Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 182: Ra Tay Độc Ác
C
hỉ khoảng nửa phút sau bên trong phòng truyền đến nhưungx tiếng la hét, những tiếp quát tháo và nhưng âm thanh đổ vở. Nhưng chỉ khoảng mười giây sau là nhưng âm thanh hỗn tạp khó nghe này liền biến mất, sự yên tĩnh ngay lập tức được trả lại.
Vương Minh thấy vậy liền đá văng cánh cửa ra, nhìn vào trong phòng, bàn ghế mụch biểu diễn vỡ vụn, trên sàn đầu mảnh thủy tinh từ các chai bia, cốc rượu,… Trông căn phòng lúc này không khác gì một mớ rác hổ lốn cả. Mà nhìn sang góc phòng, Vương Minh thấy tên Lương Minh khuôn mặt trắng bệch cắt không ra giọt mọt, ánh mắt run sợ đang nhìn chằm chằm vào Phân thân, mọi sự tập trung của hắn lúc này đều đặt trên Phân thân nên khi Vương Minh đạp cửa xông vào thì hắn cũng không hề nhận ra.
Vương Minh vào phòng được một lúc thấy Lương Minh vẫn không chú ý đến hắn thì không khỏi ho khan hai tiếng
"E hèm…"
Lúc này Lương Minh mới liếc mắt nhìn về phía Vương Minh đang đứng ở cửa nhưng chỉ liếc mặt một chút thôi rồi ngay lập tức lại chú ý đến Phân thân.
Thấy tình cảnh này thì Vương Minh có chút tự tin, chẳng lẽ lực uy hiếp của bản thân hắn lại không bằng Phân thân sao. Vương Minh hừ một tiếng rồi thu phân thân lại. Phân thân lập tức biến thành những làn khói hắc ám rồi nhạp trở lại vào trong nội thể Vương Minh.
Chứng kiến một màn quỉ dị như thế này thì Lương Minh trợn tròn mắt, miệng há hốc, c ả người run lên từng cơn vì sợ hãi. Một lúc sau hắn mới nhìn Vương Minh, giọng run run hỏi
"Người… người là… là người… hay là… là quỉ"
"Mẹ kiếp. Tao đương nhiên người rồi. Mày xem tao có điểm nào giống ma quỉ không?"
Lương Minh im bặt không dám nói gì nhưng mà trong lòng hắn đã thầm coi Vương Minh không phải là người mà là ma quỉ tái thế tại nhân gian. Hắn hít một hơi nhưng tâm tình không thể triệt để bình tĩnh được, có lẽ cảnh tượng lúc nãy đã để lại một vết đen trong tâm thức của hắn. Giọng vẫn hơi có chút run run hắn hỏi Vương Minh
"Mày là ai, đến đây làm gì? Sao lại tấn công đàn em của ta"
"Đương nghiên là có chuyện chứ không tao đến đây làm chi"
Vương Minh cười cười rồi kéo một chiếc ghế nhựa ngồi xuống cách Lương Minh không xa. Vương Minh nói
"Mục đích tao đến đây chính là tìm mày"
"Tao?"
Lương Minh nghi hoặc hỏi
Vương Minh gật đàu nhưng không trả lời câu hỏi của Lương Minh mà hỏi ngược lại
"Mày tên là Lương Minh. Đám dàn em gọi là Minh ca phải không?"
"Phải"
Lương Minh gật đầu
"Đại ca của mày có phải là thằng oắt con Dịch Thế Hùng không?"
"Không sai. Đại ca tao là Dịch ca."
Nói đến đây hắn như nhớ ra một cây cọc cứu mạng, đột nhiên sự tự tin thường ngày trở lại tuy rằng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm nhưng giọng nói đã không còn run sợ mà có chút mùi vị đe dọa. Hắn nói
"Mày đã biết Dịch ca vậy cũng biết con quái vật Nhị bang chứ. Tao là người của Nhị bang, mày dám đánh tao chính là khiêu chiến với toàn bộ Nhị bang, khiêu chiến với Dịch ca"
Vương Minh thấy tên này đe dọa lại mình thì cảm thấy buồn cười, hắn cười cười không thèm để lời tên Lương Minh nói với tai.
"Nhưng mà tao nghĩ ngược lại. Có lẽ Nhị bang sẽ không vì một con chó ghể như mày mà đắc tội với tao đâu"
Lương Minh sững sờ không ngờ đối phương lại nói nhưu vậy. Nói đùa chứa, Nhị bang là gì. Đây là bang phái lớn nhất thành phố Đông Doanh này, cực kì có danh tiếng trong giới hắc đạo miền nàm, kẻ để cho Nhị bang phải nể mặt cực kì hiếm, mà lại là một tên thanh niên cực kì không thể, trừ phi bối cảnh sau lưng của người thanh niên này phải là loại cực kì cứng rắn. Lại nhìn thấy vẻ tự tin của Vương Minh thì Lương Min hcàng nghĩ càng thấy đúng, chắc chắn tên thanh niên này là loại có bối cảnh khủng bố chứ không làm sao dám một mình chống lại cả con quái vật Nhị bang chứ. Vì vậy giọng hắn thu lại, có chút gì đó nịnh nọt hỏi
"Đại ca không biết…"
"Trước hết tao không phải đại ca của mày"
Vương Minh khoát tay chặt đứt lời nói của Lương Minh rồi nói
"Tao chỉ muốn mày dẫn tao đến chỗ của thằng ôn Dịch Thế Hùng"
Bình thường Vương Minh cũng hay thấy tên Dịch Thế Hùng lảng vảng trong sân trường và canteen nhưung mà nơi đó là trường học muốn ra tay cũng không dễ vì vậy Vương Minh quyết định ra tay ở những nơi mà hắn hay lui đến như vũ trường, khách sạn,… Nhưng mà vì không biết thói quen và những nơi Dịch Thé Hùng hay lui đến nên Vương Minh lập tức muốn tóm lấy cái tên Lương Minh này ép hắn dẫn mình đến chỗ Dịch Thế Hùng đang ở.
"Dịch ca? Anh muốn tìm Dịch ca có chuyện gì?"
"Chuyện gì thì không cần mày phải quan tâm. Mày chỉ có việc duy nhất là dẫn tao đến chỗ hắn thôi. Được rồi không nói nhiều nữa, chỉ một câu mày có dẫn không?"
Vương Minh nói xong lập tức tay với lấy một chai thủy tinh đập vỡ phần đít lộ ra phần cổ nhọn hoắt dí vào cổ họng của Lương Minh.
Miếng thủy tinh vừa chạm vào lập tức tạp ra một vết cắt nhỏ trên cổ Lương Minh, một vài giọt máu từ miệng vết thương chảy ra. Lương Minh nhìn thấy ánh mắt đối phương đằng đằng sát khí thì cảm thấy rất do dự. Chỉ cần nhìn hành động này cũng biết đối phương là kẻ có thâm thù đại hận với Dịch ca, lần này tìm Dịch ca cũng không phải là có ý tứ tốt đẹp gì cả nhưng mà nếu không dẫn cái tên hung tợn này đi thì Lương Minh có thể tin rằng cái mạng nhỏ của hắn cũng xong luôn. Tính đi tính lại, cân đo đong đếm giữ một bên là đâị ca và mạng sống của mình thì Lương Minh cũng thông minh biết nên chọn cái nào nặng hơn. Vì vậy hắn lập tức lấy ra bộ dạng nịnh nọt hay dùng xoa xao tay cười cười nói
"Vâng, để em dẫn đại ca đi gặp Dịch ca"
"Được"
Vương Minh gật đầu rồi đột nhiên hắn hỏi
"Mà Dịch Thế Hùng đang ở đâu?"
"Cái này em không biết. Để em gọi điện thoại hỏi xem"
Vương Minh híp mắt nhìn Lương Minh, ánh mắt lạnh lùng đến nỗi Lương Minh cảm giác áp lựuc cực kì khủng bố, phổi của hắn dừng như bị đóng băng lại. Hô hấp đình chỉ mất vài giây. Lúc đầu trong đầu hắn dịnh nhân lúc gọi điện thoại ám chỉ đồng bọn báo cho Dịch ca nhưng hắn tưởng mọi người đều ngu chỉ hắn là thông minh chắc, cái trò nhỏ này làm sao mà qua mặt Vương Minh được chứ. Vì vậy hắn mới phát chút uy đe dọa Lương Minh đừng nên dùng mất trò tiểu thông minh nếu không muốn về gặp ông bà tổ tiên sớm. Có bài học lần này quả nhiên Lương Minh ngoan ngoãn hơn hẳn, hắn gọi điện ột tên đồng bọn nói chuyện một lát rồi mới dập máy nói
"Thưa đại ca, Dịch ca đang ở khách sạn X, phòng 303"
"Khách sạn X"
Vương Minh cau mày hiển nhiên hắn chưa từng nghe khách sạn X là khách sạn nào.
Thấy vậy tên Lương Minh vội vàng giải thích
"Đó là một khạch sạn nhỏ nằm trong ngõ tại quận 12 này, bà chủ khách sạn đó là một phụ nữ 25 tuổi, là tình nhân của Dịch ca"
"Ồ ra thế."
Vương Minh gật đầu đã hiểu rồi đột nhiên hắn cười một nụ cười quỉ dị, nụ cười này kheién Lương Minh ngồi đối diện cảm thấy không được tự nhiên. Lúc này Vương Minh nghĩ đến một kế hoạch cực kì hay vì vậy hắn quay sang hỏi địa chỉ của khách sạn X. Đợi khi Lương Minh khai ra địa chỉ Vương Minh lập tức chém mạnh một cái vào gáy của Lương Minh khiến hắn bất tỉnh sau đó đứng dậy móc điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số đợi đầu bên kia bắt máy thì mới nói
"Hầu Ba à"
"Vâng em đây Vương ca có gì phân phó"
Giọng Hầu Ba vang lên trong điện thoại.
"Chú lập tức điều tra cho anh một kẻ tên là Dịch Thế hùng và một phụ nữ tên Phạm Liên, bà chủ khách sạn X ở…"
"Vâng em làn ngay"
"Khoan đã còn có việc nữa…"
"Việc gì vậy đại ca"
"Chú điều tra xem hai người này có quan hệ như thế nào. Nếu đúng là quan hệ tình nhân vụng trộm thì…"
Vương Minh lập tức nói ra kế hoạch hiểm độc hắn vừa thoáng nghĩ ra. Người ta nói bạo lực là con đường giải quyết sự việc nhanh nhất nhưng trong xã hội mà tính pháp trị càng lúc càng có sức nặng như ngày này thì bạoc lực cũng không phải là thứ toàn năng có thể giải quyết tận gốc vấn đề, có một số cách khác có thể vừa giải quyết hàon mỹ vấn đề lại vừa nhẹ nhàng không vi phạm tính nguyên tắc của pháp luật.