If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 189: Xin Anh Giúp Đỡ
ditor: Dế Mèn - Lưu Tinh
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Lão Bạch thu hồi tầm mắt.
"Tưởng tiên sinh?"
"Đi thôi."
"Ngài nói đám đó là người bên nào phái tới ạ?"
Tưởng Viễn Chu dựa ra sau ghế.
"Phó Kinh Sênh đắc tội với quá nhiều người, thật khó mà nói."
"Em gái hắn..."
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, ngón tay xoa nhẹ giữa trán.
"Lần này tôi không cứu được cô ấy, mỗi người mỗi số phận, coi như là tạo hóa của cô ấy đi!"
Lão Bạch ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Trên đại sảnh siêu thị, có người chỉ theo hướng chiếc xe thương vụ biến mất mà bàn tán.
"Có phải bọn buôn người không?"
"Không biết nữa, dọa người thật!"
"Hay báo cảnh sát đi?"
"Biển số xe cũng đâu thấy rõ! Mà, lỡ như vợ chồng người ta cãi nhau thì sao?"
"Cũng phải... Nhưng mà vợ chồng cãi nhau cần phải cướp người vậy sao?"
Người người nói nói rồi cũng giải tán, bởi vì thời gian của ai cũng có hạn, người này phải về nấu cơm, người kia phải đưa con đi bệnh viện, chẳng ai dư thời gian để lãng phí vào những chuyện không rõ.
Tưởng Viễn Chu bảo tài xế chạy về hướng ngược lại, Lão Bạch có chút lo lắng: "Tưởng phu nhân chắc lo lắng lắm?"
Tưởng Viễn Chu trông ra ngoài cửa sổ, nói một câu thế này: "Sườn xám của dì nhỏ đến giờ chưa đi lấy, bây giờ đi thôi."
Lão Bạch im tiếng. Anh ấy quá hiểu Tưởng Viễn Chu, Tưởng tiên sinh trước nay không phải con người bạc tình máu lạnh, nếu không phải anh nhận định chuyện này liên quan đến cái chết của Tưởng Tùy Vân, anh sẽ không đời nào mặc kệ.
Nhưng bây giờ Phó Kinh Sênh không chịu nhận tội, cái chết của Tưởng Tùy Vân coi như đang ở ngõ cụt, nếu có thể cạy được miệng Phó Kinh Sênh thì có lẽ vẫn còn chút hy vọng. Cái chết của dì nhỏ đã trở thành cây gai cắm sâu trong lòng Tưởng Viễn Chu, rút không xong, chỉ có thể mãi mãi đau và đau như vậy.
---
Tài xế lái xe, cứ chạy về phía trước, Hứa Tình Thâm cứ vỗ cỗ vào lưng ghế lái.
"Dừng xe! Dừng xe!"
"Tưởng phu nhân, cô còn mang theo con nhỏ đó, bọn họ rõ ràng là nhắm vào các cô."
"Âm Âm vẫn ở đó, mau quay lại!"
"Chúng ta vẫn nên báo cảnh sát trước đi! Cô Phó cũng bị bắt rồi, tôi không thể lại để cô lâm vào nguy hiểm, đến lúc đó tôi không ăn nói được với Tưởng tiên sinh đâu!"
"Tôi bảo anh quay lại!"
Tài xế nghe lời cô, quay đầu xe ở giao lộ trước mặt. Thật ra trong lòng anh ta và Hứa Tình Thâm đều rõ, giờ này Phó Lưu Âm nhất định không còn ở đó nữa.
Quay lại chỗ Hứa Tình Thâm vừa nãy leo lên xe, tài xế cho xe dừng hẳn. Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe đi xuống liền.
"Âm Âm! Âm Âm!!!!!"
"Tưởng phu nhân!" Tài xế cũng theo xuống xe. "Cô để ý chung quanh còn có người."
Hứa Tình Thâm gọi mấy tiếng, đám người xung quanh tới tới lui lui ngang qua tò mò nhìn cô. Bốn phía đã cũng không còn thấy bóng dáng Phó Lưu Âm. Cô cứ gọi tên Phó Lưu Âm, trong lòng càng ngày càng sợ hãi.
"Mẹ!!!" Bên trong xe, Lâm Lâm giơ hai cánh tay nhỏ về phía cô, gọi.
"Tưởng phu nhân, cô lên xe trước đi! Trên đường về thì báo cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ đi tìm, cô như vậy cũng không phải biện pháp."
Hứa Tình Thâm ngồi lại vào xe. Tài xế đóng cửa xe lại cho cô. Cô ôm lấy Lâm Lâm, vành mắt ửng đỏ.
Tài xế lại khởi động xe lần nữa. Tóc tai Hứa Tình Thâm cũng rớt xuống hết, bàn tay cô xoa xoa khuôn mặt toàn mồ hôi. Xe đi về Bảo Lệ Cư Thượng, cô lại không xuống xe ngay.
"Tưởng phu nhân?" Tài xế mở cửa xe ra.
Tay Hứa Tình Thâm đều đang run, cô ngẩng đầu lên, lại lắc lắc đầu.
"Sao lại về đây? Tới cục cảnh sát đi!"
"Bên cảnh sát có tin tức sẽ báo cho chúng ta."
"Vậy cũng không được, tôi muốn tới đó nói rõ ràng."
Tài xế không lay chuyển được cô, đành quay lại lên xe. Đi vào cục cảnh sát, Hứa Tình Thâm thuật lại chi tiết tất cả những gì đã diễn ra cho cảnh sát.
"Con bé bị bọn chúng cưỡng chế đưa lên xe ngay tại chỗ, xung quanh nhất định có camera, các anh làm ơn..."
"Chị đừng gấp, lúc nhận được điện thoại báo, chúng tôi đã ngay lập tức truy tìm rồi. Chị về trước đi, có tin tức chúng tôi sẽ báo cho chị."
Hứa Tình Thâm vẫn không yên lòng.
"Bọn người đó là những kẻ máu lạnh, hơn nữa còn nói rõ là nhắm vào chúng tôi, nhất định cũng có quan hệ tới vụ án của Phó Kinh Sênh..."
"Được, những tin mà chị cung cấp chúng tôi đã ghi chép hết. Trước hết mời chị cứ về đi."
Cuối cùng Hứa Tình Thâm vẫn đi ra khỏi cục cảnh sát, ngồi vào xe lại không biết nên đi đâu, Lâm Lâm đã nằm ngủ trong lòng cô rồi. Tài xế ngồi thấp thỏm ở ghế lái, lâu lâu lại nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Hứa Tình Thâm cảm thấy cơ thể và tâm trí đều bị rút rỗng, xưa nay chưa từng mệt như vậy. Cô đưa tay lên che mặt, cô quá hiểu, lúc này có thể giúp cô chỉ có Tưởng Viễn Chu.
Người cô có thể tìm, không phải mãi cũng chỉ có anh sao?
Chính cô đã luôn miệng bảo anh hãy rời khỏi thế giới của mình, lúc này chẳng lẽ còn muốn đi tìm anh giúp đỡ sao?
Lòng Hứa Tình Thâm rối loạn lung tung. Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cô có vẻ chẳng còn lựa chọn khác, Phó Lưu Âm hiện tại đang gặp phải nguy hiểm rất lớn, có một số việc sẽ không cho cô thời gian mà luẩn quẩn.
"Tưởng... Tưởng Viễn Chu có ở Cửu Long Thương không?"
Nhớ đến lời Lão Bạch phân phó mình lúc sáng, tài xế khẽ lắc đầu: "Tưởng phu nhân không biết sao? Tưởng tiên sinh có việc đi ra ngoài, phải mấy ngày nữa mới về được."
"Cái gì?" Hứa Tình Thâm đột ngột ngẩng lên. "Anh ấy đi ra ngoài?"
"Đúng vậy, tối hôm đã đi rồi."
"Vậy... Lão Bạch thì sao?"
"Anh ấy cũng đi cùng."
Hứa Tình Thâm cảm thấy cả người như bị ngã vào đáy cốc lạnh băng, dù lấy hết sức lực cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời chớ đừng nói chỉ kiễng mũi chân thôi.
Tài xế lại lên tiếng dò hỏi: "Tưởng phu nhân, chúng ta đi đâu ạ?"
"Cửu Long Thương."
"Nhưng Tưởng tiên sinh không có ở đó."
"Tôi về nhà cũng chẳng được gì. Đi thôi!"
"Được ạ."
Tài xế lại cho xe chạy đến Cửu Long Thương. Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, nhìn căn biệt thự quen thuộc xuất hiện trước mặt. Cô cẩn thận đặt Lâm Lâm xuống ghế, sau đó đi xuống.
Vệ sĩ ở cổng vẫn nhận ra cô, nhìn thấy cô cũng sửa lại xưng hô: "Tưởng phu nhân!"
"Tưởng tiên sinh đâu?"
"Tưởng tiên sinh tối qua đã đi ra ngoài."
"Vậy, khi nào anh ấy trở về?"
"Xin lỗi Tưởng phu nhân, có vài lời chúng tôi không được hỏi ạ."
Hứa Tình Thâm cảm thấy hơi tuyệt vọng. Cô đứng ở cửa, tầm mắt xa xăm nhìn ra phía xa. Không tìm được ai khác, lòng cô nóng như lửa đốt, tất cả đều biểu hiện ra trên mặt. Tài xế cũng xuống xe, nhưng anh ta không biết nên khuyên cô thế nào.
Lúc này, trong căn phòng trên lầu hai, Tưởng Viễn Chu đang đứng trước cửa sổ, xuyên qua bức màn, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng ở cửa.
Lão Bạch cũng thấy.
"Tưởng tiên sinh, nhất định tài xế đã nói với cô ấy tôi và ngài đều không ở đây, sao cô ấy lại vẫn tới Cửu Long Thương?"
"Bởi vì cô ấy hiện tại chuyện gì cũng chẳng làm được. Thay vì trở về chỉ biết lo lắng suông không giúp được gì, không bằng ký thác hy vọng vào bên này."
Lão Bạch nhìn chăm chú bóng dáng dưới lầu một hồi lâu.
"Tưởng tiên sinh, Phó Lưu Âm bị bắt đi, Tưởng phu nhân không tìm thấy ai khác giúp đỡ, nếu lúc này ngài đưa ra yêu cầu với cô ấy, cô ấy sẽ quay lại bên cạnh ngài."
Tưởng Viễn Chu dời ánh mắt xuống một bên mặt anh ấy.
"Dùng Phó Lưu Âm để đổi cô ấy về."
"Phải, tính tình Tưởng phu nhân cố chấp, không dồn ép sao được?"
Tay Tưởng Viễn Chu hướng tới bức màn, ngón tay trượt dọc theo bứa màn, anh biết Hứa Tình Thâm không thể thấy anh.
"Tôi vẫn giữ câu nói kia, tôi muốn biết rõ ràng rành mạch dì nhỏ tôi đã bị hãm hại từng bước từng bước thế nào. Tôi giúp Phó Lưu Âm, có lẽ chuyện này sẽ vĩnh viễn như đá chìm đáy biển. Còn chuyện Hứa Tình Thâm có quay về bên tôi hay không, thuận theo tự nhiên vậy!"
Khẩu khí của anh nghe đã bất đắc dĩ đến cực điểm. Lão Bạch nghe thế cũng không cần nhiều lời nữa.
Hứa Tình Thâm đứng dưới lầu, đứng đã lâu rồi, mắt cá chân cũng bắt đầu tê.
Tài xế ở cạnh lên tiếng thúc giục: "Tưởng phu nhân, cô đừng đứng nữa! Nếu Tưởng tiên sinh thật sự ở nhà, ngài ấy lại không xuất hiện sao?"
Hứa Tình Thâm ngoái đầu lại.
Đúng vậy, cứ lần này rồi lần khác, chỉ cần cô cần anh, Tưởng Viễn Chu đều có mặt; ít nhất hai năm đã có rất nhiều thứ trôi qua, anh vẫn như thế. Mà giờ này đây, khi anh không ở đây nữa, Hứa Tình Thâm cảm thấy hoàn toàn luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ.
Tưởng Viễn Chu xoay người đi, nhẫn tâm không nhìn bóng dáng cô. Cách đó không xa ở chiếc sô pha trước mặt, Duệ Duệ đang chơi một mình. Lão Bạch vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, có điều chiếc xe đó vẫn chưa chạy đi.
Không bao lâu Lâm Lâm tỉnh ngủ, Hứa Tình Thâm ôm con bé xuống xe. Cô đi tới chỗ hai người vệ sĩ.
"Các anh có thể giúp tôi liên lạc với anh ấy không?"
"Chuyện Tưởng tiên sinh đi ra từ trước đến nay đều được giữ kín, ai cũng không biết."
Hứa Tình Thâm thở ra một hơi thật nặng nề, cảm thấy bất lực đến cực hạn.
---
Lúc bị lôi từ xe xuống, Phó Lưu Âm thấy đầu ong ong. Bọn người đó cao to thô kệch, kẻ nào kẻ nấy thân thể cường tráng, bước chân cô gần như theo không kịp bọn chúng. Lúc bị xô mạnh vào phòng, Phó Lưu Âm lảo đảo mấy cái, thiếu chút nữa té ngã.
Đây là một căn nhà bằng kính bị bỏ hoang, hẳn trước kia được dùng làm đồ gốm. Trong nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, trên đầu treo mấy ngọn đèn, cửa vừa mở ra, ánh đèn không khỏi đong đưa. Phó Lưu Âm quan sát bốn phía, nghe có người mở miệng nói: "Mục tiên sinh!"
Cô hoảng sợ lúng túng hướng mắt qua, thấy một người đàn ông cao lớn đi đến, phía sau có người đóng cửa lại.
Phó Lưu Âm quan sát, gian nhà này chỉ có một cái cửa, hơn nữa bên ngoài có người canh gác, căn bản không chạy trốn được. Chút võ nghệ của cô còn chẳng đủ để làm người ta gục được.
Cô làm ra vẻ vô cùng sợ hãi nhìn về phía Mục Thành Quân.
"Các anh là ai? Sao lại muốn bắt tôi tới đây?"
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt suồng sã, ánh mắt như mang theo dao, mũi dao như muốn cắt quần áo cô thành từng miếng.
"Phó Kinh Sênh, cô hẳn biết chứ?"
Phó Lưu Âm khẽ nuốt xuống nước miếng, quả nhiên có liên quan đến chuyện của anh. Cô gật gật đầu: "Nhưng chuyện của anh ấy tôi không biết gì hết, thật đó! Những chuyện phải hỏi cảnh sát cũng hỏi hết rồi."
Mục Thành Quân nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, con ngươi trắng đen rõ ràng toát lên sự lanh lợi, da dẻ trắng nõn, diện mạo lại là kiểu hắn thích. Hắn tiến lên hai bước.
"Cô là em gái hắn, chuyện của hắn cô lại không hề biết?"
Phó Lưu Âm giọng nói mềm mại, không khỏi lắc đầu: "Tôi thật sự không biết, xin anh thả tôi đi được không?"
Mục Thành Quân cười lạnh: "Khó khăn lắm mới đưa được cô tới đây, thả cô đi? Cô đang đùa gì vậy?"
"Anh tôi bây giờ cũng đã bị bắt rồi, các anh bắt tôi cũng vô ích, vả lại những nơi cảnh sát có thể lục soát cũng lục soát hết rồi..."
"Bây giờ không phải chỉ còn thiếu lời nhận tội của anh cô sao?"
Vẻ đề phòng hiện ra trong mắt Phó Lưu Âm.
"Anh muốn làm cái gì?"
"Người anh cô quan tâm nhất, ắt hẳn là cô em nhỉ?"
Phó Lưu Âm bước lùi lại. Mục Thành Quân dồn ép tới, khóe miệng cười như không cười mà cong lên, ánh mắt nheo lại, phảng phất mấy phần khiến người ta sợ.
"Hứa Tình Thâm cùng Tưởng Viễn Chu lăng nhăng, câu kết làm bậy, tôi đoán anh cô cũng sẽ không quan tâm nhiều tới cô ta, cả đứa con căn bản cũng không phải của hắn. Cho nên, hiện tại người duy nhất có quan hệ huyết thống với hắn cũng chỉ còn lại cô."
Phó Lưu Âm lùi lại một bước.
"Anh đừng có tới đây! Tôi và anh tôi có thù gì với anh?"
"Thù gì?" Mục Thành Quân bị chọc trúng chỗ đau, vẻ mặt nhăn nhó.
"Một cái thù nho nhỏ đủ để muốn mạng hắn."
Phó Lưu Âm lùi tới bờ tường, không còn chỗ có thể trốn rồi. Cô lắc lắc đầu, trong mắt tràn ngập sợ hãi: "Đừng! Thả tôi đi đi! Thả ta đi đi!"
Mục Thành Quân dồn cô tới trước mặt, bàn tay đột nhiên túm cánh tay cô.
"Cô em thành thành thật thật mà phối hợp chút, nói không chừng ngày mai tôi có thể thả cô em."
"Thật vậy ư?"
Cánh tay Mục Thành Quân vung lên, hai gã cao lớn ở đàng sau tiến lên. Chúng giữ chặt bả vai Phó Lưu Âm, không nói lời thứ hai liền bắt đầu xé rách quần áo.
Phó Lưu Âm sợ hãi, bàn tay nắm chặt lại, nhưng hai gã kia là vệ sĩ, chút võ của cô căn bản không phải đối thủ của bọn chúng. Phó Lưu Âm không dám tỏ thái độ gì khác, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy.
"Buông tôi ra! Cứu! Cứu!!!"
Mục Thành Quân ở bên cạnh nhìn thấy miếng mồi ngon, một gã khác lấy di động ra ghi hình Phó Lưu Âm.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của cô gái bị ghi lại. Bàn tay to lớn của gã đàn ông xé toạc áo khoác trên người cô. Đôi tay hắn lại dùng sức, áo sơ mi của cô bị xé toang, lộ ra áo ngực màu hồng phấn ở trong.
Hai tay Phó Lưu Âm ôm lấy ngực, thét chói tai, lắc đầu: "Đừng! Bỏ tôi ra!"
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, tóc tai rối tung, viền mắt đã sớm ướt đẫm. Mục Thành Quân nhìn chằm chằm bộ dáng cô, bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ như vậy lại trở nên cực kỳ gợi cảm. Nghe thấy tiếng thét của cô, hắn càng cảm thấy hưng phấn hơn. Yết hầu Mục Thành Quân nhẹ lăn lên xuống hai cái.
Phó Lưu Âm kêu khóc cầu xin không ngừng: "Tha cho tôi đi! Làm ơn tha cho tôi!"
"Đúng! Kêu lớn hơn nữa đi! Kêu càng lớn càng tốt!"
Phó Lưu Âm nghe vậy đột nhiên ngừng tiếng khóc.
Người đàn ông đưa tay giật tung chiếc áo lót của cô. Cô ôm hai tay trước ngực, thế nhưng sức lực của cô hiển nhiên là thua bọn họ. Chiếc áo lót màu hồng nhạt bị vứt đi. Mục Thành Quân thấy vậy liền hô một tiếng: "Dừng tay."
Hai gã đàn ông dừng lại, thở hồng hộc đứng lên.
Phó Lưu Âm dựa lưng vào bức vách thủy tinh, cả người cuộn tròn lại, cực kì sợ hãi.
Mục Thành Quân gật đầu: "Chỉ cần một đoạn phim này thôi cũng rất đáng giá rồi. Tôi cũng không tin nếu Phó Kinh Sênh nhìn thấy lại có thể thản nhiên được."
Hắn tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào Phó Lưu Âm: "Chậc, quả nhiên là tuyệt sắc! Khiến cho người ta không nhịn được mà muốn yêu thương nha."
Phó Lưu Âm co rúm hai vai lại. Bộ dạng của cô mềm yếu, nhu nhược, tựa như một đóa hoa mỏng manh, tiện tay là có thể bóp nát.
Mục Thành Quân cười nhạt rồi lại bước tới gần hơn nữa. Hắn đặt tay lên vai Phó Lưu Âm: "Anh trai cô đắc tội với nhiều người lắm, hắn làm gì ai tôi cũng không thèm nói, chỉ là cứ hết lần này tới lần khác cứ trêu chọc trên đầu tôi!
Phó Lưu Âm gằn giọng nói: "Nhưng những chuyện đó đều không liên quan đến tôi..."
Mục Thành Quân vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Dưới lòng bàn tay to lớn truyền đến cảm giác mịn màng khó tả.
"Đúng là không liên quan gì đến cô, nhưng ai bảo cô là em gái của hắn?"
Ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn trước ngực Phó Lưu Âm. Cô cố gắng che chắn, không cho cảnh xuân lộ ra bên ngoài. Thế nhưng làn da trắng nõn đó thật sự rất kích thích thị giác của Mục Thành Quân. Cô sợ, càng sợ thì càng thở gấp gáp hơn, hai bên xương quai xanh nhấp nhô trông đẹp cực kì.
Mục Thành Quân nhắm mắt lại, dùng sức hít vào một hơi: "Mùi hương trên người cô thật là thơm."
Phó Lưu Âm trừng mắt nhìn hắn ta đưa tay bóp chặt hai đầu vai cô lại. Người đàn ông nói: "Đừng hòng trốn thoát, nếu có ý định đó thì cũng hãy sớm từ bỏ đi."
"Vậy khi nào thì các người mói chịu thả tôi ra?"
"Cái này cũng phải xem anh trai cô có chịu phối hợp hay không."
Phó Lưu Âm đẹp mơn mởn như vậy thật sự là muốn dụ dỗ người khác phạm tội mà. Mục Thành Quân không nhịn được, bỗng nhiên lao tới ôm chặt lấy cô, làn môi mỏng dán sát lên cần cổ cô như đang âu yếm tình nhân nhỏ bé.
Phó Lưu Âm sợ hãi la lên: "Buông ra."
Mục Thành Quân làm sao chịu buông? Hơi thở hắn ta dồn dập và nóng hổi, cả người nóng ran lên như sắp bị thiêu đốt. Bàn tay đặt trên vai cô không ngừng xoa nắn, da thịt nhẵn nhụi, mềm mượt khiến hắn ta dần mất khống chế.
Hai gã kia vẫn còn đứng canh giữ bên cạnh. Phó Lưu Âm hoảng hốt núp vào turớc ngực người đàn ông: "Khoan... Bảo bọn họ đi ra trước đi, tôi không muốn bị nhiều người nhìn thấy như vậy."
Mục Thành Quân vung tay lên: "Các người lui ra ngoài đi."
"Dạ."
Phó Lưu Âm nhìn theo bóng lưng hai người kia đi tới cửa. Mục Thành Quân bấm một cái vào hông cô, hắn ở rất gần, rất gần cô. Lúc này chỉ hận không thể ép cô nhập lại thành một.
Cô càng khóc lớn hơn thì hắn càng hưng phấn.
Cô càng sợ hãi thì hắn càng vui vẻ.
Phó Lưu Âm đã nhìn ra chỉ có cô như vậy thì Mục Thành Quân mới có thể mất khống chế, bởi vì cô cũng không thể xác định hắn ta có bệnh thật hay không.
Mục Thành Quân cởi bỏ áo khoác. Hai gã kia vừa nói vừa cười quay lưng lại.
Phó Lưu Âm lắc đầu: "Đừng, tôi sợ..."
Hai gã kia cười càng lúc càng lớn. Mục Thành Quân áp sát lại, Phó Lưu Âm vội lấy hai tay chống turớc người hắn ta. Trong mắt cô lộ ra sự sợ hãi, khóe mắt thấp thoáng giọt lệ. Thế nhưng chỉ một giây sau, cô đột nhiên nắm chặt lấy thân áo người đàn ông, hung hăng nhào lên trước người hắn ta.
Gã bảo vệ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng thét thê lương truyền tới: "Á —— "
Hai tên cùng quay đầu lại, thấy Mục Thành Quân khom người, quỳ một gối trên mặt đất. Phó Lưu Âm vừa định cong chân bỏ chạy, nhưng vừa nhìn thấy hai người kia, cô liền từ bỏ ý định.
Vừa rồi cô như biến thành một người khác vậy. Cô nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên rồi mặc vào. Hai tay cô đặt xuôi bên người, siết chặt tay lại.
Mục Thành Quân không ngừng rên rỉ, dường như là đang đau đớn tột cùng. Một gã thấy vậy liền vung tay lên quát: "Muốn chết!"
"Đừng... Dừng tay!" Mục Thành Quân vừa ngẩng đầu vừa giơ bàn tay lên, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn dọc theo hai bên gò má hắn. Sắc mặt hắn ta tái nhợt như tờ giấy trắng.
"Đưa tôi vào bệnh viện trước, dù sao cô ta cũng không trốn thoát. Trở về rồi tính sổ sau!"
"Dạ."
Một gã đàn ông khom lưng muốn đỡ hắn dậy. Thế nhưng Mục Thành Quân không thể động đậy được. Phó Lưu Âm lạnh lùng nhìn. Cô cũng không nghĩ tới chính mình lại có sức lực lớn như vậy, bất quá lúc đó cô đã nghĩ phải cố gắng dùng hết sức bình sinh, không khiến cho Mục Thành Quân tàn phế thì cô chịu được!
Mục Thành Quân chật vật đứng dậy, được hai người đưa ra ngoài. Bọn họ khóa cửa lại. Biết là Phó Lưu Âm trốn không thoát nhưng vẫn dặn dò người ở lại canh chừng cẩn thận.
---
Bệnh viện.
Ông bà Mục nghe tin thì sốt ruột chạy tới. Lăng Thời Ngâm cũng đến. Người nhà họ Mục lo lắng đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
Quản gia Tào đã thông báo sự việc cho Mục Kính Sâm, thế nhưng anh ta tới tương đối trễ. Lúc Mục Kính Sâm đến, thấy Lăng Thời Ngâm đang có vẻ rất khẩn trương. Cô ta không ngừng đi tới đi lui.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Thành Quân không thể xảy ra chuyện được. Cũng không biết rốt cuộc là như thế nào."
Sắc mặt của ông Mục vô cùng nghiêm nghị: "Thời Ngâm, ngồi xuống đi, chờ bác sĩ ra rồi hãy hỏi."
Lăng Thời Ngâm đâu thể ngồi yên một chỗ chờ đợi. Cô ta đi tới trước mặt hai người bảo vệ kia: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói!"
"Mục tiên sinh muốn bắt Phó Kinh Sênh nhận tội nên đã sai chúng tôi đi bắt em gái của Phó Kinh Sênh về."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, trong lòng liền mềm nhũn. Hóa ra Mục Thành Quân bị thương cũng là vì chuyện này.
"Vậy tại sao anh ấy lại bị thương như vậy?"
Hai gã bảo vệ đưa mắt nhìn nhau. Mục Thành Quân không nói lời nào, thân thể cao lớn đứa tựa trên vách tường, trừng mắt nhìn hai gã kia.
"Cô gái kia có chút công phu, lúc đầu giả bộ yếu đuối, chúng tôi ai cũng không đề phòng. Không ngờ cô ta đột nhiên đánh lén Mục tiên sinh."
"Thực sự là muốn chết mà!" Lăng Thời Ngâm tức giận đến nghiến chặt răng.
"Hiện giờ cô ta đang ở đâu?"
"Đã bị nhốt lại rồi."
Đang nói chuyện, cửa phòng cấp cứu được mở ra. Bác sĩ từ bên trong đi ra, ông Mục vội bước nhanh về phía trước: "Lão Trương, Thành Quân không sao chứ?"
"Ai dà, sao lại không cẩn thận như vậy?" Đối phương tháo hẩu trang xuống.
"Bệnh cũ tái phát."
Sắc mặt ông Mục trở nên cực kì khó coi, không thể giấu nổi lo lắng: "Vậy có nghiêm trọng không?"
"Tôi chính là sợ ông ở ngoài đợi lâu càng thêm sốt ruột nên mới ra trước để nói với ông một tiếng. Hiện tại nhất định là cậu ta phải chịu rất nhiều đau đớn. Nhưng tôi đã kiểm tra cẩn thận, cũng không có gì quá nghiêm trọng, ông đừng có gấp."
"Cảm ơn ông, thực sự là khổ cực cho ông rồi."
Bác sĩ lại kéo khẩu trang lên, xoay người trở vào phòng cấp cứu.
Hai tay Mục Kính Sâm ôm trước ngực, ngón tay trỏ gõ nhẹ vài cái trên cánh tay.
Bệnh cũ tái phát?
Cô gái kia cũng quá lợi hại, một phát liền có thể tống Lão Đại vào bệnh viện rồi.
Ông Mục ngồi xuống trở lại: "Thời Ngâm, đừng có gấp, Thành Quân bị vết thương cũ ở chân tái phát thôi. Không có gì đáng ngại."
Mục Kính Sâm nghe vậy, thiếu chút nữa phá lên cười.
Vết thương cũ ở chân tái phát sao? Chân giữa à?
Anh ta liếc nhìn hai gã bảo vệ: "Các người qua đây."
Bọn họ đều là người do anh huấn luyện mà thành nên rất nghe lời của anh. Mấy người đàn ông cùng đi tới một đầu hành lang khác. Mục Kính Sâm hỏi thẳng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hai người không dám qua mặt anh, kể hết toàn bộ sự thật.
Mục Kính Sâm nhíu chặt lông mày: "Vậy đoạn băng ghi hình đó thế nào rồi?"
"Đã quay xong."
"Sau khi anh tôi khỏe lại, cô bé kia còn có đường sống sao?"
Một tên nói rằng: "Cô ta làm Mục tiên sinh bị thương, đáng bị trừng phạt."
Mục Kính Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn ta: "Nếu như cô bé này là em gái của anh thì sao?"
Người kia hỏi ngược lại, á khẩu không trả lời được.
Mục Kính Sâm đứng thẳng dậy: "Người đang nhốt ở đâu? Đi, dẫn tôi tới đó nhìn xem."
"Vâng."
Lúc chiếc xe vừa tới nơi, Mục Kính Sâm dẫn đầu đi xuống. Bảo vệ đứng turớc cửa vừa thấy anh liền cung kính cúi chào: "Thiếu tá Mục!"
"Người đang bên trong?"
"Vâng."
"Mở cửa."
"Nhưng Mục tiên sinh đã dặn ai cũng không thể đi vào."
Mục Kính Sâm hơi nheo mắt lại, không giận mà uy: "Lặp lại lần nữa?"
Một người khác thấy thế vội vàng nói: "Thiếu tá Mục là em trai của Mục tiên sinh, đương nhiên không tính."
"Nếu vậy còn không mở cửa?"
Gã bảo nghe vậy, lấy chìa khóa ra: "Thiếu tá Mục, Mục tiên sinh thế nào rồi?"
"Rất nặng, vì vậy tôi mới tới đây xem thử một chút, đến tột cùng là ai khiến anh ấy bị thương."
Phó Lưu Âm đã sớm nghe được động tĩnh bên ngoài. Lúc này cô đang đứng sát cửa, hai tay giơ một chiếc bình gốm lên cao, không dám thở mạnh. Người sắp tiến vào chắc chắn cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Ván cửa truyền đến tiếng răng rắc, Phó Lưu Âm vểnh tai lên nghe hết sức chăm chú.
Cánh cửa vừa mở ra, Mục Kính Sâm vẫn chưa bước vào. Mặc dù vách phòng làm bằng thủy tinh nhưng người ở bên ngoài không thể nhìnt hấy tình hình bên trong.
Anh nhấc chân lên, một chân vừa bước vào trong thì liền cảm giác được bên trong có gì đó không ổn. Anh có tính cảnh giác cực kì cao, vội vàng nghiêng người sang một bên.
Phó Lưu Âm nhào vào một khoảng không. Mục Kính Sâm nhanh tay chộp lấy bả vai cô, một tay kia tóm được cổ tay cô. Chiếc bình gốm trong tay cô liền rơi xuống đất vỡ toang.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Nửa người trên của Phó Lưu Âm bị anh đè xuống, hoàn toàn không thể cử động được. Cô chỉ có thể quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt này giống như ánh mắt của một chú báo.
Mục Kính Sâm vừa nhìn rõ mặt cô, trong mắt liền lóe lên: "Là cô!"
Phó Lưu Âm giãy dụa vài cái, tránh không thoát: "Buông tay ra."
"Thế nào, không nhận ra tôi rồi sao?"
Phó Lưu Âm nghe thấy giọng nói kia, cẩn thận quay lại nhìn Mục Kính Sâm. Trong mắt cô dấy lên một loại cảm xúc phức tạp. Thế nhưng cô lại dứt khoát nói rằng: "Anh là ai? Tôi không biết anh! Mau thả tôi ra."
Mục Kính Sâm vừa nghe thế quả thực liền rất muốn xé xác cô ngay tại chỗ này.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế sô pha, không khí trong phòng cực kì yên tĩnh. Cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô xoa hai tay vào nhau. Bên phía cảnh sát kia vẫn không có tin tức gì, mà cũng không thể liên lạc được với Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm đột nhiên đứng lên. Cô vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra. Bảo vệ và tài xế cũng không ai biết Tưởng Viễn Chu đã đi đâu nhưng cũng không có nghĩa là anh đã tắt điện thoại di động, đúng không?
Vừa rồi là Hứa Tình Thâm trong lúc gấp gáp đã không nghĩ tới. Ngón tay cô nhanh chóng ấn tám chữ số, sau đó ngồi trở lại xuống ghế sô pha. Cô không có chút nào do dự, đưa điện thoại di động lên áp vào tai.
Đầu bên kia truyền đến tiếng đổ chuông. Hứa Tình Thâm thở phào một hơi, thật tốt quá, ít nhất thì Tưởng Viễn Chu cũng không tắt máy.
Chỉ một lát sau, đầu bên kia đã được kết nối, truyền đến một giọng nam: "A lô."
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu