Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Chương 427-432
C
hương 427-428: Cuộc chiến Lâu Thương (3-4)
Trên thực tế, giây phút trúc mâu bắn ra, Lưu Khám đã biết sẽ xảy ra kết quả thế nào. Đây gọi là luận vũ khí sẽ thắng, vũ khí tiên tiến vượt khỏi sự sát thương bình thường, lực uy hiếp gây ra đối với kẻ địch là khó mà lường được. Ngược lại Trần Anh quả quyết bắn chết binh lính bị thương đã khiến cho Lưu Khám âm thầm gật đầu. Nhưng hắn cũng biết, kế tiếp, quân Sở nhất định sẽ điều chỉnh trạng thái, triển khai trả thù điên cuồng nhất.
- Quân sư, tại sao phải bắn chết người của mình?
Hạng Vũ nghe thấy thế cũng không thể đứng ngây người trên nền đất đỏ nữa.
Gã dẫn theo tùy tùng lập tức tới trước trận địa, nổi giận đùng đùng quát lớn:
- Đó là những bị tốt của Đại Sở ta, vì sao phải...
Hạng Vũ mặc dù gặp đại bại nhưng uy danh trong quân Sở không hề suy giảm.
So với sự hăng hái trước đó vài ngày thì nhìn gã tiều tụy hơn một chút, có điều khi giận dữ vẫn mang sát khí khiến người ta sợ hãi.
Trần Anh chỉ tay về phía các xác chết trước trận, cười đau khổ nói:
- Thiếu tướng quân, nếu còn để bọn họ kêu gào nữa, chỉ sợ sẽ khiến sĩ khí của toàn bộ đại quân suy yếu, ta cũng là hành động bất đắc dĩ… Có trời mới biết Lâu Thương chết tiệt này sao lại có loại vũ khí ác độc như vậy?
- Chẳng phải ngươi đã trù tính từ lâu rồi sao, tại sao không có chút phòng bị gì?
Hạng Vũ tức giận quát hỏi, quay đầu ngựa nhìn xác chết quân Sở la liệt khắp nơi mà không khỏi xúc động, nước mắt trực trào ra.
- Ta nói rồi, Tần cẩu xảo trá!
Gã nghiến răng nghiến lợi nói:
- Làm cái gì mà từng bước đẩy mạnh, đại quân ta đã sắp tới thành, từ khi phát động tấn công dù là chết trận trên chiến trường, cũng không phụ uy danh nam nhi của Đại Sở ta. Chứ tự mình giết người của mình, chẳng phải khiến các huynh đệ cảm thấy chua xót sao?
Trần Anh sầm mặt xuống, không nói gì.
Hạng Vũ vốn là kẻ cuồng ngạo, trước kia thua trận đã có phần thu mình lại.
Nhưng bản tính đàn bà đã khắc sâu vào trong xương tủy, sau khi thấy tình cảnh thê thảm của đám quân sĩ dưới trướng đã không thể nhịn được.
Gã phóng ngựa rong ruổi trước trận, vung tay nghiêm giọng quát to:
- Các huynh đệ, Tần cẩu ở trước mặt, theo ta công phá Lâu Thương, giết sạch Tần cẩu!
- Công phá Lâu Thương, giết sạch Tần cẩu!
Phải thừa nhận rằng, Hạng Vũ quả thật rất có nghề trong việc cổ động sĩ khí.
Gã nhảy xuống chiến mã, rút thiết kiếm ra, vung tay đâm vào một mặt của tấm chắn, lạnh lung nói: Nam nhi Đại Sở, theo ta xông lên!
Tiếng trống trận ầm ầm vang lên văng vẳng trên trời cao.
Từng đội quân Sở dưới sự dẫn dắt của Hạng Vũ đã ào ào lao về phía Lâu Thương như thủy triều.
Trung xa tỉnh lan và thang mây xen lẫn nhau trong quân trận, tiếng động ầm ầm vang lên. Chẳng phải có kênh mương sao? Không sợ, chúng ta tiến lên!
Trần Anh định ngăn hành động công kích lỗ mãng này của Hạng Vũ nhưng đành nuốt vào trong.
Vị Thiếu tướng quân này đâu chịu nghe lời khuyên bảo?
Trước đây nếu không thua trận, e rằng cũng sẽ không nghe theo lời khuyên của mình. Nay gã nóng tính lên, sao có thể nghe lời khuyên giải được?
Chỉ là như vậy, e rằng quân Sở sẽ chết thê thảm rồi…
Trên đầu thành Lâu Thương, tiếng mõ dồn dập vang lên, theo sát đó là hàng vạn mũi tên cùng bắn, từng chum mưa mũi tên che khuất bầu trời được trút xuống.
Chỉ nghe thấy từng hồi âm thanh dây cung của Đại Hoàng tham liên nỏ.
Từng chiếc tên nỏ to bằng cánh tay trẻ con được bắn đi vun vút về phía trùng xa tỉnh lan.
- Máy ném đá, bắn!
Đối mặt với thế tấn công như nước thủy triều của quân Sở, Lưu Khám không chút hoang mang. Khi thấy trùng xa tỉnh lan vượt qua các mương máng đế tới gần thành, hắn quyết đoán phát mệnh lệnh. Hơn trăm xe ném đá giấu trong góc cửa thành đã ầm ầm bắn ra những viên đá khổng lồ hình thoi.
Đồng thời, hai cánh hai bên cũng trút xuống cơn mưa mũi tên, đá vụn đầy trời.
Trong nháy mắt, quân Sở dưới thành chết thê thảm, bị mũi tên đâm vào như con nhím, bị viên đá to đập vào nát cả thịt.
Từng đống máu thịt be bét, chân cụt tay đứt rơi đầy mặt đất. Hai xe tỉnh lan bị những viên đá to đập nát bét. Binh lính trong xe cũng chết thảm vô số trước trận.
Chương 429-430: Cuộc chiến Lâu Thương (5-6)
- Hả?
Hạng Vũ nghe vậy liền mở to hai mắt, tò mò hỏi:
- Cao nhân giờ ở đâu?
- Ngày bên ngoài trướng, chờ ngài triệu kiến.
Hạng Vũ và Trần Anh nhìn nhau rồi vội vã đứng dậy nói:
- Lão Long, sao ngươi lại để cao nhân đợi ngoài trướng, người đâu, mau mời cao nhân!
Một lát sau, một chàng trai bước vào đại trướng.
Nhìn y khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ măng nhưng khí vũ hiên ngang, toát lên khí chất trầm ổn.
Đây là cao nhân?
Hạng Vũ ngây người! Sao nhìn còn trẻ hơn ta vậy…
- Tiểu dân Hàn Tín là người Hoài Âm!
Chàng trai trẻ bước vào đại trướng, chắp tay vái chào:
- Nghe danh tiếng tướng quân đã lâu, hôm nay tới yết kiến!
Tuy Dương xưa là cố đô của nước Tống.
Lục Giả nhìn vào bức tường thành dày nặng trịch cổ xưa kia rồi hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay lại.
Từ Tiết quận trở về, y mang theo một tờ minh thư của quận thủ Tiết quận là Vương Khác để đi thẳng tới thành cổ Tuy Dương.
Đây chính là mảnh đất ta thể hiện tài năng!
Y tự động viên mình, từ khi quy thuận Lưu Khám đến nay, Lưu Khám đối xử với y như thượng khách, rất nhiều việc đều thỉnh giáo ý kiến của y trước. Điều này với Lục Giả mà nói, rõ ràng là ơn tri ngộ. Càng như thế, Lục Giả càng mong muốn được cống hiến cho Lưu Khám.
Nhưng y cũng biết rõ, dưới trướng Lưu Khám không thiếu mưu sĩ.
Bất kể là Trần Bình Trần Đạo Tử hay Khoái Triệt… Những người này theo Lưu Khám đã lâu, có thể nói là căn cơ thâm hậu. Một người vừa mới quy thuận như mình đã lên khoa tay múa chân, tất nhiên sẽ khiến đám Trần Bình bất mãn. Vì thế, khi Lưu Khám nghị sự, Lục Giả đa phần đều giữ yên lặng, không đứng ra lên tiếng. Một là vì đám Khoái Triệt đã làm rất tốt, hai là để bảo vệ bản thân.
Lục Giả tin rằng sẽ luôn có cơ hội để y ra mặt.
Hôm nay, cơ hội tới rồi…
Trần Bình đi xa tận vùng Hà Nam, còn Khoái Triệt lại đi Hà Bắc.
Giả Thiệu thì bận rộn trong việc liên lạc với Thục Trung, Thúc Tôn Thông hình như không thích nhúng tay quá sâu, chỉ dạo chơi bên ngoài và tiến cử một số người tài.
Vậy là đã có cơ hội cho Lục Giả biểu diễn.
Sau khi y phụng mệnh giám sát Bành thành, lập tức đã thiết kế ra một bộ chính sách có thể thực thi.
Vốn là tiến thẳng đến Tiết quận, lập minh ước với Vương Khác, rồi sau đó lại xuất sứ tới Chương Hàm, thuyết phục Chương Hàm hợp tác.
Lục Giả hiểu rõ, hiện giờ ở quận Tứ Thủy có thể nói là thế chân vạc. Quân Tần, Quân Sở, còn có quân Lâu Thương… So sánh thì thấy quân Lâu Thương thực lực yếu nhất, nhưng vốn nắm trong tay lại mạnh nhất. Lục Giả muốn chuyển nó thành ưu thế của Lưu Khám.
Như vậy chuyến đi Tuy Dương chính là mấu chốt!
Chương 431-432: Cuộc chiến Lâu Thương (7-8)
Cách Lâu Thương mười dặm về phía tây, có một địa phương tên là sườn Dương Giác.
Bởi vì địa hình ở đây rất giống sừng Sơn Dương, cho nên được gọi tên như vậy. Dốc Dương Giác có độ cao khoảng chừng hơn ba mươi mét, không tính là cao chót vót, hai bên mọc ra lít nha lít nhít cỏ tranh, đứng ở trên đỉnh dốc nhìn lại thì thấy một mảnh mênh mông màu trắng như tuyết. Gió thổi tới, cỏ tranh chập chờn, chập trùng như thủy triều. Cảnh sắc rất là hoành tráng, hoa lau tung bay trên không trung, càng tăng thêm mấy phần tao nhã.
Lưu Khám cưỡi Xích Thố tê phong thú, bên người chỉ mang theo Lưu Cự, không có bất cứ tùy tùng nào đi cùng nữa.
Sau khi chạy khỏi Lâu Thương, hai huynh đệ trực tiếp đi tới Dốc Dương Giác. Chỉ thấy trên đỉnh dốc dựng một cái tán Hoàng La, đại kỳ quân Sở đón gió phấp phới. Trần Anh ngồi ở dưới tán, từ trên dốc thoải nhìn xuống, có lố nha lố nhố khoảng chừng năm, sáu trăm người hầu cận cảnh giới, vẻ mặt hiện ra sự khẩn trương.
Lưu Khám nhảy xuống xe, nhanh chân đi đến chỗ tán Hoàng La đang che trời kia.
Còn Lưu Cự vẫn ngồi trên xe, ôm Lang Nha bổng nặng trình trịch, không nhúc nhích chút nào.
Khi huynh đệ hai người, mới vừa xuất hiện, trong quân Sở lập tức xuất hiện xao động. Trong lòng tướng lãnh quân Sở không khỏi run lên.
Hai huynh đệ này thực sự quá mức khoa trương rồi!
Lưu Cự một mình đánh lén quân Sở, Lưu Khám mang theo hai trăm người ngựa đạp nát quân doanh.
Trong quân Sở, đã truyền ra càng ngày càng nhiều tin tức mơ hồ. Nói diện mạo Lưu Cự như Lam Nha, Lưu Khám như ác quỷ có Bạch Long bảo vệ, người mang Long khí. Hô một tiếng, hù chết tám trăm người, lúc giận dữ, ngàn cái đầu người rơi xuống đất... Thậm chí có cả lời đồn hắn ăn thịt người sống.
Ai cũng biết là giả, nhưng vẫn một mực tin tưởng điều đó.
Cho tới lúc này Trần Anh không thể không vận dụng quân pháp, giết chết mấy chục người, mới xem như ổn định được quân tâm.
Lưu Khám thủ vững không ra, Hạng Vũ, Trần Anh đối với Lâu Thương cùng đành bó tay toàn tập.
Đúng như Hàn Tín từng phân tích:
- Lưu Khám thủ vững Lâu Thương, nhìn như muốn tử chiến với chúng ta. Nhưng ta cho rằng, hắn không nghĩ như thế. Lưu Khám tuy là người Tần, nhưng trên thực tếlại thuộc về hệ mạch của Công Tử Phù Tô. Hiện nay Hồ Hợi đăng cơ, Tần vương và Phù Tô đều chết khá là quái lạ... Lại xem xét những động tĩnh của Lâu Thương sau khi bị chúng ta bao vây, giống như chưa hề nghĩ tới chuyện gọi quân Tần tiếp ứng.
Bằng không, khi Doanh Tráng đột kích Huyện Bái, tuy Lâu Thương mới trải qua đại chiến nhưng vẫn có đầy đủ sức mạnh để đi cứu viện, nhưng sao Lâu Thương lại không có hành động gì? Tại sao vậy chứ? Tín cảm thấy, hắn không phải là không thể hành động, mà là không muốn hành động. Có thể Doanh Tráng đối với Lưu Khám, có ơn tri ngộ. Tại sao Lưu Khám không muốn hành động? Nghiên cứu nguyên nhân, chỉ sợ cũng ở xuất phát từ bên trong Doanh thị, tranh đấu ngôi vị hoàng đế.
Hàn Tín chưa hề nói cho bất luận người nào sự tình gì khi hắn ở Lâu Thương.
Nhưng hắn phân tích, xác thực là có đạo lý...
Loại người vừa mới gia nhập Sở quân như Hàn Tín, nào có tư cách tham dự thương thảo kiểu này? Nhưng hắn là ân nhân cứu mạng của Long Thả, mà Hạng Vũ cùng Long Thả lại thân như huynh đệ. Nên mới dẫn đến chuyện Hàn Tín rất được coi trọng, trực tiếp đứng vào hàng ngũ thân tín của Hạng Vũ.