Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 195: Chuẩn Bị ĐóN Tưởng Phu Nhân
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU – Ngự Cảnh Uyển)^_^
♥♥♥
Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa tay lên ôm lấy mặt cô. Anh xoa nhẹ khuôn mặt cô mấy cái, Hứa Tình Thâm đưa tay tới cổ tay Tưởng Viễn Chu.
"Tôi biết vấn đề ở đâu rồi."
"Ở đâu?"
"Tưởng Viễn Chu, anh chỉ cần nói rõ ràng với ba anh rằng, anh và tôi không còn khả năng nữa, ông ta sẽ không còn nghĩ tới chuyện đối phó tôi."
Tưởng Viễn Chu khẽ nhướn mi.
"Có vẻ là một cách."
"Rốt cuộc anh sẽ nói với ông ta thế nào?"
"Ăn ngay nói thật."
Hứa Tình Thâm kéo cổ tay anh.
"Người ba anh phải nên đối phó là anh, tôi đã đơn phương buông tay rồi, ông ta dựa vào cái gì ép tôi chứ?"
"Bởi vì anh là con ông ấy, ông ấy không bỏ được. Nếu phải dùng đến chiêu hãm hại người nhà, ông ấy đâu ngốc đến nỗi tự hại mình chứ?"
Ngón tay Hứa Tình Thâm nắm chặt. Tưởng Viễn Chu ghé lại gần mặt cô hôn môi, cô đẩy cũng không ra. Hai người ở trước cửa sổ dây dưa một hồi lâu. Cô khó khăn lắm mới quay mặt đi được.
"Tránh ra!"
Tưởng Viễn Chu giơ tay, quả nhiên ngoan ngoãn buông cô ra.
Khóe miệng anh hơi cong lên: "Yên tâm, anh cam đoan sẽ không làm gì em. Anh không yên tâm để mình em ở đây. Trong phòng không phải còn một cái giường nữa sao? Yên tâm, chúng ta ngủ riêng."
Người đàn ông nói, bước mấy bước tới chiếc giường trước mặt. Anh nằm xuống, giang cả tay chân.
"Kệ em, dù sao em cũng không đuổi được anh."
Hứa Tình Thâm thật sự cảm thấy cả người mệt mỏi lại không biết làm sao.
Cô bế lên Lâm Lâm đi rửa mặt. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn về phía bức màn kia, sau đó đứng dậy đi tới kéo lại...
Hứa Tình Thâm cố làm mình bận rộn, dọn dẹp xong, cô mặc áo ngủ kín mít đi ra. Cô ôm Lâm Lâm lên giường, từ trong túi xách lấy ra cuốn truyện cổ tích đọc cho con bé nghe.
Tưởng Viễn Chu nằm nghiêng trên giường bên cạnh, tay chống đầu. Lâm Lâm ngồi dậy, thò người qua gần người Hứa Tình Thâm, cười với Tưởng Viễn Chu.
Đứa trẻ mới vừa được tắm nước ấm, khuôn mặt vẫn hồng hồng. Con bé không nói nhưng biểu tình phong phú vô cùng, lâu lâu lại liếc nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, cười đến nỗi một bên khóe miệng cong lên. Hứa Tình Thâm xoay khuôn mặt con bé lại.
"Không được cười kỳ như vậy, coi chừng lát bị méo miệng."
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy.
"Em lo lắng thừa quá rồi, anh thấy con bé như vậy rất đáng yêu."
Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm, muốn cho con bé nằm vào chăn. Vất vả lắm mới đắp được chăn cho con bé thì con bé lại ngồi dậy. Con bé cứ ghé vào người Hứa Tình Thâm như vậy, rồi lại nhíu nhíu cái mũi, động động miệng với Tưởng Viễn Chu...
"Con gái em thích anh." Tưởng Viễn Chu nói.
Hứa Tình Thâm không nói gì, gấp cuốn truyện cổ tích lại.
"Nếu không muốn nghe kể chuyện thì chúng ta đi ngủ."
Cô ôm lấy Lâm Lâm, đắp chăn đàng hoàng. Hứa Tình Thâm đứng dậy tắt đèn.
Tưởng Viễn Chu nằm trên chiếc giường nhỏ, cánh tay gác lên cổ. Giờ khắc này, thế giới an tĩnh, trái tim anh cũng thấy trống rỗng.
Sau khi Lâm Lâm ngủ rồi, Hứa Tình Thâm cũng tiến vào mộng đẹp lúc nào không hay. Ngủ đến giữa đêm khuya, bỗng nhiên nghe có tiếng chuông cửa chói tai truyền đến. Lâm Lâm bị giật mình, Hứa Tình Thâm vội đưa tay che tai con lại.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, bước nhanh tới cửa.
Một tay anh mở cửa ra, thấy bên ngoài lại chẳng có người nào. Tưởng Viễn Chu bước ra hành lang, anh nhìn trái phải xung quanh, hai bên đều trống trơn.
Tiếng Hứa Tình Thâm ở trong phòng truyền ra.
"Ai thế?"
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, quay lại giường.
"Chẳng có ai."
Cô nhìn con đang nằm trong lòng mình, Lâm Lâm còn ổn, không bị tỉnh giấc, nhíu nhíu mày rồi lại ngủ.
Hứa Tình Thâm buông tay ra, dịch chăn lại cho con. Cô ngồi dậy nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
"Không có ai sao?"
Người đàn ông lắc đầu, Hứa Tình Thâm thấy anh trên người khoác áo ngủ, hẳn sau khi cô ngủ anh đã đi tắm.
"Chẳng phải là khách sạn này không còn ai sao?"
Tưởng Viễn Chu đan hai tay vào nhau, nhỏ nhẹ nói với cô: "Em ngủ đi."
Hứa Tình Thâm mang theo nghi vấn nằm xuống, mới ngủ chưa bao nhiêu lại bị chuông cửa đánh thức.
"Bị bệnh rồi!" Giữa mơ mơ màng màng, cô nghe được tiếng Tưởng Viễn Chu chửi, tiếng anh bước nhanh ra ngoài.
Lần này Lâm Lâm bị dọa, khóc lớn lên.
Tưởng Viễn Chu sắc mặt xanh mét bước nhanh vào, đi thẳng tới quầy để điện thoại, chỉ là bên kia mãi không ai bắt máy. Tưởng Viễn Chu thay quần áo. Hứa Tình Thâm dỗ con, khóe mắt liếc thấy Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài.
"Anh đi đâu?"
"Nghe chuông cửa thì đừng ra, anh đi xuống lầu xem."
Lúc Tưởng Viễn Chu tới quầy lễ tân, chỗ đó lại không có ai, có lẽ do nghĩ gần mười ngày tới dù sao cũng sẽ không có khách vào ở, cho nên hơn nửa đêm là về nhà ngủ luôn.
Người đàn ông khuôn mặt bình tĩnh trở lại phòng 602. Hứa Tình Thâm không ngủ, khóac thêm áo ngủ ngồi ở mép giường. Thấy anh vào, cô vội đứng dậy hỏi: "Thế nào?"
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: "Không có ai."
Anh đi đến trước mặt Hứa Tình Thâm.
"Nơi như vậy em còn muốn ở lại sao?"
"Là ba anh ư?"
"Không rõ lắm."
Tưởng Viễn Chu thấy khuôn mặt nhỏ của cô hơi tái, anh đưa tay giữ vai cô.
"Ngủ không được thì cứ nằm đi, trời sáng ngay thôi."
Hứa Tình Thâm nghe anh nói thì quay lại giường nằm.
Tới trời sáng, Tưởng Viễn Chu gọi điện thoại cho Lão Bạch. Lâm Lâm sau đó cũng tỉnh, Hứa Tình Thâm thu xếp cho con bé rửa mặt, thay quần áo mới. Vừa xong chưa bao lâu, Lão Bạch đã tới rồi. Vừa mở cửa, Lão Bạch dẫn người tiến vào, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, câu đầu tiên chính là: "Tưởng tiên sinh, tối qua ngủ ngon giấc không ạ?"
Sắc mặt Tưởng tiên sinh cũng không gọi là tốt cho lắm.
"Ngủ không được."
Lão Bạch buồn cười: "Tưởng tiên sinh, phải chú ý nghỉ ngơi ạ!"
Người đàn ông đứng ở cửa nhìn Lão Bạch tự đi vào. Anh ấy đã cho người đưa bữa sáng tới, đồ đạc tối hôm qua đã thu xếp xong. Lão Bạch thần sắc sảng khoái, hôm qua khó được khi Tưởng Viễn Chu cho về sớm, anh ấy thật ra đã ngủ một giấc rất ngon.
"Lão Bạch, lúc cậu tới quầy lễ tân có người nào không?"
"Không có ạ."
Tưởng Viễn Chu hung tợn nói: "Họ làm phản rồi!"
Lão Bạch nghe ra giọng điệu anh không thích hợp.
"Tưởng tiên sinh, sao vậy ạ?"
"Cậu nhanh đi tìm cho ra người lễ tân. Còn nữa, kiểm tra camera tối qua, nửa đêm khuya khoắt có kẻ bấm chuông cửa làm cả đêm không ngủ được."
"Dạ."
Lão Bạch bước nhanh ra ngoài, người kia sau khi dọn xong bữa sáng dọn xong cũng đi ra.
Hứa Tình Thâm bật TV, cũng chẳng chuyển kênh, trong phòng không ai nói gì, thật sự kỳ quái. Cô mở chiếc rương da tìm quần áo, Tưởng Viễn Chu cũng đang định thay đồ Lão Bạch đã đem tới.
Trên TV truyền tới giọng nói oang oang: "Cuộc gặp gỡ bí mật lúc 12 giờ. Hôn, hôn, sờ, ngậm, lăn lộn... Có vẻ cũng không dừng lại. Cô vợ nhiệt tình như lửa, còn phối hợp với cơn ham muốn, ngọn lửa bùng cháy cả một giờ."
Hứa Tình Thâm vừa nghe mấy câu này đã biết đây là tin tức giới giải trí. Đài nào thì ai cũng đều đoán được, bởi vì tin tức của nhà đó đúng thô tục, nổi tiếng dùng từ ngữ hạ lưu. Cũng không biết minh tinh nào xui xẻo bị nói như vậy, xem ra lại là do không kéo màn rồi chọc vào họa.
Tưởng Viễn Chu đã rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra.
"Ăn sáng trước đi."
"Anh ăn trước đi."
Tưởng Viễn Chu đến trước bàn. Tối qua căn bản không ngủ, giọng trong TV nhao nhao kinh khủng, giọng nam phát thanh viên cứ ríu rít, huyệt thái dương của Tưởng Viễn Chu bị chọc vào sinh đau. Trong TV vẫn còn tiếp tục hăng hái phát tin tức, Hứa Tình Thâm không ngoái lại mà nói với Tưởng Viễn Chu: "Tắt TV đi."
"Ờ."
Tưởng Viễn Chu bắt đầu tìm cái điều khiển từ xa.
"Hai giờ khuya, đàng trai ở trần ra khỏi phòng, tay còn túm đũng quần, có khi nào vừa mới phóng túng quá độ, dẫn đến cậu em nhỏ bất mãn đây?"
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm như bị thiêu cháy.
"Tên đàn ông này cũng thô bỉ quá đi, bị chụp là đáng lắm."
Tưởng Viễn Chu tìm được cái điều khiển từ xa, vừa giơ tay định bấm nút tắt nguồn lại nhìn thấy mình xuất hiện giữa màn ảnh.
Anh đến gần lại mấy bước, xác định mình không nhìn lầm.
"Em mới nói ai thô bỉ?"
"Tên đàn ông trong TV đó!"
"Hứa Tình Thâm, em đến xem đó là ai."
Hứa Tình Thâm vừa lúc lấy được vài bộ quần áo ra, cô đi đến cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nắm chặt cổ tay cô.
"Trên TV có em, còn cả anh."
Tiêu đề rất bự còn chạy ở dưới, châm lửa tình mười hai giờ, vắt khô! Vắt khô! Vắt khô!
Hứa Tình Thâm nhất thời không phản ứng được.
"Tin tức vừa rồi là nói tôi với anh?"
Tưởng Viễn Chu tức muốn hộc máu, giơ điều khiển từ xa trong tay lên, một tay chỉ chỉ vào cái TV kia, anh tức đến nỗi khóe miệng run lên.
"Tối qua có người ấn chuông cửa, nhất định là đám con cháu nào làm rồi. Tôi vừa đi ra đã bị bọn họ chụp liền. Để trần gì hả? Tôi để trần hồi nào?"
Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy tức giận: "Bị bệnh hả, chúng ta tối qua làm gì? Sao có thể sắp đặt ra một chuỗi dài những thứ như vậy?"
Người đàn ông bên cạnh có vẻ tức điên lên rồi, không khỏi bước qua lại trong phòng. Hứa Tình Thâm nhìn bộ dáng sắp mất khống chế của anh.
"Tưởng Viễn Chu, bình tĩnh một chút!"
"Bình tĩnh thế nào đây?" Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ trán mình.
"Tin này... Có thể đã truyền khắp Đông Thành rồi."
"Không sao, thanh giả tự thanh."
"Em nói đơn giản!" Tưởng Viễn Chu tức giận ngồi xuống giường.
"Tối qua lúc đi ra cửa, tay còn chẳng hề động cựa gì, bọn họ nói anh, nói anh..."
Tưởng Viễn Chu không nói được nữa. Lúc Lão Bạch đi vào, hùng hùng hổ hổ.
"Tưởng tiên sinh!"
Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay, cô lập tức tắt TV.
"Tưởng tiên sinh, kiểm tra camera theo dõi thì những người tối qua là paparazzi, bấm chuông cửa xong là chạy ngay, camera giấu trong chậu hoa."
Hai tay Tưởng Viễn Chu chống đầu, sau một lúc lâu, dùng ngón tay ấn ấn huyệt thái dương.
"Tin cũng phát đi rồi, có cách triệt hạ không?"
"A? Nhanh vậy ạ?"
Hứa Tình Thâm đi đến bên cửa sổ, tay kéo rèm ra.
"Phía đối diện khẳng định cũng có người chụp lén."
"Tưởng tiên sinh, hai người làm việc cũng không kéo rèm sao? Bao nhiêu minh tinh đều bị vu oan vì chuyện này!"
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét sang Lão Bạch. Sắc mặt Hứa Tình Thâm cũng khó coi, cô có thể khiến người ta chú ý như vậy còn không phải bởi vì người đàn ông trong phòng là Tưởng Viễn Chu sao?
"Chuyện này hay rồi! Chúng ta nổi tiếng rồi!"
"Tưởng tiên sinh, tôi nghĩ ra một cách, tranh thủ bắt bên đài truyền hình kia hủy càng sớm càng tốt. Còn nữa, không biết có phát video này lên mạng hay không nữa."
Tưởng Viễn Chu ngồi không yên,
"Tôi đi với cậu."
"Dạ."
Hứa Tình Thâm nhìn hai người đi ra ngoài. Tưởng Viễn Chu đi tới cửa thì quay đầu lại nói với cô: "Hôm nay em đừng ra cửa, cẩn thận bị bao vây."
"Này..."
Hứa Tình Thâm nhìn cửa bị đóng sầm lại, cái gì mà đừng ra cửa, cô còn phải đi xem nhà đó!
Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch lên xe. Lão Bạch đóng cửa xe, quay đầu lại nhìn Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông ngồi dựa ở ghế sau, sắc mặt kia phải gọi là vô cùng âm u đó!
"Tưởng tiên sinh?"
Tưởng Viễn Chu nghiến răng: "Tin đó là ai viết?"
"Cái này... Cái này quả thật là không biết ạ! Sao vậy ạ?"
Tưởng Viễn Chu tức đến nỗi không thốt một lời. Tài xế nhìn Lão Bạch, Lão Bạch vô cùng cẩn thận nói: "Tưởng tiên sinh, chuyện này là chính ngài bảo tôi tiết lộ, có phải bọn họ đã viết quá sự cho phép rồi không ạ?"
"Tôi bảo bọn họ chụp hình nhưng không có bảo bọn họ viết lung tung! Viết tôi cởi trần đi ra ngoài chưa nói, túm đũng quần? Cái quái gì vậy?!"
Lão Bạch đã rõ, Tưởng tiên sinh đây từ trước đến giờ chú trọng nhất là hình tượng. Anh nói anh ta còn chưa tính, trong đầu Lão Bạch hiện lên một số hình ảnh gọi là túm đũng quần, thật sự là không nỡ nhìn thẳng vào á!
"Tưởng tiên sinh, ngài đừng để trong lòng."
"Tôi không để trong lòng thì có ích gì à? E là những người khác đều lén cười thầm chế giễu tôi."
"Tưởng tiên sinh, con người không phải thánh nhân, hành động này cũng..."
Tưởng Viễn Chu bằng một ánh mắt giết người dự tợn nhìn qua.
"Động tác đó sao?"
Lão Bạch rụt rụt cổ lại.
"Quả thật chướng tai gai mắt ạ."
Người đàn ông đưa tay lên, ngón tay hơi cong lại dừng ở hàng lông mày. Quan sát sắc mặt Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch nhìn ra được anh phiền não cực kỳ.
"Tôi căn bản là... không có làm!"
"Tưởng tiên sinh, ngài xem, cô Hứa ngược lại lại như người không có việc gì, cô ấy rộng rãi bao nhiêu."
"Nếu cô ấy rộng rãi thật thì tốt rồi!"
Lão Bạch điều chỉnh dáng ngồi.
"Trước đó tôi đã khuyên ngài rồi, chính ngài đã thổi phồng sự việc... Ngài xem, mất mặt bao nhiêu!"
Tưởng Viễn Chu khôi phục lại tinh thần, xua tay: "Mặt mũi là thứ gì, tôi không cần."
Vì Hứa Tình Thâm, anh thật sự là chiêu tốt, chiêu xấu, chiêu tổn hại, chiêu nào cũng phải dùng hết.
---
Hán Đình.
Lúc nhận được điện thoại của người môi giới, Hứa Tình Thâm cố ý nhìn xung quanh khu vực cửa khách sạn mấy lần, sau khi xác định không có ai, lúc này cô mới mang Lâm Lâm theo, chuẩn bị ra cửa xem nhà.
Đi thang máy xuống, trước quầy lễ tân cũng không có ai. Hứa Tình Thâm đi ngang qua đại sảnh, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng nói.
"Mau lên mau lên, chính là nơi này!"
Hứa Tình Thâm chột dạ, vội ôm Lâm Lâm trốn đàng sau cây phát tài bên cạnh. Qua cánh cửa kính đóng chặt, cô nhìn thấy có mấy cô gái đi vào cửa, còn soi soi mặt vào cánh cửa kính.
"Vừa nãy có xem tin không? Chính là chỗ này đấy!"
"Chụp cho tớ một tấm, nhanh lên!"
"Mãnh nam với mãnh nữ, ôi, nói không chừng còn chưa đi đâu!"
Hứa Tình Thâm ngồi xổm, nhìn đến mấy người bắt đầu selfie time. Cô thấy quái lạ, sao người bây giờ đều thích trò đó, sự kiện Uniqlo lần trước cũng vậy, từng nhóm người chạy tới Uniqlo để chụp ảnh chung.
Khó khăn lắm mới chờ được các cô gái đó bỏ đi, Hứa Tình Thâm hai chân tê rần, vừa định ra cửa lại nhìn thấy ở bãi đỗ xe cách đó không xa có một chiếc xe, người xuống xe rõ ràng là phóng viên, cầm micro thật dài, nhắm thẳng hướng này mà tới.
Đúng là gặp quỷ!
Hứa Tình Thâm vội Lâm Lâm về phòng.
Khoảng thời gian gần đây, Hứa Tình Thâm thật sự mốc hỏng rồi, tin này vừa ra, đã bị người ta chê cười thì thôi, cô phỏng chừng đừng hòng nghĩ tới chuyện ra được khỏi cửa.
Chờ đến giữa trưa, cửa bị mở ra.
Hứa Tình Thâm lò đầu ra thì thấy hóa ra là Lão Bạch.
Lão Bạch vội vội vàng vàng đi vào.
"Tưởng phu nhân, mau thu dọn đồ đạc."
"Làm gì?"
"Ông chủ thấy tin tức hôm nay thì nổi giận, cho quản gia mang theo không ít người tới đây, nói muốn phá nơi này."
Hứa Tình Thâm ngồi không nhúc nhích, trong lòng vốn dĩ đang nén giận.
"Vậy anh để ổng đập đi."
"Cô đừng hành động theo cảm tính, cô còn mang theo con nhỏ, nếu lỡ có động tay động chân thật không phải dọa đứa nhỏ rồi ư?"
Miệng Hứa Tình Thâm mấp máy mấy cái. Lão Bạch thay cô dọn đồ. Cô cũng không rảnh mà lo việc khác, chỉ có thể kéo cái rương da tới, nhét một ít vật dụng hàng ngày vào.
"Ông ta dựa vào cái gì lại đổ cho tôi chứ?"
Hứa Tình Thâm cô bỗng trở thành người nằm không cũng trúng đạn chuyên nghiệp rồi sao?
"Ông chủ nói, chuyện này nhất định là cô tự biên tự diễn, cứ vậy buộc nhà họ Tưởng chấp nhận cô, Tưởng tiên sinh tâm tư đơn thuần nên mới bị cô lừa tới khách sạn."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm càng lúc càng trắng. Lão Bạch đứng xoay lưng về phía cô, tuy rằng biết cô nhất định đã tức đến muốn điên lên rồi, nhưng anh ấy vẫn mặt mày hớn hở hình dung, nói: "Tưởng tiên sinh giải thích gì cũng vô dụng, bây giờ ngài ấy đang cầm chân ông chủ để tôi mau dẫn cô đi."
Hứa Tình Thâm ném đồ vào trong rương da.
"Tôi mới là phụ nữ đó! Tôi là người bị hại nhiều nhất, được chứ?"
"Phải, ý của cô tôi hiểu. Nhưng mà ông chủ nói, cô quá nhiều mưu mô, sẽ tự nghĩ ra chiêu trò này, lần này còn gọi cho báo chí, khiến Tưởng tiên sinh mất hết mặt mũi. Đồ đạc trong nhà đều sắp bị ông chủ ném hết rồi. Tưởng phu nhân, lần này cô chính là nhổ râu cọp rồi, Tưởng tiên sinh cũng không nghĩ ra được cách nào, chỉ có thể cho cô dọn đi trước."
Từng đã được biết sự tàn nhẫn của Tưởng Đông Đình, Hứa Tình Thâm nào dám chậm trễ, vài món đồ còn chưa xếp đàng hoàng liền bị cất vào túi.
Tài xế cũng nhanh chóng đi vào phòng phụ đem đồ đạc xuống. Hứa Tình Thâm ngồi vào xe thương vụ, Lão Bạch đóng cửa lại, thắt xong dây an toàn. "Không hay rồi!"
"Làm sao vậy?"
"Người bên nhà họ Tưởng tới."
Hứa Tình Thâm trông ra, nhìn thấy một đám người cầm gậy gộc nhắm vào phía trong, đi tới trước của khách sạn, rõ ràng cửa dùng tay là có thể mở ra nhưng lại bị bọn chúng dùng gậy gộc đập nát.
Hứa Tình Thâm đưa hai tay ôm đầu.
Có ý gì đây? Nếu cô chậm một bước, có phải đã bị đánh rồi không?
"Mau lái xe!" Lão Bạch thúc giục.
Tài xế khởi động xe, lau mồ hôi lạnh.
"May là Tưởng tiên sinh đã dự kiến được, bảo tôi đổi xe tới đây."
Phía sau vẫn có tiếng động kịch liệt truyền đến. Hứa Tình Thâm lo Lâm Lâm sẽ sợ, vội ôm con bé vào lòng. Cô khẽ xoa đầu Lâm Lâm.
"Bảo bối đừng sợ! Đừng nhìn!"
Thế nhưng bộ dạng Lâm Lâm thật ra chẳng có một chút gì sợ hãi, còn không ngừng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.
Sau khi xe chạy khỏi khách sạn, đại sảnh khách sạn bị đập không bao nhiêu, chậu cây thần tài bị đạp nát. Nghe thấy động tĩnh, người trước quầy lễ tân chạy nhanh ra, nhìn mặt đất đầy hỗn độn nói không ra lời: "Các người... Các người..."
Ai đây! Lưu manh xảo trá à!
Người đàn ông dẫn đầu tiến lên: "Cô xem mấy cái này cần bao nhiêu tiền?"
"Các người... Các người là ai?"
"Đừng lo chuyện chúng tôi là ai, mau đi viết hóa đơn, sẽ bồi thường cho cô."
Cô em gái ở quầy lễ tân nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ bước tới phía trước mấy bước.
"Các người có thù oán với mấy đồ thủy tinh hả? Toàn lựa mấy thứ đó mà đánh."
Thì tiếng động của kính lớn đó!
Người đàn ông bật cười, xoay người nhìn, chiếc xe mang theo Hứa Tình Thâm đã đi rồi.
Xe băng qua phố xá sầm uất, dừng ở cửa một khách sạn cao cấp năm sao. Có chàng trai trẻ tuổi mặc đồng phục tiến lên, hỏi thăm có cần hỗ trợ gì không.
Hứa Tình Thâm không đẩy cửa đi xuống. Lão Bạch quay đầu lại nhìn cô.
"Tưởng tiên sinh biết hiện tại cô không có chỗ để đi, nhưng tình huống như tối qua anh ấy không hy vọng lại xảy ra nữa."
Trong lòng cô bỗng nhiên dâng nỗi bất đắc dĩ sâu sắc. Dù cho cô có tìm được nhà thì thế nào đây? Rời Đông Thành thì sao?
Tên của Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đã thật sự cột chặt vào nhau.
Lão Bạch đẩy cửa xe ra đi xuống, đi vào thu xếp phòng cho Hứa Tình Thâm.
Ở phòng tổng thống là thoải mái nhất, Lâm Lâm tối qua ngủ không được ngon nên đã ngủ ngay trên xe.
Hứa Tình Thâm đặt con bé lên giường, Lão Bạch nhìn xung quanh.
"Cô còn cần thứ gì cứ việc nói."
"Lão Bạch, anh nói tôi không được đi ra phải không?"
"Tưởng phu nhân..."
"Anh đừng gọi tôi là Tưởng phu nhân, tôi thật sự gánh không nổi danh xưng này đâu."
"Vậy theo ý cô, chung quy thì làm cô Hứa hay là làm Tưởng phu nhân thì tốt?"
Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường.
"Anh muốn nói về phương diện nào?"
"Mặc kệ là phương diện nào, Tưởng phu nhân nhất định hiệu nghiệm nhiều hơn cô Hứa."
"Chẳng lẽ là tôi đã nghĩ quá đơn giản sao? Tôi chỉ muốn tìm một căn nhà, yên yên ổn ổn làm việc, làm những chuyện thuận theo tự nhiên mà sống thôi."
Hai tay Lão Bạch chắp sau lưng.
"Quả thật là cô nghĩ quá nhiều. Nói thuận theo tự nhiên thì đơn giản, nhưng trên đời này vẫn cứ có những người như vậy, bọn họ không muốn cho cô sống những ngày an ổn. Tưởng phu nhân, đây không phải là một tiếng hư danh, cô và Tưởng tiên sinh hiện giờ không rõ ràng như vậy, ông chủ thì phản đối, nhưng nếu cô thật sự dọn về, Tưởng tiên sinh cũng lập tức có tự tin. Ông chủ muốn đối phó cô cũng vô dụng, trước mặt cô còn có Tưởng tiên sinh mà. Nhưng hiện tại không phải vậy nhé, nếu ngày nào đó Tưởng tiên sinh thật sự làm tim cô đau, cô nghĩ sau khi ngài ấy không còn quan tâm cô nữa thì cô sẽ phải gặp nguy hiểm không?"
Hứa Tình Thâm mím chặt miệng, Lão Bạch lui bước về phía sau.
"Lời cũng đã nói đến nước này, Tưởng phu nhân, tôi đi trước."
"Được."
Lão Bạch bước nhanh ra ngoài, cầm theo một cái thẻ phòng trong đó.
Anh ấy ngồi xe trở về.
Tưởng Viễn Chu cũng không ở nhà họ Tưởng mà là ở Cửu Long Thương với Duệ Duệ. Lúc Lão Bạch đi vào phòng khách, nghe thấy tiếng cười của Duệ Duệ truyền đến, anh ấy bước nhanh tới.
"Tưởng tiên sinh!"
"Làm ổn thỏa?"
"Ổn thỏa ạ."
Lão Bạch để thẻ phòng lên trên bàn trà, Tưởng Viễn Chu quét mắt qua, "Mấy ngày này tôi sẽ không qua đó, cho cô ấy thất vọng."
"Ngài bỏ được ư?"
"Luyến tiếc hài tử không bẫy được lang."
Lão Bạch bật cười: "Tưởng phu nhân mà biết rằng ngài so sánh cô ấy với sói, không chừng thật sự sẽ cắn ngài."
"Chẳng lẽ không phải sói?" Tưởng Viễn Chu bế Duệ Duệ lên đùi mình.
"Sói mắt trắng."
Tuy anh nói như vậy nhưng ngay cả Lão Bạch cũng biết, anh cũng chỉ nói ngoài miệng thôi, trong lòng như gương sáng, biết Hứa Tình Thâm không phải là người như vậy.
"Còn nữa, Tưởng tiên sinh, ngài cho người mạo danh là ông chủ phái tới, tôi sợ sau khi ông ấy biết..."
"Sợ cái gì?" Sắc mặt Tưởng Viễn Chu vẫn không thay đổi.
"Ông ấy làm quá nhiều chuyện xấu, thêm một chuyện này cũng không nhiều."
"Dạ."
---
Ba ngày sau.
Hứa Tình Thâm vén rèm, Tưởng Viễn Chu dường như là mất tích, ba ngày nay cũng chưa từng xuất hiện.
Cô ngẩn người nhìn ánh dương tươi đẹp ngoài cửa sổ. Hứa Tình Thâm không ngờ vẫn phải đợi như vậy, cô cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, cả người cô sẽ hỏng mất.
Phía sau truyền giọng Lâm Lâm khóc, Hứa Tình Thâm xoay người, đi nhanh tới.
"Bảo bối, sao vậy?"
Lâm Lâm cũng ngồi không không được, khóc đòi ra ngoài. Hứa Tình Thâm trong mắt lộ ra vẻ không nỡ.
"Bảo bối đừng khóc, mẹ dẫn con đi công viên trò chơi được không?"
Cô bế con lên, cầm túi xách đi ra ngoài.
Khách sạn cách chỗ công viên trò chơi không xa, Hứa Tình Thâm đứng ở cửa đón taxi.
Ngồi trên xe, Hứa Tình Thâm thả Lâm Lâm lên đùi mình.
"Bác tài, phiền anh tới Song Ngân Quốc Tế."
Bánh xe từ từ lăn. Tài xế khóa cửa xe lại, trong xe mở máy sưởi. Hứa Tình Thâm còn chưa ăn cơm trưa, xe chạy không bao lâu liền cảm thấy hơi say xe.
"Sắp tới chưa?"
"Chưa đâu, phía trước đang sửa đường, phải đi vòng một chút."
Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, xe tiếp tục chạy về phía trước. Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu.
"Có phải cô say xe không?"
"Hơi hơi."
"Trên xe tôi có mận chua, muốn một viên không?"
"Không cần." Hứa Tình Thâm không chút do dự cự tuyệt. "Tôi không sao."
Tài xế nghe vậy tiếp tục lái xe về phía trước: "Đây là con gái cô à?"
Hứa Tình Thâm theo bản năng ôm con sát vào lòng, không trả lời. Sau một lúc, cô nhìn đồng hồ, từ chỗ này đến Song Ngân Quốc Tế cũng chỉ khoảng mười lăm phút chạy xe, nhưng xem ra hôm nay càng lúc càng lệch, Hứa Tình Thâm trông ra ngoài, muốn xem cột mốc đường.
"Đừng vội, đàng trước là tới rồi."
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm ngồi vào giữa, tầm mắt trông ra, tự nhiên nhìn thấy đối phương không có bảng tên.
Tim cô lập tức hơi luống cuống, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ ra vẻ trấn định, tự nhiên. Hứa Tình Thâm lấy di động trong túi ra. Tài xế nhìn thấy thì đột ngột dẫm phanh xe lại.
Người ngồi ghế sau xe taxi rất ít khi thắt dây an toàn, cả người Hứa Tình Thâm đập vào tới phía trước. Cánh tay đập vào ghế lái phụ, di động rớt bịch xuống. Hứa Tình Thâm cũng không lo được nhiều như vậy, cô chỉ để ý ôm chặt con mình. Vất vả ngồi dậy, Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe đã lên đường cao tốc.
"Anh là ai? Anh muốn làm gì?"
"Cô Hứa, tính cảnh giác không tồi."
"Anh biết tôi?"
Tài xế cười lạnh một tiếng, tăng tốc. Hứa Tình Thâm nhìn con gái trong lòng, vẫn ổn, Lâm Lâm lá gan khá lớn, thật sự lại không khóc không nháo.
"Anh nếu đã gọi tôi một tiếng cô Hứa thì nhất định là biết tôi."
"Nếu cô không chịu đi, tôi cũng chỉ có thể tiễn cô một đoạn đường."
Hứa Tình Thâm bình tĩnh lại.
"Là Tưởng Đông Đình bảo anh tới?"
Đối phương nghe thế, không khỏi liếc nhìn cô.
"Ông chủ ghét cô cũng phải, cô thế mà dám gọi thẳng tên họ?"
"Muốn đuổi tôi khỏi Đông Thành cũng chỉ có Tưởng Đông Đình."
Tài xế nắm chặt tay lái.
"Cô Hứa, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn mà ngồi đừng nhúc nhích, ông chủ chỉ muốn cô đi, không cần mạng cô."
Hứa Tình Thâm ngồi ở đó, quả nhiên vẫn không động đậy. Cô không ngờ cô đã ở khách sạn trốn mấy ngày vậy mà cũng vô ích.
Trong lòng cô không khỏi nảy sinh mấy phần không cam lòng cũng như sự căm ghét không thể kìm nén. Tưởng Đông Đình từng bước dồn ép, chẳng lẽ điều cô có thể làm chỉ có trốn tránh sao?
Không, Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nếu giờ này đây cô còn có thể may mắn bình yên vô sự, cô không cần trốn ở đó nữa.