Số lần đọc/download: 2694 / 27
Cập nhật: 2017-06-11 10:55:36 +0700
Chương 185 : Bạo Đan (2)
T
rong lịch sử không thiếu Thuật Luyện Sư đang trong quá trình luyện chế đem mình nổ chết, có thể nói là nhiều vô số kể. Vì lẽ đó Thuật Luyện Sư bình thường đều có thành tựu võ đạo, như vậy mới có thể ở dưới lần lượt nổ tung sống sót.
Sau khi Tôn Chính Tông thất thần, ánh mắt rơi vào trên người Lý Vân Tiêu cách đó không xa, trong mắt lộ ra thù hận nồng đậm. Tuy rằng hắn không biết là Lý Vân Tiêu giở trò, cho rằng là mình chưa có thể khống chế được, nhưng tâm tình của hắn nhất định phải có địa phương phát tiết, liền đem phiền muộn chuyển hóa thành cừu hận đối với Lý Vân Tiêu.
– Nhìn cái gì vậy? Ngu đần! Trước một bước luyện liền ghê gớm a? Lần này còn không phải cùng ta như thế, lại luyện từ đầu?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng châm biếm một hồi.
– Ngươi…
Tôn Chính Tông tức giận đến chòm râu run rẩy, sắc mặt tái xanh.
– Hai vị xin mời dành thời gian, chỉ còn không tới nửa nén hương.
Âm thanh của Nguyên Hạo truyền đến, Tôn Chính Tông chấn động, vội vàng kiểm lại vật liệu, bắt đầu lần thứ hai luyện chế.
Nguyên Hạo nhàn nhạt nhìn Lý Vân Tiêu một chút, lãnh đạm nói:
– Vân Tiêu đại sư, ngươi liền dự định nhìn từ đầu tới đuôi như vậy sao?
Trong giọng nói của hắn tất cả đều là vẻ châm chọc.
– A, ai nói.
Lý Vân Tiêu cười nhạt, nhẹ nhàng nói, đem hai cánh tay mở ra, bắt đầu trên dưới hoạt động lên.
– Khuất cánh tay, một, hai, ba, khà khà.
– Ép chân, một, hai, ba, khà khà.
– Xoay eo, một, hai, ba, khà khà.
– Hoạt động gân cốt, một, hai, ba, khà khà.
– Xoay trái, quẹo phải, khà khà.
…
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn hắn vận động, đây là một bộ vận động cường thân kiện thể đơn giản nhất, là binh sĩ vận động làm nóng người trước khi huấn luyện, hầu như mỗi một tên tướng sĩ Thiên Thủy quốc đều biết. Nhưng giờ khắc này bị hắn luyện lên, lại dị thường buồn cười, từng cái từng cái con ngươi muốn lồi ra.
Lý Thuần Dương đang muốn gầm lên vài tiếng, để hắn đừng mất mặt! Nhưng nghĩ lại hơi động, vẫn là ngậm miệng ở một bên lẳng lặng nhìn.
– Được rồi, vận động làm nóng người xong, bắt đầu luyện chế.
Lý Vân Tiêu đi tới một khối đất trống bên cạnh Tôn Chính Tông, tựa hồ đang suy tư điều gì, dùng ngón tay không ngừng gãi đầu. Ánh mắt của mọi người đều lạc ở trên người hắn, muốn nhìn một chút hắn đến cùng kết cuộc như thế nào.
Đột nhiên Trương Thanh Phàm động một cái, vội vã tiến lên nói:
– Vân Tiêu đại sư, xin mời dùng đan đỉnh của ta!
Hắn tiện tay vỗ một cái, một đại đỉnh thuần phác từ trong hư không rơi xuống, toàn thân hiện ra tử sa, chính là Tử Đỉnh cấp ba!
Trong lòng Tôn Chính Tông nhảy một cái, hơi sốt sắng lên. Tuy rằng trình độ Thuật Luyện Sư chủ yếu vẫn là dựa vào thực lực bản thân, nhưng tác dụng phụ trợ của ngoại vật cũng rất lớn. Chí ít Tử Đỉnh kia liền cao hơn thanh đỉnh của mình không ít đẳng cấp.
– Không cần, ngươi thu lại đi.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ Tử Đỉnh một cái, nhất thời kịch liệt thu nhỏ lại, bay trở về trong tay Trương Thanh Phàm. Trong mắt Trương Thanh Phàm lộ ra một tia ngạc nhiên, lập tức bình tĩnh lui trở lại. Nếu Lý Vân Tiêu không cần, hắn tự nhiên tin tưởng Lý Vân Tiêu khẳng định có đỉnh lô càng tốt hơn.
Tuy rằng Tử Đỉnh cấp ba đã là tồn tại mạnh nhất trong đồ vật cấp ba, nhưng hắn đối với Lý Vân Tiêu đã có một loại tâm ý sùng bái, đương nhiên sẽ không hoài nghi thực lực của đối phương.
Tâm của Tôn Chính Tông nhất thời rơi xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng dị thường kinh ngạc, tiểu tử này ngay cả cấp ba Tử Đỉnh cũng không muốn, lẽ nào hắn có đan đỉnh cấp bốn? Thiết, tuyệt đối không thể! Coi như là thật sự, cũng không có cách điều động.
Lý Vân Tiêu cười nói với Nguyên Hạo:
– Nguyên đại sư, cho ta mượn mười khối thượng phẩm nguyên thạch, tài sản của ta toàn ở trong tay ngươi a.
Nguyên Hạo hơi nhướng mày, thời điểm Lý Vân Tiêu từ chối Tử Đỉnh, hắn đã đối với thiếu niên này có một phán đoán khẳng định. Thiếu niên này chính là làm bừa, giả ngây giả dại, đợi lát nữa nhất định sẽ bày trò không chịu thua. Hừ, có mình làm trọng tài, hắn dựa vào cái gì chơi xấu?
– Cầm đi!
Nguyên Hạo tức giận, lạnh lùng ném ra mười viên thượng phẩm nguyên thạch, rơi vào trong tay Lý Vân Tiêu, một mặt lạnh lẽo nhìn hắn, cười gằn không ngớt.
Lý Vân Tiêu đem mười viên thượng phẩm nguyên thạch nắm ở trong tay, đột nhiên một luồng nguyên khí từ lòng bàn tay phun ra, đem mười khối nguyên thạch đánh nát bấy, nhất thời đầy trời đều là bụi đá phân tán ra.
Hắn dùng bàn tay hút một cái, giống như một đạo kinh hồng, những bột phấn kia toàn bộ hội tụ thành tuyến, theo cánh tay hắn múa, ở trên không trung bay lượn lên, như một dây vải màu trắng.
– Đây là?
Trong mắt Nguyên Hạo lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức tức giận nói:
– Chẳng lẽ đang đùa nghịch…
Thời điểm Nguyên Hạo vẫn chưa nói xong, đột nhiên con ngươi của Vương Thường chấn động, hai mắt trợn thật lớn, không thể tin tưởng nhìn động tác của Lý Vân Tiêu.
Chỉ thấy Lý Vân Tiêu bắt đầu vung vẩy bụi phấn, trên đất vẽ ra các loại đồ hình, những bụi đá kia toàn bộ rơi trên mặt đất, ngưng họa ra một đồ án trận pháp.
– Quả nhiên là…
Nội tâm Vương Thần nhấc lên cơn sóng thần, khiếp sợ không thôi nhìn tất cả những thứ này. Loại thủ pháp dùng nguyên thạch ngưng trận này, ân sư của hắn Dương Địch thường thường sẽ sử dụng. Hơn nữa thủ pháp động tác cùng thiếu niên trước mắt này hầu như là giống như đúc!
Không! Mang đến cho hắn một cảm giác, tựa hồ vẫn không có trôi chảy hào hiệp như thiếu niên trước mắt này. Làm sao có khả năng?
Ánh mắt của Nguyên Hạo cũng từ lạnh lùng biến thành nghi hoặc, lại biến thành nghiêm nghị. Tuy rằng hắn không biết phương pháp nguyên thạch ngưng trận, nhưng thời điểm hắn vẫn là Thuật Luyện Sư cấp hai, khi đó Dương Địch đại nhân mới vừa tiến vào Thuật Luyện Sư cấp năm, thời điểm giảng bài giải đáp nghi vấn, tại chỗ biểu thị qua loại thủ pháp này. Không nghĩ tới rất nhiều năm sau, dĩ nhiên ở trong tay một người thiếu niên tái hiện!
Chẳng lẽ thiếu niên này là đệ tử của Dương Địch đại nhân? Hắn ngờ vực liếc mắt nhìn Vương Thần ở bên cạnh, thấy trong mắt hắn cũng tràn đầy khiếp sợ cùng khó mà tin nổi, lúc này mới phủ định ý nghĩ này.
Trước kia Cổ Vinh cùng Lạc Vân Thường còn ở trong đại quân, thấy Lý Vân Tiêu muốn bắt đầu luyện chế. Hai người vội vàng chạy tới, yên tĩnh ngốc ở một bên lẳng lặng quan sát. Cổ Vinh càng là cả người hưng phấn, mỗi lần Lý Vân Tiêu luyện chế, hắn đều có thể thu được lợi ích khổng lồ, lần này dĩ nhiên là một loại thủ pháp hoàn toàn mới, càng kích động không thôi.
Nội tâm hắn hung hãn nói:
– Chờ xem đi, các ngươi đám ếch ngồi đáy giếng này, dám không đem Vân thiếu để vào trong mắt! Chờ sự kiện lần này đi qua, toàn bộ giới Thuật Luyện Sư của Hỏa Ô đế quốc, cũng sẽ theo đó rung động!
Lý Vân Tiêu làm tốt tất cả những thứ này xong, sắc mặt bắt đầu trở nên yên tĩnh. Loại dáng vẻ công tử bột bất kham kia đã hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là một loại điềm tĩnh tao nhã, nụ cười như vạn cổ bất biến, hiện lên ở trên khóe môi. Có loại bình tĩnh trầm ổn khi thiên địa đổ nát mà không biến sắc.