Số lần đọc/download: 2104 / 8
Cập nhật: 2016-08-03 12:22:03 +0700
Chương 159 : Là Tấm Gương Cho Thế Hệ Chúng Ta. (3+ 4)
Mạnh Dung Dung, Vương Chu không ngừng kích thích dây đàn, trong mắt hai người tràn đầy ngưng trọng.
Hai cổ phong bạo cực kỳ cường đại, giống như thiên khiển tận thế, nơi nó đi qua, đá vụn tung bay, cho dù là mấy sườn núi nhỏ cách trung ương không xa, cũng nhất thời bị bạo phong cuốn lên.
Hai đại cao thủ Đàn đạo tỷ thí, chủ lưu bộc phát như sông lớn chạy chồm, cuồn cuộn mà đi! Một chút dư ba, đã cuồn cuộn nổi lên mười đạo long quyển phong, cuốn về bốn phía.
A! A! A!......
Mấy ngàn tu giả vây xem bị gió lớn quét cho ngã trái ngã phải, cứ hướng phía sau mà lùi mãi.
Cho dù là đứng ở phía sau Mạnh Dung Dung, cũng có thể cảm nhận được cuồng phong phát loạn lăng liệt.
- Tiếng đàn? Tiếng đàn thật mãnh liệt!
Ở trong liệt phong, Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
"Meo meo?"
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Một bên Đông Phương Chính Phái kêu lên.
Cuồng phong quá lớn, tiếng gió bạo liệt, thanh âm Diêm Xuyên căn bản nghe không rõ.
- Diêm Xuyên, chúng ta lui về phía sau, lui về phía sau một chút sao!
Đông Phương Chính Phái gào thét, như vậy mới có thể đem thanh âm truyền đi ra ngoài.
Diêm Xuyên lắc đầu.
- Vậy thì ta phải đi một mình rồi!
Đông Phương gào thét, làm kẻ đầu tiên chạy đi.
Một bên, khuôn mặt mấy nho tu tràn đầy vẻ bỉ di. Đây cũng là Cự Lộc thư viện cùng người khác tỷ thí, cùng người khác gọi nhịp a, ngươi thân là đại nho của Cự Lộc thư viện, không có muốn ngươi chiến đấu, ngươi còn chạy?
Diêm Xuyên nhìn trong tràng.
Hai cái dáng chủ lưu phong bạo giống như sông lớn hướng vào nhau mà đánh tới. Hai cái phong bạo mặc dù khí thế khổng lồ, nhưng tốc độ cũng không nhanh.
Ngày xưa ở Lương Kinh, Diêm Xuyên chỉ có thấy được một đạo sóng âm chồng điệp, nhưng mà nơi này chính là sông thanh âm thuần túy a, hai đại cường giả ai cũng không có nương tay, sông thanh âm cuồn cuộn va chạm vào nhau.
Hai đạo sông thanh âm còn chưa tiếp xúc, tại trong trung tâm của nó, liền tạo thành lốc xoáy chân không, thật giống như một ống thông gió, mãnh liệt xoay tròn.
- Đinh đinh đinh leng keng!
Trong tay Mạnh Dung Dung, dây đàn được kích thích càng lúc càng nhanh. Hai đạo sông thanh âm rốt cục va chạm vào nhau.
- Oanh …………..!
Phần lớn núi non bốn phía dưới va chạm của hai sông thanh âm, đã ầm ầm nổ tung mà vỡ nát, vốn là tu giả đang núp bốn phía lại phải lùi xa hơn nữa.
- A!
- Cứu mạng a!
- Trời ạ!
Tu giả vây xem xung quanh đã bị tạc bay cho tan tác.
Khí thế của sông thanh âm, bàng bạc vô cùng. Mà ở trung tâm, nơi hai cổ sông thanh âm chạm vào nhau. Đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ.
- Ùng ùng!
Lốc xoáy xoay tròn chậm chạp vô cùng, giống nhau mang đầy lực lượng cường đại của hai phe vậy.
- Âm tạo hư không?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Meo meo!
Miêu Miêu nắm bả vai Diêm Xuyên, đau khổ giãy dụa.
- Hô!
Miêu Miêu chui vào trong lòng ngực Diêm Xuyên, núp ở trong ngực, lộ ra một đôi mắt to, len lén nhìn một màn tráng lệ này.
- Đinh đinh đinh đinh...!
Mạnh Dung Dung cúi đầu mãnh liệt huy động dây đàn.
Trung tâm Sông thanh âm, lốc xoáy khổng lồ đang nổ vang từng đợt, hướng Vương Chu chậm rãi mà đi tới.
Tốc độ không nhanh, nhưng chỉ nhìn đường đi của cơn lốc xoáy này, có thể thấy được giờ phút này Mạnh Dung Dung đang chiếm thượng phong.
Đối diện, sắc mặt Vương Chu rất khó nhìn.
- Mạnh nha đầu? Đàn đạo của ngươi lại tăng trưởng nhanh như vậy? Cha ngươi cũng không có mạnh như ngươi!
Sắc mặt Vương Chu khó coi mà nói.
Mạnh Dung Dung không ngừng gẩy đàn, căn bản không có phản ứng đến hắn.
- Ùng ùng!
Lốc xoáy khổng lồ, từng điểm từng điểm nhích về phía Vương Chu.bại thế của Vương Chu đã lộ, thật giống như đang đau khổ giãy dụa.
Trên trán Mạnh Dung Dung toát ra đại lượng mồ hôi, hiển nhiên cũng gắng sức phi thường.
- Thật là khủng khiếp, sông thanh âm này, cho dù là ta đi vào, cũng có thể rất nhanh bị giảo sát!
Thanh Long đứng một bên, sợ hãi than thở.
Mồ hôi thấm đẫm gương mặt Mạnh Dung Dung, cũng giống như thế, gương mặt Vương Chu cũng đã ướt nhem.
Trong mắt Vương Chu hiện lên một cổ âm tàn, cắn hàm răng.
- Mạnh nha đầu, vì nghiệp lớn của chủ thượng, xin lỗi!
Trong mắt Vương Chu âm lãnh nói.
- Ông!
Tám đạo hắc quang theo sông thanh âm khổng lồ, hướng về phía đối diện cuồn cuộn lao đi.
Hắc quang rất bí ẩn, giống như châm nhỏ, xuyên qua ở trong sông thanh âm, hơn nữa nhanh chóng chìm vào trong sông thanh âm cuồn cuộn, làm cho người ta căn bản không phát hiện được.
- Ùng ùng!
Trung tâm lốc xoáy khổng lồ tiếp tục hướng về Vương Chu tiến tới. Mạnh Dung Dung thừa thế truy kích, dây đàn trong tay bị kích thích càng lúc càng nhanh, trên dây đàn giống như trong nháy mắt đã được thêm một đôi tay, bốn ngón tay đang không ngừng đánh đàn.
- Tốc độ thật nhanh!
Diêm Xuyên tán thán nói.
Không phải là có thêm một đôi tay, mà là tốc độ quá nhanh, làm cho người ta sinh ra ảo giác mà thôi.
- Đinh đinh đinh đinh...!
Mạnh Dung Dung thật giống như thật lâu không có phát tiết như thế rồi, trong lúc nhất thời cũng có chút giống như vong tình vậy.
Chỉ biết gia tăng âm công, tăng cường lực lượng cho sông thanh âm.
Hoàn toàn không có phát hiện, ở cách đó không xa, tám đạo hắc quang đang ẩn núp mà đến.dưới sông thanh âm đang gầm thét, căn bản không cách nào phát hiện chút khác biệt rất nhỏ này.
Mạnh Dung Dung không có phát hiện, một đám nho tu cũng không có phát hiện, chỉ có Diêm Xuyên, đột nhiên hai mắt nhíu lại.
Không phải là Diêm Xuyên phát hiện, mà là Độc đằng trên cổ tay trái Diêm Xuyên cảnh báo. Độc đằng phát ra lục quang mãnh liệt.
- Độc? Hơn nữa còn là kịch độc? Nơi nào có độc?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Nhìn bốn phía một vòng, sau đó lại nhìn về phía Mạnh Dung Dung, Diêm Xuyên cũng không có phát hiện.
- Chỉ ra đi!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Viu!
Trên Độc đằng thai ký, đột nhiên toát ra một cọng đằng tiên tinh tế, hướng mà đằng tiên chỉ đến, chính là sông thanh âm trước mặt Mạnh Dung Dung.
Diêm Xuyên định thần nhìn lại, đột nhiên thấy được một tia hắc quang, hắc quang chợt lóe vừa chui vào trong sông thanh âm, đảo mắt đã biến mất.
- Vương Chu? Hạ độc?
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về Vương Chu phía nơi xa, trong mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
- Không tốt!
Nơi mà Độc đằng chỉ đến, cách Mạnh Dung Dung càng ngày càng gần.
Cứu? Không cứu? Nhìn Mạnh Dung Dung đang hưng phấn liều mạng mà khảy đàn, Diêm Xuyên nhất thời khẽ do dự, nhưng rất nhanh, trong mắt Diêm Xuyên một trận kiên định.
Không nói kế tiếp, muốn đến Cự Lộc thành tranh đoạt Phong Thần Sách, chỉ cần đây là muội muội của Văn Nhược tiên sinh, cũng không thể nhìn nàng chết đi!
Tám đạo hắc quang cách Mạnh Dung Dung càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ phải đến trước mặt Mạnh Dung Dung.
- Đi đi!
Diêm Xuyên bước ra một bước, vung Độc đằng trong tay.
- Vù!
Độc đằng nhanh chóng vụt ra, ầm ầm cuốn lên thân thể Mạnh Dung Dung, Diêm Xuyên mạnh mẽ lôi kéo.
- Làm cái gì vậy?
Bốn phía, một đám nho tu nhất thời cả kinh kêu lên.
Đàn đạo của Mạnh Dung Dung đã đem đối phương áp gắt gao, một đám nho tu đang còn chờ ăn mừng, bỗng nhiên một đạo đằng tiên quấn lấy Mạnh Dung Dung?
- Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy?
- Người nào!
"Khốn kiếp!"
Một đám nho tu kinh sợ vô cùng.
Mạnh Dung Dung bị đằng tiên quấn lên cũng là ngẩng đầu một chút, nhìn thấy cả người bị đăng tiên quấn quanh, nàng giống như nằm mộng, thét lên.
- A!
Mạnh Dung Dung sợ hãi kêu.
Bất quá, trong lúc sợ hãi kêu, Mạnh Dung Dung nhìn rõ ràng, tám đạo hắc quang hướng vị trí ban đầu mà mình ngồi, cấp tốc bắn tới.
- Viu! Viu! Viu…
Tám đạo hắc quang đột nhiên đâm vào trên đằng tiên.
- Đây là?
Mạnh Dung Dung nhất thời nghĩ tới một khả năng.
Nhưng là, Mạnh Dung Dung bị kéo ra, đã không phải vấn đề về độc châm nữa rồi, Mạnh Dung Dung đang phải điều khiển một cái sông thanh âm khổng lồ.
Trong lúc nàng bị kéo ra, sông thanh âm mất đi khống chế, đột nhiên lôi kéo Mạnh Dung Dung.
- Oanh!
Mạnh Dung Dung ngã vào trong sông thanh âm, mà Độc đằng quấn quanh Mạnh Dung Dung, cũng lại lôi kéo theo Diêm Xuyên, trong nháy mắt ngã vào trong sông thanh âm.
- A, công tử!
Thanh Long nhất thời cả kinh kêu lên.
- Đại tiểu thư!
Một đám nho tu cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Thật giống như một con sông lớn chân thật, cuồn cuộn nước chảy, hai người nhất thời bị sông thanh âm cuốn đi rồi, hướng về trung tâm lốc xoáy mà cuốn đi.
- A!
Trong Sông thanh âm, đảo mắt, hai người đến trung tâm lốc xoáy.
- Ùng ầm, ầm ầm!
Hai người bị cuốn vào trong trung tâm lốc xoáy.
- A, đại tiểu thư!
Đám Nho tu sợ hãi rống lên không dứt.
Thanh Long cũng lo lắng không thôi.
Đối diện, Vương Chu cũng đột ngột dừng lại tiếng đàn. Kinh ngạc nhìn một màn này.
Bên kia, Hổ Vương Bạch Đế Thiên khẽ nhíu mày, gắt gao ngó chừng, bởi vì bị kéo vào sông thanh âm lốc xoáy kia còn có Miêu Miêu.
Vô số tu giả bốn phía lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cự Lộc thư viện đại tiểu thư, cùng một người đàn ông bị cuốn đi rồi?
Sông thanh âm đang chậm rãi nhỏ đi, nhưng mà cũng chẳng qua là chậm rãi, muốn hoàn toàn tản đi, không biết còn chờ bao lâu nữa.
Mà Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung bị cuốn vào bên trong, bốn phương tám hướng đều là âm bạo, còn có cuồng phong tàn sát bừa bãi. Mạnh Dung Dung khởi động một tường khí, đảo mắt đã bị âm bạo cắn nát rồi, trong sông thanh âm, chính là hư cảnh như Thanh Long cũng có thể bị cắn nát, huống chi hai người còn chưa đạt tới hư cảnh chứ! Mạnh Dung Dung càng giãy dụa, lực lượng này càng lớn. Khuôn mặt nàng lộ vẻ kinh hoảng!
- Không cần giãy dụa, ngươi là ngăn không nổi sóng âm này, nước chảy bèo trôi, để cho tự thân thích ứng loại tần số này!
Diêm Xuyên hướng về phía Mạnh Dung Dung kêu lên.
Mạnh Dung Dung vừa nghe, tĩnh táo lại rất nhiều, nhất thời buông ra chống cự.
Hai người buông bỏ chống cự, sóng âm cũng không trùng kích rồi, nhưng mà cuồng phong tàn sát bừa bãi lại trực tiếp tác dụng lên trên thân thể hai người.
- Thình thịch! Thình thịch! s...
Nhất thời, y phục của hai người bị cuồng phong tàn sát bừa bãi xét nát mà tan ra.
Đảo mắt, hai người một mèo trở thành trần truồng rồi, chỉ có Miêu Miêu còn cắn cái Tiểu Chiên Mạo không tha.
- A!
Mạnh Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi thét lên không dứt.
Trong Lốc xoáy, mặc dù mọi người ở ngoại giới không thấy được, nhưng bên trong, hai người cũng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, hai người trần như nhộng.
Ngoại giới, người Cự Lộc thư viện lo lắng không thôi, đại tiểu thư đảo mắt đã không thấy rồi?
- A, y phục của tiểu thư!
Một đứa nha hoàn đột nhiên nhìn lên trời, nhận lấy một miếng vải, giống như y phục bị xé nát trên người Mạnh Dung Dung.
- Y phục của Công tử!
Thanh Long phi lên trời, chụp lấy một vài mảnh nhỏ y phục của Diêm Xuyên.
Lốc xoáy không gian? Một nam một nữ? Y phục vỡ vụn?
Nhất thời, trong ý nghĩ của mấy ngàn tu giả bốn phía xuất hiện một màn kiều diễm.
- A, y phục tiểu thư, cũng là!
Hai cái nha hoàn nhanh chóng nhảy ngược chạy xuôi, thu thập y phục bị xé nát của Mạnh Dung Dung.
Đông Phương Chính Phái không biết khi nào đã đến bên cạnh Thanh Long.
- Ban ngày ban mặt, trời đất sáng rạng, Diêm Xuyên lại có thể làm ra được chuyện như vậy?
Đông Phương Chính Phái một bộ khổ đại thù sâu.
- Cái này, hẳn không phải là ngươi nghĩ...!
Thanh Long lập tức giúp Diêm Xuyên giải thích.
- Thật là ta tấm gương cho thế hệ chúng ta a!
Đông Phương Chính Phái sắc mặt biến đổi, biến thành vô cùng hèn mọn.
Một bên Thanh Long há hốc mồm, vốn là phải giúp Diêm Xuyên giải thích lời nói, nhất thời không biết nói như thế nào.
Vương Chu cũng ngừng gẩy đàn, sông âm thanh to lớn chậm rãi nhỏ đi!
Sông âm thanh nhỏ đi, nhưng không có nhanh chóng biến mất, trung tâm lốc xoáy vẫn xoay tròn không ngừng, không thấy rõ bên trong.
Sau khi Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung bị cuốn vào, một đám nho tu nhanh chóng nhảy lên.
- Đánh tan sông âm thanh! Cứu đại tiểu thư!
Một nho tu kêu lên.
- Tốt!
Một đám nho tu hét to nói.
- Dừng tay!
Đông Phương Chính Phái đột nhiên một tiếng gào to.
- Ồ!?
Chúng nho tu nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
- Ai cũng không được cử động!
Đông Phương Chính Phái lắc đầu.
- Sư thúc, tại sao?
- Sư thúc, hiện tại, đại tiểu thư đang rất nguy hiểm!
.........
......
...
Chúng nho tu rối rít kêu.
- Mò mẫm như vậy cứu mới nguy hiểm, bọn họ có lẽ đã thích ứng với âm tần bên trong, các ngươi xuất thủ loạn, làm cho sông âm thanh hỗn loạn không chịu nổi, bọn họ càng chết nhanh hơn!
Đông Phương Chính Phái chặn lại nói.
- A?
Chúng nho tu chân mày cau lại.
- Sư thúc nói không sai, ta nhớ ra rồi, trước kia lão sư cũng đã nói!
- Không thể động, lui về phía sau!
.........
......
...
Phần lớn chúng nho tu đều đã tiếp xúc qua Đàn đạo, tự nhiên rất nhanh liền hiểu!
Lui về phía sau, không chỉ có mình lui về phía sau, còn để cho các tu chân giả vây xem bốn phía cũng phải lùi xa về phía sau, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
- Ùng ùng!
Sông âm thanh chậm rãi nhỏ đi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Giờ khắc này, Vương Chu cũng không tiếp tục ra tay, mà chỉ lạnh lùng nhìn.
Lúc trước chẳng qua là đánh cuộc, hiện tại nếu bỏ đá xuống giếng, tất sẽ tạo thành thù không chết không nghỉ với Cự Lộc thư viện.
Bạch Đế Thiên cũng kiên nhẫn chờ đợi, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trong Lốc xoáy.
- A!
Mạnh Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi kêu liên tục.
Một cây đằng tiên của Diêm Xuyên quấn quanh Mạnh Dung Dung, không để cho Mạnh Dung Dung bay ra ngoài, nhưng mà tự thân Diêm Xuyên cũng giống như Mạnh Dung Dung, toàn thân trần truồng.
Một tay đang kẹp Miêu Miêu, một tay lôi kéo Mạnh Dung Dung.
- Đằng tiên, tạo lồng!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Vù!
Đằng tiên đột nhiên tăng vọt lên, càng ngày càng dài, đảo mắt, bện thành một cái lồng khổng lồ, bao lấy hai người một mèo.
Cái lồng càng ngày càng dày đặc, mặc dù bị cuồng phong thổi cho lung la lung lay, nhưng mà theo càng ngày càng nhiều sợi đằng tiên, đảo mắt đã tạo thành một Đằng tiên cầu khổng lồ hình tròn ngăn cách trong ngoài, bao lấy hai người.
- Meo meo!
Gió lớn bị ngăn cách ở ngoài Đằng tiên cầu, Miêu Miêu nhanh chóng từ trong Tiểu Chiên Mạo đổ ra đại lượng Dạ Minh Châu.
Trong lúc nhất thời, trong Đằng tiên cầu trở nên sáng rạng vô cùng.
Hai người trần truồng, nhất thời trực diện nhìn nhau!
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc