Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 204: Gọi Con Trai Về Nhà
M
ấy ngày nay doanh trại không có chuyện gì, Cố Uy Đình tương đối rỗi rãi, hôm nay ông đột nhiên hăng hái, dự định lần nữa đến cái động dâm của Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ngắm cảnh du lịch một chuyến.
Đẩy cửa ra, trong phòng lộ ra một mùi ngột ngạt, đại khái là do đã lâu không có mở cửa sổ. Cố Uy Đình mở cửa sổ, bên ngoài là một con đường thương nghiệp nhộn nhịp, xe cộ con người qua lại như nước chảy. Ông thoáng thấy một chiếc xe đang lái vào chung cư, trên xe đi xuống hai người, trái tim chợt co rút, tập trung nhìn lại, lại không thấy được gì.
Sân thượng trồng mấy bồn hoa, hiện tại hơn phân nửa đều khô héo, thùng tưới ném ở bên ngoài, bộ dạng như đã từng đóng băng rồi tan đi. Dụng cụ nhà bếp đầy đủ mọi thứ, gia vị phân chia bỏ vào trong từng hộp, hộp đựng muối đang mở, muối đã đông thành cục, một cái muỗng nhỏ lẳng lặng nằm bên trong. Cố Uy Đình không tưởng tượng nổi hai bàn tay to kia của Cố Hải cầm lên một muỗng nhỏ là bộ dáng gì, càng không cách nào tưởng tượng cậu có thể yên lặng đứng ở chỗ này làm một việc vô cùng rườm rà.
Rau cải xanh biếc đã sớm thành lá khô, mềm nhũn phủ lên quanh rổ rau; khoai tây đã sớm mốc meo, lấm tấm rải rác khắp nơi; cà tím quắt lại chỉ còn to bằng ngón tay; chỉ có một củ cà rốt là còn tốt, kết quả cầm lên phát hiện mặt dưới tiếp xúc với rổ đã nhão nhoét rồi. Mở tủ lạnh, bên trong nhét đầy các loại đồ ăn chín, đồ uống, dưa góp...lại sắp xếp rất chỉnh tề.
Chính là trước khi bị mang đi, bọn họ còn muốn làm một bữa trưa thịnh soạn, đáng tiếc chưa kịp ăn.
May mà hai cái phòng vệ sinh đều rất sạch sẽ, bồn cầu mới đổi trước khi đi, bồn tắm lớn mỗi lần dùng xong đều chà rửa sạch sẽ, trên bồn rửa mặt bày một con vịt rụng trụi lông, vốn dĩ con vịt lông lá xồm xoàm, kết quả tay người nào đó làm cho rụng hết. Trên kệ để đồ rửa mặt của hai người, một chai sữa rửa mặt gần như đầy, một chai đã thấy đáy, có thể thấy hai người bọn họ dùng chung mỹ phẩm dưỡng da, không phân biệt tôi với cậu. Cố Uy Đình cầm lấy một cái ly đánh răng nhìn tỉ mỉ, mặt trên dán cái đầu to của Cố Hải, hình Cố Hải trên ly chu môi ra, vẻ mặt như đang hôn; trên một ly khác in hình Bạch Lạc Nhân, cũng là vẻ mặt giống vậy. Cố Uy Đình đem ly đánh răng của hai người đặt đối diện nhau cùng một chỗ, quả nhiên hai môi dán vào nhau.
Thật không muốn thừa nhận hai tên ngốc này là con của mình!
Phòng ngủ vừa nhìn chính là vừa mới dọn dẹp, so với lần trước ông tới gọn gàng hơn nhiều, chỉ có một cái chăn thật dày, một cái gối thật dài, chỉ cần nhìn đồ dùng bày trên giường là có thể đoán được bình thường hai người ngủ như thế nào.
Mở tủ đầu giường bên trái, một thùng* bao cao su, màu gì cũng có; mở ngăn tủ bên phải, một thùng dầu bôi trơn, mùi gì cũng có.(Thùng giấy)
Cố Uy Đình ngồi trên giường, âm thầm nhìn căn phòng nhỏ ấm áp này, tư vị gì trong lòng cũng đều trải qua.
Tới Tây Tạng đã chín ngày, hai người phần lớn thời gian đều ở đây chạy đông chạy tây, thăm thú những địa danh thắng cảnh, thỉnh thoảng mệt mỏi cũng sẽ đi dạo trên phố, cảm nhận một chút phong tục địa phương.
Lúc Cố Dương gọi điện tới, hai người đang ngồi trên thuyền da trâu thưởng thức vẻ đẹp non xanh nước biếc ở hồ Yamdrok.
Hôm nay trên hồ gió rất lớn, hé miệng có cảm giác hít thở không thông.
"Alo?"
Ngoại trừ tiếng gió thổi, Cố Dương cái gì cũng không nghe được.
Cố Hải cũng là dùng hết sức hét lớn, "Anh, có việc gì thế?"
"Ba cậu đồng ý không xen vào hai cậu nữa, mau về đi."
"Cái gì? Anh nói cái gì?"
Cố Dương lười lặp lại một lần, liền cúp điện thoại.
Bạch Lạc Nhân đem nửa khuôn mặt giấu dưới cổ áo, chờ Cố Hải đặt điện thoại di động xuống, nhịn không được hỏi một câu, "Có chuyện gì à?"
"Không biết, tôi chỉ nghe thấy ba tôi cái gì cái gì đó..." Cố Hải bỏ di động vào túi áo, không thèm để ý nói một câu, "Mặc kệ nó đi, đuổi theo thì đuổi theo... Sư phụ, chèo thêm tới trước nữa!"
Kết quả, hai ngày sau Cố Dương lại gọi điện tới.
"Tới Bắc Kinh chưa?"
Cố Hải ngủ đến mơ mơ màng màng, "Cái gì tới Bắc Kinh chưa?"
"Đừng nói với tôi các cậu còn chưa xuất phát đó chứ."
"Xuất phát, xuất phát đi đâu?"
Trong giọng Cố Dương lộ ra khí lạnh nhè nhẹ, "Các cậu hiện đang ở đâu?"
"Tây Tạng!"
Cố Hải ngáp một cái ngồi dậy.
"Cho cậu ba ngày, dọn dẹp một chút, lập tức bay về Bắc Kinh."
Cố Hải tinh thần mệt mỏi trong nháy mắt tỉnh táo lại, "Quay về Bắc Kinh? Quay về Bắc Kinh làm gì?"
"Thì ra cú điện thoại hai hôm trước tôi gọi đến, cậu không nghe thấy gì đúng không?"
"Anh gọi điện thoại lúc ấy tôi đang ở trên hồ, hôm đó gió lớn, chim sếu còn ở bốn phía kêu to, tôi không nghe thấy, anh lặp lại lần nữa đi."
Cố Dương hừ lạnh một tiếng, "Cậu sống lại rất ung dung nhỉ."
Bạch Lạc Nhân còn chưa ngủ dậy, tay Cố Hải ở trên người cậu sờ tới sờ lui, miễn cưỡng mở miệng hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Ba cậu đã đồng ý không xen vào hai người các cậu, ông ấy cho năm ngày phải nhìn thấy người. Hiện giờ các cậu đã làm trễ hai ngày, còn có ba ngày, sớm mà khởi hành."
Cố Hải cười lạnh một tiếng, "Gạt tôi hả? Anh đó đừng có đùa!"
"Ai gạt cậu chứ, bớt nói nhảm, mau trở về."
Tay Cố Hải hoạt động trên người Bạch Lạc Nhân chợt dừng lại, biểu tình trên mặt rốt cục trở lại nghiêm túc.
"Anh nói thật?"
Cố Dương cười khan, "Gạt người có chỉ số thông minh như cậu có tác dụng sao?"
Cố Hải quên mất tay của mình còn đang trên bụng Bạch Lạc Nhân, kích động mà hung hăng nhéo một cái, Bạch Lạc Nhân bị đau tỉnh lại, đang muốn bùng nổ, Cố Hải vội vàng đưa tay lên tóc Bạch Lạc Nhân vuốt vài cái, Bạch Lạc Nhân rất nhanh lại ngủ tiếp.
Chờ lúc Bạch Lạc Nhân lần nữa tỉnh lại, Cố Hải đang mặt ủ mày chau ngồi ở ghế bên cạnh.
"Làm sao vậy?" Bạch Lạc Nhân lơ mơ lờ mờ nghe được Cố Hải sáng sớm nói chuyện điện thoại với ai.
Cố Hải thở dài, "Ba tôi không xen vào hai đứa mình nữa."
Bạch Lạc Nhân lại biểu hiện rất bình tĩnh, cậu chậm rãi ngồi dậy, u u liếc liếc Cố Hải.
"Vậy cậu còn lo lắng băn khoăn cái gì?"
"Không biết." Ánh mắt Cố Hải rời rạc, chính là đang suy nghĩ rất hăng hái."
"...Tâm thần."
Bạch Lạc Nhân mặc quần áo tử tế bước xuống giường, đi vào toilet, lúc đang đánh răng, miệng đầy bọt liền đi ra, nhìn Cố Hải nói: "Thật ra tôi cũng có chút không muốn về, ha ha..."
Cố Hải đi tới cửa phòng vệ sinh, thân thể lười biếng dựa vào khung cửa, trong ánh mắt lộ ra một chút gian tà.
"Hay là mình ở đây thêm mấy ngày?"
"Thôi đi." Bạch Lạc Nhân súc miệng, "Cậu không muốn về nhà hả?"
Cố Hải nhếch nhếch khóe môi, bỏ lại một câu "Mâu thuẫn", lại buồn bã ỉu xìu đi trở về. Chờ lúc Bạch Lạc Nhân đi ra, Cố Hải nằm ngửa trên giường lớn, bộ dáng không bệnh mà rên rỉ, Bạch Lạc Nhân cũng nằm xuống, hai người anh không ra anh, em không ra em làm bộ kêu rên vài tiếng. Đột nhiên nhảy lên một cái, hào hứng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Về nhà, rốt cuộc có thể trở về nhà!!!
Bên ngoài phong cảnh có đẹp hơn, chung quy không thuộc về mình.
Mặc dù Bạch Lạc Nhân và Cố Hải gấp rút chạy về, nhưng khi về đến nhà cũng đã là cuối tháng tư rồi, Bạch Hán Kỳ nghe nói Bạch Lạc Nhân sắp về, mỗi ngày đứng ở cửa trông chờ, chờ đến cổ sắp thành hươu cao cổ rồi, mới đợi được con mình về.
Vì vậy, hai người đều quay về nhà mình.
Để sớm gặp Bạch Lạc Nhân, Thím Trâu hôm nay không đến tiệm, sáng sớm đã mua đồ ăn để sẵn trong bếp, sau đó bắt đầu ở cửa đi tới đi lui. Cứ tới tới lui lui đến hai giờ chiều mới nhìn thấy bóng dáng Bạch Lạc Nhân, nước mắt không khống chế được chảy xuống.
"Con à, ở bên ngoài chịu khổ không ít hả? Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn này phơi nắng đến đen rồi..."
Bạch Lạc Nhân thật không có mặt mũi trước mặt người nhà nói bản thân đi du lịch phơi nắng đen.
"Mau vào gặp ông bà con đi, bà con cả đêm 30 không nhìn thấy con, khóc tròn cả đêm, nghĩ con gặp chuyện gì, chúng ta khuyên thế nào cũng không nghe."
Tim Bạch Lạc Nhân trầm xuống, nhanh chóng đi đến phòng ông bà.
Bà nội Bạch vừa nhìn thấy Bạch Lạc Nhân liền khóc lên, khóc như một đứa con nít, vừa khóc vừa nói: "Bà nội còn tưởng con chết rồi chứ..."
Bạch Lạc Nhân dở khóc dở cười, vội vàng dỗ dành, "Bà nội, con không phải rất khỏe sao? Tết âm lịch con đi ra ngoài tham gia hoạt động, một hoạt động vô cùng quan trọng do trường tổ chức, không đi sẽ không thể thi đại học."
Bà nội Bạch hỏi: "Con cũng không nhớ bà nội?"
Tim Bạch Lạc Nhân đau xót, kéo tay bà nội Bạch nói: "Nhớ mà, mỗi ngày đều nhớ."
Bà nội Bạch tựa như không nghe thấy, lại hỏi, một lần lại một lần, "Con cũng không nhớ bà nội?... Con cũng không nhớ bà nội? Con cũng không nhớ bà nội?..."
Mấy chữ này, bà nội Bạch nói rất rõ ràng, không biết ở trong đầu đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Vành mắt Bạch Lạc Nhân đỏ hoe, đứng dậy đi lấy khăn mặt, quay lại lau mặt cho bà nội Bạch.
Di chứng tắc động mạch của ông nội Bạch ngày càng rõ ràng, lúc này nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, chỉ biết toét miệng cười, cũng không nói gì.
...
Xe Cố Hải vừa lái vào chung cư liền thấy Cố Dương, Cố Dương đứng ở cửa tự động, Cố Hải ngồi trong xe quay qua Cố Dương cười, Cố Dương lại mặt không thay đổi nhìn cậu, Cố Hải xuống xe, đi tới bên cạnh Cố Dương.
"Sao cậu phơi nắng thành bộ dạng này?"
Cố Hải nhe răng cười, "Cái này gọi là da bánh mật."
Cố Dương cười nhạt, "Răng của cậu thật trắng."
Hai người sóng vai đi vào thang máy, thang máy từ từ đi lên, Cố Dương liếc nhìn Cố Hải, Cố Hải quay lại nhìn thoáng qua, ánh mắt hai anh em gặp nhau, có chút cảm giác như nước với lửa, đại khái là nghĩ tới Cố thôn trưởng và kẻ bất lực.
Đến cửa nhà, Cố Dương mới mở miệng.
"Ba cậu đang ở bên trong."
Bước chân Cố Hải ngừng một chút, ánh mắt đề phòng nhìn Cố Dương.
"Sao? Cũng tới cửa nhà rồi còn sợ là một cái bẫy à? Can đảm của cậu đều đi đâu rồi?"
Cố Hải hừ lạnh một tiếng, sải bước đi vào.
Cố Uy Đình ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, thấy con trai trông đợi đã lâu trở về, trên mặt biến hóa ra nhiều biểu tình chưa từng có.
"Ba." Cố Hải nhàn nhạt gọi một tiếng.
Cố Uy Đình không đáp lại, không biết là không nghe thấy, hay là không muốn đáp lại Cố Hải.
Cố Hải xách vali của mình đi vào phòng ngủ, dỡ đồ vật ra, qua loa thay đổi một bộ đồ, đi ra rót một ly nước, uống ừng ực ừng ực.
"Ta nói không xen vào mấy đứa, không có nghĩa là ta ủng hộ hai đứa, muốn ta đồng ý, kiếp sau đi."
Trong lòng Cố Hải nói thầm, con không cần ba đồng ý, ba chỉ cần đừng quấy rối là được. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Cố Hải vẫn lễ phép đáp lại một câu, "Cảm ơn ba thông cảm."
Nghe được câu này, sắc mặt Cố Uy Đình mới thoáng chuyển sang tốt đẹp, ông liếc nhìn Cố Hải, thật ra từ lúc Cố Hải đi vào đến giờ, ông vẫn âm thầm quan sát Cố Hải, chỉ là không có chính thức đưa mắt nhìn qua. Cố Hải muốn cảm ơn chuyến đi Tây Tạng này, nhờ có nó, Cố Uy Đình mới tin tưởng Cố Hải ở bên ngoài thực sự chịu cảnh màn trời chiếu đất, không có ngày nào tốt. Nếu để Cố Uy Đình biết Cố Hải trong khoảng thời gian này một mực ở ngoài hưởng tuần trăng mật, đoán chừng trong lúc tức giận sẽ đem cậu đày ra biên giới.
"Ta hỏi con, con đối với việc học đại học của mình tính thế nào?"
"Không có ý định ạ." Cố Hải thành thật nói.
Cố Dương ở cách đó không xa liếc nhìn Cố Hải, ánh mắt u ám.
Ánh mắt Cố Uy Đình lộ vẻ không hài lòng, "Không có ý định? Vậy con nghĩ như thế nào? Trực tiếp tham gia thi vào cao đẳng bỏ qua đại học? Với năng lực này của con, miễn cưỡng cũng đậu vào một trường đại học hạng ba, con từ bỏ sao?"
Về vấn đề này, Cố Hải một chút cũng không muốn bàn bạc với Cố Uy Đình, cậu nói, Cố Uy Đình cũng sẽ không hiểu được, còn không bằng im miệng, nên làm cái gì thì làm cái đó.
"Bỏ thuốc xuống!" Cố Uy Đình giận quát một tiếng.
Cố Hải không thể làm gì khác hơn là đem điếu thuốc rút ra nhét trở lại.
Cố Uy Đình chỉ một ngón tay về phía Cố Hải, "Ta cho con một lời khuyên, hoặc là con ngoan ngoãn nhập ngũ, hoặc con thi vào ngành quốc phòng, nếu con ở lại trong nước, chỉ có hai lựa chọn này."
"Ba có thể đừng cứ can thiệp vào cuộc sống của con không?"
Cố Uy Đình tức giận, "Ta đối với con đã dung túng tới mức lớn nhất rồi!"
Cố Hải vừa muốn nói, Cố Dương đã lên tiếng.
"Chú, việc này chờ thi tốt nghiệp xong lại bàn tiếp đi, trước hết để cho Tiểu Hải nghỉ ngơi cho tốt hai ngày."
Con mắt lạnh lùng của Cố Uy Đình trừng Cố Hải một lúc lâu, rốt cục đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới cửa còn ngừng lại một chút, cũng không quay đầu lại nói: "Hai thùng đồ trong ngăn kéo của con để ta đem đi!"
Mãi đến lúc Cố Uy Đình vào thang máy, Cố Hải mới phản ứng được, lúc này nghiến răng nghiến lợi.
"Lão — dâm — tặc!"