Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Chương 192: Chương 187
"B
à ngoại, bà một chút cũng không thương Gia Mậu." Gia Mậu đỡ tay của Dương lão phu nhân đi ở trong vườn hoa, xoay mặt nhìn một đám người đi ở phía sau một chút, thấy Ca Lạp Nhĩ kia đi cách người Tương Nghi không xa, trong lòng giống như đổ một bình giấm, chua ngày chua đêm, răng cũng sắp chua luôn.
"Con làm sao?" Dương lão phu nhân cười liếc mắt nhìn Gia Mậu, thấy lông mày của hắn hơi hơi nhíu lên, đưa tay vỗ mu bàn tay của hắn một cái: "Con là quan trạng nguyên danh chấn đại chu mà, sao nháy mắt một cái thì trở thành con nít? Dáng vẻ kia của con, giống y như lúc sáu bảy tuổi, dính vào bên người bà ngoại muốn này muốn kia, ta không cho con thì con ăn vạ không đi."
"Bà ngoại, không phải bà nói muốn thành toàn bộ cho Gia Mậu sao? Sao bây giờ đổi biện pháp hủy con và Tương Nghi?" Gia Mậu ục ục thì thầm, không cam lòng: "Sao lại để cho Ca Lạp Nhĩ đó ở Thiên Tâm Uyển của con? Chẳng lẽ hắn không nên ở ngoại viện sao? Hắn là ngoại nam, sao có thể ở trong nội viện!"
"Hừ, thật là vô dùng, như thế này mà cũng lo lắng, ở ngoại viện và nội viện có cái gì khác nhau?" Dương lão phu nhân chọc chọc cánh tay Gia Mậu, trên mặt lộ ra thần sắc không tán thành: "Ta nói ủng hộ con và Tương Nghi, là có điều kiện, chẳng lẽ con không nhớ rõ?"
"Tương Nghi phải yêu thích con." Gia Mậu mặt dày thấp giọng nói: "Chẳng lẽ bà ngoại không nhìn ra?"
"Bây giờ ta thật không nhìn ra Tương Nghi thích con." Dương lão phu nhân lắc đầu một cái: "Dưa hái xanh không ngọt, ta để cho Tương Nghi chính miệng nói cho ta biết người nàng thích là con, ta mới có thể tìm cách giúp con."
"Bà ngoại..." Gia Mậu không lời chống đỡ, lắc bả vai Dương lão phu nhân: "Bà ngoại tốt nhất, hiểu rõ Gia Mậu nhất mà."
"Ta nói con lùi lại thì phải lùi lại." Dương lão phu nhân kéo cánh tay Gia Mậu ra: "Con nên nghĩ cách làm cho Tương Nghi thích con, mà không phải ở bên lỗ tai ta lải nhải, nói những thứ vô ích này, mấu chốt ở chỗ Tương Nghi, con có biết hay không?"
Gia Mậu đáp một tiếng, quay đầu nhìn Tương Nghi phía sau, thấy nàng đi nhẹ nhàng, nói cười vui vẻ với Bảo Thanh Bảo Lâm vừa nói chuyện, cũng không nói chuyện với Ca Lạp Nhĩ, mới thoáng thả tâm tư xuống mấy phần, ánh mắt chuyển động: "Bà ngoại, ngày mai ta muốn đi Thúy Diệp Trà Trang với bà."
"Không phải con phải đi Hàn lâm viện?" Dương lão phu nhân kinh ngạc nói: "Chung quy không đến nổi ngay cả điểm danh cũng không đi chứ?"
"Con điểm danh rồi ra." Gia Mậu tràn đầy phấn khởi: "Những học sĩ kia sẽ không quản con đâu, bọn họ mỗi ngày đều giằng co nắm một chữ, thật không biết có cái gì hay mà tranh chấp. Hôm nay con ở Hàn lâm viện, nghe bọn họ chọn chữ trong Tứ thư, khảo cứu tới khảo cứu lui, con tùy tiện nói câu không có gì hay khảo cứu, theo nguyên bản là được, bọn họ dùng thần sắc khó lường nhìn con, phảng phất con làm sai chuyện gì ghê gớm lắm. Con thấy mọi người không vui, chuồn về, không nghĩ tới vừa vặn gặp Tương Nghi."
" Những lão học sĩ trong Hàn lâm viện đều là mấy ngốc tử, hơi linh hoạt chút, ở Hàn lâm viện ngây ngô một hai năm thì đi." Dương lão phu nhân dặn dò Gia Mậu: "Con phải tránh không được kiêu ngạo, hậu sinh tiểu bối thì phải khiêm tốn một chút, dù bọn họ làm gì, con chỉ cần ngoan ngoãn nghe, nếu con nhất định phải nói chuyện, con cứ nói vài lời mơ mơ hồ hồ, chớ có để cho đám này ngốc tử căm tức, đến lúc đó họ sẽ dung văn thư người phụ trách đi đối phó con."
"Con biết." Gia Mậu gật đầu một cái: "Ở Hàn lâm viện, con nói ít nhất!"
Dương lão phu nhân dẫn Tương Nghi đi Hoa Vũ Các, đây là một viện nhỏ, trên tường viện bò đầy tử đằng, lá cây màu xanh lục tô điểm trọn mặt tường, bên trong lẻ tẻ lộ ra mấy chùm hoa màu tím nhạt. Bây giờ là tháng lúc, vẫn chưa tới mùa hoa, có mấy chum hoa đã là chuyện để cho người kinh ngạc, Tương Nghi nhìn kia lấm màu tím nhạt kia, nói không ra lời.
Lúc nàng lên đường, tử đằng bên Hoa Dương còn chưa có nụ, đi đường mất mười mấy ngày, coi như lúc này bên kia cũng chỉ mới vừa có nụ hoa, sao trong phủ Dương lão phu nhân lại có thể thấy đóa hoa rồi, huống hồ khí hậu kinh thành so với Hoa Dương còn phải lạnh không ít.
Chỉ là Dương lão phu nhân có cái gì không làm được? Tương Nghi cười cười, đi theo Dương lão phu nhân đi vào trong, trong