Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 189: Quay Về Tề
ai người đỏ mặt, xấu hổ đứng tại chỗ, lâm vào thế khó xử, không biết làm sao cho tốt.
Hai người như vậy, làm cho đám người Nghĩa Giải, Trần Lập chảy một đầu mồ hôi lạnh. Bọn họ rất là thống khổ lắc lắc đầu, đồng thời thầm nghĩ: những người xưa nay lạnh lùng như vậy, tại sao lập tức biến thành kẻ ngốc rồi? Nhìn bọn họ, thật đúng là làm cho người ta thống khổ a.
Vừa lắc đầu, mọi người vừa nhất nhất lui ra. Chỉ chốc lát, trong cái sân to như vậy chỉ còn lại hai người Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ.
Cơ Ngũ nhìn Tôn Nhạc, đỏ mặt hỏi:” Vừa rồi nàng ở đâu? Ta vẫn tìm nàng.”
Tôn Nhạc thấp giọng đáp: “Tùy tiện đi dạo.”
“Ừa.” Cơ Ngũ đáp lời, hắn đi đến trước mặt Tôn Nhạc, vươn tay nắm tay nhỏ bé của nàng. Khi ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào Tôn Nhạc thì Tôn Nhạc run rẩy một chút, tay nhỏ bé theo phản xạ co rụt lại. Tay Cơ Ngũ lại nắm chặt lấy, lúc này, Tôn Nhạc cũng không tránh né. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, cúi đầu không nhúc nhích. Tay nhỏ bé bị Cơ Ngũ nắm cứng ngắc run rẩy.
Cơ Ngũ cũng giống như vậy, chỉ một lát, lòng bàn tay của hắn lại chảy mồ hôi.
Cơ Ngũ cúi đầu nhìn Tôn Nhạc, ngây ngô cười. Diện mạo hắn vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng như có như không, tuấn mỹ như ánh trăng, vừa ngây ngô cười, nhất thời không được tự nhiên, ít nhất Trần Lập canh giữ ở cửa viện cũng nghĩ như vậy. Hắn thật sự không đành lòng nhìn, dùng tay áo che mắt mình.
Trần Lập không chú ý tới, dùng tay áo che mắt cũng không chỉ một mình hắn. Vài hán tử hiên ngang chen chúc tại cửa viện, tính cả Nghĩa Gỉai đều làm như thế.
Chỉ có A Phúc không ngừng thở dài thở ngắn, “Công tử thật ngốc.”Thanh âm của hắn vừa rơi xuống, Nghĩa Gỉai ở bên cạnh liền cười lạnh nói: “Thúc tử vốn không nhanh nhạy, có ngốc thì thế nào? Cư nhiên đến Tôn Nhạc cũng biến thành bộ dạng ngớ ngẩn thế này. Ai.”
Tiếng nói của Nghĩa Gỉai không nhỏ. Rất rõ ràng truyền đến trong tai Tôn Nhạc. Tôn Nhạc rùng mình một cái. Ngón tay cẩn thận dùng sức, nắm Cơ Ngũ chạy ra sân sau. Nàng chạy trốn cực kỳ hối hả, Cơ Ngũ lảo đảo một cái, mới chật vật biến mất trong hậu viện.
Hậu viện rất im lặng, xung quanh là rừng trúc, mặt sau là tường vây. Khắp nơi không một tiếng động, chỉ có tiếng chim hót chiêm chiếp.
Tôn Nhạc vốn chạy rất gấp, đột nhiên dừng lại. Cơ Ngũ không đứng vững, ngã về phía trước ‘ rầm ’ một tiếng áp nàng lên trên cây khô. Chính hắn cũng thu thế không được, cái trán tiếp xúc thân mật với thân cây, không khỏi kêu đau”Ôi” một tiếng.
Tôn Nhạc vội vàng ngẩng đầu, thân thiết nhìn về phía Cơ Ngũ ôm cái trán xanh tím. Nàng nhón chân lên hai mắt nhẹ nhàng dừng ở miệng vết thương, vươn tay xoa chỗ bầm tím hỏi: “Có phải rất đau không?” Nói tới đây. Nàng hơi nhếch môi buồn bực nói: “Tại tôi chạy quá mau.”
Hơi thở nàng phun ra thơm ngát nhào vào trên mặt Cơ Ngũ. Bất tri bất giác, khuôn mặt tuấn tú vo thành một nắm của Cơ Ngũ lại bắt đầu đờ đẫn. Hai mắt bắt đầu chuyên chú nhign vào trên cặp môi đỏ của Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc cẩn thận lấy tay của hắn ra tinh tế xem xét vết bầm tím, may là chỉ trầy da một chút.
Nàng sát lại gần như vậy, có thể ngửi được hơi thở cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái trên người đối phương, thậm chí, nàng còn nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực, hô hấp dần dần đục ngầu của hắn.
Bất tri bất giác, tay nhỏ bé của Tôn Nhạc phủ trên trán hắn cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại bắt đầu đỏ bừng.
Tôn Nhạc chậm rãi cúi đầu xuống. Nàng vừa định lui ra phía sau mấy bước, đột nhiên bả vai căng thẳng là Cơ Ngũ vươn tay giữ chặt bả vai của nàng, gắt gao giữ.
Hắn giữ vai Tôn Nhạc, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của Tôn Nhạc, chậm rãi đưa đầu gần lại cặp môi đỏ mọng.
Cảm giác được hắn càng ngày càng tới gần, hô hấp ấm áp mà dần dần biến thô nhào vào trên mặt, trong lòng Tôn Nhạc không khỏi hoảng hốt.
Nàng vươn tay đẩy mạnh Cơ Ngũ ra, thân mình gập lại, lại vèo một tiếng nhảy ra thật xa, nháy mắt liền bỏ trốn mất dạng.
Cơ Ngũ bị nàng đẩy lui về phía sau mấy bước thân mình mới đứng vững, hắn kinh ngạc nhìn phương hướng Tôn Nhạc rời đi, cúi đầu, vô tình mà nghĩ: tại sao ta lại xúc động? Tôn Nhạc nàng, nàng có phải rất mất hứng không?
Tâm tư Cơ Ngũ phập phồng, lúc vui lúc buồn. Tôn Nhạc vừa xông về sân trước, liền nghe được tiếng kêu của A Phúc, “Tôn Nhạc, tại sao chỉ có một mình ngươi chạy về đây?”
Tôn Nhạc không đáp, nàng giống như con thỏ vọt vào bên trong phòng của mình, bịch một tiếng đóng chặt cửa phòng, liền không còn tiếng động gì khác.
A Phúc gãi đầu gãi tai, đầy bụng khó hiểu, liếc mắt một cái lại nhìn đến công tử nhà mình cúi đầu chậm rãi đi tới.
A Phúc vô tình nhìn thấy Cơ Ngũ, nhất thời trừng lớn mắt, thật lâu sau mới lắp bắp nói:”Mới vừa rồi còn vui vẻ lắm mà, sao mới chớp mắt đã như vậy?”
Bởi vì chuyện này, Cơ Ngũ vốn chuẩn bị nghe theo đề nghị của Trần Lập, buổi tối chạy đến trong phòng Tôn Nhạc lại nhất thời không dám đi nữa.
Đoàn người sau khi ở lại thành Nam Dương mấy ngày, lại tiếp tục lên đường.
Từ Nam Dương đến Tề quốc, đã không còn xa, nếu đi nghiêm túc, bất quá chỉ mất hai mươi ngày mà thôi.
Quan đạo không rộng, xe ngựa không thể đi song song, xe ngựa Cơ Ngũ đi ở phía trước, cách hai ba mươi thước với xe của Tôn Nhạc.
Hắn ngồi trong xe ngựa, thường thường vén rèm xe lên nhìn về phía sau. Nhưng khi nhìn đến nhìn đi, chỉ có thể nhìn đến xe ngựa kín bưng nghiêm nghiêm thực thực, chuyện này làm cho Cơ Ngũ đứng ngồi không yên.
Nhưng mà, thật vất vả đến lúc nghỉ ngơi, có thể gặp mặt. Cơ Ngũ ba ba nhảy từ trên xe ngựa xuống, vọt đến trước mặt Tôn Nhạc, nhưng chỉ đứng nhìn nàng cười ngây ngô.
Chuyện làm cho đám người Nghĩa Gỉai thống khổ nhất là, Cơ Ngũ ngây ngô cười cũng thôi đi, mỗi lần hắn đi tới gần một chút, mặt Tôn Nhạc liền đỏ lên, người cũng choáng váng theo. Đến cuối cùng, liền diễn biến thành hai người đỏ mặt ngây ngốc đứng, thật vất vả cố lấy dũng khí mới nắm tay một lần, thì người bên ngoài cũng có thể tinh tường cảm giác được hai bàn tay kia đang run a run.
Loại tình huống này, làm cho người bên cạnh nhìn thấy thì rất là thống khổ. Hai người kia cũng coi như là chí sĩ nổi tiếng tài trí trong thiên hạ, hơn nữa, hình tượng xưa nay như núi cao khiến người ta phải ngước nhìn. Hiện tại như vậy, thực là làm cho người bên ngoài nhìn mà bực mình vô cùng.
Đặc biệt những kẻ như Nghĩa Gỉai, Trần Lập, đối với Cơ Ngũ đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tiểu tử ngươi nắm tay người ta từ trước tới nay cũng phải hơn mười lần rồi, nhưng mỗi lần vừa đụng vào liền lập tức biến thành kẻ ngốc là sao? Nắm một hồi cũng phải quen dần đi chứ, làm sao ngươi cứ mãi như vậy, mỗi lần không phải ngây người chính là cười ngây ngô hoàn toàn không có chút hình tượng nào?
Mà Tôn Nhạc cũng vậy, mỗi lần đều mắc cỡ đỏ mặt không nhúc nhích, làm sao còn nửa điểm bình tĩnh tự chủ như xưa nay?
Dưới loại tình huống cổ quái mà buồn cười này, đoàn xe rốt cụộc chạy qua biên cảnh Ngụy quốc, đi tới Tề cảnh.
Đội ngũ Tề sứ đi trên quan đạo, còn chưa tới gần Tề đô Lâm thành, cả đám liền cảm thấy không khí hơi bất thường.
Trên quan đạo, rất đông xe ngựa cùng người đi đường. Những người này hoặc sắc mặt vui mừng, hoặc thở dài không thôi.
Tôn Nhạc thấy quan đạo đột nhiên trở nên náo nhiệt nhiều lắm liền vươn đầu ra nhìn quanh.
Xe ngựa của bọn họ có huy chương, Tôn Nhạc còn đang nhìn bên ngoài, liền nghe được bên đường truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Mọi người nhìn đoàn xe kìa, hình như là Thúc tử cùng Điền công đến đây?”
Mấy chữ Thúc tử cùng Điền công vừa vang lên, người qua đường sôi trào, mọi người đồng thời quay đầu nhìn về hướng đoàn xe.
Có người kêu lên: “Điền công, là nàng Tôn Nhạc kia ư?”
“Đúng vậy. Đúng vậy!”
“Mau mau tới gần đánh giá xem!”
Tiếng kêu vui mừng này vừa vang lên, Tôn Nhạc liền vội vàng kéo rèm xe xuống.
Tiếng thét chói tai của thiếu niên đã thức tỉnh người qua đường. Trong thời gian ngắn, vô số xe ngựa và người đi đường đều chạy tới hướng đoàn xe, tất cả ánh mắt đều tìm kiếm xe ngựa Tôn Nhạc ngồi.
“Tôn Nhạc? Là một phụ nhân, tại sao chư vị còn gọi nàng là Điền công?”
Giọng nói này vừa thô lại vang dội, lanh lảnh truyền ra.
Người nói chuyện là một kiếm khách áo tang mặt trắng không râu chừng ba mươi tuổi. Hắn xoạt một caí rút trường kiếm trên lưng ra nói: “Gặp phụ nhân điên đảo càn khôn như thế, ta phải diệt trừ mới thống khoái!”
Tiếng nói của kiếm khách áo tang vừa rơi xuống một giọng nói trong trẻo cực kỳ tuyệt đẹp truyền ra, “Thôi đi! Người trong thiên hạ đều có thể mắng Tôn Nhạc, Tề nhân không thể mắng! Người trong thiên hạ đều có thể giết, Tề nhân phải bảo hộ!”
Đây là thanh âm của Cơ Ngũ!
Tôn Nhạc mím môi cười, dần dần, trong đôi mắt nàng thủy quang nhộn nhạo, hơi ửng đỏ. Ngón tay trắng noãn của nàng vài lần đã đưa tới màn xe, lại do dự. Lúc này lòng Tôn Nhạc vô cùng vui mừng, nàng muốn nhìn thấy bộ dáng hắn vì nàng mà giận dữ mắng mỏ mọi người cỡ nào a.
Thanh âm của Cơ Ngũ vừa truyền ra đám người lập tức an tĩnh lại. Mọi người thấy mỹ nam tử ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng liền trầm mặc một hồi lâu, mới có người cao giọng đáp: “Đúng vậy! Tôn Nhạc cô nương có ân cứu nước với Tề nhân ta! Cho dù người trong thiên hạ đều nhục mạ nàng mắng nàng, Tề nhân chúng ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa!”
“Đúng!”,
“Lời ấy rấy hay!”
“Thúc tử nói thật là có lý!”
Tiếng hùa theo càng ngày càng vang dội.
Lúc này, tiếng kêu kinh hỉ của một cô gái truyền đến, “Thúc tử, người quay về Tề sao?” Cô gái kia thở hồng hộc chạy về phía đoàn xe, lại bị chúng kiếm khách áo tang nhất tề chắn ở bên ngoài.
Nàng vừa ngẩng đầu lên vừa vội vàng nhìn về hướng Cơ Ngũ, vừa kêu lên: “Thúc tử, thiếp ngưỡng mộ người đã lâu, cam nguyện làm cơ thiếp, có được không?”
Thiếu nữ này ước mười sáu mười bảy tuổi, mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, dáng người xinh xắn lanh lợi, có vài phần tư sắc. Nàng vừa nói lời này ra, đám người bộc phát một trận cười vang.
Mọi người đồng loạt đem lực chú ý tập trung ở trên người cô gái kia. Thấy thiếu nữ này vài lần định tới gần đều bị ngăn trở, thiếu niên vừa mở miệng lúc nãykêu lên: “Có giai nhân tự tiến cử, là vinh hạnh của trượng phu, sao Thúc tử không đồng ý?”
Thanh âm của thiếu niên vừa dứt, tiếng nói hơi nhỏ của một nam tử truyền ra, “Thúc tử là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, lại tài trí siêu quần, nữ tử tự tiến cử còn nhiều. Cho dù là đại mỹ nhân vạn dặm mới tìm được một, tới tìm Thúc tử cũng không phải ít, tiểu nha đầu này còn kém chút. Bất quá nếu ngươi nguyện ý, lang quân ta cũng là rất là vui mừng. Đồng ý không?”
Thanh âm này mang theo ý cười cợt.
Người này vừa nói xong, chúng nam nhân đều cười hì hì.
Nữ tử kia đỏ mặt, nặng nề mà”Thôi đi” một tiếng, không đi để ý tới hán tử kia, chỉ ngẩng đầu giương mắt nhìn xe ngựa Cơ Ngũ.
Trong tiếng cười hì hì của mọi người, giọng nói hùng hậu của một thanh niên truyền đến, “Tôn Nhạc cô nương, ta có thể thấy hình dáng cô nương được không?”
Lần này, đám người nổ tung.
“Đúng vậy đúng vậy! Ta xin được diện kiến dung mạo của Điền công, được không?”
“Tôn Nhạc cô nương, xin cô đi ra gặp mặt một lát!”
“Tôn Nhạc cô nương đích thị là giai nhân thế gian hiếm thấy, tài mạo song toàn như thế, cho dù gả cho Tề hầu làm hậu cũng khiến người ta vui mừng, các ngươi thấy có đúng không?”
” Ta muốn thấy mặt giai nhân!”
“Ô hay! Tôn Nhạc lấy thân phận nam tử chạy khắp chư hầu, chưa từng có mỹ danh truyền ra, sao lại là giai nhân được?”
Tiếng la hét ầm ĩ, tiếng gào, nhất thời vang tận mây xanh, thật lâu không dứt.
Những âm thanh này vừa vang lên, Tôn Nhạc không khỏi đưa tay bịt lấy lỗ tai. Lúc này, đoàn xe đã không nhanh không chậm chạy vào ngoại ô Lâm thành, cùng cửa thành từ xa xa nhìn nhau.
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp