People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 188: Ngọt Ngào
ơ Ngũ nhìn Tôn Nhạc cúi đầu vẻ mặt ngượng ngùng, mê hoặc nói:“Tôn Nhạc, được nắm tay nàng, ta thực sự rất vui, chẳng lẽ nàng không vui sao? Tại sao lại muốn tránh ra?”
Mặt Tôn Nhạc đỏ tới gáy.
Cơ Ngũ hoàn toàn không hiểu, trên thực tế, không chỉ là hắn, tuyệt đại đa số mọi người ở thời đại này đều không hiểu được loại rụt rè này của Tôn Nhạc.
Trong lòng bọn hắn, nếu như muốn làm cái gì, vậy trực tiếp đi làm là được. Nam nữ quý tộc kết giao còn cân nhắc, còn có chỗ bận tâm,chứ nam nữ dân gian một khi vừa mắt, liền trực tiếp ngủ chung.
Mặt Cơ Ngũ cũng ửng hồng, hắn nắm tay nhỏ bé mềm nhũn của Tôn Nhạc, nhẹ nhàng nhéo vài cái, cảm giác được xúc cảm trắng mịn kia, không khỏi càng thêm vui thích.
Hắn giữ tay nhỏ bé của Tôn Nhạc ở trong lòng bàn tay, lăn qua lộn lại sờ a xoa a, cư nhiên càng chơi đùa càng mê mẩn. Lúc này mặt Tôn Nhạc đã đỏ muốn nhỏ ra máu.
Nàng giãy vài lần cũng giãykhông ra, thấp giọng kêu lên: “Cơ Lương, buông!” Cơ Ngũ nghe vậy ngẩn ra, Tôn Nhạc vội vàng chộp lấy cơ hội rút tay về, thân mình nhỏ bé, cực kỳ nhanh xông qua bên cạnh hắn, nhảy đến trong đình.
Tôn Nhạc thở hào hển đứng trong đình, lúc này, hai gò má của nàng nóng phừng phừng, trái tim nhảy đến cổ họng.
Nàng lén lút ngước mắt liếc về phía Cơ Ngũ, vừa nhìn, đối diện với hắn hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, không khỏi tức giận dậm chân, oán hận cắn môi nói: ” Tiểu tử này còn sững sờ cái gì!”
Mới nói ra, nàng đã cảm thấy không ổn. Tôn Nhạc vội vàng xoạt một tiếng quay đầu đi.
Nàng nhìn xuống hồ nước trong suốt, bất tri bất giác cảm giác xấu hổ dần tan, lại sinh phiền muộn. Cắn môi dưới, Tôn Nhạc thầm suy nghĩ: lúc này ta cùng Nhược nhi thật sự đã rất xa lạ rồi.
Nghĩ đến đây một loại cô đơn vô biên vô hạn đánh úp về hướng nàng. Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn chân trời, vẫn không nhúc nhích.
Cơ Ngũ đi đến bên người nàng. Hắn nghiêng đầu nhìn Tôn Nhạc, thấy nàng rầu rĩ không vui, không khỏi thở dài một tiếng. Hắn kéo tay Tôn Nhạc qua, thấp giọng hỏi: “Nàng lại vì Sở Vương mà phiền não rồi sao?”
Trong giọng nói của hắn có sự thẫn thờ mất mát mà chính hắn cũng không phát hiện.
Tôn Nhạc phục hồi tinh thần lại nhìn về phía hắn. Nàng ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ lấp lánh hào quang trước mặt này.
Trong đôi mắt sáng trong suốt như nước hồ thu của hắn, phản chiếu khuôn mặt của nàng. Tôn Nhạc nhìn khuôn mặt vừa thấy liền khiến tim nàng đập nhanh hơn này, thầm suy nghĩ: Tôn Nhạc người trước mặt này có thể quý trọng ngươi, có thể yêu thương ngươi phải không? Hắn không phải là người mà đêm khuya tỉnh mộng ngươi luôn nghĩ đến, chưa bao giờ quên sao? Một người ngươi chỉ dám vụng trộm nhìn, vụng trộm tương tư đang đứng ở trước mặt ngươi, ôn nhu nhìn ngươi, chỉ cần được nắm tay ngươi liền cảm thấy thỏa mãn.
Bất tri bất giác, Tôn Nhạc chậm rãi vươn tay, xoa mặt Cơ Ngũ. Ngón tay trắng noãn của nàng xẹt qua lông mày thanh tú, hai mắt giống như nước hồ thu, lông mi thật dài, lại chậm rãi xẹt qua cái mũi tuấn tú, môi mỏng đỏ hồng của hắn.
Bất tri bất giác, ngón tay Tôn Nhạc dừng trên cặp môi mỏng của hắn. Sau đó, mũi chân nàng nhón lên nhẹ nhàng mà đem cái miệng nhỏ nhắn của mình áp lên môi hắn!
Trong nháy mắt bốn phiến môi áp vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc liền đỏ lên: trời ạ, mình đang làm gì vậy?
Cơ Ngũ cũng mở to mắt, ngốc vù vù nhìn Tôn Nhạc.
Môi vừa in vào nhau, Tôn Nhạc liền đỏ mặt, vội vàng đứng xuống. Thân mình nàng vừa chuyển, liền muốn chuồn đi.
Nàng vừa mới động, bên hông liền căng thẳng.
Cơ Ngũ gắt gao khóa eo của nàng, gắt gao ôm nàng lại. Hắn cúi đầu nhìn Tôn Nhạc, hô hấp ấm áp, có điểm loạn nhào vào cần cổ Tôn Nhạc. Hắn than thở nói: “Ta, ta còn muốn......”
Tôn Nhạc xấu hổ đến không thể chịu nổi, nàng đem mặt chôn đến trước ngực, buồn buồn nói: ” Vừa rồi tôi bị váng đầu.”
Đầu Cơ Ngũ thấp xuống, môi mỏng chạm lên sườn cổ của nàng, hô hấp ấm áp nhào vào trên người nàng, làm cho toàn thân Tôn Nhạc run rẩy. Hắn dán lên da thịt tản ra mùi thơm ngát của nữ nhi, thì thào, có điểm vui mừng trả lời: “Hóa ra nàng cũng váng đầu giống ta, nhiều khi ta rất muốn mút lấy miệng của nàng.”
Hắn thập phần thành thực nói ra sự xúc động trong lòng mình, sau đó lại vui sướng thêm một câu, “Tôn Nhạc, về sau nếu nàng váng đầu liền váng đầu, cắn ta cũng được. Ta cũng vậy, muốn cắn liền cắn nàng, nàng đừng tức giận được không?”
Lần này, Tôn Nhạc thật sự xấu hổ đến không ngóc đầu lên được. Cơ Ngũ dỡ bỏ lớp ngụy trang trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứ như một đứa trẻ, hắn có biết hắn đang nói cái gì hay không?
Lòng của nàng đập bình bịch không ngừng, trong đầu lại choáng váng vừa loạn lại vui mừng.
Lúc này, mũi, môi của Cơ Ngũ còn đang cọ lung tung ở cần cổ của nàng. Kiểu thân mật không có kiểu cách gì của hắn, lại làm cho Tôn Nhạc tê dại đến tận đầu gối, chân mềm nhũn, đúng là không có nửa điểm khí lực xụi lơ trong lòng hắn.
Cơ Ngũ gắt gao ôm nàng, thân mình hơi dựa vào trong trụ đình. Hắn cúi đầu, cả khuôn mặt đều chôn ở cổ của nàng, hô hấp thật sâu hít vào từng trận hương nữ nhi, nhẹ nhàng mà cắn cắn da thịt trắng mịn, hô hấp dồn dập.
Nhìn hai người dính thành một khối trong đình lâu, A Phúc trừng mắt, thở dài nói: “Dính thành một khối rồi? Rốt cụôc công tử cũng chịu lớn lên, biết chuyện nam nữ rồi!”
Trần Lập lúc có lúc không dùng lòng bàn tay vuốt mặt kiếm, nghe vậy cười nói: “Đúng là rất thuận lợi.”
Cơ Ngũ lưu lại một lại một cái dấu hôn phấn hồng ở trên da thịt tuyết trắng. Nhưng mà, hắn càng hôn càng cảm thấy cả người khó chịu, giống như là càng khát vọng cái gì đó. Môi của hắn đưa đến bên tai Tôn Nhạc, cúi đầu cắn môi nói: “Tôn Nhạc, ta thật là khó chịu, ta cảm thấy rất căng cứng.“(Myu: Căng cái gì hửm?? )
Mấy chữ này vừa truyền vào trong tai Tôn Nhạc, nàng rốt cụôc rùng mình một cái thanh tỉnh lại. Vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, Tôn Nhạc xoay người liền nghiêng ngả lảo đảo lao ra phía ngoài. Cơ Ngũ còn chưa phục hồi tinh thần lại, nàng đã xông đi mất không thấy đâu nữa.
Cơ Ngũ đỏ mặt, nhìn theo phương hướng Tôn Nhạc rời đi, lại nhìn xuống hạ thân của mình, liền nhấc chân đuổi theo.
A Phúc thấy thế, vội vàng chạy đến, cười hớ hớ nói: “Ha ha, công tử, làm rất tốt.”
Cơ Ngũ buồn buồn nói: “Chọc Tôn Nhạc tức đến chạy mất, làm sao lại tốt được?”
A Phúc cười híp mắt nói: ” Đó là nàng thẹn thùng!”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
Trần Lập đứng cạnh hai người nín cười nói: “A Phúc nói không sai, Ngũ công tử, theo ta thấy người phải rèn sắt khi còn nóng. Không bằng tối hôm nay đến phòng nàng ngủ chung đi.”
Cơ Ngũ nghe vậy dừng cước bộ lại, nghiêng đầu; suy nghĩ một lát, cư nhiên lại gật gật đầu.
Tôn Nhạc thật sự là xấu hổ muốn chết, nàng không đầu không đuôi chạy như điên một trận. Thẳng đến khi thấy mình sắp đánh lên người nào đó mới thắng gấp.
Nàng vừa đứng vững thì một giọng nói trong sáng mà có chút không vui truyền đến, “Xem ra Tôn Nhạc cô nương đã có sự lựa chọn.” Là giọng nói của Doanh Thập Tam.
Doanh Thập Tam hai tay ôm ngực, gắt gao nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, ánh mắt hơi lạnh cười nói: “Thúc tử danh chấn thiên hạ, có mối nhân duyên lương xứng này, cũng là sự may mắn của cô nương. Ta thua dưới tay của hắn, cũng không uổng.”
Tôn Nhạc nghiêm mặt, thấp giọng trả lời: “Điện hạ nói quá lời, điện hạ là người chí dưới trời, người như Tôn Nhạc ta, điện hạ chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Làm gì phải nói đến chuyện thành bại?”
“Y!” Doanh Thập Tam tự tiếu phi tiếu, “Tôn Nhạc thật trấn tĩnh! Lúc tâm tình kích động vẫn có thể nói lời sắc như đao!”
Tôn Nhạc mím môi cười cười, cũng không nhiều lời với hắn, mỉm cười khẽ chào liền lướt qua đám người Doanh Thập Tam chạy đi.
Doanh Thập Tam nhìn bóng lưng Tôn Nhạc, thật lâu không nói gì.
Hiền sĩ mặt tròn bên cạnh hắn nói: “Điện hạ, có chuẩn bị rời đi không?”
Doanh Thập Tam buồn bã mất mát thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thông tuệ như thế, bộ dạng lại khả ái, thực là tương xứng! Đáng tiếc, đột nhiên nàng lại đồng ý Thúc tử.”
Tôn Nhạc vẫn chạy mãi, nàng lựa chọn một chỗ yên lặng ít người lui tới.
Chạy một hồi lâu, nàng mới đứng lại ở cái sân sau cùng trong hoa viên.
Nàng đưa tay ôm hai má đỏ rừng rực của mình, chỉ cảm thấy trái tim bang bang nhảy đến cổ họng. Hai mắt nàng sáng trong suốt nhìn hồ nước nhộn nhạo chằm chằm vừa vui vừa thẹn thùng.
Gió có chút mát mẻ, nhưng thổi tới trên người nàng đều nóng hôi hổi. Tôn Nhạc nhìn cái bóng của mình trong hồ nước, nhìn cặp mắt lấp lánh kinh người kia, nàng nghiêng đầu lẩm bẩm nói: “Nơi này, coi như đã được lấp đầy. Tôn Nhạc ngươi vui vẻ chứ.” Nàng nhẹ nhàng mà đặt tay trên ngực mình.
Đúng lúc này, vài tiếng cười nhẹ nhàng truyền vào trong tai của nàng.
Tôn Nhạc giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu, mới phát hiện phía trước không đến hai mươi thứơc, trên mấy cái ghế đá có năm sáu cô gái xinh đẹp đang ngồi. Những thiếu nữ này đều cắm trâm cài trên đầu, xiêm y có tu bổ, hiển nhiên đã đến đây từ lâu.
Nơi này có nhiều người như vậy, mình cư nhiên một chút cũng không phát hiện?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc đỏ lên, thân mình gập lại xông ra, như con thỏ nhảy ra thật xa.
Sau khi Tôn Nhạc chạy ra thật xa, mới nhớ ra những cô gái này là lễ vật trong đội ngũ Tề quốc. Nàng đường đường làm chủ, lại bị mấy cô gái đó khiến bản thân xấu hổ đến chạy trối chết.
Tôn Nhạc đi tới đi lui trong sân, qua chừng một canh giờ mới đi về. Lúc này, nàng đã âm thầm hạ quyết tâm: Cơ Ngũ thực sự là người mình luôn nhung nhớ, hắn bản tính thuần lương, lại rất có tâm ý với mình. Một khi đã vậy, nàng cần gì phải miên man suy nghĩ, chần chừ nữa?
Nhược nhi có một ngàn một vạn cái tốt, hắn cũng không thích hợp với mình. Nữ nhân bên cạnh hắn nhiều lắm, hơn nữa, hắn rất dã tâm ngang tàng, nếu cả đời có thể làm tỷ đệ tất nhiên là tốt nhất, nhưng vì chuyện mình ra tay với Trĩ cơ mà trở nên xa lạ, đó cũng là việc không còn cách nào khác.
Mình là người của hai thế giới, luôn cô tịch không chỗ nương tựa. Chưa từng nghiêm túc truy đuổi cái gì, cố gắng cái gì. Có lẽ lúc này, có thể thử đi bảo vệ một cái gì đó của riêng mình.
Mặc dù là người của hai thế giới, nhưng Tôn Nhạc vẫn có vài phần tự ti, nàng cảm giác hết thảy nhưng thứ tốt cũng sẽ không đến phiên nàng sở hữu. Hiện tại, rốt cụôc có người thật tình đối xử với nàng, thiệt tình coi trọng nàng. Có lẽ, đây là trời cao thương xót, nàng nhất định phải quý trọng.
Tôn Nhạc vừa xuất hiện ở trong sân, Cơ Ngũ liền vui mừng bước đi về phía nàng. Tôn Nhạc vừa nhìn thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, đứng đó hai tay xoắn vào nhau, tim đập như trống.
Nhưng mà, Cơ Ngũ cư nhiên cũng là như thế.
Sau khi hắn vui mừng chạy đến trước mặt Tôn Nhạc, chính là ngơ ngác nhìn nàng, ngây ngốc cười. Cười cười, mặt của hắn cũng đỏ lên, chỉ đứng nhìn Tôn Nhạc không nói chuyện.
Bộ dáng hai người này, làm ọi người chung quanh nhìn nhau, liên tục lắc đầu.
Cứ như thế qua thật lâu sau, Nghĩa Gỉai ho khan một tiếng, cắn môi nói: “Thực chịu không nổi nữa!”
Hắn bước đi đến trước mặt Tôn Nhạc, hai tay chắp lại, cao giọng nói: “Tôn Nhạc cô nương, Doanh Thập Tam điện hạ đã rời đi.”
Tôn Nhạc ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nghĩa Gỉai.
” Lúc rời đi hắn có nói: nếu như ngày sau cô nương đổi ý, tùy thời có thể đi tìm hắn. Đột nhiên hắn có việc gấp, không thể tự mình đến chào từ biệt cô nương.”
Nghĩa Gỉai nói một hơi tới đây, nghiêng mắt nhìn đến Cơ Ngũ còn đang nhìn chằm chằm Tôn Nhạc cười ngây ngô, không khỏi cất cao giọng, tức giận nói: “Thúc tử, Tôn Nhạc, bên ngoài nhiều người nhiều mắt, sao hai người không vào trong nhà mà nhìn cho đã?”
Xoạt một caí, mặt Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đồng thời đỏ quá gáy.
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp