Số lần đọc/download: 678 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:20 +0700
Chương 189: Chương 189
T
iêu Yên thổ huyết, đẩy đầu Thúy Trúc ra: “Hiện tại tiểu thư nhà ngươi muốn ngủ, ngươi tự chơi một mình đi.”
“Ồ…”
Sau khi Thúy Trúc rời đi, Tiêu Yên ở trên giường lăn qua lộn lại, làm gì có chút buồn ngủ nào.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến người kích động, nàng chỉnh Lâu Tâm Nguyệt được bàn tay vàng trong nguyên tác thảm như vậy.
Ai nha, Tiêu Yên sao có thể ác như vậy a, sao có thể để người ta xem như hồng mềm mà bóp được chứ.
Tiêu Yên được thể vênh mặt, tính cảnh giác mới rèn được lại bỏ quên, vì vậy phiền toái cũng bám theo.
Nàng làm sao có thể biết, có người ăn gan hùm mật gấu, dám xông vào hoàng cung, chạy tới cung Mai quý phi được hoàng đế sủng ái để cướp người.
Đợi đến lúc phát hiện ra có người đến gần, thì người ta đã đứng trước cửa phòng nàng.
Hô hấp nàng chậm lại, tinh thần lập tức giương cao.
Người đến có võ công, đi không tiếng động, nếu là nô tài ở Trường Xuân cung, hoặc ai đó đến tìm nàng, không thể nào cố gắng bước nhẹ như vậy, giống như sợ nàng phát hiện.
Cho nên nàng chắc chắn, mục đích người này không đơn giản, tất nhiên quan trọng là không muốn cho ai biết.
Nàng còn chưa kịp hô to – Có thích khách. Đôi mắt đã trợn lên ngã ngất đi.
Trước khi ngất, nàng nhìn ngoài cửa phòng, trong lỏng nảy lên mấy chữ.
“Khói mê, con mẹ nó chứ…”
Cửa phòng bị đẩy ra, một thân hắc ảnh giống như gió lao về phía giường Tiêu Yên.
…
Trong bóng đêm mịt mờ, trăng sáng giương cao, tiền điện nhóm tranh đoạt vị trí vương phi vẫn tiếp tục, vì lựa chọn cuối cung mà nỗ lực.
Hoàng thượng vẫn cố gắng ra vẻ “Không tệ không tệ, cho tất cả mọi người vẻ mặt thật tốt…”
Văn võ cả triều, còn có các vị khách đặc biệt tích cực phụ họa.
Không ai hay biết lúc này trong Trường Xuân cung có một bóng đen, như quỷ như mị, khiêng Tiêu Yên đang mê man, liên tục nhảy mấy cái rồi biến mất trong bóng đêm.
Cả một quá trình bắt cóc, không một ai phát hiện, thủ đoạn gọn gàng linh hoạt.
Bóng đen khiêng Tiêu Yên, hướng phương Bắc chạy như bay, cuối cùng nhảy vào một tòa đại trạch.
Trong phòng có một nam nhân đang vùi đầu vẽ tranh, vì cúi đầu nên không rõ tướng mạo, chỉ thấy cánh tay cầm bút, đã cực kì đẹp mắt.