Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 202: Nghi Kỵ Và E Dè
G
iữa trưa, Cổ Lượng và Hoàng Hà cùng với hai cán sự của phòng Đảng chính, sẽ triệu tập đại diện của các hộ công thương, hộ gia đình xung quanh và thôn dân tiến hành cuộc họp trong phòng họp của chính quyền thị trấn. Trên thực tế, chính là hướng quần chúng thông báo hạng mục đã được phê duyệt thành công. Sau đó tiến hành động viên giải phóng mặt bằng.
Giải phóng mặt bằng ở xã thị trấn tương đối khó khăn. Đối với chuyện này, Bành Viễn Chinh đã có tư tưởng chuẩn bị. Có chút người khẳng định là sẽ không ngừng đề xuất yêu cầu, không ngừng đục nước béo cò.
Đối với công tác này có muốn gấp cũng gấp không được. Chỉ có vững chắc làm cho thỏa đáng, không thể để ra bất luận một sai lầm nào. Một khi xuất hiện thì sẽ rất phiền toái.
Kỳ thật Bành Viễn Chinh cũng không nói nguyên tắc làm gì. Cho dù khiến nhà đầu tư chịu thiệt thì cũng muốn tận lực thỏa mãn yêu cầu của quần chúng nhân dân. Dù sao, hạng mục này được xây dựng, dân chúng là người yếu thế, có chút yêu cầu cố nhiên “được một tấc lại muốn tiến một thước”, nhưng đối với chính phủ và nhà đầu tư khai thác phát triển mà nói thì kỳ thật chẳng tính là cái gì.
Cấp cho dân chúng một số tiền bồi thường, đối với kinh phí xây dựng cả một hạng mục cũng chẳng bao nhiêu. Nhà đầu tư khai thác có thể ở rất nhiều địa phương trong tỉnh kiếm ra được đồng tiền. Sau khi buôn bán được đưa vào sử dụng, lại có nhiều cơ hội mưu cầu lợi nhuận. Nhưng trong rất nhiều vụ giải phóng mặt bằng, thường nhà đầu tư khai thác đối với ích lợi “tấc đất không cho”, nên mới dẫn đến mâu thuẫn tích tụ và xung đột bùng nổ.
Mà sự thật, Bành Viễn Chinh trong lòng biết rõ, mấy năm sau, khu phố buôn bán này chính là đoạn đường hoàng kim trong nội thành thành phố Tân An. Bất kể là xí nghiệp nào, người nào có quyền khai thác, kinh doanh đoạn đường này, tương lai sẽ kiếm đầy chậu, đầy bát. Có thể phát triển kinh doanh nhà ở. Cho dù tạm thời chẳng thu được gì, nhưng sau này sẽ thu được rất nhiều. Chỉ cần chính sách mở rộng thị trấn Vân Thủy được truyền ra ngoài, toàn bộ đất đai ở thị trấn Vân Thủy sẽ bắt đầu tăng giá trị, thậm chí tăng vọt. Cá nhân Bành Viễn Chinh cũng đang cân nhắc, có nên hay không đến lúc đó mua một căn nhà rồi ngồi chờ tăng giá trị.
Nhưng lời này không thể nói ra. Một khi đã mở miệng thì giải phóng mặt bằng không thể tiến hành.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Cổ Lượng và Hoàng Hà khẽ cười nói:
- Lão Cổ, lão Hoàng, tôi và mọi người trước họp một chút. Cá nhân tôi cho rằng, nguyên tắc của chúng ta là mau chóng cùng quần chúng đạt chung nhận thức, mau tiến vào giai đoạn vận tác, khiến hạng mục này sớm ngày khởi công xây dựng. Có chút yêu cầu, chỉ cần không thái quá thì có thể nhượng bộ một chút. Nhưng thời điểm thao tác thì phải linh hoạt. Phải chú ý đến phương thức, không thể làm cho người ta có kẽ hở chui vào.
Cổ Lượng ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, kỳ thật cá nhân tôi cảm thấy, đối với việc giải phóng mặt bằng, thị trấn cũng nên cứng rắn, mạnh mẽ một chút. Anh càng nhân nhượng họ thì họ càng lấn tới. Chi bằng ra tối hậu thư ngay bây giờ.
Hoàng Hà cũng ở một bên cười phụ họa.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tôi biết rồi, nhưng trong nhiều trường hợp cũng nên cấp cho dân chúng một chút lợi ích, cũng không tính là cái gì. Chúng ta là chính phủ, tuy rằng lời nói chính phủ là nô bộc của nhân dân nghe qua thì có chút dối trá, nhưng chúng ta tuyệt đối không nên đứng ở lập trường nhà đầu tư mà nói chuyện. Chúng ta nên tìm đến một loại cân bằng, bảo đảm hạng mục được thuận lợi đẩy mạnh. Dân chúng cũng không dễ dàng gì đâu, anh cứ ngẫm lại mà xem. Kỳ thật thì bọn họ đều hưởng được lợi ích rất nhỏ.
- Mọi người trước cứ đi nói chuyện với các hộ công thương, nên ký hiệp nghị thì cứ ký. Mọi người ở bên này đàm phán, đồng chí Tuyết Yến sẽ bắt đầu tổ chức đấu thầu. Trước mắt đã xác định có ba doanh nghiệp tham gia đấu thầu.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, phất tay nói:
- Việc đấu thầu tôi hy vọng có thể trong một tuần tiến hành. Sau khi nhà đầu tư được xác định, sẽ tiến hành ký kết hiệp nghị giữa nhà đầu tư và các hộ gia đình được giải phóng mặt bằng. Trước cuối tháng sẽ khởi công xây dựng.
Cổ Lượng và Hoàng Hà lập tức vâng lệnh.
Bành Viễn Chinh nhìn theo bóng dáng hai người, âm thầm thở dài. Có những thứ khi nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. Làm công tác quần chúng, nhất là đề cập đến công tác giải phóng mặt bằng và lợi ích quần chúng thì đặc biệt khó. Đối với hai người mà nói, đây là một gánh nặng. Bành Viễn Chinh lo lắng một mình Cổ Lượng ứng phó không được, nên mới để cho Hoàng Hà hiệp trợ y.
Công tác giải phóng mặt bằng thì giao cho Cổ Lượng và Hoàng Hà. Thu hút đầu tư và tổ chức đấu thầu thì giao cho Lý Tuyết Yến và Thi Bình. Về phần Ngô Minh Quánh thì chủ trì công tác hàng ngày của UBND thị trấn.
Đối với Bành Viễn Chinh hiện tại mà nói, đau đầu nhất không phải là hạng mục của thị trấn, mà là tuyên truyền cho công trình 5321 của quận. Bởi vì đây là công trình do Chủ tịch quận Cố Khải Minh đẩy mạnh, là không phải là của lãnh đạo chủ chốt quận ủy Tần Phượng, cho nên khúc nhạc dạo tuyên truyền làm cho người ta cảm thấy rất khó khăn. Quá lớn thì lãnh đạo chủ chốt của quận ủy sẽ không cao hứng. Mà quá nhỏ thì lại không phù hợp với yêu cầu của Cố Khải Minh.
Gần đây, hắn cảm thấy không yên khi suy nghĩ về vấn đề này. Hắn từng thử thăm dò Cố Khải Minh, đề xuất để cho Ban tuyên giáo quận ủy tham gia vào, nhưng Cố Khải Minh đã từ chối.
Điều này làm cho hắn ý thức được, mối quan hệ giữa hai lãnh đạo không được hài hòa. Lấy danh nghĩa khu Tân An, tuyên truyền trong toàn bộ khu, nhưng lại không cho Ban tuyên giáo quận ủy tham gia vào, để làm đúng mực thì rất khó. Nhưng càng nghĩ, đây không phải là vấn đề do hắn suy xét mà là vấn đề của Cố Khải Minh. Đối với hắn mà nói, đề xuất một vài ý kiến khiến Cố Khải Minh lựa chọn. Lựa chọn người nào thì làm người đó, về phần hậu quả thì không quan hệ với hắn.
Bành Viễn Chinh dựa vào bàn, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi rút ra hai kết luận.
Một là xuất phát từ góc độ của toàn bộ khu, đưa tin về việc xây dựng và phát triển toàn bộ khu kinh tế và thành phố, mà công trình 5321 chính là một công trình mang tính dấu hiệu về việc phát triển kinh tế của toàn bộ khu. Cái thứ hai là luận sự, từ công trình 5321, tìm ra một vài điểm sáng rồi tiến hành tuyên truyền. Cái đầu tiên thì tuyên truyền rất dễ, lại càng dễ làm ra thành tích. Còn cái thứ hai thì khó khăn hơn. Một khi làm không tốt thì sẽ vô dụng, thậm chí còn mang đến hiệu quả tương phản.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, quyết định báo cáo với Cố Khải Minh, đem sự lựa chọn này giao cho Cố Khải Minh, đồng thời cũng thử thái độ của Cố Khải Minh một chút.
Hắn vừa mới rời văn phòng, vừa muốn xuống lầu thì đụng phải Hách Kiến Niên.
Hách Kiến Niên cười ha hả, dường như không có việc gì nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu muốn ra ngoài à?
Từ “Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh” đến “Đồng chí Viễn Chinh”, thái độ của Hách Kiến Niên vô hình vòng vo. Với ông ta mà nói, chủ động chào hỏi thì tương đương với việc thể hiện thiện ý. Nếu nể mặt Hách Kiến Niên, Bành Viễn Chinh tất nhiên sẽ dựa theo lễ tiết. Hắn dựa theo sự hiểu biết sâu đậm của mình về Hách Kiến Niên, hắn không tin Hách Kiến Niên có thể im lặng cam tâm nhìn quyền lực của mình bị cướp đi.
Đối với Hách Kiến Niên, Bành Viễn Chinh cảnh giác cao hơn hết thảy.
- Bí thư Hách, tôi muốn đến quận. Chủ tịch quận Cố tìm tôi có việc.
Bành Viễn Chinh cười nói.
