With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Vây Hồng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 195
ã xong. Tất cả môn chủ của những môn phái theo chân Lệ Vô Ưu đều đã bị ám sát, hơn một nửa nhân lực bị diệt sạch, sơn môn bị phá hủy, tất cả đệ tử hạch tâm đều bị phế võ công..Coi như là một lời cảnh cáo thích đáng dành cho chúng…” Tuyệt Ánh thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nói. Tuy rằng kiếm pháp của nàng so với Giai Ngân không thua kém, nhưng về võ công và nội lực lại kém quá xa. Chiến đấu suốt một đêm dài, nội lực của nàng gần như đã tiêu hao không còn, giờ ngay cả một chút khí lực để nhấc kiếm cũng không có. Nếu là Giai Ngân, chắc chắn sẽ không như vậy.
“Tốt lắm.” Giai Ngân gật đầu, xem ra cũng chỉ có tin tức này mới khiến cho nàng cảm thấy yên lòng hơn. Trước tiên nàng sẽ diệt sạch tay chân của hai môn phái kia, khiến cho chúng không còn vây cánh, để xem khi Lãnh Phong sơn trang tấn công, còn có ai dám giơ tay ra cứu giúp chúng.
Lạc Bích cũng gật đầu theo. Bỗng nhiên, Lạc Bích nhìn ra phía cửa sổ, nàng nheo mắt lại, chiếc mũi thon nhỏ khẽ chuyển động phập phồng.
Kỳ quái! Lạc Bích cảm thấy trong không khí dường như đang phảng phất một thứ mùi thoang thoảng, nhàn nhạt, rất đặc trưng.
“Mưa?” Lạc Bích nhíu mày. Mỗi khi bầu trời sắp đổ mưa, nàng đều có thể ngửi thấy thứ mùi nhàn nhạt này. Nhưng thật kì lạ, rõ ràng là ngoài kia đang nắng chói chang, sao lại có thể ngửi thấy thứ mùi này chứ?
Giai Ngân nghe thấy vậy bèn quay người nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt nàng khẽ tối đi, tuy nhiên sắc mặt lại không rõ là vui hay buồn.
Song Như chậm rãi đứng dậy, mái tóc màu tím nhạt bí ẩn khẽ đong đưa vài sợi, nàng phủi phủi tay áo, lặng lẽ sắp xếp hành lí.
“Chắc những người đó đang chờ chúng ta, mọi người nên đi thôi.”
“Ừm, lên đường thôi.” Giai Ngân thở dài một cái, cũng đành gạt bỏ vấn đề về Bất Diệp sang một bên.
Lên đến tầng ba Băng Ngọc lâu, Bất Diệp mới biết, tầng ba của Băng Ngọc lâuthật ra lại là một nơi rất đơn giản, nó chỉ là một tiểu trà quán không hơn không kém.Tuy nhiên, Bất Diệp lại vô cùng ưu thích không khí yên tĩnh ở đây. Chỉ có điều, nơi này lại vô cùng vắng vẻ, không một bóng người. So với tầng một và tầng hai thì quả thực rất khác biệt.
Tầng một của Băng Ngọc lâu chuyên đón tiếp những nhân sĩ chính phái, những vị hảo hán trên giang hồ, các đấng nam nhân đội trời đạp đất...Về tầng một của Băng Ngọc lâu, nói một cách văn hoa là vậy, còn thực chất, chỉ cần ngươi không phải là người của tà phái, thì cho dù ngươi chỉ là một tiểu khất cái rách rưới bẩn thỉu, ngươi cũng có thể bước vào đây. Nói ngắn gọi, tầng một ở Băng Ngọc lâu này là một nơi long xà hỗn tạp.
Tầng hai của Băng Ngọc lâu phân chia hợp lý hơn, cũng cao quý hơn nhiều so với tầng một, thường chỉ dành cho những đại nhân vật như bang chủ, môn chủ của các phái nghỉ lại. Đương nhiên, mức phí trọ ở đây cũng cao gấp nhiều so với nơi khác. Mỗi phòng trọ tuy san sát nhau, nhưng do vách tường được làm bằng một loại chất liệu đặc biệt, nên có được tác dụng cách âm thần kỳ, tuyệt nhiên không thể nghe thấy động tĩnh của phòng bên cạnh, ở bên ngoài lại càng không. Vì vậy, cho dù các bang chủ, môn chủ này có ở trong đó tụ tập làm phản triều đình đi chăng nữa, cũng không ai có thể biết được.
Hơn thế, một khi đã có được một chỗ trong các phòng trọ này rồi, những người này tuyệt đối sẽ không phải sợ các loại ám sát như: phi tiêu, độc dược, hay thậm chí là giết đến tận cửa, vì Băng Ngọc lâu cũng có cả một đội ngũ bảo kê hùng hậu, tuyệt đối không thua kém các cao thủ trên giang hồ. Do đặc điểm này của tầng hai, vô số người trong giang hồ đều đỏ mắt muốn bước lên đó. Dù sao, là nhân sĩ cũng vậy, là cao thủ cũng thế, một khi chìm vào giấc ngủ, chỉ sợ ngươi bị người ta giết thế nào ngươi cũng không biết. Khi đó thì giấc ngủ ngắn đã biến thành giấc ngủ ngàn thu rồi.
Còn tầng ba, hiện tại vẫn chưa nghe thấy lời đồn đại nhiều về nó.
Thật ra là có, tuy nhiên theo Bất Diệp cũng chẳng đáng tin.
Tin đồn ấy mà, nghe cho vui chứ không thể lấy làm tư liệu được. Nếu không, ai biết thứ này sẽ mang họa đến ình.
Cái gì mà, tầng ba Băng Ngọc lâu là nơi chuyên chứa đựng xác người, là địa ngục trần gian không nên bước đến, là ngục tù đối với nhân sĩ võ lâm?
Nhảm nhí hết!
Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia - Cá Vây Hồng