There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 191 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 557 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 191
uộc gặp gia đình
Trong lòng Mục Sơ Hàn vụt qua chút thất vọng.
Trong khoảng thời gian này, khi họ cùng ở bệnh viện, nói chuyện trời đất, nhìn như rất ăn ý nhưng anh chưa từng đề cập với cô về thân thế của mình.
Trông thấy vẻ mặt đó, Cố Bảo Bảo liền đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy, vỗ lên tay cô ấy, nói khẽ: "Đừng suy nghĩ nhiều. Có một số người không quen nhắc tới chuyện trước kia của bản thân."
Đặc biệt là chuyện trong nhà, ban đầu Mục Tư Viễn cũng rất ít khi nhắc tới với cô.
Mục Sơ Hàn cười nhẹ, tỏ vẻ mình không để ý.
Cô ấy quay lại tiếp tục nói với Mục Phong Minh: "Bố, hạng mục này anh đã hao hết tâm tư mới giành được, mặc dù con không thể làm được gì nhưng chuyện thuộc về trách nhiệm thì con sẽ làm thật tốt!"
Cô ấy có thể nghĩ như vậy, Mục Phong Minh tất nhiên rất vui mừng, nhưng mà: "Chuyện công việc vẫn nên chờ cho chân con khỏi đã rồi nói, công ty không chỉ có mỗi mình con."
Đây xem như là mệnh lệnh cuối cùng!
Nói xong, ông dặn Cố Bảo Bảo sớm đưa lũ trẻ tới đây.
Mỗi tuần cô và Mục Tư Viễn nhiều nhất là về đây được một lần, hôm nay có thể gặp cháu trai cháu gái, cũng coi là "khen thưởng" ngoài định mức, ông đương nhiên vô cùng vui vẻ.
"Bố ấy à, yêu thương Hoan Hoan Nhạc Nhạc, Hi Nhi còn hơn cả bản thân."
Đợi Mục Phong Minh đã đi rồi, Mục Sơ Hàn không khỏi cảm thán một câu.
Cô ở nhà họ Mục, cực kỳ có quyền lên tiếng.
"Chị dâu, chị cũng không biết đâu. Mỗi khi đến Chủ nhật anh chị tới, bố đều dậy rất sớm, còn phải xem một lượt thực đơn cho hôm đó, chỉ sợ các cháu ăn không ngon."
"Em cười ông ấy bảo rằng anh trai có dùng hết cả mạng sống cũng sẽ không để chúng chịu ủy khuất chút nào, bố còn lườm em, nói em chưa làm bề trên nên không hiểu được ông ấy."
Cố Bảo Bảo cười chua sót nặng trĩu.
Bố ngày một già đi, tâm nguyện lớn nhất không phải con cháu đoàn viên hay sao?
Nhưng mà, khúc mắc trong lòng Tư Viễn, không biết khi nào mới có thể tháo bỏ.
"Chị dâu!"
Mục Sơ Hàn bỗng nắm tay cô: "Chị có thể đồng ý với em một chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
Khuôn mặt cô trở nên trịnh trọng, "Chị dâu, em dù sao cũng là con gái, sau này không biết sẽ gả đi đâu, bố mẹ phải nhờ chị chăm sóc nhiều hơn."
Lời này thật làm người ta kinh ngạc, "Đừng vội nói như vậy, Sơ Hàn."
Cố Bảo Bảo vội đáp lại: "Chăm sóc bố mẹ là bổn phận của chị, vả lại, bây giờ dù đi đâu, quay về không phải tiện hơn trước rồi sao?"
Nghe vậy, Mục Sơ Hàn cười cười, không nói gì nữa.
***
Xế chiều, Cố Bảo Bảo đưa ba đứa bé tới, cả nhà liền náo nhiệt lên.
Vừa vào cửa, Nhạc Nhạc đã lao đến trước mặt Mục Phong Minh: "Ông nội, ông nội, cô giáo cho con diễn kịch, con còn đóng vai nam chính đó!"
"Úi chà!"
Mục Phong Minh vui vẻ vô cùng, ngồi xuống sofa với các cháu, kiên nhẫn hỏi: "Nam chính gì vậy?"
"Chính là vai nam chính đó ông!"
Nhạc Nhạc sao ngồi yên được?
Nói hai ba câu lại nhảy lên, làm tư thế giơ súng: "Cô giáo cho con làm Sherlock Holmes, 'pằng' một cái bắn chết tội phạm."
Mục Phong Minh cười rộ lên, "Nhạc Nhạc, Sherlock Holmes cầm súng bắn à?"
Hoan Hoan ngồi một bên thật sự không nghe nổi nữa, cất cao giọng nói: "Nhạc Nhạc, em là Sherlock Holmes giả, anh mới là thật!"
Cậu kéo lấy bàn tay to của ông, "Ông nội, vở kịch này tên là Sherlock Holmes Thật Giả, cô giáo cho con diễn vai thật, Nhạc Nhạc diễn vai giả!"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc le lưỡi: "Được rồi, anh nói đúng! Nhưng em bắn người cũng không sai mà!"
Cậu lại giơ tay lên, nhắm vào mục tiêu, làm động tác bắn súng về phía Hi Nhi.
"Oa!"
Hi Nhi sợ quá khóc thét, trốn sang mẹ, vừa khóc vừa kể lể: "Mẹ, anh Nhạc muốn giết con!"
Lời này nghe thế nào cũng thật kỳ quặc, nhất là từ miệng một cô bé con nói ra.
Mục Sơ Hàn không nhịn được cười ồ.
Cố Bảo Bảo vừa bực mình vừa buồn cười, ôm lấy Hi Nhi dỗ dành: "Không đâu, anh Nhạc đang đùa với con thôi!"
Cô nhăn mặt lại khiển trách con trai: "Nhạc Nhạc, con bắt nạt em là mẹ giận đấy!"
Nhạc Nhạc làm mặt quỷ với cô, lại bóp mũi quay sang Hi Nhi: "Hi Nhi nhát gan, Hi Nhi nhát gan."
Tuy nói vậy, cậu vẫn dịch đến bên cạnh Hi Nhi, chìa tay ra cho cô bé xem: "Em xem này, anh đâu có súng? Đều là giả thôi, không giết em được."
"Có thật không?"
Hi Nhi bán tín bán nghi ngó vào.
"Thật, thật!"
Bé bảo đảm với em, lại cúi đầu hôn chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của em: "Tiểu Hi Nhi của anh đáng yêu thế này, anh Nhạc không nỡ giết em đâu!"
"Thật chứ?"
Nghe được lời khen, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đau lòng sợ hãi liền ngượng ngùng đỏ lên.
"Thật đấy!"
Có được sự bảo đảm của anh trai, trên khuôn mặt còn vương nước mắt lập tức xuất hiện nụ cười.
"Cái thằng này!"
Cố Bảo Bảo xoa đầu Nhạc Nhạc, tính cách khác khá nhiều so với Hoan Hoan.
Đột nhiên, cô lại nhớ ra gì đó, nhìn Hoan Hoan: "Hoan Hoan, mấy hôm nay ở trường con có gặp Hinh Nhi không?"
Hoan Hoan ngẩng lên định trả lời, Nhạc Nhạc đã giành nói trước: "Có ạ, ngày nào con cũng gặp em ấy."
Cậu vừa mở miệng liền nói không ngừng: "Buổi trưa chúng con ăn cơm cùng nhau ở nhà ăn, mỗi lần em ấy chỉ ăn có xíu cơm, lại còn rất kén chọn, ngay cả đùi gà cũng không ăn!"
Nhớ tới đùi gà thơm ngon, Nhạc Nhạc không nhịn được chép miệng, ngược lại hỏi Mục Phong Minh: "Ông nội, hôm nay có đùi gà không ạ?"
Cái thằng này!
Mục Phong Minh dở khóc dở cười: "Có chứ, ông
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Nguyệt Ảnh Đăng