Hách Kiến Niên ồ lên một tiếng:
- Được rồi, cậu đang bận. Phải lo cho hai bên thị trấn và quận. Nếu thật sự vội thì bảo tôi. Các đồng chí ở thị trấn sẵn sàng chia sẻ với cậu.
- Vâng, tôi biết rồi. Bí thư Hách, tôi xin phép đi trước.
Bành Viễn Chinh lại cười.
Nói xong, Bành Viễn Chinh bước xuống lầu.
Nhìn theo bóng dáng Bành Viễn Chinh đi xuống cầu thang, Hách Kiến Niên cười dài, nhưng đôi mắt lại lóe lên một tia âm độc rồi biến mất.
Từ lúc Bành Viễn Chinh nhận chức cho đến nay, Hách Kiến Niên không có một ngày sống yên ổn. Trong những trận đấu tranh hữu hình và vô hình thì ông ta đều bị đẩy về phía sau, thậm chí bị bức tới vách núi không có đường lui.
Ngay khi Hách Kiến Niên đang chuẩn bị bằng bất cứ giá nào cũng phải phản kích, thì đột nhiên truyền đến tin tức Tống Bính Nam đứng đằng sau lưng Bành Viễn Chinh, khiến cho sự âm độc trong lòng ông ta bị đè ép, thay vào đó là suy tính về lợi ích.
Ông ta không thể vì Bành Viễn Chinh mà đắc tội với Tống Bính Nam. Ông ta chỉ có thể lựa chọn tạm thời nhượng bộ và thỏa hiệp.
Nhưng thỏa hiệp thì thỏa hiệp, những cảm xúc tiêu cực trong lòng sẽ bị áp chế, tương lai sẽ càng bùng nổ mãnh liệt.
“Tiểu tử này có quan hệ với Cố Khải Minh, chẳng lẽ chứng tỏ rằng Cố Khải Minh quan hệ với Tống Bính Nam không tồi? Không, nhất định không phải?
Hách Kiến Niên ý nghĩ chợt lóe thì lại bị chính mình phủ định.
Cố Khải Minh là người của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực, ở quận không ai không biết, không ai không hiểu. Mà lúc trước, khi Chu Quang Lực chuẩn bị tiếp nhận chức Bí thư Thành ùy, Cố Khải Minh cũng đã có những chuẩn bị cho việc tiếp nhận chức vụ Bí thư quận ủy. Kết quả, Chu Quang Lực vẫn là Chủ tịch thành phố, mà sau khi Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đến nhận chức, thì quan trường ở quận huyện, thành phố cũng có sự biến hóa mới. Bí thư Quận ủy Tần Phượng không bị điều đi mà vẫn tiếp tục ở lại. Mà việc Cố Khải Minh tiếp nhận chức vụ cũng tan thành ảo ảnh.
Trưởng ban tổ chức cán bộ bình thường đều là người đáng tin cậy của Bí thư Thành ủy. Nhân vật số một đương nhiên là muốn người của mình có thể ngồi ở vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ. Phân tích đủ loại nhân tố, Tống Bính Nam khẳng định là đứng bên cạnh Đông Phương Nham. Điều này có nghĩa Tống Bính Nam và Cố Khải Minh không phải là đi chung một con đường.
Mọi người đều biết, Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực và Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham chia thành hai phe ở thành phố. Một phe là cán bộ lãnh đạo sinh trưởng ở thành phố Tân An. Một phe là ngoại lai, từ thành phố bên ngoài và từ tỉnh xuống. Chu Quang Lực và Đông Phương Nham không hợp nhau, tạm thời vẫn chưa xuất hiện tranh đấu. Nhưng Đông Phương Nham là Bí thư Thành ủy từ trên xuống, muốn nắm trong tay bố cục của toàn thành phố, kỳ thật thì không thể lách qua được Chu Quang Lực. Chu Quang Lực là người của Tân An, từ một trưởng phòng đến vị trí của một Chủ tịch thành phố. Một bước một dấu chân, ở Tân An cắm rễ sâu.
Có Tống Bính Nam coi chừng, Bành Viễn Chinh và Cố Khải Minh qua lại với nhau, khẳng định sẽ gây ra một ít nghi kỵ. Ngay cả khi không có nghi kỵ, thì bản thân Cố Khải Minh cũng phải có chút e dè.
Suy nghĩ như thế, Hách Kiến Niên không kìm nổi cười to vài tiếng.
Bành Viễn Chinh lợi dụng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam tạo thế ở thị trấn, mà trái lại sẽ phá hư mối quan hệ giữa hắn và Cố Khải Minh. Nếu lợi dụng được điểm này thì sẽ một đao gặp huyết.
Hách Kiến Niên hơi có chút hưng phấn. Nhưng ông ta không có lập tức hành động. Cái gọi là ngã một lần, trải qua nhiều bài học xương máu như vậy, ông ta nhất định sẽ dụng mưu rồi sau đó mới hành động. Hơn nữa, loại động tác nhỏ này không uy hiếp trí mạng cho Bành Viễn Chinh. Nhiều lắm là cấp cho Bành Viễn Chinh thêm ngột ngạt mà thôi.