There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1424 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2104 / 8
Cập nhật: 2016-08-03 12:22:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145 : Phượng Huyết Khai Phong
ắc Vũ chân quân kinh kêu:
- Giữ vững!
Phượng hoàng liên tiếp bại lui, chớp mắt Độc Sư bốn bề nao núng, hỗn loạn.
Độc Sư sốt ruột nói:
- Khốn kiếp, khốn kiếp!
Bên kia, đoàn người Diêm Xuyên lộ vẻ vừa lòng.
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Meo!, đám xấu xa này sắp tiêu đời!
Đám lúc mọi người vui sướng nhìn Độc Sư phía đối diện bi kịch thì...
Vù vù!
Diêm Xuyên bỗng biến sắc mặt.
Diêm Xuyên hét to:
- Cẩn thận!
Ầm!
Thanh Long vỗ ra một chưởng va chạm với chưởng đánh tới.
Ầm!
Cuồng phong dấy lên, một chưởng chạm vào tách ra ngay. Ở trước mặt đoàn người Diêm Xuyên xuất hiện hai bóng dáng áo tím.
Mặc Vũ Hề biến sắc mặt nói:
- Tử Ôn, Tử Xuyên?
Hai người nói với Mặc Vũ Hề:
- Kính chào Vũ Hề thánh nữ
Nhưng trong giọng nói của hai người không có chút tôn kính.
Mặc Vũ Hề quát mắng:
- Các ngươi đến làm gì? Các ngươi muốn làm cái gì?
Tử Ôn lạnh lùng nói:
- Thánh nữ, đây là mệnh lệnh của Cổ Nguyệt thánh tử, ngày hôm nay chúng ta phải lấy mạng Diêm Xuyên!
Mặc Vũ Hề quát lạnh:
- Các ngươi dám!?
Tử Xuyên lạnh lùng nói:
- Thánh nữ, chúng ta biết ngươi vừa lên Hư cảnh, huynh đệ chúng ta thì đã ở Hư cảnh nhiều năm, ngươi không phải là đối thủ của chúng ta. Xin tránh ra, nếu thương tổn đến ngươi thì thật không tốt. Truyện "Tiên Quốc Đại Đế " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói:
- Bị thương ta? Các ngươi dám ra ra tay với ta?
Tử Xuyên lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, chúng ta là thị tòng của thánh tử, chỉ nghe theo lệnh thánh tử. Nếu thánh nữ vẫn cứ ngoan cố thì đừng trách chúng ta!
Mặc Vũ Hề quát lạnh:
- Các ngươi dám!?
Mặc Vũ Hề vung tay chộp một cây một gấp.
Tử Xuyên vung trường kiếm chém ra:
- Đắc tội!
Mặc Vũ Hề hét một tiếng, xông lên:
- Thanh Long, theo ta ngăn lại, những người khác nghe Diêm Xuyên điều khiển!
Ầm!
Cây quạt và trường kiếm lại va nhau, phút chốc dấy lên nhiều đất đá. Thanh Long đạp bước xông lên, chặn lại Tử Ôn.
Ầm!
Ầm!
Bốn Hư cảnh chiến đấu với nhau.
Phút chốc chiến đấu trong Diễn Sinh giới hỗn loạn thành mớ bòng bong. Xung quanh đều là cuồng phong, cát bay đá chạy, long phượng va chạm vào nhau.
- Meo!
Miêu Miêu kinh sợ núp trong ngực Diêm Xuyên.
Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ che chở Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn, mắt lóe tia lo âu.
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- Cổ Nguyệt sao? Hừ!
Tử Xuyên quát:
- Thánh nữ, ngươi không phải là đối thủ của ta, hãy tránh ra!
- Hừ!
Tất nhiên Mặc Vũ Hề sẽ không tránh ra, tay vung cây quạt, từng luồng sáng vàng bắn hướng Tử Xuyên.
Tử Xuyên hét:
- Đắc tội!
Keng keng!
trường kiếm bỗng rạch một vệt sáng lòn qua khe hở cây quạt đâm vào. Truyện "Tiên Quốc Đại Đế " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phập!
- A!
Mặc Vũ Hề bị tùng kích thụt lùi.
Mặc Vũ Hề ôm cánh tay, sắc mặt cực kỳ khó xem.
Máu nhỏ từ cánh tay lăn dài.
Diêm Xuyên giật mình kêu lên:
- Vũ Hề!
Mặc Vũ Hề ngoái đầu nhìn Diêm Xuyên, mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Ta không sao, ngươi mau đi đi!
Diêm Xuyên la lên:
- Không, Vũ Hề, nàng qua đây, để ta đến!
Ý Diêm Xuyên muốn nhờ vào tinh khí phân thân của Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta đã là Hư cảnh, Hư Thần ngưng thể, ngươi có thể mượn sức được không?
Diêm Xuyên sốt ruột nói:
- Phải thử một lần mới biết!
Mặc Vũ Hề la lên:
- Không cần, Bạch Long, các ngươi mang Diêm Xuyên đi đi!
Tử Xuyên cười lạnh nói:
- Đi? Nếu ngươi dám đi thì ta sẽ giết Mặc Vũ Hề!
Diêm Xuyên hét to:
- Ngươi dám!?
Tử Xuyên mắt lóe tia sáng lạnh nói:
- Vũ Hề thánh nữ, ta không muốn giết các ngươi, hiện tại tránh ra, nếu không thì ta sẽ không khách sáo!
Máu của Mặc Vũ Hề rớt xuống đất, không ai phát hiện khi giọt máu rơi xuống thì như bị mặt đất hấp thu.
Đang khi Mặc Vũ Hề sốt ruột thì bỗng....
Ầm!
Một cột sáng vàng phá đất bắn lên trời, đâm phá Diễn Sinh giới, xông thẳng chín tầng mây.
Tử Xuyên ngạc nhiên hỏi:
- Ánh sáng? Báu vật?
Bên kia, Thanh Long, Tử Ôn cũng ngừng chiến đấu.
Tử Ôn ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao là bây giờ? Sao lại vào lúc này?
Dù là Độc Sư, Hắc Vũ chân quân, Phụng Âm Dương cũng mờ mịt nhìn luồng sáng bắn ra từ mặt đất.
Ánh sáng phá tan Diễn Sinh giới, xông lên chín tầng mây.
Buổi tối đen như mực bởi vì ánh sáng bảy sắc này mà biến cực kỳ huyễn lệ.
Bất Tử thành, phủ thành chủ.
Một tu giả la lên:
- Thánh tử, báu vật xuất thế, báu vật xuất thế rồi!
Cổ Nguyệt thánh tử lao ra khỏi đại điện.
Dương Chí Cửu cũng vọt ra đại điện.
Bọn họ cùng nhìn phương xa tỏa ánh sáng bảy sắc rực rỡ.
Cổ Nguyệt thánh tử hưng phấn nói:
- Báu vật xuất thế? Đi, đi!
Dương Chí Cửu cũng hưng phấn nói:
- Là báu vật gì?
Ầm ầm!
Vô số tu giả Bất Tử thành bay lên trời, theo Cổ Nguyệt thánh tử dẫn dắt bay nhanh hướng ánh sáng tận trời.
Đoàn thể tu giả rầm rộ lao đi.
Chỗ Diễn Sinh giới trở thành tiêu điểm. Phái đông phương xa Diễn Sinh giới, trong một sơn cốc, có một bóng áo trắng khoanh chân ngồi.
Chính là tân Đao Ma từ biệt Diêm Xuyên mới không bao lâu, Hoàng.
Ánh sáng tận trời, Hoàng mở mắt ra, gió nhẹ thổi tóc ngắn. Hoàng đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh sáng phương xa.
Hoàng nhíu mày nói:
- Ánh sáng bảy sắc? Là Thiên Ngọc cung mở ra? Là ai? Sao lại biết dùng máu phượng hoàng khai phong?
Hoàng khẽ thở dài nói:
- Chỗ đó là nơi phượng hoàng dừng chân, không biết bao nhiêu năm rồi, hy vọng phượng hoàng quen biết còn đó, có lẽ sẽ biết được chuyện năm xưa.
Keng keng!
Hoàng rút thanh đồng trường đao cắm trên mặt đất, đạp bước vọt hướng ánh sáng tận trời.
Trong Diễn Sinh giới, mặt đất rung động.
Ánh sáng từ dưới đất bắn lên trời khiến chiến đấu ban đầu giờ không chút bắt mắt. Truyện "Tiên Quốc Đại Đế " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Grao ~ grao ~ grao!!!
Bỗng vang tiếng phượng hót, thanh âm không phải do Độc Sư mô phỏng mà sinh ra từ lòng đất.
Dưới đất có tiếng phượng hót?
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất bắn ra ánh sáng vàng vô tận, ánh vàng bay lên trời. Cương thi, khô lâu ban đầu đứng trên mặt đất bị ánh sáng vàng chiếu rọi tan thành tro bụi.
Ánh sáng vàng bắn ra phút chốc hóa thành từng ảo ảnh phượng hoàng. Từng con ảo ảnh phượng hoàng xuất hiện, ngàn vạn con, tăng ánh sáng Diễn Sinh giới lên gấp mấy lần.
Thật nhiều phượng hoàng xông vào người Mặc Vũ Hề, thật nhiều phượng hoàng vọt hướng Độc Sư.
Độc Sư hưng phấn hét to:
- Ý chí của phượng hoàng? Ý chí của phượng hoàng? Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta, ha ha ha ha!
Độc Sư bấm pháp quyết, vô số ý chí của phượng hoàng lao ra từ mặt đất bị Độc Sư khống chế, thật nhiều ý chí của phượng hoàng ngưng tụ thành hình dạng gã mô phỏng phượng hoàng.
- Grao!
Ngàn phượng cùng hót, hơn nữa số lượng không ngừng tăng lên, ngày càng niều. Tình hình ban đầu bị thiên long áp chế đã không còn, chớp mắt phượng long đối kháng nhau, có xu hướng nghịch chuyển tình thế, không ngừng ép hướng Phụng Âm Dương.
Phụng Âm Dương có chút buồn bực nói:
- Như thế nào?
...
Thật nhiều ý chí của phượng hoàng nhập vào cơ thể của Mặc Vũ Hề, số còn lại bị Độc Sư khống chế. Phụng Âm Dương điều khiển long tộc liên tiếp bại lui.
Trong Diễn Sinh giới cực kỳ hỗn loạn, mọi chuyện chưa kết thúc.
Chính giữa núi to suất đài của hai phong thủy sư mặt đất lăn lộn, trong tiếng nổ điếc tai, một tòa Ngọc sơn phá đất mà ra.
Quyển 2: Phượng Vũ Cửu Thiên
Tiên Quốc Đại Đế Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ Tiên Quốc Đại Đế