Số lần đọc/download: 776 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:30 +0700
Chương 202: Ke Co Tiên Ơ Xa Cach Môc
Đ
ối với loại thái độ này của Diêu Lương Hoa, Nhiếp Chấn Bang rất là hài lòng. Xã Cách Mộc di dơi toàn bộ đi, người dân cũng di dời hết. Đối với người dân của xã Cách Mộc mà nói, đây là một chuyện tốt rất khó co được. So với việc kiếm ăn ở một cái nơi cùng sơn câu lý như thế này, sau khi di dời đi ra ngoài, nhà ở, ruộng đất cùng với công việc hay tương lai, chính phủ chắc chắn đã có sự suy tính cụ thể, đầy đủ rồi. Trước kia, người già trong cái xã Cách Mộc này có lẽ là cả đời đều chưa đi tới thị trấn bao giờ. Nhưng, sau lần di cư này, từ chỗ được bố trí ở lại tới thị trấn, cũng chỉ là vài phút lộ trình mà thôi.
Tuy nhiên, việc này đối với bộ máy chính quyền Đảng ủy xã Cách Mộc, đối với mọi người trong các phòng ban của xã Cách Mộc mà nói, đều là một lần khảo nghiệm rất nặng nề.
Xã Cách Mộc là một xã nhỏ, nếu tính theo số nhân khẩu thì thậm chí, so ra còn ít hơn một thôn của xã Thắng Lợi bên này. Toàn bộ xã, số nhân khẩu mới hơn hai nghìn người. Đây cũng chính là do vị trí địa lý của xã Cách Mộc ở một nơi rất hẻo lánh, nếu như để ột xã hoặc thị trấn khác quản lý chỗ này, vậy thì toàn bộ cái xã Cách Mộc này, chắc chắn sẽ biến thành tình trạng năm bè bảy mảng thật sự, cho nên, lúc ấy mới tính toán đến chuyện thành lập nên xã.
Nhưng, hiện giờ nếu như di dời thì, cái này sẽ rất khó nói rồi. Cái loại xã nhỏ như vậy, tuy rằng cán bộ không nhiều lắm, nhưng mà đó cũng là cán bộ chính thức, cũng đều có chức vụ, cấp bậc hết cả. Ví dụ như Diêu Lương Hoa chính là cấp trưởng phòng chính thức. Về sau phải sắp xếp như thế nào? Giáng chức sử dụng? Hay là như thế nào khác, đều là vấn đề. Chính lúc này, là thời điểm khảo nghiệm xem cán bộ xã Cách Mộc có phải thực lòng đặt mình ở góc độ của dân chúng để suy xét hay không, và cũng là thời điểm mấu chốt để khảo nghiệm nhân tâm của mỗi người.
May mắn chính là, thái độ cùng với sự lựa chọn của đám người Diêu Lương Hoa, đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất là hài lòng. Không so đo sự được mất của cá nhân, cũng như sự vinh nhục của bản thân. Hiện giờ, số lượng cán bộ Đảng viên được như vậy, đã giảm đi rất nhiều so với trước kia.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên nói:
- Các đồng chí có thể có được suy nghĩ như vậy là tốt lắm. Đây mới là thái độ thiết thực nhất. Là một Đảng viên, cần phải có suy nghĩ không so đo được mất, vinh nhục của cá nhân như thê. Tât ca nhưng thứ này, so với lợi ích của quốc gia, so với lợi ích của dân tộc, đó là nhỏ bé không đáng nói đến. Tôi rất vui mừng khi tất cả mọi người có thể lấy dân chúng làm trọng. Tôi cũng tin tưởng rằng, các vị đều là những người cán bộ tốt. Mà một người cán bộ tốt, tổ chức chắc chắn là sẽ không thể không để ý tới được, và cũng chắc chắn là sẽ không mai một nhân tài.
Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, cũng đã là bày tỏ thái độ của mình rồi. Các anh có thể lấy dân chúng làm trọng được như vậy, trên tổ chức tuyệt đối là sẽ không bạc đãi các anh, chắc chắc sẽ có một sự sắp xếp thỏa đáng. Nhưng, nếu thật là vì cái mũ ô sa trên đầu mình mà so đo này nọ, vậy thì sắp xếp làm sao cũng không chắc chắn được rồi.
