When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 376 - 379
hương 376: Gặp lại cố nhân (2)
:Vốn ta định quay lại Lâu Thương, nhưng không ngờ Cát Anh đột nhiên suất bộ đông tiến, một kỵ sĩ Trưởng dưới trướng ta kiến nghị tạm thời không nên quay về Lâu Thương, bởi vì nếu quay lại Lâu Thương, chắc chắn sẽ đối mặt với một trận chiến công phòng, kỵ quân khó có thể thi triển, chẳng bằng ở bên ngoài Lâu Thương, phục kích đám tặc, quấy nhiễu chúng, dùng mức độ lớn nhất để phối hợp phòng ngự với trận chiến Lâu Thương. Đám tặc tuy thanh thế lớn nhưng không thể kéo dài, nếu không có đồ quân nhu lương thảo, cũng khó mà chống đỡ được lâu, đợi khi quân tâm đám tặc rối loạn, chúng ta sẽ nhân cơ hội đánh bất ngờ, nội ngoại giáp công, có thể giành được thắng lợi.
Ta ngẫm nghĩ một chút, nghĩ hắn nói không sai, vì vậy không quay về Lâu Thương mà đi vòng ra bên ngoài, đụng phải tặc quân lẻ tẻ, liền xuất kích tiêu diệt, gặp phải tặc quân lớn, thì tạm thời né tránh, cùng lúc có thể diễn luyện chiến trận cho các huynh đệ, về phương diện khác cũng có thể giảm bớt áp lực cho Lâu Thương. Hôm nay ta vốn đang đi tìm kiếm mục tiêu, không ngờ gặp phải Lý Tư mã, nên mới biết Quân Hâu đang ở đây.
Lý Tư mã chính là Lý Thành. Năm xưa Lý Thành là Quân Tư mã trong quân, Quán Anh từng với y kề vai chiến đấu, vì vậy theo thói quen mà gọi thế.
- Quân Hầu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đại công tử lại bị giết? Ngài đi hơn nửa năm sao không có chút tin tức gì?
Lưu Khám thở dài:
- Một lời khó nói hết, chúng ta trở về Lâu Thương rồi hẵng nói sau. Đúng rồi, trong tay ngươi hiện có bao nhiêu binh mã?
- Ba trăm Phi Hùng vệ.
- Phi hùng vệ?
Quán Anh thấy Lưu Khám mờ mịt, vội giải thích:
- Đầu năm, kỵ quân Lão Bi Doanh toàn bộ thay đổi trang bị, được phân phối yên bàn đạp, quân doanh Lão Bi chúng ta có thể phóng nhanh như bay. Đạo Tử lúc thấy chúng ta huấn luyện, liền nói: 'Đội quân Lão Bi này nếu có cánh, chẳng khác gì Phi Hùng...Ha hả, ta nghĩ, hai chữ Phi Hùng rất thỏa đáng, vì vậy liền sửa tên, đặt kỵ quân là Phi Hùng Vệ.
Phi Hùng vệ, cái tên nghe thật xứng!
Lưu Khám gật đầu.
Sau một lát trầm ngâm, hắn nói:
- Ba trăm Phi Hùng, tuy ít nhưng cũng có thể trà trộn được. Thiếu Quân, Lý Thành, chúng ta trước tiên không quay về Lâu Thương, binh mã Cát Anh mặc dù đông, nhưng đồ quân nhu lương thảo mang theo quân chắc không nhiều, toàn bộ lương thảo đồ quân nhu của toàn bộ quận Tứ Thủy, sáu thành đều tập trung ở Lâu Thương, dù bọn chúng có được mấy thị trấn thì cũng không thể đoạt được nhiều trang bị và lương thảo đâu. Ta nghĩ, đây cũng là nguyên nhân mà bọn chúng muốn đánh chiếm Lâu Thương.
Ừm, ta suy đoán, phản tặc này nhất định sẽ cướp lương thảo, đồ quân nhu ở những thị trấn gần đó, nhằm chi viện cho chiến sự ở Lâu Thương. Chúng ta ở ngay mặt trên, làm vài động tác, chỉ cần chặt đứt lương thảo của Cát Anh, thì ta thấy hắn ta sẽ không kiên trì được hai mươi ngày ở dưới thành Lâu Thương đâu. Với năng lực của Đạo Tử bọn họ, phối hợp với phòng ngự công sự của Lâu Thương, đừng nói hai mươi ngày, dù là hai trăm ngày, dựa vào đám ô hợp này cũng chưa chắc đã làm gì được.
Đám người Mông Tật biểu thị tán thành.
Ngụy Hàn Quân là đám lưu dân dịch phu hợp lại mà thành, bản thân cũng không có bao nhiêu lương thực, mà những thị trấn mà bọn chúng cướp đoạt, tồn kho cũng không nhiều lắm, bởi vậy, lương thảo trong quân Cát Anh nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ được mười ngày, tập kích lương đạo của bọn chúng tất nhiên sẽ càng tăng áp lực cho Cát Anh, đây cũng là biện pháp tốt nhất hiện nay, đồng thời cũng có thể phát huy được ưu thế của Phi Hùng Vệ.
Quán Anh nói:
- Chủ ý của Quân hầu, kỵ sĩ kia và ta đều hoàn toàn nhất trí, nhưng hắn ta còn có một chủ ý rất gan dạ nữa, nếu như có thể thành công mà nói, Cát Anh ở dưới thành Lâu Thương sợ là một ngày đêm cũng không chống đỡ được. Mấy ngày nay ta một mực do dự, không biết có nên làm theo cách của hắn hay không. Ý của hắn là, Hàn Quân muốn chống đỡ đồ quân nhu lương thảo của mấy vạn nhân mã, tuyệt đối sẽ không vận chuyển từng nhóm, bọn chúng hẳn là trước tiên cướp đoạt lương thảo, sau đó tập trung vận chuyển, như vậy sẽ khá an toàn hơn.
Đồ quân nhu lương thảo cướp đoạt được hẳn là tập trung ở huyện Đồng trước, sau đó mới thống nhất từ huyện Đồng vận chuyển tới dưới thành Lâu Thương. Nếu như có thể công phá huyện Đồng, hủy diệt số đồ quân nhu lương thảo này, thì một trận đánh chắc thắng.
Lưu Khám nghe xong không khỏi rơi vào trầm tư.
Rút củi dưới đáy nồi! Đây đích thật là một ý kiến hay, nhưng cũng có chút mạo hiểm, nhưng nếu như thành công, mặc dù Cát Anh có trăm vạn đại quân cũng không chiến tự tan. Đáng để thử, rất đáng để thử. Chỉ là, nếu muốn thật sự thành công thì phải giải quyết hai vấn đề trước tiên. Thứ nhất, nơi tụ tập đồ quân nhu này, theo suy đoán hiện nay hẳn là ở huyện Đồng, chỉ cần xác nhận là được. Thứ hai, là làm sao trà trộn được vào trong đó. Chỉ cần trà trộn được vào trong huyện Đồng, mới có thể hủy diệt được đồ quân nhu này.
Nhưng hai vấn đề này cũng không khó giải quyết. Lưu Khám hiếu kỳ, là kỵ sĩ Trưởng nào đã bày mưu tính kế cho Quán Anh, rõ ràng không phải là người tầm thường. Có thể nghĩ ra kế "Rút củi dưới đáy nồi" này, sẽ có địa vị như nào?
Nghĩ tới đây, Lưu Khám hỏi:
- Lão Quán, kỵ sĩ trưởng này của ngươi hiện đang ở đâu?
Quán Anh ngẩn ra, quay người chỉ tay vào kỵ sĩ hắc giáp đang đứng ở rìa rừng thưa.
- Lý Tử, qua đây!
Vị kỵ sĩ hắc giáp kia rõ ràng có chút do dự, chần chừ đi tới, đầu tiên là thi lễ với Quán Anh, sau đó mới hành lễ với Lưu Khám.
Nói đến cũng kỳ quái, các kỵ sĩ khác đều tháo mũ giáp xuống, chỉ có kỵ sĩ trưởng này là vẫn giữ nguyên, mũ giáp che mặc làm mọi người không thấy tướng mạo gã, chỉ thấy gã cao bảy xích tám tấc, người gầy gầy, tuy rằng mặc nhung trang nhưng lại toát lên phong độ của người trí thức, rất ít nói.
- Quân Hầu, đây là Lý Tử, là kỵ sĩ trưởng của ta.
- Ngươi tên là Lý Tử?
Lưu Khám thấy hình thức người này rất quen, hình như đã gặp rồi, liền quan sát gã từ trên xuống dưới một lượt, mở miệng hỏi gả.
- Khởi bẩm Quân Hầu, ta chính là Lý Tử!
Lý Tử cúi đầu, giọng hơi khàn,
Không, mình chắc đã gặp người này rồi. Lưu Khám suy nghĩ một chút, đột nhiên giơ tay đặt lên mũ giáp của Lý Tử. Rất rõ ràng, hắn cảm nhận được Lý Tử khẽ run lên, tựa như có động tác muốn né tránh. Sẽ là ai? Lưu Khám không khỏi cảnh giác.
Tay hắn nhẹ nhàng tháo mũ giáp của người nọ xuống.
- Lý Tử, ngẩng lên.
Lý Tử cúi đầu, tựa như đấu tranh tư tưởng kịch liệt, sau một lát, gã khẽ thở dài, ngẩng lên chắp tay nói:
- Quân hầu, đã lâu không gặp?
Mượn ánh trăng xuyên qua kẽ lá, Lưu Khám chăm chú quan sát, vừa nhìn thấy không khỏi giật mình. Hắn nhìn đối phương, kinh ngạc không thốt nên lời, một lúc lâu sau, hắn không kìm được nở nụ cười.
- Thiếu Quân, đã lâu không gặp!
Lưu Khám vươn tay nâng Lý Tử dậy, cười ha hả nói:
- Đời người thế nào cũng sẽ được gặp lại, không ngờ, chúng ta vậy mà được gặp lại ở nơi này.
Lý Tử nghe vậy cũng nở nụ cười...
Chương 377: Trong Hùng có một Lý Tả Xa (1)
Năm Triệu Vương Thiên thứ bảy (tức năm 229 trước Công Nguyên), nước Triệu bởi mấy năm liên tục chinh chiến đã tạo nên những chấn động lớn, vì vậy xuất hiện thiên tai trên diện rộng. Thủy Hoàng đế nhân cơ hội phái ra đại tướng Vương Tiễn đánh hạ, Dương Đoan Hòa lại suất bộ từ Hà Nội xuất kích, vây khốn thủ đô Hàm Đan của nước Triệu.
Lúc ấy Võ An Quân Lý Mục danh dương thiên hạ được bổ nhiệm làm Đại tướng quân nước Triệu, dốc toàn quốc lực chống lại quân Tần. Trên chiến trường, Lý Mục nhiều lần đánh bại quân Tần, cho nên Vương Tiễn vì tốc chiến tốc thắng, đã không bẩm báo Thủy Hoàng đế, sử dụng kế phản gián đối với nước Triệu.
Lúc này, người Tần đã mua chuộc cận thần Triệu Vương là Quách Khai năm xưa từng hãm hại Liêm Pha. Quách Khai bỏ mặc lời đồn, nói Lý Mục và phó tướng Tư Mã Thượng cấu kết với quân Tần, chuẩn bị phản bội nước Triệu. Mà Triệu Vương Thiên cũng lại một lần nữa rút lui, tin lời của Quách Khai, phái tôn thất Triệu Thông với Nhan Tụ tướng Tề đi lấy đầu của Lý Mục và Tư Mã Thượng. Lý Mục tính tình ngay thẳng, vì nước Triệu, lấy lý do không nhận được Quân Minh mà cự tuyệt tiếp nhận mệnh lệnh. Kết quả Triệu Vương Thiên bày kế chém giết Lý Mục. Rất nhiều người nói, Lý Mục chết bởi kế phản gián của người Tần.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Trên thực tế mọi người đều hiểu rất rõ, từ trước tới giờ Triệu Vương Thiên không hề tín nhiệm Lý Mục, dù ông từng thề son săt tuyên bố với bên ngoài: Lý Mục là Bạch Khởi của nước Triệu.
Lúc phong Lý Mục làm Võ An Quân, Triệu Vương Thiên cũng chỉ coi Lý Mục là một quân cờ, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Bạch Khởi có kết cục gì?
Kết cục của Lý Mục và Bạch Khởi sao có thể giống nhau! Triện Thiên Vương trước nay chỉ tin bản thân mình, Lý Mục công cao chấn chủ, ông ta chỉ muốn tìm một cái cớ thích hợp để giết chết Lý Mục.
Làm con cháu của Lý Mục, cừu hận của Lý Tả Xa đối với Lão Tần không sâu, mà ngược lại, gã cực kỳ hận nước Triệu, thậm chí còn vượt xa cừu hận đối với Lão Tần. Trước loạn Tam Điền, Lý Tả Xa nhận lời mời của Sài tướng quân người Cức Bồ, đi quận Tế Bắc tương trợ Sài tướng quân, kết quả, gã thấy mình cũng bị người ta lừa gạt. Đối với sáu nước, lòng gã đã sớm tắt, cái gọi là phục quốc cũng chỉ là dã tâm của một số ít người mà thôi. Sau loạn Tam Điều, Lưu Khám thả Lý Tả Xa, với Lưu Khám mà nói, hắn kính nể Lý Mục tướng quân, vì vậy không đành lòng hạ thủ đối với Lý Tả Xa. Nhưng đối với Lý Tả Xa mà nói, gã lại cực kỳ hiếu kỳ đối với Lưu Khám.
Đây là một người khác hẳn với đại đa số Lão Tần Nhân, không cứng nhắc, có gan lớn, lại có dũng có mưu. Mà câu chuyện Lưu Khám tại Bắc Cương chém giết Tả hiền Vương và Tả Cốc Lễ Vương Hung Nô càng làm cho Lý Tả Xa sinh lòng hiếu kỳ đối với Lưu Khám. Đó là một người khởi nghiệp từ một dân thường, sản xuất Tứ Thủy Hoa Điêu, đến đảm nhiệm quan lại Đại Tần, hắn có thể chiến đấu, đồng thời còn có thể phát minh là giấy Trình Công, đối với người đọc sách mà nói, thứ này như thần vật...
Lý Tả Xa lúc ấy cũng chỉ đối mặt nói với Lưu Khám mấy câu, thật sự không nhận ra hắn có điểm gì hơn người. Sau khi rời khỏi Bình Dương, Lý Tả Xa du ngoạn khắp nơi, từ quận Tiết tới Cửu Nguyên, từ Cửu Nguyên lại tới Đại Quận, một năm sau, Lý Tả Xa rốt cuộc đã quyết tâm, đi Lâu Thương một lần xem thế nào. Mà lúc gã đến Lâu Thương, Lưu Khám đã nhận lệnh đi theo hộ giá Thủy Hoàng đế, vì vậy Lý Tả Xa ở lại Lâu Thương rất lâu, cũng bởi vậy mà phát hiện, trong trấn Lâu Thương nho nhỏ này là nơi ngọa hổ tàng long.
Nội chính ngay ngắn trật tự, võ bị chưa bao giờ thả lỏng. Theo lý mà nói, Lưu Khám là một nhân vật cường thế như vậy, hẳn là có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn để thống trị Lâu Thương, nhưng trải qua một thời gian quan sát, Lý Tả Xa phát giác, Lâu Thương như một cỗ máy đồng nhất, người nào cũng được an bài một vị trí thích hợp, thỏa đáng.
Về phần Lưu Khám...
Theo như giới thiệu của người Lâu Thương, Lưu Khám rất ít khi ra ngoài xử lý công việc, ngược lại quản lý giống như là theo thuyết Vô Vi (tùy theo tự nhiên) của Hoàng Lão Thuật. Đương nhiên rồi, Vô Vi này được quản lý trong một nơi rất có quy phạm trật tự, phạm trù vẫn thuộc về Pháp gia như trước đây. Dưới một chuẩn mực đó, cuộc sống của người dân ở Lâu Thương rất vui vẻ thoải mái, tuy rằng không giàu có và đông đúc như những thành phố lớn, nhưng ở nơi này lại cảm nhận được cuộc sống dễ chịu hứng thú. Lý Tả Xa càng cảm thấy hứng thú đối với Lưu Khám. Vừa lúc Lâu Thương quân mộ binh, Lý Tả Xa liền nhập vào trong Lâu Thương Quân, được phân phối dưới trướng Quán Anh, đảm đương là một võ tốt Lâu Thương cực kỳ bình thường.
Nhưng là vàng thì sẽ sáng, Lý Tả Xa có tiếng là gia đình có truyền thống học giỏi thâm sâu, từng đọc Bách gia, lại thiện binh học, nhưng khác với tổ phụ Lý Mục của gã, Lý Tả Xa không am hiểu trị binh, ưu điểm của gã là chỉ huy lâm trận, còn từng nghiên cứu về phương diện chiến thuật. Nói một cách khác, Lý Tả Xa không thể trở thành một người cầm đầu ưu tú như Lý Mục, nhưng lại là một tham mưu giỏi.
Nhân số của Phi Hùng Vệ vốn không nhiều nên biểu hiện của Lý Tả Xa cũng rất dễ được Quán Anh để ý tới. Lúc này, người từng tham gia bình định loạn Tam Điền này lại hầu hết đều không ở Lâu Thương, Lý Tả Xa ở trong Phi Hùng quân được hơn nửa năm, nhưng lại không có một sơ hở gì. Quán Anh từng hoài nghi thân phận và lai lịch của Lý Tả Xa, nhưng sau đó lại phát hiện Lý Tả Xa căn bản không chút để tâm tới quân chức. Nói cách khác, Lý Tả Xa không có ý khống chế Phi Hùng quân. Đại đa số thời gian, gã thích đánh sa bàn trong trướng bồng, nhìn bức vẽ, nghiên cứu các loại chiến dịch năm trăm năm qua.
Cứ như vậy, Lý Tả Xa liền trở thành thân vệ của Quán Anh.
Còn Lưu Khám thật không ngờ trong tình cảnh ngày lại gặp được Lý Tả Xa, nhìn bề ngoài, gã tựa như vẫn giống như lần gặp ở Bình Dương, nhưng khí chất ổn trọng hơn, gầy hơn, cũng đen hơn, nhưng thần thái tinh ranh hơn, toát lên một khí chất oai hùng.
Thiếu Quân?
Đám người Quán Anh nghe thế thì lại càng hoảng sợ, đây là hậu duệ của vị quý nhân quan to nào đây?
Đợi Lúc Lưu Khám giới thiệu lai lịch của Lý Tả Xa với mọi người xong, Quán Anh cũng vậy, đám người Mông Tật, Đồ Đồ, Lý Thành cũng thế, đều lập tức nghiêm trang tỏ thái độ tôn kính. Dù cho năm xưa Lý Mục đã tạo nên đả kích lớn thế nào đối với quân Tần, nhưng đó là hai nước giao binh, vốn là chuyện thường tình, không có gì cừu hận cả. Ngược lại, đối với Lý Mục, đám người Mông Tật cũng vô cùng kính trọng. Muốn nói tới danh tướng đầu tiên khai chiến với Hung Nô, lại không phải là Mông Điềm. Chuẩn xác mà nói, người đầu tiên mở rộng lãnh thổ biên cương tại phía bắc chính là Lý Mục. Với tài nguyên cằn cỗi của nước Triệu, ông đã đoạt được Đại Quận từ trong miệng Hung Nô, đủ để xứng danh tiếng với đời.
Chương 378: Trong Hùng có một Lý Tả Xa (2)
Mông Tật thi lễ thật sâu:
- Thật không ngờ Thiếu quân hầu ở ngay trước mặt, năm xưa phụ thân ta thường nhắc tới cái tên Võ An quân, nói đó là người có thể xứng là Danh tướng. Năm Tần Triệu Các thứ hai, Lão Tần ta có Bạch Khởi, Vương Tiến, mà Lão Triệu cũng có Liêm Pha, Lý Mục, đều là những anh hào mà trên đời này hiếm có.
Đây chính là tiếc anh hùng, trọng anh hùng.
Lưu Khám tin rằng, những lời Mông Tật nói đều là thật, với tình tình của Mông Điềm, một là một, hai là hai, nếu ông đã tán thưởng người nào, thì cũng sẽ không quan tâm tới lai lịch và xuất thân người đó.
Lý Tả Xa nghi hoặc hỏi:
- Vị tướng quân này, lệnh tôn là ai?
- Ha hả, nhắc tới thì....
Lưu Khám nói được nửa chừng đột nhiên lại nở nụ cười gian xảo:
- Tổ tông của các ngươi sợ rằng đều đã từng có giao thủ. Đây là Đại Công tử Mông Tật của Mông Thượng tướng quân, vị này chính là Lý Thành, tôn tử của Lý tướng quân Lý Tín. Ồ, Đồ Đồ chính là Đại công tử của Đồ Tuy tướng quân.
- A, thì ra đều là Danh tướng!
Lý Tả Xa cũng vô cùng kinh hãi, vội vã chắp tay hành lễ:
- Năm ngoái ta nghe tin Thượng tướng quân gặp nạn, trong lòng cũng rất tiếc thương, cảm thấy phía bắc ta đã mất đi một lá chắn rồi. Thượng tướng quân không còn nữa, chỉ sợ bách tính phương bắc sẽ gặp phải họa Hồ Man. Thật khiến lòng người đau xót.
Thù hận của Lý Tả Xa đối với người Hồ có thể nói là khắc cốt minh tâm. Cũng khó trách, tổ phụ Lý Mục của gã nửa đời người hầu như đều là chiến đấu với người Hung Nô, sao có thể khiến Lý Tả Xa có thiện cảm với người Hồ được?
Đồ Đồ đứng bên cạnh cũng không khỏi âm thầm cảm kích Lưu Khám.
Việc của nhà mình nhà mình rõ nhất, cha mình tuy rằng có thể thiện chiến, cũng là hãn tướng của Lão Tần, nhưng nói thẳng ra, không thể nào sánh với Lý Mục được. Dù là so sánh với tổ phụ của Lý Thành là Lý Tín tướng quân thì cũng không bằng. Năm xưa Đồ Tuy thống soái binh mã Nam Cương, trước thắng sau bại, hao binh tổn tướng. Hai chữ Danh Tướng này thật sự không đáng nhắc tới. Lưu Quân hầu đã quá cho ta thể diện rồi.
Nhưng Đồ Đồ rất sáng suốt là không nói gì, chỉ đứng bên lắng nghe.
Hàn huyên vài câu, Lưu Khám hỏi:
- Thiếu quân hầu, vừa rồi ta nghe lão Quán nói chủ ý của ngươi của thể diệt được huyện Đồng?
Lý Tả Xa cười nói:
- Thật ra đoạt huyện Đồng, cắt đứt lương đạo của Cát Anh dễ như trở bàn tay. Lúc Cát Anh công chiếm huyện Đồng, ta đã suy đoán rất lâu về cách dụng binh của hắn với Lâu Thương, nhưng lúc đó chỉ là cách nghĩ, vẫn chưa rõ ràng.
Mấy ngày nay Quán quân hầu suất lĩnh chúng ta tập kích bất ngờ Hàn quân, ta cũng đã cẩn thận thăm dò một chút, nếu nói trước kia ta chỉ có ba phần cơ hội, thì đến lúc này, ta đã nắm chắc tám phần cơ hội thắng. Không chỉ đoạt được huyện Đồng, nói không chừng còn có thể đánh cho Hàn Vương Thành một trận. Chỉ là trong đó có một vài chi tiết nguy hiểm, còn cần phải tỉ mỉ suy xét mới được.
Quán Anh hú lên một tiếng quái dị:
- Ta tự hỏi mấy lần ngươi bắt tù binh hỏi tới hỏi lui, thì ra là tìm hiểu tình hình?
Lý Tả Xa cười ha hả. Theo tiếng cười của gã, đám người Mông Tật đứng bên thoáng cái đã thả lỏng tâm trạng.
Nhưng Lưu Khám không cười mà lẳng lặng nhìn Lý Tả Xa. Một lát sau, hắn khẽ nói:
- Thiếu Quân, theo ta được biết, Cát Anh mặc dù dẫn theo đại bộ phận nhân mã, nhưng ở huyện Đồng có mấy nghìn người đấy.
Lý Tả Xa nghiêm mặt nói:
- Đến sau ngày hôm trước Cát Anh xuất phát, huyện Đồng có sáu ngàn binh mã, trong đó mã quân tám trăm người, binh xa hơn năm mươi người, còn lại đều là bộ tốt. Nhưng đa phần đều là lưu dân và dịch phủ trưng tập tạm thời, nói vậy hai ngày đêm không có biến hóa gì lớn. Nếu như Hàn Vương Thành này ở quận Toánh Xuyên, ta thật sự là không nắm chắc, nhưng nơi này là Sở, nói trắng ra đều là người nơi này, tôn kính chính là Sở Vương chứ không phải là Hàn Vương. Cát Anh lập Hàn Vương Thành, đích thật là một chiêu diệu kỳ, do đó thoát khỏi thân phận giặc cỏ của hắn ta, nhưng hắn ta không nên dừng lại ở quận Tứ Thủy.
Cho dù là trong tay ta không có đủ lương thảo đồ quân nhu, ta cũng có thể đánh cờ hiệu của Hàn vương, tập kích bất ngờ phía tây. Thị trấn ven đường tồn kho không nhiều lắm, nhưng vẫn khá hơn cường công Lâu Thương.
Hắc, Cát Anh là người Sở, vậy mà lại tôn Hàn vương tại đất Sở, nực cười, thật đúng là nực cười! Đừng nói là huyện Đồng có sáu ngàn binh mã, dù là sáu vạn, cũng không đáng sợ. Người huyện Đồng có thiện cảm rất tốt đối với Quân hầu, nói không chừng còn thiện cảm hơn nhiều so với Hàn Vương thành kia. Mà đó chỉ là một đám ô hợp, Ba trăm Phi Hùng quân có tố chất huấn luyện, đủ để một đòn đánh tan.
Lý Tả Xa phân tích một hồi, khiến đám người Mông Tật lại có cách nhìn khác trước rất nhiều. Lưu Khám không khỏi nở nụ cười, nhìn Quán Anh, nói:
- Lão Quán à, giờ thì ngươi có thêm một con mắt rồi đấy, cách nhìn của Thiếu Quân quả nhiên là sâu sắc.
Hắn trầm ngâm một chút:
- Đã như vậy, ta xin mời Thiếu Quân hầu chủ trì trận chiến tấn công tập kích huyện Đồng lần này, ta và mọi người đều nghe theo lệnh của Thiếu quân. Tất cả mọi người nghe đây, từ giờ trở đi, tất cả mọi người phải nghe theo điều phối của Thiếu Quân, ai trái lệnh, chém!
Lý Tả Xa thật không ngờ vào lúc này vào tình huống này Lưu Khám lại giao cho gã nắm giữ quyền chỉ huy, trong chốc lát gã ngây cả người ra. Một lát sau, liền khom người chắp tay:
- Lý Tả Xa nhất định sẽ không phụ dầy vọng của Quân hầu. Kế sách phá huyện Đồng, ta đã có, nhưng bây giờ còn một vấn đề là cần có một người có võ nghệ cao cường, kiếm thuật phi phàm phối hợp, bằng không sợ rằng không thể thành công.
Võ nghệ cao cường? Mỗi một người ở đây thậm chí bao gồm cả Lý Tả Xa thân thủ cũng không kém. Nhưng ý của Lý Tả Xa không phải là như này, nói rằng kiếm thuật phi phàm, tức là không chỉ giỏi mỗi sử dụng kiếm thôi, ý của Lý Tả Xa nói, người này phải am hiểu quy tắc tác chiến nữa. Nếu là trước đây, một người như vậy đúng là không dễ dàng tìm được.
Lý Tả Xa bổ sung thêm một câu:
- Cần có dũng của Chuyên Chư, mãnh của Chu Hợi!
Ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt rơi lên người Ly Khâu đang khều khều yên ngựa đứng gần ở đó. Đột nhiên tất cả yên lặng, Ly Khâu cảm giác có vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, lại phát hiện Lưu Khám cũng đang nhìn y.
Ly Khâu còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì, vội vàng rụt tay về, kinh ngạc không biết làm sao.
Lưu Khám cười:
- Có dũng của Chuyên Chư, có mãnh của Chu Hợi không thì ta không biết, nhưng ta biết có một người có thể cùng ta liều mạng hơn mười hiệp cũng không rơi xuống hạ phong, chính là đệ tử quan môn của Thanh Ngư Cái Nhiếp. Thiếu Quân hầu, ngươi nói xem người này có phù hợp với yêu cầu của ngươi không?
Cái Nhiếp?
Lý Tả Xa nghe vậy không khỏi kinh ngạc bật thốt lên:
- Sao, Thanh Ngư Cái Nhiếp còn tại nhân gian sao?
Mọi người nghe vậy đều bật cười không đáp.
Chương 379: Trong Hùng có một môn đồ Thanh Ngư (1)
Trận chiến Lâu Thương đã duy trì liên tục tròn ba này.
Ngày thứ nhất, Lâu Thương đầu tiên là bày kế dụ ra để giết chết Tần Gia, sau đó chủ động xuất kích, đánh bại Hàn quân ở dưới thành Lâu Thương, sở bộ của Cát Anh hao binh tổn tướng.
Nhưng Cát Anh cũng có năng lực, suốt đêm chính đốn binh mã, mặc dù tử thương vô số, nhưng vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối như trước. Kế tiếp Cát Anh càng thận trọng hơn, phải đứng vững đầu trận tuyến mới triển khai công kích mãnh liệt đối với Lâu Thương. Nhưng không thể phủ nhận, cuộc công kích của Cát Anh đích xác hung hãn, sĩ tốt dưới trướng không sợ chết, chỉ là lúc trước Lâu Thương này đã được thiết kế xây dựng bởi sự lo lắng trên nhiều phương diện yếu tốt, lại được Lưu Khám thiết kế, lại có Khổ Hành Giả Biệt Mặc thêm một bước hoàn thiện, có thể nói là phòng thủ kiên cố. Cát Anh tuy binh mã nhiều, nhưng cũng chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.
Từ tấn công chính diện, sẽ tùy thời gian để đánh lén phòng bị Trắc Bảo. Nếu muốn đánh lén Trắc Bảo trước, thì nhất định phải thận trọng đột kích chính diện Lâu Thương. Muốn một ngụm nuốt được Trắc Bảo và chủ thành cũng không phải là dễ dàng. Một Trắc Bảo, chỉ an bài ba trăm người luân phiên ra trận, có thể chống đỡ được sự tấn công của thiên quân vạn mã. Còn nữa, dù là đánh hạ được Trắc Bảo, chủ thành Lâu Thương chỉ cần đẩy đổ xuống thạch dũng là có thể dễ dàng cắt đứt thông lộ.
Đánh Trắc Bảo, không bù đắp đủ cái mất nhưng nếu không đánh Trắc Bảo, cảm giác trong cổ họng như bị xương cá mắc vào, khó chịu muốn thổ huyết mà thôi.
Cát Anh mấy lần muốn dụ Lâu Thương một lần nữa ra khỏi thành quyết chiến, nhưng trong thành lại không có phản ứng. Không biết làm sao hơn, Cát Anh chỉ có thể dùng mạng người để đi lấp lỗ thủng này, xóa đi háo chiến với Lâu Thương. Lâu Thương tiêu hao chủ yếu là nhân lực, mà Cát Anh tiêu hao chủ yếu là đồ quân nhu lương thảo, để xem ai không chống đỡ được trước! Nếu không phải bất đắc dĩ, Cát Anh thật sự không muốn làm như thế.
Chỉ trong một ngày đêm, Cát Anh mất đi ba bốn ngàn người. Mười thành binh mã đã mất đi một thành, dù là nhân mã Cát Anh đông đảo cũng không chịu được sự tiêu hao như vậy. Trong doanh tràn ngập tiếng kêu rên khóc lóc, quanh quẩn tại bầu trời Lâu Thương. Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là một ngày này Lâu Thương chỉ sợ cũng tổn hại không ít binh mã, chắc còn lại một hai trăm người thôi.
Đã đâm lao phải lao theo, nếu như lúc này lui lại, có thể tưởng tượng ra tình hình sẽ như thế nào.
Tất cả binh mã đều là do lưu dân và dịch phu bỏ trốn mà tạo thành, nói trắng ra chính là một đám ô hợp. Thời gian thuận lợi, đám này tuyệt đối là như lang như hổ, chỉ khi nào gặp phải cảnh thất bại, đừng nói mấy vạn đại quân, cho dù là hơn mười vạn, trên trăm vạn, trong nháy mắt cũng sẽ bị diệt tan như khói.
Lâu Thương phải đánh, hơn nữa nhất định phải đánh hạ.
Từ ngày đầu tiên bắt đầu tác chiến, Cát Anh đã phái người quay về huyện Đồng báo cáo, thỉnh cầu ba nơi là huyện Đồng, Hạ Tương, Thủ Lự mạnh mẽ tuyển mộ binh lính.
Để xem Lâu Thương ngươi có thể đánh được nữa không?
Để xem ngươi có còn bao nhiêu nhân mã có thể tham chiến!
Nói thật ra, Hàn Vương Thành tuyệt đối không phải là quân chủ anh minh. Chu Kê Thạch và Cát Anh mặc dù thiện chiến, nhưng lại không phải là chi sĩ mưu trí. Cũng giống như Lý Tả Xa phân tích vậy, Cát Anh lập Hàn Vương Thành tuy rằng đã thoát khỏi thân phận giặc cỏ, nhưng Tứ Hồng này là thuộc đất Sở, lực hiệu triệu của Hàn Vương Thành tại đây cũng không quá lớn mạnh. Người có cách nghĩ chiến lược tuyệt đối sẽ không đặt chân ở Tứ Hồng. Căn cơ của Hàn quân là ở trên lãnh thổ của Cố Hàn, cũng chính là quận Toánh Xuyên hiện nay. Cát Anh không nên đánh Lâu Thương mà hẳn là nhanh chóng tập kích bất ngờ quận Toánh Xuyên.
Hiện tại chịu ảnh hưởng của Trần Thiệp đã làm nghĩa quân các nơi nổi dậy như ong. Trần quận tiếp giáp với quận Toánh Xuyên đã rơi vào trong tay Trần Thiệp, đang chuẩn bị xuất phát như hổ rình mồi. Tuy rằng không có hành động gì lớn, nhưng đã tồn tại sự uy hiếp đối với ba nơi là Toánh Xuyên, Tứ Thủy, quận Nãng. Dưới loại tình huống như này, nếu Cát Anh tập kích bất ngờ Toánh Xuyên, giơ lên cờ hiệu của Hàn Vương Thành, không chừng bách tính của Toánh Xuyên lập tức hưởng ứng, dù là trên đường có chút tổn hại, nhưng cũng có thể coi là một lần luyện binh?
Đáng tiếc, Cát Anh không thấy vậy, Chu Kê Thạch cũng không thấy vậy.
Năm Tần Vương Chính thứ mười tám (tức năm 330 trước Công nguyên), Tần Nội Sử suất bộ công hãm Tân Trịnh, bắt giữ Hàn Vương An. Lúc đó Vương Tử Thành chỉ có hơn mười tuổi mà bắt đầu cuộc sống lưu ly gian khổ. Hai mươi mốt năm chạy trốn đã sớm đem hùng tâm của Vương Tử Thành trở nên mai một sạch sanh, thật vất vả mới thành Hàn Vương, nhưng y nào có tầm nhìn chiến lược gì? Có thể an nhàn hưởng lạc mới là quan trọng, về phần quay về quê cũ lại chưa hề suy xét tới.
Cho nên với thỉnh cầu trưng binh của Cát Anh, Hàn Vương Thành và Chu Kê Thạch không chút nào do dự mà ưng thuận. Trong lúc nhất thời, ba thị trấn gà bay chó sủa, chỉ cần là thanh tráng thì không hỏi căn do liền bắt đi. Hiện tại tập trung ở huyện Đồng, sau đó chuẩn bị đưa tới Lâu Thương. Khu Tứ Hồng vốn không phải là một nơi đông đúc và giàu có gì, gần đây lại trưng binh chẳng khác gì mổ gà lấy trứng.
Nhưng Hàn Vương mặc kệ!
Mà Cát Anh cũng chẳng quan tâm! Chu Kê Thạch tính tình dữ dằn, nếu có người chống lại thì không chút do dự mà chém giết ngay.
Trận chiến tại Lâu Thương tiến hành đến ngày thứ tư, Cát Anh lại một lần nữa phái sứ giả thỉnh cầu huyện Đồng gia tăng trưng binh hơn nữa để bổ sung binh lính.
- Trưng binh, trưng binh!
Chu Kê Thạch nổi giận đùng đùng:
- Tứ Hồng này có nhiều điêu dân, nghe tin mộ binh lập tức mang cả nhà bỏ chạy hết, còn có rất nhiều người tụ chúng phản kháng. Chỉ hai ngày thôi, dù mộ binh được mấy nghìn người thế nhưng bộ hạ ta cũng tử thương khá nghiêm trọng. Hắn đánh Lâu Thương thì cứ đánh đi, sao cứ phải gây khó cho ta? Cứ tiếp tục mộ binh như thế, chỉ sợ toàn bộ Tứ Hồng đều coi chúng ta là địch rồi, Nếu như hắn không đánh được Lâu Thương, thì đến lượt ta qua đánh.
Hàn Vương Thành hơn ba mươi tuổi, tính tình nhu nhược, không phải là thủ lĩnh mạnh mẽ. Chu Kê Thạch nổi trận lôi đình, không còn chút lễ quân thần nào, nhưng Hàn Vương Thành lại làm như không thấy gì, chỉ cười hì hì nói:
- Chu tướng quân đừng tức giận, Cát tướng quân phái người tới cũng không có tội, chỉ là nói chúng ta cần mộ binh mã nhanh hơn thôi. Như vậy đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đưa toàn bộ người đã được mộ binh hai ngày qua đến đó, cũng chỉ có ba bốn ngàn người thôi nhưng ít nhất có thể chống đỡ được một thời gian, ngươi thấy thế nào?
Chu Kê Thạch gật đầu:
- Nhưng ba bốn ngàn người này sợ là chẳng có tác dụng gì mấy.
- Cứ phái đi còn hơn là không phái, còn lại là việc của Cát tướng quân. Chúng ta đã tận lực rồi, đưa một nhóm người đi để ngăn cái miệng hắn lại. Ngươi ở nơi này lại tiếp tục mộ binh một nhóm người mới. Nếu như đến mức đó mà Cát tướng quân đánh không được Lâu Thương, vậy thì cũng không thể trách chúng ta, ngươi nói xem có đúng không? Còn nữa, lương thảo trưng thu cũng chỉ còn một hai vạn thạch thôi, sáng sớm ngày mai cũng đưa đến đó hết. Nghĩ như vậy, Cát tướng quân mà vẫn còn muốn người muốn lương, cũng không đến mức há mồm nhanh như vậy. Như thế, chúng ta chẳng phải là sẽ có nhiều thời gian tiếp tục nghĩ biện pháp khác hay sao.
Ta nghe nói, một số cựu thần tử của nước Hàn ta đã gom góp đồ quân nhu và nhân mã, đang tới chỗ chúng ta đấy. Kiên trì một chút đi, có lẽ qua mấy ngày nữa, tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp. Đến lúc đó chúng ta đánh hạ được Lâu Thương, sẽ không còn phiền não nữa.
Chu Kê Thạch nghe xong cũng chỉ biết nghe theo.
Sắc trời đã tối, Hàn Vương Thành đang định chuẩn bị tiệc rượu, đột nhiên có người báo lại:
- Khởi bẩm Vương thượng, Cát Anh tướng quân phái người đến, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.
Chu Kê Thạch vừa nghe tin này, cơn tức vừa kìm nén xuống lập tức lại bộc phát.
- Chuyện quan trọng, chuyện quan trọng! Cát Anh hắn ngoại trừ muốn người muốn lương thì còn chuyện gì quan trọng nữa? Mẹ nó, ban đêm vừa phái người đi, giờ lại phái người tới thúc giục rồi.
- Chu tướng quân bớt nóng, bớt nóng.
Hàn Vương Thành vội vã khuyên bảo Chu Kê Thạch, rốt cuộc cũng làm cho Chu Kê Thạch ngậm miệng lại. Gã suy nghĩ một chút:
- Để bọn họ chờ đi. Nói Cô và Chu tướng quân đều đi đốc xúc lương thảo rồi, để bọn họ chờ ở trong doanh. Được rồi, đi chuẩn bị chút cơm nước đạm bạc cho bọn họ đi.
Chu Kê Thạch ngẩn ra:
- Vì sao lại chuẩn bị cơm canh đạm bạc cho bọn họ?
- Không làm thế, sao bọn họ biết huyện Đồng chúng ta khó khăn? Đợi lúc bọn hắn quay về báo cáo với Cát Anh, huyện Đồng chúng ta hiện tại cũng thiếu lương thảo, Cát Anh còn không biết xấu hổ đến thúc giục chúng ta nữa sao? Hắc hắc, hắn biết ngại, thì chẳng phải áp lực bên phía chúng ta sẽ nhẹ hơn hay sao?
Chu Kê Thạch là một người thô lỗ, vốn sống bằng nghề đánh cá và săn bắt tại Phù Ly, nào hiểu được những ảo diệu ở phương diện này. Nghe Hàn Vương Thành nói thế, không khỏi khen:
- Vương Thượng quả nhiên inh. Chắc hẳn tên Cát Anh sẽ không còn muốn thúc giục chúng ta nữa. Ta dẫn người ra ngoài một chút, xem có thể tiếp tục mộ binh được chút nào không. Dù gì cũng phải phun ra, cứ đơn giản một lần cho hắn nhiều một chút, nói vậy tiếp theo chắc chắn hắn ta sẽ không còn phái người thúc giục nữa.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân