Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 202: Nhược Nhi Hành Động
iờ phút này, Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ vẫn tay nắm tay như cũ. Tôn Nhạc dịu dàng mỹ lệ cùng Thúc tử ngọc thụ lâm phong, cứ như vậy sóng vai mà đến, giống như trời đất tạo nên!
Nụ cười trên gương mặt tuấn lãng của Nhược Vương vẫn như trước, hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm nhau, gắt gao nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu cũng không chớp.
Dưới ánh mắt bức bách của hắn, Tôn Nhạc tinh tường cảm giác được, bàn tay Cơ Ngũ cầm tay nàng thật chặt. Hắn dùng sức như thế!
Rốt cụôc, sau một lúc lâu, ánh mắt Nhược nhi dời khỏi hai bàn tay đang nắm chặt kia, nhìn về phía Tôn Nhạc.
Khi hai mắt hắn chuyển hướng lên trên mặt Tôn Nhạc thì sự thâm thúy kia nhanh chóng biến mất, trong con ngươi sâu thẳm dần dần trồi lên một chút tủi thân. Hắn gắt gao nhìn Tôn Nhạc, môi mỏng khẽ mím, trong ánh mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng tất cả tâm tư, biểu đạt ra chính là hai chữ ‘ tủi thân ’!
Nhược Vương tủi thân nhìn Tôn Nhạc, nhìn tay bọn họ nắm chặt, vẻ mặt lên án.
Hắn lên án nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, không nói câu nào.
Quay mắt về phía hắn, bất tri bất giác mặt Tôn Nhạc nghiêng qua một bên, tránh ánh mắt kia. Mặt của nàng vừa nghiêng qua, liền đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của Cơ Ngũ bên cạnh. Nhìn hắn, trong lòng Tôn Nhạc liền cảm thấy mãn nguyện.
Lập tức, nàng từ từ quay đầu lại, cùng Nhược Vương bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên ánh mắt Nhược Vương lóe lóe, từ kinh ngạc đau kịch liệt chuyển thành tàn khốc.
Bất quá ánh mắt hắn chỉ biến hóa trong nháy mắt. Chỉ cần chớp một cái liền bị hắn che dấu một cách hoàn mỹ.
Nhược Vương thả người xuống ngựa, bước đi đến hướng hai người. Hắn đi đến cách hai người chỉ hai bước mới đứng lại. Hai tay chắp lại, Nhược nhi nhếch miệng cười với Cơ Ngũ lộ ra hàm răng trắng bóng“Lần trước sau khi từ biệt Thúc tử. Cô không luôn tưởng niệm. Hôm nay có thể gặp lại. Thực là vô cùng vinh hạnh!”
Cơ Ngũ cười cười hoàn lễ.”Đâu dám đâu dám.”
Nhược Vương xoay đầu lại nhìn về phía Tôn Nhạc. Hắn khẽ thở dài một tiếng. Ánh mắt chuyển thành thâm thúy, tiến lên từng bước đối mặt với Tôn Nhạc.
Đồng thời, tay phải của hắn vươn ra, không nói tiếng nào phủ lên hai tay đang nắm chặt của Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ.
Chỉ thấy hắn nặng nề mà hướng hai bàn tay đang nắm chặt kia. Nháy mắt ngón trỏ bàn tay tay phải nhanh chóng vươn ra, nhẹ nhàng mà gãi gãi trên mu bàn tay Cơ Ngũ!
Nhược Vương làm động tác này vô cùng mềm nhẹ, cực kỳ mờ ám.
Cơ Ngũ từ nhỏ đã tuấn mỹ siêu phàm, chán ghét nhất chính là bị nam nhân đụng chạm. Ngón tay Nhược Vương gãi gãi như vậy, trong đầu của hắn còn kinh tởm khó chịu hơn ăn mười con ruồi.
Hắn liền nhẹ buông tay, tránh ngón tay của Nhược Vương!
Nhưng mà, đây cũng là mục đích của Nhược Vương a. Hắn vừa mới lỏng tay Nhược Vương liền thừa cơ vươn tay vào, chặt chẽ nắm lấy tay nhỏ bé của Tôn Nhạc.
Vừa nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ bé của nàng đồng thời không nói câu nào tiến lên một bước, một bước này chặt chẽ chen vào giữa hai người, đẩy Cơ Ngũ ra.
Tôn Nhạc cảm giác được Cơ Ngũ rời ra đang muốn xoay đầu nói chuyện, Nhược Vương đã cúi đầu ôn nhu nhìn vào mắt nàng, vô hạn nhớ nhung vô hạn cảm hoài nói: “Tỷ tỷ, lần từ biệt này đã một năm một tháng lẻ ba ngày!”
Tôn Nhạc ngẩn ra: Nhược nhi hắn, thậm chí ngay cả ngày tách ra cũng nhớ rõ như vậy ư?
Tức thì, sự cảm động như thủy triều đánh úp lại. Trong sự cảm động, lời nói vọt tới bên miệng nàng đều quên sạch. Tôn Nhạc nở một nụ cười vui mừng xúc động, nhẹ nhàng trả lời: “Đúng vậy a, từ biệt mấy năm, tỷ tỷ từng nghĩ đến khi gặp lại e rằng cảnh còn mà người đã mất, may là không phải như vậy, may mà......”
Nàng nói tới đây thì thực sự đã trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bất tri bất giác thanh âm có điểm nghẹn ngào.
Nhược Vương động thân, hoàn toàn chắn Cơ Ngũ ra phía sau. Hắn như si như say nhìn Tôn Nhạc, hơi hơi hạ mắt, cúi đầu nói: ” Một năm này Nhược nhi luôn sống trong sợ hãi, khi tỷ tỷ chạy đến các nước thì Nhược nhi sợ tỷ tỷ bị đám chư hầu giết, sau khi thân phận của tỷ tỷ bị Trĩ cơ vạch trần, Nhược nhi thống hận mình không thể chạy đến bảo hộ tỷ tỷ, càng vô cùng hối hận hành vi của mình.”
Khi Nhược Vương nói đến Trĩ cơ thì trái tim Tôn Nhạc hoàn toàn co lại, nàng trừng mắt nhìn, vẫn không nhúc nhích cúi đầu lắng nghe.
Tiếng nói chua sót của Nhược Vương vẫn đều đều truyền đến, “Nhưng mà, những chuyện đó cũng không tính là gì! Một khắc Nhược nhi nhận được thư trả lời của tỷ tỷ, đúng là như Thiên Lôi bổ trúng, vừa hoang mang lo sợ, vừa kinh hãi rối loạn vừa đau đớn hối hận cực kỳ.”
Hắn nói tới đây, liền nắm lấy tay kia của Tôn Nhạc. Hắn nâng hai tay Tôn Nhạc lên, si ngốc nhìn vào hai mắt Tôn Nhạc, nức nở nói: “Tỷ tỷ, tỷ là tỷ tỷ của ta, cho dù Nhược nhi nhất thời hồ đồ, tỷ cũng không thể trả lời ta như vậy a! Tỷ tỷ, Nhược nhi chưa từng thống khổ như vậy! Chưa bao giờ hối hận như vậy!”
Nhược Vương nói tới đây hai mắt đã hoe đỏ.
Tôn Nhạc nghe nghe, trong lòng cũng có chút áy náy. Chính là trong sự áy náy nàng có điểm hồ đồ: trong thư trả lời kia ta cũng đâu có viết cái gì nha? Ta chỉ biểu đạt một chút oán hận của mình thôi mà?
Nàng không chú ý tới, khi Nhược Vương nói đến thống khổ hối hận thì khóe mắt liếc về phía Cơ Ngũ. Đương nhiên, Cơ Ngũ hoàn toàn bị Nhược vương ngăn ở phía sau, chính hắn cũng không nhìn thấy.
Nhược Vương gắt gao nắm hai tay Tôn Nhạc, hắn cầm hai tay nhỏ bé áp lên ngực mình, cổ họng khàn khàn nói: “Tỷ tỷ, Nhược nhi biết sai rồi.”
Biết sai lrồi? Hắn nhận sai rồi?
Tôn Nhạc kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn về phía Nhược Vương.
Trái tim Nhược Vương đập dồn dập trong lòng bàn tay nàng. Hai mắt hắn hoe đỏ, giọng chát chát cúi đầu, từ từ nói: “Tỷ tỷ, Trĩ cơ đã bị ta giết!”
Hai mắt Tôn Nhạc tức thì trừng tròn xoe.
Nhược Vương trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ làm việc vẫn có chỗ không ổn a. Trĩ cơ này thiên tính thông minh, lại là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nếu tỷ đã đi ra bước đầu tiên, vì sao còn muốn lưu nàng ở lại trong tay Tề hầu? Chỉ sợ có một ngày nàng tỉnh lại, sau đó dốc toàn lực đả kích hãm hại tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ, có một ít tai hoạ ngầm chỉ có diệt trừ tận gốc thì sau này mới không lo lắng nữa!”
Tôn Nhạc còn chưa từ trong cơn khiếp sợ tỉnh táo lại.
Nhược nhi cư nhiên giết Trĩ cơ rồi!
Hắn cư nhiên đem Trĩ cơ ra giết!
Diệt trừ tai hoạ ngầm, trừ cỏ tận gốc theo lời Nhược nhi nói nàng hiểu được, nàng cũng biết lúc ấy mình buông tha Trĩ cơ, không giết nàng là hành vi ngu xuẩn! Một nữ nhân như vậy ở lại bên người Tề hầu, có thể sẽ gây ra nhiều chuyện xấu! Rất có thể làm ình vạn kiếp bất phục!
Tỷ như, nàng ta ở bên cạnh Tề hầu, sau khi hoàn toàn nắm giữ Tề hầu, dễ dàng xúi bẩy hắn giết mình và Cơ Ngũ!
Tuy rằng lúc ấy nàng phán đoán Trĩ cơ khó có ngày tái khởi, nhưng mà, cái loại phán đoán này dù sao cũng chỉ là suy đoán, cảm xúc cá nhân, có thể sai sót! Để chân chính không lo lắng ngày sau thì chỉ có giết Trĩ cơ!
Suy nghĩ cẩn thận, hành động dứt khoát đúng là Nhược nhi!
Thời khắc này, trong lòng Tôn Nhạc không khỏi thầm nghĩ: Nhược nhi hắn, đã thành một người đủ tư cách làm Vương rồi! Đảo mắt nàng lại nghĩ: Trĩ cơ cùng Nhược nhi ở chung nhiều năm, chưa hẳn không có cảm tình. Nhược nhi hắn sợ ta ngày sau có điều bất trắc, nên mới giết trĩ cơ, hắn vẫn dùng mọi cách giữ gìn ta a.
Tôn Nhạc từ lời Nhược Vương nói, nghe ra hắn hoàn toàn biết việc Trĩ cơ là do mình gây nên. Cũng đúng, lúc ấy trong đội ngũ cũng có Kiếm Sư Sở quốc, bọn họ cũng lắng nghe kế mượn đao giết người đó của mình. Nhược nhi hiểu chuyện, hắn lại vô cùng thông minh, chỉ cần nghe mấy lời kia sẽ hiểu được lời mình nói là giả.
Bất quá việc này để cho Nhược Vương biết cũng tốt.
Trong mười vạn quân, ngoài cửa thành đô thành Việt Quốc, ba người rồng trong bể người này vẫn không nhúc nhích. Tôn Nhạc là kinh ngạc xuất thần, Nhược Vương là lẳng lặng chờ nàng, mà Cơ Ngũ, lại đứng ở một bên, ôn nhu bình thản nhìn Tôn Nhạc. Hắn biết Tôn Nhạc cùng Nhược Vương lâu ngày gặp lại, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, bởi vậy cũng không để bụng chuyện Nhược Vương gạt mình ra.
Cũng không biết qua bao lâu, Tôn Nhạc thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói: “Nhược nhi, lúc ấy tỷ tỷ thật sự rất đau lòng! Thật sự rất đau lòng.” Nàng nói tới đây, lại thở dài một tiếng, không biết tại sao, nhưng lời này trước kia nàng đã tập luyện trong đầu vô số lần, vô số lần chuẩn bị sau khi gặp lại Nhược nhi liền chỉ trích hắn, biện bạch với hắn. Nhưng khi chuyện xảy ra trước mắt, một chữ nàng cũng không muốn nói.
Trong tiếng thở dài, Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Bất quá mọi chuyện cũng đã trôi qua, đều đã trôi qua.”
Tiếng thở dài nhập vào trong gió, thật lâu không dứt, Nhược Vương nhìn Tôn Nhạc, gật gật đầu. Hắn giương mắt nhìn về phía đầu tường thành Đại Việt. Trên đầu thành, đứng đầy Việt nhân, trong đó có không ít Vương Tôn quyền quý vận y phục tơ lụa.
Đôi mắt hung tàn của Nhược Vương sau khi đảo qua một đám Việt Nhân xem náo nhiệt, hắn liền nắm tay Tôn Nhạc đi thẳng về phía trước, “Tỷ tỷ, lên ngựa rồi hẵng nói chuyện đi.”
“Được.”
Tôn Nhạc lên tiếng, sau đó đầu vừa chuyển liền tìm kiếm Cơ Ngũ.
Chỉ chốc lát, nàng ở bên kia thấy được Cơ Ngũ ngọc thụ lâm phong, chống lại đôi mắt thanh tịnh ôn nhu của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Cơ Ngũ hướng nàng cười ôn nhu, Tôn Nhạc không tự chủ được cũng mỉm cười với hắn.
Nhược Vương đứng ở bên cạnh, nhìn thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, bàn tay nắm tay Tôn Nhạc không khỏi căng thẳng.
Tay hắn vừa mới nắm thật chặt liền khôi phục bình thường, chính là Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc không chú ý tới, trong đôi mắt Nhược Vương thoáng hiện lên sự hối hận khôn cùng: nếu sớm biết mình mình gửi một cuộn thẻ tre muốn tỷ tỷ tha cho Trĩ cơ một lần sẽ làm cho hai người này ở cùng một chỗ, ta nhất định sẽ không gửi cuộn thẻ tre như vậy, ta nhất định sẽ giết Trĩ cơ!
Trong lòng hắn buồn đau, không khỏi kéo tay Tôn Nhạc, cười hớ hớ nói với nàng: “Tỷ tỷ, Nhược nhi vẫn luôn muốn tới tìm tỷ, vừa an bài tốt một việc trong quốc nội, liền biết người Triệu muốn động binh tới giết tỷ tỷ, liền vội vàng điều binh, bố trí. May mà tới kịp.”
Hắn thuận miệng nói tới đây, nhưng trong lòng trào ra một ý nghĩ khiến chính hắn khiếp sợ. Hắn dừng bước lại, xoay người nắm hai vai Tôn Nhạc, hướng tới nàng đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn nhìn, hai tay hắn duỗi ra, gắt gao ôm Tôn Nhạc vào trong ngực, thanh âm run rẩy nói: “May mà tới kịp, may mà tới kịp......”
Hắn một lần lại một lần lặp lại mấy chữ này, giọng nói khàn khàn, cánh tay ôm Tôn Nhạc cũng run run.
Tôn Nhạc cảm động không kịp, vươn tay ôm lại hắn, nhẹ nhàng mà nói: “Không có việc gì rồi, đều đã trôi qua! May mà Nhược nhi tới kịp, đệ xem không phải tỷ tỷ cũng không hề bị tổn thương sao?”
Tôn Nhạc cũng nghĩ mà sợ: nếu Nhược nhi tới chậm nửa canh giờ nữa, cũng chỉ có thể nhặt xác ình.
Hai người vẫn chưa đi trước đến ngựa, nói chưa xong liền ôm thành một khối. Lần này, bất kể là Sở nhân, hay là Việt nhân trên đầu thành đều hai mặt nhìn nhau. Đặc biệt Việt nhân lại càng giật mình, bọn họ từng tận mắt thấy Tôn Nhạc cùng Thúc tử gắn bó thương yêu, tại sao bỗng chốc, Sở Nhược Vương lại thân mật với Điền công như thế?
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp