điều kỳ diệu.
Trong khi đó trên sân trận đấu đã dần đến hồi kết. Denchiuko sau một hồi điên cuồng tấn công, bây giờ thể lực có vẻ đã bị tiêu hao khá nhiều, không chỉ hơi thở trở nên nặng nhọc, mà cả động tác cũng trở nên chậm chạp thấy rõ. Trong khi ấy, Hoàng mặc dù nãy giờ chủ yếu ăn đòn là nhiều, song giờ cũng đã bắt đầu phản công, dần dần nắm thế chủ động.
Bị một cú đấm móc theo đúng kiểu của mình đánh trúng mặt, Denchiuko lỗ mũi bắt đầu chảy máu, song còn chưa kịp thở thì đã ăn thêm một pha lên gối, khiến ruột gan như bị ai đó cày xới, đau quặn lại.
Hít một hơi, Denchiuko tức giận vung hai tay níu lấy cổ Hoàng, định thi triển đòn “kẹp cổ”, thứ từng khiến hắn ăn đau khổ ban nãy. Thế nhưng lần này mọi chuyện lại không được như ý, bởi chưa kịp làm ăn gì thì một cảm giác đau đớn bỗng dưng truyền lên từ bụng dưới. Một đạp của Hoàng đẩy hắn văng xa năm mét, nằm rạp xuống đất, khó khăn lắm mới đứng dậy được.
-Hộc,hộc…
Denchiuko thở dốc nhìn đối thủ, trong đôi mắt ngoài vẻ bất lực ra thì còn có cả nỗi khiếp sợ. Tên này…là quỷ hay sao vậy kìa?
Không chỉ có thể lực và độ lì đòn khó ai bằng, mà còn đó là sự nhanh nhạy ít ai bì kịp. Hắn ta rõ ràng so với mình thì thiếu kinh nghiệm chiến đấu hơn nhiều, rất dễ dàng mắc lừa, song chỉ cần mắt thấy đúng một lần, hắn ta đều có thể dễ dàng né tránh ở những lần sau, hơn nữa còn trong nháy mắt tìm ra được nhược điểm để công kích.
Cao thủ thì Denchiuko gặp không ít, song đó đa phần đều là những người luyện võ từ trong bụng mẹ, có một thời gian dài tích lũy kinh nghiệm. Còn cái dạng “vừa đánh vừa học” thế này, lại còn “học ” rất thành công nữa thì đúng là mới thấy có mình hắn.
Denchiuko mím môi, hai tay tiếp tục dang ngang, cả người trầm xuống. Hoàng thấy thế thì giật mình, động tác này…cô ta lại muốn sử dụng chiêu thức ban nãy?
“DEN”
Denchiuko gằn giọng, sau đó từ từ chụm hai tay lại với nhau, lòng bàn tay ngửa về phía Hoàng. Từ khuỷu tay trở xuống bắt đầu có sương trắng bao quanh. Hoàng thấy vậy thì thở dài lắc đầu.
-…Đừng làm trò vô ích nữa.
Denchiuko giật mình:
-Sao?
-..”Chưởng” đó của cô đúng là có lực công phá rất mạnh, tốc độ cũng cao hơn đạn pháo nhiều. Song nhược điểm của nó là tiêu tốn quá nhiều thể lực. Không biết nó có phải trò ảo thuật không…song sự thật là cô đã xuống sức rất nhiều từ sau khi sử dụng nó. Công sức bỏ ra thì lớn, song nếu như không đánh trúng mục tiêu thì tất cả đều đổ sông đổ biển. Một canh bạc mà phần thua chiếm đa số như thế, cô vẫn còn muốn chơi sao?
-…..
Gương mặt đẫm mồ hôi nhất thời trầm xuống, Denchiuko bỗng dưng mỉm cười:
-..Mi nói đúng.
Đoạn thu tay lại. Nhất thời sắc mặt gã hồng hào hơn trông thấy. Khẽ liếc sang phần sân bên kia, lúc này Denchiuka đã bị Ninh sạn Yêu Nhiên đánh ép, xem chừng không còn trụ được lâu hơn nữa. Gương mặt tròn tròn của Denchiuko hơi cau lại.
-..Biến thân đi.
Denchiuko nhíu mày không đáp. Hoàng thấy vậy thì cười nói.
-Còn lựa chọn nào khác cho cậu sao? Nhanh lên, nếu không tôi sẽ đổi ý đấy. Chỉ chờ thêm một lát nữa thôi, cậu thậm chí còn không có cả cơ hội biến thân đâu.
Hoàng quan sát Denchiuko, song chỉ thấy gương mặt của hắn ta không hiểu sao đột nhiên đỏ lên, ngượng ngùng giống như gái mới ra mắt ba mẹ chồng vậy. Chẳng lẽ là do thiếu dưỡng khí? Hô hấp khó khăn? Hoàng tự tìm câu trả lời, song đều thấy không đúng cho lắm. Cơ mà nhìn cũng xinh ra phết.
Ac. Hoàng lấy tay đập đầu. Trước mặt hắn là đực mà. Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?