Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Vipvandan.vn
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Vo Hao
Số chương: 1264 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 9
Cập nhật: 2016-12-14 08:35:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 204 : Cùng Tiến Lên? Vậy Cùng Tiến Lên! Thiếu Quản Giáo? Ta Giúp Các Ngươi Quản Giáo!
hông ngờ cho tới bây giờ đều dưới tình huống các chiến sĩ Huyết Mạch luôn lấy được danh hiệu đệ nhất, hắn lại trở thành đệ nhất Tấn Tây Châu.
Nhân vật như vậy xuất hiện ở Thổ Bảo, khiến các học viên Áo Đức Kiệt cảm thấy vô cùng áp lực, đặc biệt bị tổn thương.
Ngày hôm nay, vừa nghe học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan cũng xuất hiện ở nơi này, các học viên Áo Đức Kiệt nhất thời cảm giác hãnh diện. Cơ hội rốt cuộc đã tới. Đường đường học viện chiến sĩ và ma pháp đứng thứ tư tại tỉnh Vĩnh Lưu, ở trước mặt học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đúng là cao như trời.
- Xin lỗi!
Đạt Khắc quát lạnh một tiếng đi ra phía trước, căm tức nhìn học viên Áo Đức Kiệt:
- Hiện tại, các ngươi vô lý, lập tức xin lỗi chúng ta!
- Xin lỗi?
Gia Nạp Nhĩ cười tới cúi gập người xuống, cầm ngón tay đâm vào vai Đạt Khắc:
- Ngươi bảo ta xin lỗi? Nếu như ta không xin lỗi, ngươi có thể làm gì được ta?
Mắt Đạt Khắc dần dần híp thành một khe hẹp, cắn chặt răng, lộ vẻ tức giận:
- Nếu không, ta sẽ không khách khí.
- Ngươi muốn đánh ta?
Gia Nạp Nhĩ giang hai cánh tay ra, nhún vai:
- Tới đây, không phải sợ quân quy làm gì. Coi như hai học viện chúng ta so tài là được rồi. Nếu như ngươi sợ, ta cho phép những bạn học khác của ngươi cùng tiến lên.
Các học viên Áo Đức Kiệt đồng loạt cười phá lên. Tất cả áp lực từ Phần Đồ Cuồng Ca cuối cùng lại trút lên người của học viện Áo Khắc Lan.
Càn Kình thở dài lắc đầu cười khổ bước đi về phía Đạt Khắ. Tuy rằng Gia Nạp Nhĩ này đáng ghét, nhưng cũng là học viên chiến sĩ đấu lực thập cấp, mạnh hơn rất nhiều so với Đạt Khắc đấu lực bát cấp. Nếu chân chính giao thủ hiển nhiên sẽ thua thiệt.
- Càn Kình...
Đạt Khắc nắm chặt năm ngón tay khiến những đốt xương vang lên tiếng động. Tay trái ngăn trở thân thể hắn:
- Ta là chủ tướng, chuyện này ngươi không nên nhúng tay vào.
Mấy học viên chiến sĩ Áo Khắc Lan vây quanh Càn Kình. Mọi người đều biết hắn học thiếu hai năm, thực lực có thể là yếu nhất. Sáu ngày ở chung bọn họ đã dần dần trở thành một tập thể.
- Cho dù bị cấm, hôm nay ta cũng phải...
Đạt Khắc bóp mười ngón tay vang lên tiếng động lớn, đấu lực bát cấp chuyển động toàn thân, một quyền đánh về phía gương mặt Gia Nạp Nhĩ.
Tay phải Gia Nạp Nhĩ giơ ra, năm ngón tay nắm lấy nắm đấm của Đạt Khắc, đấu lực thập cấp hoàn toàn không giữ lại, phóng ra toàn bộ. Trên mặt lộ vẻ kinh ngạc đùa cợt:
- Ôi? Ngươi muốn đánh ta sao? Không ngờ ngươi thật sự muốn đánh ta. Ta đây chỉ có thể phòng vệ. Chắc hẳn như vậy không phạm quy chứ?
Ầm!
Nắm đấm của Gia Nạp Nhĩ đánh trúng bụng dưới của Đạt Khắc. Lực đánh cường đại khiến hắn liên tiếp lui về phía sau. Thắt lưng cũng cong xuống, trong miệng hộc dịch trắng.
Học viên chiến sĩ ngăn cản bên cạnh Càn Kình cuối cùng tản ra, đồng loạt chạy về phía Đạt Khắc.
La Đức cũng không cách nào ngăn chặn được sự tức giận trong lòng. Ba đầu chỉ tưởng rằng sẽ phát sinh vài câu nói miệng cạnh khóe, không nghĩ tới học viên Áo Đức Kiệt căn bản là muốn mượn cơ hội để đánh người.
- A Lưu Xác!
La Đức gào lên, cũng thu hút sự chú ý của đám lính xung quanh:
- Ngươi lập tức ra lệnh đệ tử của ngươi xin lỗi đệ tử của ta! Nếu không ta sẽ giúp ngươi quản học sinh!
- Xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi? Đệ tử của ta thiếu quản giáo sao?
A Lưu Xác cười giễu cợt mang theo ba phần càn rỡ:
- Loại chuyện này, hàng năm trong cuộc thi lớn không phải đều phát sinh sao? Thế nào? Ngươi quên rồi sao? Năm ngoái ngươi muốn xen vào quản giáo đệ tử của ta, kết quả bị đệ tử của ta quản giáo thế nào? Có năng lực, ta không ngại để ngươi giúp ta quản giáo học sinh. Ai...
A Lưu Xác dùng ngón tay day trán, giả vờ đau đầu, biểu tình đùa cợt:
- Ta cũng vì bọn họ không tốt mà đau đầu. Đáng tiếc. Không ai có thể giúp ta quản giáo những đứa trẻ này...
Càn Kình quay đầu nhìn sắc mặt xấu xí La Đức, lông mày nhíu chặt lại. Lão sư của mình, từ ngày mình nhập học trở đi luôn chiếu cố tớim ình. Năm ngoái, lão sư bị đám người của học viện Áo Đức Kiệt sỉ nhục, mình lại không có ở đó!
Lão sư bị học viên sỉ nhục, đây là nỗi sỉ nhục lớn tới mức nào!
Rắc... Rắc... Rắc...
Xương ngón tay Càn Kình vang lên tiếng động! Sự tức giận thiêu đốt trong máu!
- Phải không?
Giọng nói âm u lạnh lẽo từ trong miệng Càn Kình phát ra. A Lưu Xác thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, bỗng nhiên rùng mình một cái, cảm giác nhiệt độ không khí xung quanh dường như đang nhanh chóng giảm xuống!
- Ngươi đã không quản được học viên của mình, vậy ngày hôm nay để lão tử giúp ngươi quản chúng!
Lời nói của Càn Kình còn vang vọng trên không trung, bàn chân dã hung hăng đá vào ngực Gia Nạp Nhĩ, hoàn toàn không thu lực nhất thời công kích đạp gãy xương sườn của Gia Nạp Nhĩ. Những tiếng răng rắc vang lên. Đồng thời thân thể Gia Nạp Nhĩ cong như con tôm bay ra ngoài.
Chỉ có điều ngực Gia Nạp Nhĩ không phải chỉ trúng một cước! Càn Kình đạp trúng ngực Gia Nạp Nhĩ, đồng thời còn có một chân khác đạp lên.
- Thật nhanh!
Các lão binh kinh ngạc nhìn tốc độ Đoạn Phong Bất Nhị chạy lấy đà, bay lên đạp một cước trúng ngực Gia Nạp Nhĩ. Chẳng ai nghĩ tới người thiếu niên trông có vẻ bình thường này lại di chuyển, ra tay dứt khoát như vậy!
Hai cước này xuất hiện quá đột nhiên, Gia Nạp Nhĩ bay ngược trên mặt đất liên tục lăn mấy vòng, mọi người mới nghe được hết lời Càn Kình nói lúc ra tay.
Càn Kình có chút sững sờ, nhìn Đoạn Phong Bất Nhị đứng bên cạnh nở nụ cười dưới ánh mặt trời, trong lòng thầm khen một cước này rất đẹp mắt, dứt khoát, hơn nữa rất đột một.
Gia Nạp Nhĩ bay ra ngoài, trên mặt đất liên tục lộn mấy té ngã, mới nhận ra mình bị người đánh! Ngực đau đớn theo những sợi dây thần kinh truyền tới từng vị trí trên thân thể.
- Ta thấy, ngươi đá không tồi.
Đoạn Phong Bất Nhị vui vẻ giơ ngón tay cái lên:
- Xem ra, ngươi là một người thú vị.
- Năm ngoái? Các ngươi động tới lão sư của ta?
Càn Kình tiến từng bước về phía học viên Áo Đức Kiệt:
- Tốt lắm, ta giúp lão sư các ngươi quản giáo đám học viên không biết tôn trọng lão sư!
Các học viên của học viện Áo Đức Kiệt đều ngây người. Gia Nạp Nhĩ là chiến sĩ thập cấp, lại bị Càn Kình một cước đạp ra ngoài? Ngay cả động tác phản kích và phòng ngự tránh né cũng không có? Còn có Đoạn Phong Bất Nhị từ trước tới nay luôn vui vẻ hòa thuận sao lại làm như vậy?
- Nhìn cái gì...
Gia Nạp Nhĩ quỳ trên mặt đất, phun ra hai búng máu tươi không ngờ không ngất, lại hung tợn trừng mắt với Càn Kình, yếu ớt nói:
- Động thủ, đánh chết hắn...
Các học viên Áo Đức Kiệt cuối cùng đã có phản ứng. Đấu lực liên tục bạo phát, tinh thần lực cũng bắt đầu tuôn ra. Hai mươi mấy người cùng nhau đánh về phía Càn Kình.
Các học viên Áo Khắc Lan liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc cũng đánh về phía các học viên Áo Đức Kiệt. Đây cũng không phải là lúc lo lắng có thể đánh thắng được hay không!
Sất Trá Phong Vân Sất Trá Phong Vân - Cao Lâu Đại Hạ Sất Trá Phong Vân