Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Quyển Ii – Vụ Án 8 – Chương 10
Bạch Ngọc Đường lái xe tới địa chỉ Tương Bình tra được, vừa dừng lại, chợt nghe Công Tôn ha ha phá ra cười...
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, thì thấy Lạc Thiên ngồi bên cạnh Công Tôn đang cau mày nhìn ra ngoài. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại nhìn theo Lạc Thiên, thì thấy cách đó không xa có một cánh cửa sắt, bên trên sơn mấy chữ —— cổng sau nghĩa trang...
“A…” Bạch Ngọc Đường cũng cười, “Thảo nào tôi thấy cái địa chỉ này sao quen quá vậy, hóa ra là con đường phía sau nghĩa trang”.
“Nghĩa trang thì cổng trước hay cổng sau cũng mang điềm xấu a.” Công Tôn lắc đầu, “Có khi nào Tương Bình đùa giỡn chúng ta không?”
“Hình như không phải a.” Triển Chiêu đưa tay chỉ chỉ một hướng khác, “Nơi đó có một khu nhà kìa.”
Mọi người quay đầu lại, theo hướng tay Triển Chiêu chỉ, thì thấy cách đó không xa quả là có một tòa nhà có tường vây xung quanh, cổng lớn đối diện với cổng sau nghĩa trang, bên trong còn có vài con chó đen, thấy Triển Chiêu bọn họ ở phía xa, đều đang sủa ầm cả lên, mấy con chó này quả là không nhỏ, lại vô cùng hung hãn, bất quá tất cả mọi người đều đã thấy qua Lisbon nên không thèm đem mấy con chó này để vào mắt.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn biển số nhà, “Có lẽ chính là ở đây.”.
Mọi người xuống xe, đi về phía tòa nhà...
Lạc Thiên đi đầu, đến ấn chuông cửa, nhưng ấn một hồi lầu bên trong cũng không có ai ra mở...
“Có lẽ là đi vắng?” Triển Chiêu nhìn nhìn bên trong, “Rèm cửa đều hạ xuống.”.
Lạc Thiên ấn ấn một hồi lâu, mọi người có chút mất hứng, đang nghĩ ngợi thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ bên trong yếu ớt vang ra, “Ai đó?”..
Mọi người có chút vui mừng, may mà trời còn đang sáng chứ mà là buổi tối, cộng với một cái nghĩa trang phía sau lưng, làm sao có được bầu không khí này.
“Kiều Vĩ Minh phải không?” Triển Chiêu hỏi...
Người ở đầu chuông bên kia chần chờ một chút, “Cậu là ai?”.
Triển Chiêu chưa kịp mở miệng, đã nghe Công Tôn nói, “Công Tôn Sách.”.
Bên kia không có tiếng trả lời, một lát sau cửa mở, một người râu ria xoàm mặc áo ngủ xỏ dép chạy ra. Mấy con chó thấy y đều phấn khích vô cùng, vừa kêu vừa vẫy đuôi, người nọ vẫy vẫy tay nói, “Chờ một chút, tôi nhốt chó lại đã.” Nói rồi đem mấy con chó nhốt vào trong cũi sắt...
Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, “Người nọ chính là Kiều Vĩ Minh?”..
Công Tôn nhún nhún vai, “Chắc vậy… nhìn già đi nhiều.”.
Người nọ nhốt chó lại rồi đi tới bên cổng, trên người tỏa ra một cảm giác u ám làm tất cả mọi người hơi nhíu mày...
“Tôi là Kiều Vĩ Minh.” Người nọ tự nói tên, rồi nhìn lướt qua đám người trước mắt, cuối cùng dừng lại trên người Công Tôn, trong ánh mắt tựa hồ lóe lên một tia sửng sốt cùng hưng phấn khó hiểu, “Sau cậu lại đến đây?”.
Công Tôn chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường bên cạnh giới thiệu, “Đây là Bạch Ngọc Đường, đội trưởng SCI.” Rồi chỉ chỉ Triển Chiêu, “Triển Chiêu, tiến sĩ tâm lý SCI.” Cuối cùng chỉ Lạc Thiên, “Đội viên SCI.” Chỉ vào mình, “Pháp y SCI.” Chỉ Kiều Vĩ Minh, “Có một vụ án muốn tìm anh để tìm hiểu thêm.”..
Bạch Ngọc Đường móc ra giấy chứng nhận, đưa cho Kiều Vĩ Minh nhìn một chút rồi hỏi, “Có thể trò chuyện với anh một chút được không?”.
Kiều Vĩ Minh gật đầu, mở cổng để mọi người vào, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, dẫn mọi người vào trong.
Thật bất ngờ, Kiều Vĩ Minh nhìn rất lôi thôi thế nhưng phòng khách lại rất sạch sẽ ngăn nắp, y gãi đầu, “Thật ngại quá, tôi vừa ngủ dậy, các cậu ngồi đây đã, tôi đi rửa mặt chải đầu một chút.” Nói xong, y chạy vào toilet...
Đứng ở cửa trước, Triển Chiêu hỏi, “Chúng tôi đi xung quanh nhìn một chút được không?”.
Kiều Vĩ Minh đang đứng ở cửa toilet sững lại một chút, sau đó gật đầu, “Cứ tự nhiên.” Nói xong, đóng cửa khóa lại.
“Ưm …” Triển Chiêu sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút...
“Làm sao vậy Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường hỏi...
“Đó là một người bị rối loạn thần kinh a.” Triển Chiêu cười cười, “Y hình như rất thiếu cảm giác an toàn.”
“Làm chuyện trái với lương tâm đương nhiên sẽ không có cảm giác an toàn.” Công Tôn đứng lên quan sát chung quanh, rồi đưa tay túm lấy Triển Chiêu, “Đi, lên lầu xem!”..
Bạch Ngọc Đường cùng Lạc Thiên ở dưới lầu, Triển Chiêu cùng Công Tôn chạy lên trên..
Lạc Thiên nhìn một vòng phòng bếp, nói với Bạch Ngọc Đường, “Quá sạch sẽ, không giống với đàn ông độc thân.”.
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, “Nhà anh cũng không sạch sao?”..
Lạc Thiên sửng sốt một chút, sau đó cười cười, “Đều là Dương Dương thu dọn a.”.
Bạch Ngọc Đường mở tủ lạnh liền sửng sốt, sau đó từ trên xuống dưới nhìn đi nhìn lại vài lần..
“Làm sao vậy?” Lạc Thiên hiếu kỳ hỏi...
“Hình như y ăn chay.” Bạch Ngọc Đường nói, “Trong tủ lạnh toàn là rau dưa, ngay cả trứng cũng không có.”
Lạc Thiên nhăn mặt, “Ngày đó Dương Dương hỏi tôi, vì sao Phật tổ ăn chay, Hitler cũng ăn chay?”
“A… Nan đề!.” Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai đóng cửa tủ lạnh lại, đã Triển Chiêu cùng Công Tôn từ trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa ho khan...
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi...
“Khụ khụ…” Triển Chiêu ho khan hai tiếng, “Phòng làm việc toàn khói là khói, chắc là hút thuốc cả đêm quá.”
“Thật đúng là phòng ở của tác gia.” Công Tôn đi vòng vòng quanh phòng bếp, từ lúc xuống lầu hình như có chút khó hiểu.
Lúc này, cửa toilet mở, Kiều Vĩ Minh đã vệ sinh xong xuôi, râu ria sạch sẽ, trên người bây giờ là sơ mi trắng cùng quần jean tươm tất bước ra, có chút áy náy mở miệng, “Thật xin lỗi, mấy ngày nay đang có bản thảo, đã lâu chưa ra khỏi nhà rồi.”
