Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 202: Ban Đêm Xông Vào Hoàng Cung
iễu Minh lại tự định giá chuyện Hắc Linh Hội cùng Tam Vương phủ liên quan với nhau, hắn cảm thấy rất đau đầu.
Dựa theo lời của Hồ Xuân Nương nói, vị Tam Vương gia này có khả năng chính là hậu trường của Hắc Linh Hội, thậm chí nói không chừng cả Tam Vương phủ chính là hang ổ của Hắc Linh Hội.
Trước tiên hắn muốn tiến vào trong đó tìm kiếm đồ vật bí mật, cũng chỉ có thể tạm thời mắc cạn.
Nếu không hắn mặc dù tự cao thực lực không phải Linh Đồ Đại viên mãn bình thường có thể so sánh, nhưng tuyệt đối không thể nào dưới sự vây công của hơn mười sứ giả Hắc Linh Hội có thể toàn thân trở ra.
Kể từ đó hắn ngược lại không gấp gáp tiến vào trong tam vương phủ, mà hắn trước tiên muốn tìm hiểu nguyên nhân đệ tử giám sát tiền nhiệm Man Quỷ Tông mất tích có phải là do Hắc Linh Hội gây nên hay không.
Hắn chỉ cần có thể tìm được chứng cớ, sau đó mượn nhờ thực lực tông môn trợ giúp, thuận thế mượn nhờ xu thế lôi đình diệt trừ Hắc Linh Hội.
Đến lúc đó không có Hắc Linh Hội âm thầm giở trò, hắn có thể ra vào tam vương phủ dễ dàng.
Tuy trong nội tâm Liễu Minh đã lập kế hoạch tương quan, nhưng vẫn phải tự đánh giá một phen, cảm thấy kế hoạch này không có vấn đề lớn mới thở khẽ một hơi ném việc này ra sau đầu.
Thời gian kế tiếp hắn lại lật tay, bỗng nhiên trong tay xuất hiện điển tịch màu trắng hơi mờ, mặt ngoài điển tích có ba chữ to ‘ khôi lỗi thập tam quyết'.
Đây chính là hai ngày trước hắn từ phường thị dưới đất mua được pháp quyết Khôi Lỗi Thuật cơ bản, bên trong cũng không có liên lụy tới công pháp quá huyền ảo, tất cả chỉ có phương pháp vận dụng mà thôi.
Cho dù là người trước kia chưa từng tiếp xúc với Khôi Lỗi Thuật xem xong quyển sách này cũng vận dụng dễ dàng.
Đương nhiên loại phương pháp thao túng này căn bản không cách nào cùng chính thức so sánh với đệ tử Cửu Khiếu Tông, càng không liên quan tới tri thức khác về khôi lỗi.
Những đệ tử Cửu Khiếu Tông kia học không chỉ là vận dụng vài con khôi lỗi đơn giản còn phải hiểu cách luyện chế và cường hóa khôi lỗi, thậm chí nếu như khôi lỗi bị hủy hoại trong chiến đấu còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất sửa chữa mới lại.
Nhưng tất cả chuyện này Liễu Minh không muốn hiểu rõ làm gì.
Sở dĩ hắn mua quyển sách này đơn giản là dễ dàng học, có thể giúp hắn nhanh chóng thúc dục khôi lỗi thú mà thôi...
Hắn lật từng tờ điển tịch ra xem, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu hắn khép điển tịch lại, hắn nhắm mắt lại trầm ngâm một lúc, tay áo run lên xuất hiện hai viên cầu xanh nhạt.
Tay của Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, hai mắt nhìn chằm chằm vào viên cầu, một ngón tay điển lên hai viên cầu.
"Phốc" "Phốc" hai tiếng!
Hai viên cầu sau đó run lên, bỗng nhiên nó lại mơ hồ biến hình, trong nháy mắt mộc cầm hai lưng mọc cánh hiện ra.
Đây là hai khôi lỗi thú chiến lợi phẩm cách đây không lâu hắn giết đám khách khanh của Cửu hoàng tử mà có được.
Tuy hai con mộc cầm này không thể so sánh với khôi lỗi thú của Cửu Khiếu Tông, nhưng trong tán tu cũng cực kỳ hiếm thấy.
Nếu hắn thao túng tụ nhiên, thời điểm chiến đấu với địch nhân có thể dễ dàng đưa ra ngoài giết địch.
Đương nhiên chủ yếu là quen thuộc phương pháp cũng không tốn mấy ngày của hắn.
Thời gian kế tiếp trong miệng Liễu Minh nói lẩm bẩm, hai tay mười ngón không ngừng run nhè nhẹ, hai mộc cầm kia cử động theo động tác của hắn, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên trời, cũng chợt cao chợt thấp lại bay ra khỏi mật thất.
...
Trong vòng nửa tháng kế tiếp Liễu Minh lại đi tới chỗ Phàm Bách Tử chỉ điểm thuật luyện đan, trở về trong phủ thì điều khiển hai con khôi lỗi thú.
Chút bất tri bất giác đại điển của hoàng thất trong lời Hồ Xuân Nương đã tới.
Tuy nàng đã từng nói qua, gọi hắn chỉ cần chờ tin tức là được, nhưng mà Liễu Minh tự định giá một phen, vào buổi trưa lặng lẽ rời khỏi Tiên Hà Sơn.
Chẳng biết tại sao hắn có cảm giác Hồ Xuân Nương lần này đi có thể không quá thuận lợi, vẫn đi tiếp ứng một chút mới tốt.
Thời điểm này hắn xuất hiện ở quán trà cách cửa hoàng thất không xa, cũng đã hóa thành một tráng hán cao lớn.
Liễu Minh lúc này uống trà xanh, lúc này ngồi bên cạnh quán trà chờ đợi.
Hoàng cung Huyền Kinh tu kiến ở vị trí xảo diệu, một mặt hướng tới hồ lớn có tiếng của Huyền Kinh, một mặt tắc thì liên tiếp Huyền Kinh cận vệ binh doanh, mặt khác một mặt thì là hoàng thất rất nhiều tôn thất hoàng tử phủ đệ tập trung một khu vực đặc biệt, chỉ có một mặt mới được là mặt hướng huyền trong kinh hoàng cung đại môn.
Chỗ của Liễu Minh đi tới có một ít khu vực là nhà của các vương gia, mặt khác ba mặt hoặc là cấm chế trùng trùng điệp điệp thì cũng là đề phòng sâm nghiêm.
Nếu như Hồ Xuân Nương đắc thủ xuất cung, tám chín phần mười vẫn phải tiềm ẩn ở nơi này.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Liễu Minh ngồi ở trong quán trà, thậm chí mơ hồ có thể nghe được tiếng động lớn từ trong hoàng cung vọng ra. Xem ra đại điển hoàng thất tổ chức rất thuận lợi.
Lúc này ở gần hoàng cung xuất hiện nhiều đội thị vệ tuần tra.
Xem ra cũng bởi vì có đại điển cho nên cả hoàng cung đề phòng tăng nhiều so với ngày thường
Thần sắc của Liễu Minh không thay đổi chậm rãi uống trà, một bình trà đủ cho hắn uống hai giờ.
Sau khi ấm trà thứ ba vào bụng, sắc trời triệt để tối lại.
Liễu Minh lấy một khối bạc vụn đặt lên mặt bàn, sau đó đứng dậy mặt không biểu tình rời đi.
Sau chừng một bữa cơm, hắn dán một tấm ẩn thân phù lên người của mình, hắn xuất hiện trên lối nhỏ hẻo lánh, thân thể nửa dựa vào vách tường gần đó, thân thể bất động nhìn qua hoàng cung.
Trải qua tiếng động ầm ĩ ban ngày, hoàng cung buổi tối lộ ra vẻ yên tĩnh, trừ ngẫu nhiên truyền đến âm thanh "Bang bang" ra thì không còn âm thanh nào khác.
Liễu Minh thấy vậy cũng không vội, vẫn trầm mặc không nói như trước.
Không biết qua bao lâu trong hoàng cung có tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là âm thanh chói tai cùng kiếm khí phóng lên trời.
Sau đó cả hoàng cung sôi trào lên, đèn đuốc sáng trưng và vô số thị vệ từ các nơi lao ra ngoài, nhao nhao xông về phía kiếm khí bộc phát.
Liễu Minh thấy vậy ánh mắt lóe lên, hắn không vội vã hành động.
Kết quả tiếp qua một lát thì âm thanh ma sát kịch liệt vang lên, bỗng nhiên trong hoàng cung có một đạo kiếm khí phóng lên trời, mơ hồ xông về phía tường hoàng cung xa xa.
Thấy tình cảnh này Liễu Minh không chần chờ nữa, thân hình giống như u linh xông vào tường cao của hoàng cung.
Chờ thân hình của hắn nhoáng lên, không một tiếng động xuất hiện trên tường cao, hai mắt của hắn nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, lại vừa vặn trông thấy một đạo bóng trắng dưới kiếm quang lành lạnh bảo hộ bay về phía bên này.
Gần bóng trắng có hơn mười tu luyện giả tu vi không đồng nhất, dùng các loại phù khí điên cuồng tấn cộng.
Tuy công kích bực này không phá được cái bóng trắng kia, nhưng mà làm tốc độ của bóng trắng giảm xuống, không cách nào lập tức lao ra khỏi vòng vây.
Thời điểm này ở phía xa xa có nhiều khách khanh Kim Linh đang lao tới nơi này.
Liễu Minh thấy tình hình này thì thân hình khẽ động không chút do dự, liền biến thành một cái bóng trắng lao tới chỗ kia.
Thời điểm này tất cả hộ vệ và tu luyện giả đều bị cái bóng trắng hấp dẫn, hoàn toàn không phát hiện lúc này đã nhiều ra một bóng người từ bên ngoài.
Liễu Minh thấy vậy trong nội tâm vui vẻ, không nói hai lời hai tay bấm niệm pháp quyết, ánh lửa hiện ra trước người của hắn, lập tức lăng không nhiều ra một hỏa cầu và quay tít một vòng, liền biến thành vạc nước thật lớn, đồng thời một cổ khí tức cực nóng đánh tới.
Nhưng kể từ đó vài tên tu luyện giả ở gần cũng cảm ứng được.
Một người trong đó vội vàng quay người lại, nhìn thấy hỏa cầu khổng lồ trong tay của Liễu Minh thì ăn cả kinh.
- Ngươi người nào, tại sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi... Không tốt, tiểu tặc này có đồng bạn tiếp ứng.
Người này vừa nói hai câu thì tỉnh ngộ lại...
Nhưng lúc này cổ tay Liễu Minh run lên, hỏa cầu khổng lồ phát ra âm thanh vù vù bắn về phía trước.
Các tu luyện giả khác được nhắc nhở và quay lại nhìn thấy cảnh này, lập tức đám người đàng vây công bóng trắng nhao nhao kinh hô bắn ngược ra phía sau.
"Oanh" một tiếng!
Hỏa cầu nổ tung trong đám người, hỏa diễm cuồn cuộn bắn qua bốn phía, trong mơ hồ có đám mây hình nấm bay lên cao cao.
Động tác của hai gã khách khanh Kim Linh chậm hơn chút ít, lập tức bị hỏa cầu bao phủ lập tức kêu thảm thiết hóa thành tro bụi, thậm chí ngay cả đám luyện khí sĩ và binh sĩ chung quanh cũng không thoát được.
Bóng trắng nhân cơ hội này đột nhiên đem song kiếm hợp lại hóa thành kiếm khí khổng lồ lập tức lao ra ngoài, hơn nữa chỉ chớp động mấy cái là đi tới bên cạnh Liễu Minh.
- Kiền sư đệ, đi mau. Trong hoàng cung này có cường giả hải tộc, ta không kịp đề phòng nên trúng độc thủ của bọn chúng, phải lập tức tìm nơi an toàn dưỡng thương.
Bóng trắng chính là nữ tử mang theo mặt nạ, sau khi nhìn rõ gương mặt của Liễu Minh thì khẽ giật mình, nhưng lập tức tỉnh ngộ nhanh chóng nói ra.
Nghe thanh âm chính là Hồ Xuân Nương.
Nhưng nàng vừa nói ra hai câu này thì thở dồn dập, bỗng nhiên há miệng phun ra một đoàn máu đen, cơ hồ nhuộm đỏ quần áo trắng một nửa, sau đó thân thể mềm mại nhoáng một cái lập tức ngã quỵ xuống.
- Hải tộc!
Liễu Minh nghe xong lời này cũng cả kinh, nhưng tay áo run lên cuốn lấy eo của nàng, lại kéo một cái ôm lấy thân thể thơm ngát vào trong ngực.
Toàn thân Hồ Xuân Nương mềm nhũn, không có chút sức kháng cự nào, lâp tức bất tỉnh.
Liễu Minh không chút do dự giẫm chân một cái, liền mang theo nàng hóa thành mũi tên lao ra khỏi hoàng cung.
Thời điểm này những tên khách khanh Kim Linh lo sợ thối lui lúc này mới giận dữ nhao nhao đuổi theo thật nhanh.
Nhưng mà Liễu Minh vừa phục dụng Nhiếp Không Thảo, thân hình cực nhanh đã sớm vượt qua người bình thường, chỉ thấy thân hình của Liễu Minh lúc này lắc lư mơ hồ một cái, lại nhanh như chớp từ tường cao của hoàng cung lao ra ngoài.
Mà đám khách khanh Kim Linh lúc này cũng đuổi theo tới tường thành thì Liễu Minh đã sớm biến mất trong các kiến trúc.
Bọn họ hai mắt nhìn nhau!
- Lập tức phái người phong tỏa bốn cửa thành, tặc tử xông vào trong cung đã bị thương, trong thời gian ngắn tuyệt đối không cách nào rời khỏi Huyền Kinh.
Đúng lúc này âm thanh lạnh lẽo từ phía sau truyền tới.
Những khách khanh Kim Linh cả kinh, sau khi quay lại nhìn thấy đại hán tóc xanh đang lạnh lùng nhìn qua bọn họ.
- Vâng, Khâu thống lĩnh! Chúng ta lập tức thông tri thủ vệ bốn cửa thành lập tức phong tỏa cổng thành!
Một gã thị vệ luyện khí sĩ dường như thân phận khá cao, lúc này tiến lên một bước cung kính đáp ứng.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký