In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:38:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 194: Chương 194
dit: Sóc Là Ta
Sáng sớm hôm sau, Sở Mộc Dương bỏ đi không lời từ biệt. Hắn chỉ để lại một phong thư, khuyên Bàng Lạc Tuyết hãy biết tự chăm sóc mình thật tốt, hắn còn có việc cấp bách cần giải quyết nên phải trở về Nam Chiếu trước.
Bàng Lạc Tuyết đọc xong, thầm thở dài. Nàng chỉ hy vọng mình đừng rơi vào tấm bi kịch như kiếp trước nàng đã từng chịu.
Dùng điểm tâm xong, Bàng Lạc Tuyết cùng Liên Diệp và Liên Ngẫu đi tới cửa hàng. Tuy Sở Mộc Dương bỏ đi, nhưng hắn để cửa hàng này lại cho Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết thay xong trang phục thần y, cầm hòm thuốc ngồi lên xe ngựa chuẩn bị đi đến phủ Bàng Quốc Công.
Hôm nay, Bàng Lạc Tuyết sẽ tháo băng gạc trên mặt Bàng Lạc Vũ xuống. Lúc trước, Bàng Lạc Tuyết vẫn dùng vải quấn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ nhưng lúc này khi tháo băng xuống thì khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ lộ ra những vết thương đã bị thối rửa, không cách nào che giấu được.
Suốt cả đêm qua, Bàng Lạc Vũ sợ hãi đến nỗi không thể ngủ được, rồi lại mong đợi đến ngày hôm sau. Sáng sớm, Cúc Thanh đang nửa mê nửa tỉnh, nàng như người đang ngủ bị đánh thức, chạy vào nói: "Tiểu thư...... Tiểu thư...... Nhị phu nhân bảo hôm nay thần y đến thật sớm, xin tiểu thư chuẩn bị."
Bàng Lạc Vũ đang thiu thiu ngủ. Vừa lúc bị nha hoàn đánh thức, nàng bỗng bật người ngồi dậy, cảm thấy đầu đau nhức như búa bổ. Theo bản năng, Bàng Lạc Vũ đưa tay sờ hai má mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm vì băng gạc vẫn còn trên mặt mình.
Đêm qua mưa thật lớn, lá chuối trên cây rũ xuống. Nước đọng rơi xuống nghe lộp bộp. Giọt nước chia thành nhiều phần khác nhau, di tản về năm phía.
Bàng Lạc Vũ được nha hoàn trang điểm chỉnh tề. Nàng mặc chiếc áo hoa đào có điểm thêm vài đồng tiền trên áo, quần dài thêu hoa ngọc lan khiến người khác không thể rời mắt đi nơi khác, khăn lụa vẫn bao bọc lấy khuôn mặt nàng. Sắc mặt Cúc Thanh vẫn như thường lệ, còn bọn nha đầu vẫn cúi đầu xuống đất.
Nhớ lại giấc mộng đêm qua, Bàng Lạc Vũ chỉ muốn ngất xỉu. Nàng vẫn luôn tự dặn lòng rằng mình không được phép như vậy nhưng khi nghĩ lại thì nàng sợ đến nỗi run rẩy cả người.
Tay nha hoàn run run, cầm tóc của Bàng Lạc Vũ.
"A....." Bàng Lạc Vũ đưa tay sờ tóc mình, sau đó cau mày nhìn nha hoàn.
“Xin lỗi, đại tiểu thư, nô tỳ không cố ý." Tiểu nha hoàn vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi. Nhưng chỉ sợ là đã muộn vì tính khí của đại tiểu thư rất kì quái. Nàng không biết nàng ta sẽ nghĩ ra phương pháp gì để hành hạ nàng.
Bàng Lạc Vũ mạnh mẽ vỗ tay lên bàn, tức giận nói "Ngươi muốn chết sao? Dám đối xử với ta như vậy? Bản tiểu thư còn giữ ngươi làm gì khi chỉ có việc tết tóc mà ngươi cũng không làm được?"
Tiểu nha hoàn sợ đến nỗi run lẩy bẩy. Nàng liên tục dập đầu nhận lỗi, Cúc Thanh cầm lược nói "Tiểu thư, sáng sớm tiểu thư đừng tức giận, thần y sẽ tới bây giờ đó."
Nói xong, nàng hung hăng nhìn chằm chằm nha hoàn trên đất nói "Còn ở đó làm gì? Còn không mau đi xem thần y đã đến chưa?"
Nhị phu nhân cũng dậy thật sớm, hôm nay bà cũng rất vui vẻ. Thứ nhất, Bàng Lạc Vũ đã có thể xuống đất đi bộ. Mặc dù nàng đi không nhiều, nhưng đã có tiến bộ hơn nhiều so với trước kia. Thứ hai, hôm nay nàng có thể tháo băng gạc. Rốt cuộc, bà cũng có thể biết vết thương trên mặt của nữ nhi mình như thế nào, có cần phải đeo chiếc mặt nạ mỏng da người hay không?
Nhị phu nhân cùng nha hoàn đi tới Thính Vũ hiên. Từ đằng xa, bà nghe được tiếng Bàng Lạc Vũ đang trách mắng nha hoàn, nên bà cau mày tiến vào. Kể từ khi Bàng Lạc Vũ ngã bệnh, tính khí nàng đã thay đổi rất nhiều.
"Vũ Nhi, sao mới sáng sớm đã tức giận? Đừng tức giận, mẫu thân đã sai người sang Lâm Lang hiên may rất nhiều quần áo đẹp cho con. Sau đó, con hãy lựa chọn y phục con thích, còn lại thì tặng cho Nhị muội muội và Tam muội muội."
Bàng Lạc Vũ cười ngọt ngào nói "Chỉ có mẫu thân thương nữ nhi."
Lại nói, Bàng Lạc Tuyết trong vai lão thần y, da nhăn nhúm, lưng còng, mang theo hòm thuốc bước qua cửa, sau đó vào phía trong phủ.
Nha hoàn của Thính Vũ hiên đang đứng chờ nàng từ sớm.
"Lão hủ bái kiến phu nhân, bái kiến đại tiểu thư." Bàng Lạc Tuyết khàn giọng, Liên Diệp đứng bên cạnh mang theo mặt nạ cũng đang đứng cúi đầu.
Nhị phu nhân bước tới, đỡ thần y dậy nói "Thần y, nhanh lên một chút, đại tiểu thư đã sớm chờ ngài tới."
Tâm tình của Bàng Lạc Vũ cũng tốt lên, nói "Thần y, chân ta đã hồi phục, ta đã có thể đi bộ, nhưng nửa đêm vẫn cảm thấy đau."
"Tiểu thư yên tâm, đây chỉ là tạm thời. Nếu tiểu thư chịu nghỉ ngơi một chút, thì mấy ngày nữa tiểu thư sẽ khôi phục như bình thường rồi." Bàng Lạc Tuyết cẩn thận nói.
"Vậy ta cũng an tâm. Thần y, ngươi mau tháo băng gạc cho ta, ta không muốn đợi nữa."
"Dạ" Bàng Lạc Tuyết mở hòm thuốc của mình.
Nhị phu nhân cũng đang nhìn chăm chăm. Thời điểm Bàng Lạc Tuyết đang chuẩn bị tháo băng, nha hoàn bẩm báo rằng lão phu nhân cảm thấy khó chịu, lão gia kêu Nhị phu nhân và Tứ phu nhân lập tức trở về.
Mặc dù nhị phu nhân lo lắng cho nữ nhi, nhưng nghĩ đến tính tình kỳ quái của lão phu nhân nên bà muốn đi trước.
Bàng Lạc Vũ hiếm khi ngoan ngoãn nên Nhị phu nhân cũng muốn nhanh chóng trở về. Bà không muốn vì chuyện này mà lão phu nhân không vui lại đem tức giận trút lên người bà.
Nhị phu nhân rời đi cũng làm cho Bàng Lạc Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm, không có bà ở đây, nàng sẽ dễ dàng làm việc rất nhiều.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Bàng Lạc Vũ ngồi thẳng dậy, dủng giọng điệu êm dịu phun ra từng chữ. Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của nàng, bọn nha hoàn cực kì vui thích. Họ cúi đầu lui xuống. Còn Liên Diệp, khi nàng nhìn thấy ánh mắt của Bàng Lạc Vũ qua màng che mặt, nàng cũng sợ hãi muốn lui xuống theo những bọn nha hoàn kia. Trên bàn, trà đã nguội, còn có mứt hoa quả và bánh tổ yến Mai Tử, Bàng Lạc Tuyết ngồi dựa lưng vào ghế, trầm tư suy nghĩ. Căn phòng yên tĩnh đến doạ người.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, cẩn thận nói: "Để lão hủ giúp đại tiểu thư tháo băng gạc. Xin người chờ một chút."
Bàng Lạc Vũ không kịp chờ đợi nên nàng đã lấy khăn che mặt xuống, thúc giục Bàng Lạc Tuyết: "Nhanh lên." Lúc này Bàng Lạc Vũ đã không thể chờ đợi được nữa, muốn nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt của mình ra sao? Nếu vết thương không nặng, nàng sẽ không cần mang mặt nạ mỏng rồi. Dù sao cũng là da mình, nếu dán lên một lớp da nữa, nàng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Bàng Lạc Tuyết không lên tiếng, cầm cây kéo trong tay, bấm tách một tiếng, cắt bỏ miếng băng gạc trên mặt Bàng Lạc Vũ. Từng mảnh lụa trắng có dính tia máu rơi trên mặt đất, đâu đó vang lên tiếng xoạt xoạt khiến Cúc Thanh đang đứng bên cạnh cũng không dám nhìn. Nàng chỉ cúi đầu, nhìn tay áo thêu hoa càng ngày càng to lớn. Bàng Lạc Vũ hấp tấp đứng lên, đi tới trước gương. Một điều nàng không ngờ, chính là nàng nhìn thấy một khuôn mặt hoang tàn, thối rữa như cũ trên khuôn mặt của nàng. Nàng kêu khẽ một tiếng, chợt nhấc chiếc ghế đập vỡ chiếc gương đồng trước mặt thành một lỗ thủng. Cúc Thanh bị doạ sợ đến nỗi cả khuôn mặt cũng tím đen, luôn miệng nói: "Tiểu thư...... Tiểu thư......"
Cúc Thanh không dám bước đến nắm tay Bàng Lạc Vũ, đành đứng một bên. Còn ngược lại, khuôn mặt của thần y lại rất bình tĩnh khác thường.
Bàng Lạc Vũ chợt quay đầu lại. Nàng như nổi trận lôi đình, tức giận đập hết mọi thứ trong phòng. Chỉ trong phút chốc, một gian phòng xinh đẹp bị nàng đập thành hoang tàn, đổ nát. Cúc Thanh và Liên Diệp nhìn nhau. Ai cũng không dám bước lên khuyên nhủ, trong giờ phút này Bàng Lạc Vũ có thể sai người kéo hai nàng ra ngoài sân, đánh hai nàng suốt hai ngày hai đêm. Trong phòng này, có ba nha hoàn đã bị đánh đập đến trầy da sứt thịt rồi.
Bàng Lạc Vũ đập phá xong tất cả mọi thứ, đột nhiên âm trầm, nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết. Không biết nghĩ gì, qua nửa giờ cũng không có nói chuyện. Bàng Lạc Tuyết cũng đang lo lắng, thầm nghĩ không biết Bàng Lạc Vũ đang suy nghĩ gì nên nói: "Đại tiểu thư...... Nàng nhìn ta làm gì? Mặt của lão hủ có gì hay sao? Lúc đầu lão hủ đã có nói qua, vết thương trên mặt của đại tiểu thư đã bị thối rửa trầm trọng. Nếu không phải lão hủ đã chữa trị kịp thời, thì khuôn mặt của đại tiểu thư còn bị nặng nề hơn thế này nữa."
Cuôi cùng Bàng Lạc Vũ cũng bình tĩnh, từ từ xoay khuôn mặt ác độc của mình lại nhìn thần y.
Bàng Lạc Vũ từ từ nói: "Thần y, tại sao khuôn mặt của ta thành như vậy? Sao lại trông giống quỷ như thế? Ngươi xem đi, ngươi chữa trị khuôn mặt cho ta thế này, có khác ác quỷ là bao nhiêu đâu?”
Nói xong, nàng lại hất chiếc bàn lật tung trên mặt đất.
Hiện tại, nhìn Bàng Lạc Vũ thật sự rất giống ác quỷ.
Bàng Lạc Tuyết cũng bình tĩnh lại, nàng muốn xem Bàng Lạc Vũ sẽ thế nào khi thấy khuôn mặt của mình bị tàn phá đến lần thứ hai. Gương mặt bị tàn phá nghiêm trọng này sẽ là món quà kết hôn cho Tấn vương phi tương lai. Mọi việc đều do Bàng Lạc Vũ gây ra, nàng cũng không nên trách người khác.
Bàng Lạc Vũ nổi điên, lấy hai tay che mặt của mình. Nàng nghĩ ngay lập tức muốn lấy đao cắt hết những vết sẹo trên mặt của mình. Nàng không cần một khuôn mặt như thế này. Nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không cử động, Cúc Thanh càng lo lắng hơn. Vào lúc này, đột nhiên Bàng Lạc vũ nhào tới, bắt lấy ống tay áo của Bàng Lạc Tuyết: "Thần y, thần y, mau cứu ta, ngươi mau cứu ta! Ta van cầu ngươi...... Ta vẫn còn trẻ tuổi, ta không muốn sống suốt đời với cái bộ dáng này, ta không muốn." Nàng vùi mặt vào ngực Bàng Lạc Tuyết, khóc nức nở, còn hai tay nắm chặt lấy váy mình, cầm chặt đến nỗi Bàng Lạc Tuyết có thể cảm nhận được cơ thể của Bàng Lạc Vũ đang phát run.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ đang khóc trong ngực mình, khoé miệng nàng nhếch lên nhưng
Khuynh Thành Tiểu Độc Phi Khuynh Thành Tiểu Độc Phi - Bình Quả Trùng Tử