Mọi người lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của y, người này khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn già hơn Công Tôn rất nhiều, lại mang một cặp kính đen, hình dạng này… Mũi chim ưng, mặt tròn, miệng nhọn… khi cười cảm giác có chút quái dị. Triển Chiêu quan sát y một chút, khẽ nhíu mày, Kiều Vĩ Minh này hình như đã từng chỉnh sửa gương mặt, biểu tình có chút không tự nhiên, toàn bộ làm cho người ta có cảm giác không phù hợp.
“Cơ mặt của anh bị sao à?” Công Tôn hỏi y...
Kiều Vĩ Minh hơi nhíu mày, rồi cười cười, “Không hổ là pháp y giỏi nhất thành phố S.”.
Mọi người cảm thấy khó hiểu, chợt nghe Kiều Vĩ Minh nói, “Ba năm trước đây tôi có bị trúng phong, sau đó bị tê liệt cơ mặt, thật vất vả mới chữa khỏi được, chỉ là cười lên có chút kỳ dị.”.
Công Tôn nhíu mày, cũng không nói nhiều, chỉ quay lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ánh mắt như là nói —— người đó, có chuyện gì thì hỏi đi.
Bạch Ngọc Đường cũng không nhiều lời lập tức vào đề “Kiều tiên sinh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi.” Nói rồi, đem một phần văn kiện tới trước mắt Kiều Vĩ Minh.
Kiều Vĩ Minh mở ra nhìn, thấy trong đó là báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ hỏa hoạn năm đó liền trở nên mất tự nhiên, buông báo cáo xuống, Kiều Vĩ Minh bắt chéo chân hỏi, “Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi cuối cùng của tôi?.”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chúng tôi hoài nghi vụ án này có điểm đáng ngờ, cho nên muốn anh kể lại một chút.”..
Kiều Vĩ Minh gật đầu, “Đã bảy năm trôi qua, sao lại muốn điều tra lại?”.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Vụ án này cùng một vụ chúng tôi đang tiếp nhận cho chút liên quan, cho nên quyết định lật lại án này.”..
Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Kiều tiên sinh hình như đang dùng bút danh là Tội Phạm Thứ Mười Một để viết sách?”.
Kiều Vĩ Minh gật đầu, “Vì không làm pháp y nữa, nên không thể làm gì khác hơn là viết sách kiếm chút tiền.”.
Công Tôn có chút chán ghét cười cười hỏi y, “Báo cáo khám nghiệm năm đó có còn ảnh chụp khác hay không, đặc biệt là, phần kiểm tra cơ quan nội tạng?”..
Kiều Vĩ Minh nhìn chằm chằm Công Tôn một lúc lâu rồi cười nói, “Công Tôn, đã lâu không gặp.”.
Công Tôn khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nhủ, còn có tâm tư mà hàn huyên sao?!..
Kiều Vĩ Minh đưa tay cầm lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, nói với Bạch Ngọc Đường, “Tôi biết cảnh sát các cậu muốn tôi phối hợp điều tra án năm đó, phối hợp cũng là nghĩa vụ của tôi, bất quá … Tôi muốn nói rõ, án ở trường học năm đó, gia đình người chết cùng cảnh sát đã thống nhất, báo cáo này là dựa theo mong muốn của bọn họ viết ra.” Kiều Vĩ Minh nhìn Triển Chiêu cười cười, “Tôi đã đọc qua sách của cậu, rất đặc sắc, cũng rất mơ mộng.”..
Chân mày Triển Chiêu bất giác nhíu lại, “Sách học thuật có cái gì mơ mộng được?”.
Kiều Vĩ Minh nhếch môi trả lời, “Kết thúc, thế lực xấu xa cuối cùng cũng bị nghiêm phạt, chính nghĩa luôn chiến thắng tà ác… Kết cục như vậy là rất mơ mộng a.”.
Bạch Ngọc Đường cắt lời y, “Chúng ta đang nói về vụ án năm đó.”.
“Được rồi.” Kiều Vĩ Minh lật lật bản báo cáo, “Tôi không ngại nói cho các cậu biết… Năm hài tử này, khác xa so với trên báo cáo, không hề bị chết một cách đơn giản như vậy! Chính là được bày bố hết sức tỉ mỉ, tàn nhẫn vô cùng, đây chính là bí mật không thể nói ra, một vụ mưu sát hết sức công phu.”..
Tất cả mọi người sửng sốt, Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi, “Anh từ đâu biết được?”.
Kiều Vĩ Minh cười lắc đầu, “Từ thi thể… Pháp y đương nhiên muốn biết gì thì phải xem trên thi thể… Đây không phải là điều ai đó vẫn thường nói sao?” Nói rồi, liếc sang Công Tôn...
Công Tôn cười lạnh nhìn y, không thèm nói một lời nào, chợt nghe Kiều Vĩ Minh nói tiếp, “Những gì tôi biết, đều thể hiện ở trên ảnh chụp, đó chính là đầu mối.” Nói rồi, hắn gấp báo cáo lại đưa cho Công Tôn, âm trầm nói, “Trong báo cáo này, có một mật mã… ghi lại rõ ràng chuyện đã xảy ra năm đó.”.
Công Tôn đưa tay tiếp nhận báo cáo, chợt nghe Kiều Vĩ Minh cười ha hả nói với mình, “Cậu không phải là giỏi nhất sao? Bí mất đến tôi còn phát hiện, không có khả năng cậu không biết a, có đúng hay không?”..
Nghe y nói xong, Công Tôn không giận mà cười, dáng tươi cười lan đến tận đáy mắt. Ba người kia không hẹn mà cùng rùng mình, Công Tôn đã bị khiêu khích, hoàn toàn bị khiêu khích rồi!.
“Tôi đã đọc sách của anh.” Công Tôn thu hồi báo cáo, nhìn Kiều Vĩ Minh, “Anh quả là một chút cũng không thay đổi.”
“A~~” Kiều Vĩ Minh đưa tay vuốt áo, liên tục lắc đầu, nghiêm túc nói, “Sai rồi, Công Tôn, tôi đã thay đổi, thay đổi rất nhiều … Hiện tại tôi đã tìm ra thứ thú vị vui vẻ hơn làm pháp y rồi, pháp y giờ chỉ là trò con nít thôi, không thể làm thỏa mãn tôi được.”..
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, mục đích thăm dò đã đạt được, muốn hỏi gì cũng đã hỏi xong, đối với Kiều Vĩ Minh cũng có chút hiểu biết nhất định, người này xem ra rất khó đối phó, nhiều lời vô ích thôi. Bạch Ngọc Đường đứng lên cùng Kiều Vĩ Minh cáo từ.
Kiều Vĩ Minh mở lời “Không tiễn”, rồi đứng ở phòng khách nhìn mọi người rời đi..
Chờ Công Tôn đi tới cửa, Kiều Vĩ Minh nói, “Công Tôn, cậu có muốn thử phóng tâm một chút không, làm pháp y không được trọng dụng đâu.”.
Công Tôn quay đầu lại có chút chán ghét liếc nhìn y, “Nhân lúc não chưa bị nặng lắm hãy tranh thủ đi khám đi, hỏng nhiều quá đối với thân thể không tốt đâu.” Nói xong xoay người rời khỏi.
Bạch Ngọc Đường cùng Lạc Thiên đi ở phía trước, Triển Chiêu cùng Công Tôn song song bước ở phía sau, chợt nghe Triển Chiêu nghiến răng nói, “Thằng cha này càng nhìn càng không vừa mắt.”..
Công Tôn cũng cắn răng, “Thật muốn tự mình đem não y mở ra!”.
Ngồi trên xe, Bạch Ngọc Đường khởi động xe, chợt nghe Lạc Thiên nói, “Đội trưởng… Tôi phát hiện một ít vấn đề, Kiều Vĩ Minh kia có chút không hợp lý!”.