The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 257 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 368 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:58:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 201: Lĩnh Ngộ Cờ Đạo!
gại quá, khách công tử tìm hiện không có ở đây, công tử có chuyện gì ta sẽ giúp chuyển lời cho họ." Khi nữ lão bản nghe xong thủ hạ hồi báo liền lên tiếng.
Mặc dù đây vốn là chiêu trò rất nhiều người hay lấy ra ứng phó với người mình không muốn gặp, nhưng lấy thái độ của thúc cháu Lưu gia đối với Bộ Tranh Bộ Tranh thì tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy, hẳn là họ thật sự đi vắng.
Kỳ thật Bộ Tranh cũng không biết, hiện tại thúc cháu Lưu gia đang bề bộn nhiều việc trong thành, tuy rằng Tần Sương không thân cận với họ lắm, nhưng vì bọn họ từng giúp đỡ Bộ Tranh cho nên Tần Sương giới thiệu họ với không ít nhân vật, giới thiệu bọn họ tham gia một vài yến hội, việc này giúp họ có được thu hoạch rất phong phú.
Hiện tại thúc cháu Lưu gia bận rộn đi quan hệ xã giao với các nhân vật mới quen, đều tự kết giao với một số nhân vật nổi tiếng, cũng vì thế mà bận rộn suốt ngày, chủ yếu đêm khuya mới có thể trở về, thậm chí ở ngoài cả đêm.
Cho nên, lúc này Bộ Tranh đến tìm người thì có đến 96,69% là sẽ không tìm thấy người, ăn phải chè bế môn.
"Nếu đã như thế thì phiền lão bản giao mấy lọ đan dược này cho bọn họ, mỗi người một lọ." Bộ Tranh nói, số lượng trong mỗi lọ đan dược này không ít, một lọ sáu mươi viên.
Giá trị của một viên chân khí đan dao động trong khoảng mười lượng vàng, đây là nói đan dược bình thường, với chân khí đan cực phẩm của Bộ Tranh, ra giá gấp đôi cũng không nhất định mua được đâu nha.
Có đôi khi Bộ Tranh không khỏi suy nghĩ, ăn thứ này không phải là ăn vàng sao?
Tính riêng số lượng chân khí đan này, một tháng tối thiểu khoảng ba trăm lượng hoàng kim, chỉ con số này thôi thì người không phải người bình thường có thể chi trả, không chỉ nói Thất Tinh quốc kia, cho dù ở tại Thần Kiếm vương triều này, người bình thường cũng không thể gánh nổi, có người thậm chí cách ngày hoặc cách mấy ngày mới dám dùng một viên chân khí đan.
"Được, ta nhất định sẽ chuyển giao, công tử cứ yên tâm, ta sẽ tự mình chuyển giao, không sợ bị người ta trộm cắp." Lão bản nương cười khẽ, tựa hồ như hơi trêu đùa.
"Có lời này của bà chủ thì ta an tâm rồi, vốn ta quả thật hơi có chút lo lắng." Bộ Tranh nói rất thẳng thắn.
"..." Lão bản nương tức thì trầm mặc, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi, cho dù ngươi có ý như thế cũng không cần trực tiếp vậy chứ.
"Ha ha, công tử quả thật hay nói giỡn..." Lão bản nương cười khẽ, nụ cười quyến rũ đó có phong thái khuynh quốc khuynh thành, những nam nhân gần đó nhìn thấy đều chảy nước miếng ròng ròng.
"Ta là người thành thật, không thích nói đùa, đi đây, tái kiến." Bộ Tranh lắc đầu, sau đó rời đi.
"Người thành thật... Thú vị, từ đã, Bộ Tranh? Cái tên này sao nghe quen quá ta." Lão bản nương cười cười, đột nhiên phát hiện cái tên Bộ Tranh có chút quen thuộc.
" Bộ Tranh, không phải là tiểu tử trong lời đồn có quan hệ mật thiết với Tần Sương sao?" Lúc này, một tiểu nhị vừa vặn đi ngang qua, trả lời vấn đề của lão bản nương.
"Đúng rồi, chính là hắn, không thể tưởng được lại nhỏ tuổi như thế, chẳng qua diện mạo hơi kém, không biết Tần Sương vừa ý hắn ở điểm nào." Lão bản nương nói.
"Gì mà hơi kém, bà chủ, bà đừng mang tiêu chuẩn bất bình thường của mình mà đánh giá người khác, hắn nhìn rất không tồi rồi, nếu ta có được diện mạo của hắn, A Hoa đã sớm theo ta." Một tiểu nhị đứng gần nói.
"Đây không phải là ta dùng tiêu chuẩn bất bình thường mà đánh giá, đứng ở góc độ của ta mà nói, hắn xem như là một thiếu niên anh tuấn, nhưng ngươi thử đứng ở vị trí của Tần Sương mà nghĩ xem, người tiếp xúc với nàng, người theo đuổi nàng, có một ai là người bình thường sao? Đều là loại thiếu gia công tử vừa anh tuấn vừa tiêu sái, gia tài bạc triệu, thiên phú lại cực cao..." Lão bản nương lắc đầu, nói ra một nghi hoặc mà mọi người vẫn đang tranh luận.
So sánh với những người theo đuổi Tần Sương, Bộ Tranh đích xác kém hơn hẳn, đặc điểm khác thì có lẽ bọn họ không rõ, nhưng ít ra có thể so sánh ở phương diện dung mạo.
"Đồ ngon với đồ quá ngon phải đặt cạnh nhau mới có thể phân biệt được, nếu tách ra thì nhìn thế nào cũng giống nhau, với lại có người thích ăn đồ ngon hơn đồ quá ngon." Tiểu nhị nói.
"... cái so sánh này của ngươi tuy rằng chẳng ra sao nhưng cũng có lý." Lão bản nương nhìn tiểu nhị trước mặt nói.
Kỳ thật, nam nhân đẹp trai hay không đẹp trai thì có tác dụng gì, nam nhân cũng không phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, quan trọng nhất là dựa vào bổn sự, còn có quyền thế.
Đương nhiên, bây giờ nhìn sơ qua thì thấy Bộ Tranh không quyền không thế, thậm chí bổn sự cũng không cao, cho nên, mới làm người ta cảm thấy đóa hoa nhài Tần Sương này đang cắm trên bãi phân trâu.
Chỉ bất quá, bọn họ không biết rằng, Bộ Tranh không phải là cứt trâu, đồng thời hắn cũng không có ý định làm cứt trâu cho Tần Sương cắm.
" Chuyện bên này xong rồi, phải kiếm chỗ chơi thôi, nhìn xem xung quanh có gì hay không." Sau khi Bộ Tranh xuất hiện ở khách điếm Thiên Long thì đã suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu.
" Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, đi nhanh lên, miếu hội của miếu thành hoàng bên kia thật náo nhiệt."
Khi Bộ Tranh đã suy nghĩ xem nên đến chỗ nào thì có mấy hài tử hoạt bát lướt qua hắn, thiếu chút nữa đụng phải hắn, trên đường cái mà chạy nhanh thế không biết.
Vì thế, Bộ Tranh liền đi theo mấy hài tử này, không lâu sau, hắn nhìn thấy một miếu hội toàn người là người, miếu hội này thật không nhỏ.
"Xem ra không tồi a, có ăn có chơi." Bộ Tranh quan sát đám người đang chen chúc kia, sau đó lao thẳng vào, men theo đám người tiến về dàn sạp phía trước.
Rất nhanh, Bộ Tranh đã ăn không ít món ăn bình dân, quả nhiên muốn ăn được đồ ngon thì phải ăn mấy món bình dân này, chủ sạp bán mấy món bình dân này, cả đời chỉ nấu mỗi mấy món này, trừ phi là gỗ mục không thể điêu, còn không đều có thể dần dà nắm giữ được tinh túy của các món ăn, nấu ra được món ăn đặc sắc nhất và ngon nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đầu bếp chuyên nghiệp chưa chắc nấu ngon bằng mấy quán nhỏ, bởi vì đầu bếp phải học làm rất nhiều món, mỗi ngày nấu mấy món khác nhau, còn món ăn bình dân thì đa số mỗi sạp chỉ cần một loại, một ngày làm đi làm lại vô số lần.
Bộ Tranh thích ăn mấy món bình dân này nhất, vừa rẻ vừa ngon, hơn nữa tuyệt đối có thể so sánh với master chief, đương nhiên, muốn ăn được đồ ngon thì phải tìm quán mở lâu đời, càng lâu càng tốt.
"Vượng Tài, ăn được nữa không?" Khi Bộ Tranh ăn thịt thì cũng cho Vượng Tài ăn canh, cho nên, trên đường đi, bụng của Vượng Tài cũng bắt đầu căng lên.
"Gâu gâu!" Vượng Tài sủa từ phía sau, tựa hồ muốn nói, ăn nữa, ta còn có thể nuốt được.
"Lão bản, lấy cho ta xiên này, xiên này, xiên kia nữa..." Bộ Tranh cầm trong tay một xiên thịt nhưng vẫn tiếp tục lựa nữa, đến cuối cùng, hai tay hắn toàn là xiên thịt, tay cũng trở nên bóng nhẫy, bất quá, hắn không thèm để ý, chuyên tâm ăn thịt xiên.
Bộ Tranh cứ đi vô định như vậy, đi tới một nơi của miếu hội, nơi đây đang tổ chức một vài cuộc văn đấu nho nhỏ, có người thì vẽ tranh, có người thì viết thư pháp, có người đánh đàn, có người chơi cờ...
Bộ Tranh thì nhàm chán nhìn chơi, chủ yếu là xem người ta vẽ tranh, chỉ có điều, chỗ hắn đến đều làm người ta rất khó chịu, bởi vì hai tay hắn cầm đầy xiên thịt, còn vừa ăn vừa nhìn nữa, những văn nhân này đều là người tao nhã, cảm thấy Bộ Tranh thật sự quá tục và thô lỗ cho nên biểu tình chán ghét lộ rõ ra trên mặt.
"Tránh ra tránh ra, cẩn thận rớt dầu lên tranh của ta..."
"Tránh ra tránh ra, cẩn thận làm dơ chữ của ta..."
"Tránh ra tránh ra, người ngươi nồng quá..."
Bộ Tranh không đứng được bao lâu thì đã bị đuổi đi, cuối cùng đi tới bên cạnh một đôi đang chơi cờ, không ngờ không có ai đuổi hắn đi, cho nên hắn đứng nhìn luôn, hắn cảm thấy chơi cờ này rất thú vị, đương nhiên cũng chỉ là giới hạn ở loại cờ vây này, quân cờ chỉ có hai loại, hai màu đen trắng, coi như hắn không biết chữ cũng có thể nhận biết.
Tất nhiên, làm người đánh cờ mà nói, bọn họ cảm thấy được loại cờ này là một loại hình văn hóa, dân đen không biết chữ, căn bản không thể cảm nhận được sự ảo diệu bên trong, cũng không thể nào chơi được.
Hai người đánh cờ này đều không để ý đến Bộ Tranh, tâm tư của bọn họ đều đặt trên ván cờ, không phải là đang nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào thì cũng là đang suy nghĩ đối phó đối thủ như thế nào.
Bộ Tranh đứng ở một bên vừa nhìn vừa ăn thịt xiên, rất nhanh toàn bộ số thịt xiên này đã tiến vào trong bụng hắn.
Tiếp theo, Bộ Tranh lấy ra một chiếc khăn vuông, lau miệng lau tay, nhưng hai mắt luôn nhìn chằm chằm vào ván cờ, theo sự biến hóa của ván cờ, thể xác và tâm thần của hắn tựa hồ chầm chậm chìm đắm trong một loại trạng thái kỳ diệu, một loại trạng thái mà hắn không biết phải miêu tả như thế nào, chỉ biết rằng bản thân nhìn sự biến hóa của ván cờ nhưng trong lòng lại không nghĩ đến ván cờ mà là một thứ gì khác.
Thứ khác này là gì trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể nói rõ, một ít là vũ kỹ, một ít là về trận pháp, hắn cũng không biết đây rốt cuộc là loại tình huống gì.
Hắn cũng không biết rằng, đây là một loại minh ngộ, từ trong cờ đạo mà lĩnh ngộ ra một vài thứ, những thứ này không nhất định liên quan đến cờ đạo, có thể là liên quan đến vũ kỹ, cũng có thể là liên quan đến trận pháp, cũng có thể liên quan đến một thứ khác mà hắn biết.
Tóm lại, loại trạng thái vi diệu này là vô pháp giải thích, sau lần này, vũ kỹ và trận pháp của hắn có lẽ sẽ đột nhiên tăng mạnh, nhưng cũng có khả năng chỉ tốt hơn trước kia một chút, phải đợi chậm rãi tiêu hóa loại lĩnh ngộ này mới trở nên tốt hơn nữa.
Có thể làm cho Bộ Tranh sinh ra loại lĩnh ngộ kỳ diệu này, thuyết minh hai người chơi cờ này rất bất phàm, Bộ Tranh không biết rằng, hai người chơi cờ này chính là cờ vương nổi tiếng thiên hạ.
Khác với vũ giả, văn nhân thích chu du các nước, thế lực nào cũng đi ngang qua, có văn nhân thậm chí sẽ sống ở một tiểu quốc, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, điều này cũng nói rõ sự khác biệt giữa văn và võ.
Văn nhân yếu thế nào cũng có thể bộc phát ra ánh sáng, trở thành tiêu điểm trong đám văn nhân, mà cả đời coi như chỉ bộc phát một lần thì cũng sẽ được người ta nhớ kỹ.
Vũ giả thì khác, đừng nói là huy hoàng ngẫu nhiên, coi như cả đời bọn họ chiến tích hiển hách, nhưng một khi bị đánh bại thì hào quang trước đó đều có thể biến mất ngay tức khắc.
Cho nên, hai cờ vương xuất hiện tại Thần Kiếm vương triều cũng không có gì kỳ quái, thậm chí xuất hiện ở thủ đô Thất Tinh cũng không hề kỳ quái.
Mà đồng thời, hai người cờ vương này, trong đám văn nhân có lẽ sẽ được người ta hâm mộ, nhưng trong thế giới của vũ giả, bọn họ căn bản chỉ là nhân vật tép riu, sự xuất hiện của bọn họ cũng sẽ không khiến cho toàn thành náo động, thậm chí còn không nổi bật bằng chủ đề về Bộ Tranh.
Hai người cờ vương tới nơi này là do nhận được thiệp mời của giới văn nhân Linh Đô, giới văn nhân Linh Đô đối với sự kiện này rất náo động, nhưng với giới vũ giả thì cơ hồ không ai biết đến, khi mà nơi này còn tôn thờ chủ nghĩa vũ giả vi tôn, thì có thể nói dân đen cu li nhất ở Linh Đô này cũng không biết có một đôi cờ vương tiến nhập nơi này.
Nói gì thì nói, hiện tại Bộ Tranh cũng phải cảm ơn đôi cờ vương này, để mặc hắn đứng bên nhìn lâu như vậy, giúp hắn ngộ ra được nhiều điều.
Tay của hắn bất tri bất giắc đánh ra một vài thủ thế, đây là những chiêu thức võ học mà hắn vốn chưa hiểu rõ trước kia, hiện tại hắn vừa ngẫm liền hiểu ngay.
Độc Bộ Độc Bộ - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh