Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Chương 201: Chương 196
Sau khi Gia Mậu trở về Dương phủ, bầu không khí trở nên hơi vi diệu.
Tương Nghi và Lâm Mậu Dung sóng vai đứng cùng nhau, thấy Gia Mậu đi tới nàng, cũng không tránh né, nhếch miệng mỉm cười, ngược lại là Lâm Mậu Dung, mặt bỗng nhiên đỏ mấy phần, trên gương mặt mang theo chút vàng nhạt kia, có hai luồng đỏ ửng mềm mại, nhìn cũng có vài phần quyến rũ, trong đôi mắt hạnh thấm ra không ít ánh sáng.
"Tương Nghi, hôm nay là sinh nhật của nàng, ta cũng không có gì hay đưa cho nàng, ta nghĩ đến ngày mai Trà Trang Thúy Diệp của nàng khai trương, đi thỉnh một pho tượng thần tài, đến lúc đó đưa vào trấn giữ trà trang." Gia Mậu cười rất dịu dàng: "Chẳng qua là này thần tài rất nặng, không tiện cầm, ta để cho ngày mai Kim Ngọc Phường trực tiếp đưa đến Trà Trang, nàng thấy có được không?"
"Gia Mậu ca ca cũng thiệt là, hôm nay Nghi tỷ tỷ mừng sinh nhật, đương nhiên là hôm nay đưa nàng, nào có đạo lý ngày mai đưa? Huynh cũng quá lười rồi!" Bảo Thanh gạt người ra đi tới, làm mặt quỷ với Gia Mậu: "Còn không mau mau đi lấy về? Để cho chúng ta cũng nhìn xem thần tài kia ra sao?"
Gia Mậu có vài phần lúng túng: "Quá nặng, không dễ mang."
Lâm Mậu Dung nhìn dáng vẻ Bảo Thanh không chịu tha thứ, vội mở miệng giải vây cho Gia Mậu: "Ngũ tiểu thư, Dung Đại thiếu gia nói đồ vật quá nặng không dễ dời, ngươi cần gì ép hắn chứ."
Bảo Thanh hừ một tiếng: "Ta đùa với biểu ca ta, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?"
Mặt của Lâm Mậu Dung bỗng nhiên đỏ lên, theo tính tình của mình, nàng bảo đảm ầm ỹ với Bảo Thanh, nhưng nghĩ tới đây là đang Dương phủ, Gia Mậu lại đứng trước mặt, không tiện hiển hiện ra một mặt hung dữ của mình, nàng nghiêng mặt đi, thấp giọng nói: "Đùa giỡn cũng không phải như vậy, Ngũ tiểu thư."
Bảo Thanh há hốc mồm, đang muốn lại nói, lại bị Bảo Lâm nói: "Muội nhìn xem, muội nhìn xem, thích nói lung tung như vậy, không thấy nói đến mặt Lâm đại tiểu thư đỏ rần?"
Gia Mậu vội vàng cũng giảng hòa: "Vốn là ta không tốt, nên tự mình mang quà tặng đưa cho Tương Nghi, may mắn Tương Nghi không trách ta, nếu không cũng coi là uổng phí một mảnh tâm." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn Tương Nghi, cắn nặng ba chữ "Một mảnh tâm" kia, miệng hơi cười, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong.
Trái tim Tương Nghi nhảy mau mau vẫn chậm một nhịp, nghe lời này của Gia Mậu, cảm thấy trong lời có lời, chẳng lẽ thần tài kia còn có cái gì kì lạ, hắn không muốn để cho người khác biết đến, cho nên mới dặn tiểu nhị Kim Ngọc Phường ngày thứ hai mới đưa đến Trà Trang Thúy Diệp? Thấy Đôi mắt Gia Mậu sáng quắc nhìn mình, Tương Nghi cười cười: "Cám ơn huynh, Gia Mậu."
Lâm Mậu Dung mới vừa nghiêng mặt nhìn về phía mẹ mình, lại không nhìn thấy mặt mày hai người, đợi nàng xoay đầu lại, Gia Mậu chạy tới một bên nói chuyện với ca ca của mình, nàng xuất thân nhìn trường sam màu tím của Gia Mậu, trong lòng dần dần dâng lên mấy phần ái mộ.
Ban đầu luôn cho là huynh trưởng tuấn tú mình, nhưng đứng ở trước mặt Gia Mậu, tựa hồ lại bị thua kém hắn, mặc dù Gia Mậu mới mười lăm, nhưng thần sắc ung dung, phong thái nhẹ nhàng, không chút nào kém huynh trưởng mười bảy tuổi, ở trong mắt nàng, huynh trưởng đứng cùng một