Tùy theo, Nhiếp Chấn Bang lại nói thêm một lần nữa:
- Nếu như đã quyết định ra rồi, tôi thấy, bên này, Bí thư Diêu hãy tổ chức một lần, xã Cách Mộc phải thành lập một tổ lãnh đạo việc di dân ngay lập tức. Lão Diêu, anh tự minh đảm nhiệm vị trí tổ trưởng, đảm nhiệm công việc giảng giải một cách rõ ràng chính sách của chúng ta cho dân chúng toàn bộ xã. Tôi tin rằng dân chúng đều sẽ hiểu và ủng hộ cho quyết sách của chúng ta.
Đoàn người bước ra khỏi khu nhà làm việc của chính quyền xã. Giờ phút này, ở ngoài đầu đường cũng là có chút náo nhiệt dần, đám người vây xem dần dần đông hơm mà lúc này, ở bên ngoài bỗng nhiên có chút ầm ĩ lên.
Diêu Lương Hoa nhướn mày, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì đúng lúc này, một người cao ước chừng khoảng 1m75, thân hình cao gầy, là một người đàn ông trung niên, với sự vây quanh của bà con, ông ta bình tĩnh đi tới đây.
Không đợi Diêu Lương Hoa mở miệng, một thôn dân đứng ở bên cạnh liều mở miệng chủ động nói rõ:
- Bí thư Diêu, đây là một doanh nhân của xã Cách Mộc chúng tôi hiện đang buôn bán ở bên ngoài. Nghe về vụ động đất cho nên hôm nay cố ý chạy về đây một chuyến. Lạp Phong nói muốn tài trợ giúp xã chúng ta xây dựng lại một trường tiểu học mới.
- Lạp Phong? Chính là Chu Lạp Phong mà những năm 80 đã xuôi nam tới Việt Đông?
Đối với cái tên này, Diêu Lương Hoa vẫn là có nghe nói quá, hơn nữa, còn có chuyện thú vị không được hay ho lắm liên quan tới Chu Lạp Phong này nữa.
Lại nói tiếp, Chu Lạp Phong này coi như là một danh nhân ở xã Cách Mộc. Cái thời điểm những năm 80 đó, Chu Lạp Phong chính là một tên côn đồ nổi danh ở cái đất Cách Mộc này. Nhưng, ngoại trừ nói năng có chút thô tục, lại hơi chút háo sắc ra, Chu Lạp Phong người này, danh tiếng ở trong lòng mỗi người dân Cách Mộc cũng là không tệ lắm. Chuyện trộm cắp, đó là chưa bao giờ làm. Hơn nữa, gã ta luôn luôn giữ vững nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang.
Sau đó, theo sự ảnh hưởng của cải bình tịnh phóng, 4, 5 năm trước, Chu Lạp Phong liền xuôi nam tới Việt Đông, xuống biển đãi vàng. Mấy năm nay vẫn không thấy quay trở về, tuy nhiên, ở trong xã Cách Mộc này cũng có không ít bạn bè, thân thích đi qua đó đầu nhập vào gã.
Sau khi trở về, nhưng thật ra cũng lan truyền không ít chuyện lý thú về Chu Lạp Phong ở trong xã Cách Mộc này.
Ví dụ như, ở Việt Đông, Nam Hải, có một lần, một chiếc ô tô con đô ở ven đường, có thể nói là thuộc trường hợp đỗ xe trái quy định rồi. Cảnh sát giao thông đi tới, gõ cửa, thấy không có người liền chuẩn bị viết hóa đơn phạt.
Đúng lúc này, Chu Lạp Phong cũng là bước đi tới, trên miệng còn ngậm xéo một điếu thuốc lá, vẻ mặt rất miệt thị nhìn cảnh sát giao thông:
- Anh ngoại trừ viết hóa đơn phạt ra còn có thể làm được cái gì?
Cảnh sát giao thông nhìn Chu Lạp Phong, trong lòng thầm nghĩ, tôi gõ xe nửa ngày trời đều không có người trả lời, tôi viết hóa đơn phạt thì anh liền xuất hiện, lần này là tôi phạt tiền chắc rồi.
Nhưng Chu Lạp Phong cũng là nói tiếp:
- Viết cái gì đơn phạt, có gan anh kéo đi.
Những lời này cũng là khiến cho cảnh sát tức giận rồi. Nhưng, cảnh sát giao thông của Nam Hải vẫn là rất có tố chất. Trên cái đất Nam Hải này, ông chủ nhiều, phạt ít tiền, người ta cũng không đau lòng được. Lập tức, anh chàng lại tiếp tục điền hóa đơn.
Lúc này đây, Chu Lạp Phong lại mở miệng, thái độ vẫn rất là kiêu ngạo:
- Có gan thì anh kéo đi luôn đi.
Lần này, cảnh sát giao thông tức giận thực sự rồi, anh còn tưởng là tôi không dám kéo xe của anh đi luôn phải không, chủ yếu là tôi cảm thấy nếu kéo xe đi rồi, anh đi lại phiền toái, một khi đã như vậy, tôi sẽ không khách sáo làm gì nữa.
Lập tức, cảnh sát giao thông liền gọi điện thoại xin sự trợ giúp của tổng bộ, rất nhanh, một chiếc xe kéo đến đây, kéo chiếc xe con đi lên, rồi nghênh ngang đi luôn.
Lúc này, cảnh sát ngược lại là mỉm cười đi tới chỗ Chu Lạp Phong, rất là khách sáo nói:
- Xe, tôi kéo đi rồi, ba giờ chiều, anh đến đại đội hai nhận xử phạt đi.
Giờ phút này, thằng nhóc Chu Lạp Phong này mới hất đầu, nói:
- Liên quan gì tới chuyện của tôi, xe cũng không phải của bô đây.
Nói xong, thằng nhóc này liền đạp xe đạp đi thẳng.
Nghe lời giới thiệu lúc này của Diêu Lương Hoa, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Một người thú vị như vậy, đủ để chứng minh khi còn trẻ có sự lông bông cùng phóng đãng tới mức nào. Có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng ở Việt Đông, có thể đánh ra một mảnh thiên địa như vậy, đó cũng là một nhân vật rất giỏi. Bao nhiêu người xuôi nam, xuống biến, có thể vùng vẫy thỏa thích thực sự, không có nhiều lắm.
Giờ phút này, ngay thời điểm hai người nói chuyện với nhau, Chu Lạp Phong đã được mấy người lớn tuổi hướng dẫn, đưa tới trước mặt Nhiếp Chấn Bang.
Người này, Nhiếp Chấn Bang cũng là quen mặt. Ngay ngày hôm qua, ở hiện trường cứu viện bên trường học, chính là người đàn ông trung niên đã chủ động đi đầu đó. Mà lúc này, thầy giáo Chu cũng đi theo tới.
- Lạp Phong, để anh giới thiệu cho chú một chút, đây là chủ tịch huyện đại nhân của huyện Lê chúng ta. Ngày hôm qua, đúng là ít nhiều có chủ tịch Huyện, nếu không phải có anh ta đích thân tới đó, đi đầu cứu giúp, mấy người thầy giáo Chu, chỉ sợ cũng đã xong rồi.
Người đàn ông trung niên lúc này nói lại còn có chút cảm giác xấu hổ. Nếu không phải cái khí thế tuyệt không bao giờ buông tha cho của Nhiếp Chấn Bang cùng với sự chủ động dẫn đầu kia, chỉ sợ, thầy giáo Chu cùng với đám trẻ nhỏ đã xong rồi. Chỉ mỗi mấy người ở bên chính quyền xã thế kia, muốn đào được ra, ít nhất cũng phải mấy tiếng đồng hồ, chỉ thế này thôi cũng đủ để ấy đứa nhỏ này hít thở không nổi mà chết rồi.
Thầy giáo Chu lúc này đứng ở bên cạnh Chu Lạp Phong nói:
- Lạp Phong, lần này, anh của chú đây nếu không nhờ có Chủ tịch Nhiếp toàn lực tìm cách cứu giúp, chỉ sợ cũng không sống nổi nữa rồi.
Giờ phút này, Chu Lạp Phong nghe được anh họ của mình nói như vậy, lập tức cũng chạy tới đón chào. Tên tuổi của Nhiếp Chấn Bang, Chu Lạp Phong cũng là nghe nói qua. Chu Lạp Phong mặc dù là côn đồ, nhưng, cũng rất giảng nghĩa khí, có nguyên tắc. Nếu không thì Chu Lạp Phong cũng sẽ không có được thành công như hiện tại. Người trong quan trường, bắt đầu từ lúc khai trương một khách sạn cao cấp dành cho những kẻ giàu có, Chu Lạp Phong cũng đã thấy nhiều. Nhưng, cách đối nhân xử thế của Nhiếp Chấn Bang, đúng là đáng giá để tôn kính.
Lập tức, Chu Lạp Phong cũng đi tới:
- Chủ tịch Nhiếp, lần này huyện Lê gặp động đất, tôi vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy về đây. Nhìn ngôi trường bị sụp đổ, tôi cũng muốn được làm chút chuyện gì đó cho bà con làng xóm. Khoản tiên xây trường này, tôi xin được đóng góp ra. Điều thỉnh cẩu này, còn mong được chủ tịch Nhiếp có thể đáp ứng tôi. Tôi cũng là người ở xã Cách Mộc này, tôi cũng muốn được làm một chút việc cho các bà con.
Nhiếp Chấn Bang có chút xúc động. Thời đại này, một đám người giàu có đầu tiên của quốc nội, có thể có được cái ý nghĩ giống như Chu Lạp Phong này, thật đúng là không thấy nhiều. Kiều bào ở hải ngoại, người Hoa ở nước ngoài, quả thật là cũng có nghe nói với chuyện quyên góp tiền viện trợ quê nhà kiến thiết.
Chỉ bằng điểm này, ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang về Chu Lạp Phong cũng rất tốt. Bất kể là làm cái gì, côn đồ cũng được, lưu manh cũng thế, có thể có loại tình cảm sâu sắc thế này, có thể nghĩ tới cô bà chú bác ở quê nhà, người như vậy, tuyệt đối không xấu được đến đâu.
Nếu như là trước kia mà nói, Nhiếp Chấn Bang có lẽ sẽ rất vui mừng. Nhưng, hiện giờ, toàn bộ xã Cách Mộc đều đã quyết định phải di chuyển rồi, tự nhiên là không thể đáp ứng được. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Ông chủ Chu, phần tâm ý này, tôi xin đại diện cho Huyện ủy cùng Ủy ban huyện ghi nhân tấm lòng này. Tôi nghe nói, ông chủ Chu còn chuẩn bị đầu tư một nhà máy thuộc da ở trong khu kinh tế mới. Đứng ở đây, tôi cũng xin được cảm ơn ông chủ Chu đã ủng hộ và trợ giúp cho sự ngiệp kiến thiết kinh tế của xã. Chuyện xây dựng trường học lần này, chỉ sợ là tôi thật sự không thể đáp ứng được ông rồi.
Nghe được những lời này của Nhiếp Chấn Bang, Chu Lạp Phong cũng sốt ruột, lần này trở về, chuyện thế nhất Chu Lạp Phong làm chính là đi xem anh họ của mình, đi xem trường tiểu học của xã. Nhiều năm dốc sức kinh doanh ở bên ngoài như vậy, Chu Lạp Phong biết rõ sự đáng sợ của việc không có văn hóa. Mình đời này, cũng đã không thể nào bù được nữa. Nhưng, Chu Lạp Phong cũng đồng thời càng thêm khâm phục những người làm công tác văn hoa, bởi vậy, mới nghĩ ra tới việc quyên tặng một ngôi trường. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang nhưng lại là từ chối.
Lập tức, Chu Lạp Phong bước tới gần hơn, giọng điệu có hơi chút lo lắng nói:
- Đừng ma Chủ tịch Nhiếp. Tôi có tiền. Ngôi trường này, tôi đã chuẩn bị quyên góp ra 500 nghìn. Tôi cái gì cũng không cần, anh hãy để cho tôi có thể vì bà con làng xóm xã Cách Mộc, vì những đứa trẻ của xã Cách Mộc chúng ta làm một chút chuyện nhỏ đi.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, lập tức liền giải thích:
- Ông chủ Chu, ông không nên hiểu lầm, cũng không phải là không cho ông quyên góp giúp đỡ. Có một người có tình yêu sâu sắc như vậy, quan tâm tới việc kiến thiết, phát triển quê hương, quan tâm tới sự nghiệp giáo dục của quê hương như vậy, chúng tôi đều rất là hoan nghênh. Hiện tại, cũng không phải là không cho ông quyên góp, mà là do vấn đề của xã Cách Mộc. Huyện ủy và Ủy ban huyện đã có một phương an sơ bộ, chuẩn bị di dời toàn bộ xã Cách Mộc tới vùng xung quanh khu kinh tế mới, phát triển theo khu kinh tế mới. Số lượng nhân khẩu của huyện Lê hiện tại là một hạn chế lớn đối với sự phát triển của huyện Lê. Việc di dời xã Cách Mộc đi ra ngoài như thế này, vừa có thể giải quyết vấn đề của xã, đồng thời cũng có thể cải thiện vấn đề khuyết thiếu nhân khẩu trước mắt của xã.
Giờ phút này, những bà con đang tụ tập ở bốn phía, vừa nghe tới việc xã Cách Mộc chuẩn bị di dời toàn bộ ra ngoài, lập tức, cảm xúc quần chúng liền kích động lên.