Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 213 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207: Tìm Bùa Hộ Mệnh
ngày Tiếp theo, Hai người cùng mang luật sư đến Tân Giang lâu Để ký hợp đồng.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ,Tôi khẳng định sẽ là một đối tác khiến anh có thể yên tâm nhất Từ trước đến giờ.”Trang thơ tình đùa giỡn nói, chợt sửa lại đề tài, “ không biết từ trưởng phòng có thể cho tôi thời gian nửa giờ hay không?”
tươi cười trên mặt lưu Bác cứng lại, “nếu là vì hợp tác của chúng ta…”
“phải, nhưng cũng không phải.” Trang Thư Tình đứng dậy kéo cửa sổ lên, hơi nóng từ bên ngoài truyền vào, át đi cái lạnh của máy điều hòa, khiến cho nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, “Tôi có một phần lễ vật muốn tặng cho từ bộ trưởng,Nhưng mà, nế như từ bô trưởng không có thời gian,Tôi cũng không bắt buộc.”
Là một phương thuốc nữa!
Lưu bát cơ Hồ có thể lập tức đoán được,Nàng có thể lấy ra 3 phương thuốc cổ truyền, chưa chắc sẽ không có phương thuốc thứ tư.
Chỉ là nếu như lấy một phương thuốc cổ truyền để mang đi tặng lễ, hồ đồ rồi sao?
Nhưng mà, bất kể là vì lý do nào, thì hắn cũng không có đạo lý sẽ đem đồ tốt như vậy đẩy ra bên ngoài.
“ chờ một lát.”
Cửa đóng lại, trang thư tình cũng không quay đầu.
Rất nhanh, Cửa lại một lần nữa được mở ra, “ông ngoại nói, Đang chờ cô ở trong phòng.”
hiểu được câu trả lời ở bên trong, Trang thư tình quay đầu nói, “Trịnh luật sư, Chuyện tôi nhờ luật sư làm, tôi hi vọng có thể xong trong vòng 2 ngày.”
Trịnh Ninh gật đầu, không nói hai lời, là tức đứng dậy rồi đi, lúc đóng cửa hắn không khỏi nhìn vị nữ tử đang đứng ở bên cạnh cửa sổ nhiều hơn mấy lần, tóc cô ấy bị gió thổi bay.
Tính của hắn trước giờ luôn luôn ôn hòa, không phủng cao đạp thấp, ỷ thế bức người, cho dù, nghề nghiệp của hắn là luật sư.
Hắn cảm thấy may mắn bản thân không vì nàng tuổi trẻ nên khinh mạn, hoặc là nới, từ khi nàng vừa mới xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền không thể sinh ra nửa điểm tâm tư khinh mạn, cứ như vậy biểu đạt sự tôn trọng, hơn nữa là toàn tâm toàn ý, tận tâm hết sức có thể để đạt đến yêu cầu của nàng.
Hắn cũng nhận được sự hồi báo vô cùng lớn, hơn nữa còn vẫn luôn nhân đươc sự hồi báo,.
Nơi Từ gia ở là một nơi rất bình thường.
Sau khi được thông báo, tầng tầng kiểm tra mới được phép bước vào.
Từ trưởng phòng cundg không có làm khso nàng, khi nàng vào nhà, hắn đã từ trên thư phòng đi xuống.
Tầm mắt hai người chống lại, trang Thư Tình không hề né tranh, nàng chầm chậm đến gần tựa như nhà mình vậy, vươn tay về phía đối phương, “Xin chào Từ trưởng phòng, tôi là Trang Tình.”
Ánh mắt từ trưởng phòng khẽ nhúc nhích, tư thái này, hoàn toàn đem nàng đặt ở vị trí ngàng hàng.
Đưa tay bắt lấy tay nàng, sau đó buông ra, “Trang tiểu thư, mời ngồi.”
Dáng ngồi của Trang Thư Tình rất tự nhiên, hai chân khép lại, bài tay xếp lại đặt lên đùi, ánh mắt bình hòa, không có bất kì ý công kích, nhưng cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ khiến không ai có thể bỏ qua.
Lưu Bác vừa nhìn, trong lòng liền sáng tỏ. Mấy lần trước ở chung, Trang Tình chứa lần nào đặt hắn ở vị trí ngang hàng, cho nên tư thái như vậy chưa từng xuất hiện.
Trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
“Thời gian của Từ trưởng phòng vô cùng quý giá, ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, phiền ngài đưa giấy bút cho ta.”
Bảo vệ lập tức tiếp được ánh mắt của Từ trưởng phòng, laajo tức lấy giấy bút ra.
“Những người khác đi ra ngoài.”
Thái độ hoàn toàn đảo khách thành chủ! Hơn nữa còn làm vô cùng tự nhiên.
Mà bảo vệ thậm chí giống như bản năng nghe theo lời của nàng, đi tới cửa mới phản ứng lại, nhất thời ai nấy vẻ mặt đỏ bừng.
Thú vị. Từ trưởng phòng cười, “Đi ra ngoài, canh giữ cửa.”
Trang thư Tình lưu loát viết ra từng phương thuốc, buông bút xuống, nhưng chưa đưa qua, “Đây là một loại phương thuốc dùng để điều trị cho hoàng đế, ta dùng thứ này, giao dịch với trưởng phòng.”
“Nếu ta thật sự tặng không, sợ là Từ trưởng phòng cũng không dám lấy.”
Quả thật như thếm ở vị trí này của hắn, giao dịch so với lễ vật càng khiến hắn dêc tiếp thu hơn, Từ trưởng phòng dựa người ra sau, “Cô muốn lấy được thứ gì từ chỗ của ta.”
“Tôi nhất định sẽ không khiến trưởng phòng phải khó xử.” Đem phương thuốc đặt trên bàn trà, Trang Thư Tình nâng chung trà lên uống một ngụm, không tự giác toái ra tư thái không phải tuổi hiện tại của nàng sẽ có.
“Xuất thân của ta như thế nào chắc là Từ trưởng phòng đã sớm điều ta xog, yêu cầu của ta chính là, chỉ cần một ngày từ gia chưa rơi khỏi đài, thì ngài sẽ phải bảo vệ cho cô nhi viện, không phải thứ gì cũng có thể đưa người vào cô nhi viện, viện trưởng sau này phải là người hưu ái, có tâm nhẫn nại, nhũng thứ khác, quỹ của ta dành cho cô nhi viện cũng mong rằng Từ gia có thể bảo vệ, không được phép để bất cứa người nào nhúng tay vào, quỹ này, về sau có thể sẽ khuếch đại rất lớn, sẽ không chỉ là của mỗi cô nhi viện của ta, nhưng ta hi vọng quỹ này có thể bảo vì sự sạch sẽ và tương đối độc lập, bất kì là ai, cũng không được phép nhúng tay vào.”
Chuyện này đói với từ gia thật sự là quá mức đơn giản, đơn giản khiến cho Từ trưởng phòng không thể tin được, nhưng rõ ràng là hắn có thể nhìn rõ, đó là tất cả những yếu cầu của nàng.
“Sao ta lai cảm thấy Trang tiểu thư vì muốn ta dễ dàng tiếp nhận phần lễ vật này nên mói đề ra yêu cầu đơn giản như vậy.”
Đơn giả sao? Đối với Từ gia đương nhiên là đơn giản, nhưng đây là một cuộc buôn bán lâu dài, là việc nàng dùng một phương thuốc hết sức bình thường đối với nàng để đổi lấy sự yên ổn ít nhất là trong hơn hai mươi năm cho cô nhi viện.
Cô nhi viện nuôi nàng trưởng thành, đây là việc nàng nên làm.
“Vậy từ trưởng phòng ó đồng ý hay không?”
“Ta không có lý do để cự tuyệt.”
Trang Thư Tình cầm bút lên một lần nữa, hoàn thiện phương thuốc, ghi rõ ràng từng tác dụng và cách phối phương của từng loại nguyên liệu, sau đó mới đẩy về phía đối diện.
Từ trưởng phòng cầm lên xem, cho dù hắn ngồi ở vị trí này nhiều năm thì bàn tay cũng không nhịn được run rẩy.
“Nói như vậy, Từ trưởng phòng nhận thức không ý nguwoif có quyền trong giói Trung y, toa thuốc này có tác dụng hay không, bọn họ chắc chắn sẽ biết.”
Từ trưởng phòng nắm chặt tờ giấy trong tay, ý tứ hắn thể hiện đã rất rõ ràng, cũng bởi vì phần lễ vật này quá nặng, thái độ của hắn hòa hoãn hơn, “Xem ra, trong cuộc giao dịch này, ta là người chiếm tiện nghi.”
“Đó cũng là ta cam nguyện,.” Từ Trăn là cán bộ cao cấp, một nguwofi bình thường như nàng không là thứ gì trong mắt hắn, nhưng sau khi tiếp xúc hắn mới cảm thấy nàng không đơn giản.
Yêu cầu của nàng không coi là chuyện lớn, cho dù đối phương là loại người nào thì chắc chắn đều sẽ đáp ứng, mà nếu như hắn là một người có lòng tham không đáy, vậy nàng chưa chắc đã có thể đưa ra một phương thuốc có ích tuyệt đối, mà sẽ tùy tiện viết ra một bản để qua loa tắc trách.
Mà Từ Trăn này, hắn cho nàng cảm quan rất tốt.
Một người không tùy tiện nhận hết thứ tốt về mình, cố kị là diều đương nhiên, cũng luôn có một giới hạn cuối cùng.
Tác dụng của phương thuốc này không phải ở chính bản thân một người dùng, mà phải cùng chung, về phần người nào muốn cùng chung, trong lòng hắn hiện tại đã sớm biết.
Về phần có phải thực sực giúp hắn nâng cao một bước hay không…
Khóe miệng Trang Thư Tình câu lên, nàng đã làm tất cả nhũng thứ nàng có thê, sau này mọi chuyện đều vô can đến nàng.
Trang Thư Tình đứng dậy, chủ động vươn tay như khi nàng tiến vào, “Nguyện con đường làm quan của Từ trưởng phòng sẽ có thể trải dài bằng phẳng, cũng mong rằng Từ trưởng phòng có thể ghi nhớ lời mà ngài nói ngày hôm nay.”
Từ Trăn cũng đứng dậy cùng bắt tay với nàng, dáng người cao lớn, vẻ ngoài đã trải qua gió sương khiến hắn thoart nhìn càng lộ vẻ uy nghiêm, “Nếu có thể được như lời của Tảng tiểu thư thì âu cũng là nhờ phúc của Trang tiểu thư, Bác Nhi, con thay ta đưa Trang tiểu thư ra ngoài.”
Lưu Bác vẫn một mực đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng, Từ Trăn đưa người tới cửa, nhìn xe đi xa rồi mới trở lại phòng, mở phương thuốc ra nhìn một lú lâu, sau đó lập tức đi gọi điện thoại.
“Lão viên, ông đến đây một chuyến, tôi có thứ tốt muốn cho ông xem.”
Ác Nhân Thành Đôi Ác Nhân Thành Đôi - Qủy Qủy Mộng Du