Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Vipvandan.vn
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Vo Hao
Số chương: 1264 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 9
Cập nhật: 2016-12-14 08:35:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 202 : Kinh Ngiệm Sống Nơi Hoang Dã?
a Đức phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Bích Lạc. Chạy cả một ngày đường,, nàng hiển nhiên đã mệt chết đi được, tại sao vẫn không ăn? Nàng đang chờ cái gì?
Không bao lâu, La Đức và những học viên khác liền hiểu ra Bích Lạc đang chờ cái gì.
Trong tay Càn Kình cầm theo hai con gà rừng lớn, trên vai còn khiêng một con sói hoang đã chết. Mọi người đang cầm lương khô trong tay, trợn mắt hốc mồm nhìn hắn trở lại trong doanh địa.
Con phi đao nho nhỏ thành thạo lột da sói hoang. Nội tạng rất nhanh đổ ra.
Bích Lạc tiếp nhận con sói hoang từ tay Càn Kình, đồng thời rất thành thạo nhổ lông, bỏ nội tạng của con gà rừng, sau đó dùng que gỗ Càn Kình mang về, xiên từng phần của chúng vào, gác lên kệ đặt phía trên đống lửa nướng.
Muối ăn và đồ gia vị nhẹ nhàng được rắc lên miếng thịt. Bích Lạc cẩn thận lật qua lật lại miếng thịt, để lử nướng đều miếng thịt. Thỉnh thoảng có tiếng mỡ nhỏ xuống bếp, tỏa ra mùi khét lẹt.
Thịt quay cũng không phải thức ăn ngon lành gì. Trừ những người đặc biệt nghèo khó ra, ai cũng có thể ăn thức ăn ngon hơn.
Đổi lại là những lúc bình thường, nó sẽ không khiến mọi người muốn ăn bao nhiêu. Nhưng phía trước không thôn, phía sau không quán, trong tay mọi người chỉ có lương khô và nước lạnh, thịt quay liền trở thành mỹ vị tuyệt đỉnh nhân gian!
Mọi người không tự chủ được, tụ tập xung quanh đống lửa, nhìn những miếng thịt quay. Quay nhiều thịt như vậy hiển nhiên không chỉ chuẩn bị cho hai người, mà chuẩn bị cho tất cả mọi người cùng ăn. Trong lúc nhất thời, mọi người đều cất lương khô trong tay đi.
La Đức vô cùng kinh ngạc tò mò nhìn Càn Kình và Bích Lạc. Hai học viên trẻ tuổi này sau khi mất tích hai năm trở về, tại sao lại khiến hắn có cảm giác khác với trước đây như vậy. Nhưng hắn lại không thể nói rõ được là khác ở chỗ nào? Ở chỗ này, Càn Kình tìm đâu ra công cụ săn thú? Còn có cả sự trầm ổn này nữa!
La Đức nhìn những học viên khác, cho dù đang đối mặt với thức ăn, bọn họ theo bản năng bởi vì sắp lên chiến trường Nhân Ma, đều khẩn trương hưng phấn. Nhưng trên mặt Càn Kình gần như không nhìn thấy bất kỳ sự khẩn trương và hưng phấn nào. Thần sắc này chỉ có chiến sĩ đã trải qua trăm trận trên chiến trường mới có được. Tại sao lại xuất hiện ở trên người hắn?
Mặt trời hoàn toàn biến mất. Màn đêm tăm tối che phủ cả vùng. Buổi tối ở nơi hoang dã có chút dọa người. Các học viên chiến sĩ vừa vừa chú ý tới thức ăn, vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Bầu trời tối đen dường như không có một tia sáng nào, gió đêm thổi qua, truyền đến tiếng sói hú từ phía xa, như xa như gần khiến người ta nghe cảm thấy da đầu có chút tê dại.
- Càn Kình...
La Đức nhận miếng thịt quay do Bích Lạc đưa tới, hiếu kỳ hỏi:
- Các ngươi học những điều này từ đâu?
- Hai năm sống ở nơi hoang dã.
Càn Kình nhìn miếng thịt quay trong tay, nhún vai:
- Dù thế nào cũng phải học cách tự chiếu cố bản thân mình.
- Nói một chút đi.
La Đức ngồi xích lại gần một chút nói:
- Nói cho lão sư biết một chút, hai năm qua ngươi gặp những chuyện gì.
Mọi người đều không tự chủ bắt đầu chăm chú nhìn hắn, muốn lắng nghe chuyện của hắn trong hai năm qua.
- Hai năm qua...
Càn Kình ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm không trăng sao, trầm tư chậm rãi mở miệng, bắt đầu có lựa chọn nói những điều mình trải qua trong hai năm đó. Bắt đầu từ chuyện Tiêu Trường Lôi Minh phản bội, nhưng không nói tới khoáng mạch đấu thạch, chuyện sơn cốc Tứ Quý nhưng không nói tới Đấu Khí Phong Vân và lão nhân.
Một người tóc rối bời ẩn cư ở trong sơn cốc Tứ Quý, lại có địa đồ kẹp ở trong sách, ở một nơi không người không đi ra, hiển nhiên không muốn cho quá nhiều người chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Chuyện cũ được gia giảm vẫn êm tai. Mọi người nghe xong liên tục kinh ngạc kêu lên. Ăn xong bữa tối lại nghe thêm một đoạn mới đi ngủ.
Sáu ngày đi năm trăm dặm, cho dù là các học viên chiến sĩ mỗi ngày đều rèn luyện trong học viện cũng cảm thấy thân thể rất mệt mỏi.
Cũng may Thổ BẠkhông tính là to lớn đã sừng sững ở phía xa. Đó là Thổ Bảo của hoàng triều Chân Sách.
Đạt Khắc lau bụi trên mặt, nhìn những người đi cùng lộ ra nụ cười vui mừng. Năm ngày sớm chiều ở chung, quan hệ giữa bọn họ bất tri bất giác đã gần gũi hơn rất nhiều. Năm trăm dặm đi bộ giống như một sự rèn luyện. Năm ngày ngắn ngủi cảm giác mọi người dường như đã trưởng thành lên rất nhiều. Chỉ có trên mặt Càn Kình vẫn không nhìn ra bất kỳ sự mệt mỏi nào. Thần sắc độc nhất vô nhị giống hệt như đi dạo chơi ngoài phố.
Phía xa một kỵ binh thúc chiến mã, cuốn tung bụi bặm, phi tới trước mặt đám người Càn Kình mới kéo dây cương. Chiến mã vung hai chân trước lên thật cao, phát ra một tiếng hí, chuyển động qua trái qua phải trên mặt đất một vòng mới có thể bình tĩnh trở lại.
Đạt Khắc có chút ước ao nhìn người kỵ binh trước mắt. Người này cưỡi ngựa hiển nhiên là trải qua huấn luyện đặc biệt. Thật không nghĩ tới Thổ Bảo nho nhỏ lại có kỵ binh cưỡi ngựa đến.
Toàn thân kỵ binh mặc áo giáp ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn mười hai ma pháp sư và học viên chiến sĩ phía dưới nói:
- Hiệu trưởng các ngươi đã thông báo với tướng quân của chúng ta. Hiện tại phát cho mỗi người các ngươi một lệnh bài, có thể đi vào doanh trại! Các ngươi phải nhớ kỹ, mặc dù các ngươi chỉ có thân phận học viên, nhưng một khi đã tiến vào quân doanh tạm thời là quân nhân! Ở trong quân doanh, tất cả đều phải tuân thủ quân quy. Người vi phạm quân quy, bất luận ngươi là thân phận thế nào, đều dựa theo quân quy trong quân đội để xử trí! Đã hiểu rõ chưa?
Dưới ánh mắt lợi hại của kỵ binh này, hơn mười học viên không tự chủ được đứng thẳng lưng, đồng thời cao giọng trả lời:
- Nghe rõ!
Ánh mắt của người kỵ binh mắt di chuyển trên người Càn Kình vài lượt, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng người trẻ tuổi này cũng cao giọng trả lời mình, nhưng chung quy lại cảm giác có gì đó không đúng. Sao mình ở trước mặt hắn lại có cảm giác kỳ lạ mình mới là tân binh?
Kỵ binh vội vàng đưa mắt đi nơi khác, giục ngựa quay đầu chạy về phía đại doanh. Vừa chạy, hắn vừa nói:
- Tiến nhanh lên một chút. Hiệu trưởng các ngươi đang chờ các ngươi.
Đạt Khắc đi đầu chạy về phía quân doanh. Mấy ngày nay ở dưới sự hướng dẫn của La Đức, phần lớn các học viên cũng quen với thân phận chủ tướng lãnh đạo của hắn, đều nhanh chân chạy theo hắn.
Kỵ binh trở lại quân doanh, nhảy xuống khỏi chiến mã. Một binh lính vội vàng nhận dây cương của chiến mã, cười nói với người kỵ binh vừa nhảy xuống ngựa:
- Thiên Hộ, lần này tốc chất của những người mới tới so với đám người học viện Áo Đức Kiệt hôm qua thế nào?
- Cái này... chung quy không bằng bên Áo Đức Kiệt...
Thiên Hộ lấy khôi giáp xuống, lộ ra gương mặt xanh đen, nhíu mày nói:
- Chỉ có điều trong đó có một học viên chiến sĩ rất kỳ quái.
- Phải không? Hắn so với Đoạn Phong Bất Nhị của học viện Áo Duy Lạp thì sao?
Binh sĩ lại ném ra vấn đề của mình. Binh lính xung quanh vừa nghe được tên Đoạn Phong Bất Nhị đều xông tới.
Sất Trá Phong Vân Sất Trá Phong Vân - Cao Lâu Đại Hạ Sất Trá Phong Vân