Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 278-279: Linh Mạch Dưới Lòng Đất
iệc đã đến nước này, cũng không cần phải dấu diếm những chuyện kia nữa, Tô Triệt giải thích với hắn nói:
- Độc thủ sau màn lần biến cố này, hẳn là chút ít đại nhân vật ở thượng giới. Những cái gọi là siêu cấp môn phái của Tu Chân Giới này, bất quá là quân cờ trong tay những người khác ở trên Linh giới điều khiển mà thôi.
- Linh giới?
Ngọc Thanh nhướng mày, trầm tư không nói...
Giờ phút này, những lão gia hỏa trên bầu trời kia còn đang ngươi một câu ta một câu bán bí hiểm. Bất quá, Tô Triệt và Ngọc Thanh lại không có hứng thú nghe tiếp, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, một khi Nguyên Anh Lão tổ triển khai đại chiến, mình còn đứng ở gần đây, cái kia chính là không muốn sống nữa.
Chỉ là, từ nơi nào rời đi cho phải đây?
Đúng vào lúc này, Tô Triệt nhận được Tử Tiêu sư tổ truyền âm nhập mật:
- Một lát nữa, hai người các ngươi theo linh mạch dưới Linh Vụ Hồ rời khỏi Thái Ất sơn môn.
Trong nội tâm Tô Triệt khẽ động:
- Đúng vậy, vô luận là loại biến cố nào, Thái Ất Môn tuyệt đối không bỏ được làm cho linh mạch trong lòng đất kia bị hư hao, chỗ đó, ngược lại là an toàn nhất.
Hôm nay loại cục diện này, Tô Triệt phỏng chừng, Tử Tiêu sư tổ và Ngạo Kiếm sư tổ là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ như vậy, hẳn là sẽ không vẫn lạc, bọn họ đều là thần thông khó lường, cũng không phải dựa vào nhân số có thể giết chết được, ngược lại là những đệ tử môn phái tới tiếp viện kia, đoán chừng là khó có thể đào thoát.
Lại một lát sau, chút ít Nguyên Anh Lão tổ trên bầu trời kia, tranh cãi đã tiến nhập giai đoạn gay cấn... Rốt cục, chợt nghe Tử Tiêu sư tổ hô to một tiếng:
- Nhiều lời vô ích, muốn lưu chúng ta lại, vẫn là lấy thực lực ra nói chuyện a.
Ầm ầm…
Mấy trăm đạo tử lôi lăng không thoáng hiện, bao phủ hơn hai mươi vị Nguyên Anh Lão tổ ở đối diện lại.
Đại chiến đã bắt đầu.
Đi…
Tô Triệt đã sớm câu thông cùng Ngọc Thanh, thừa dịp Lôi Điện nổ vang này, cùng một chỗ lén xuống Linh Vụ Hồ.
Giờ khắc này, mấy trăm tên cao thủ Kim Đan từ các vị trí vọt ra, bọn họ đều là Kim Đan cường giả của Thái Ất Môn, Vạn Quỷ Tông, Huyết Thần Giáo, Linh Dược Sơn, Thiên Tâm Các, cùng với mười môn phái lớn khác. Nhiệm vụ hôm nay chính là, bắt sống, giam cầm, trông giữ tất cả đội ngũ tới tiếp viện của Tiên đạo thất đại môn phái.
Đương nhiên, nếu như có người thấy sống đủ rồi, có can đảm liều chết chống cự, này chính là một chữ: giết!
Từ ngày này bắt đầu, cả Tu Chân Giới lâm vào hỗn loạn triệt để.
Đương nhiên, cũng chỉ có số ít Nguyên Anh Lão tổ mới có tư cách biết rõ, cả Tu Chân Giới chỉ là một cách nói chung chung, hẳn là một cái Tu Chân Giới này mới đúng.
Phía dưới Linh giới, khống chế vô số Tu Chân Giới, vị trí Tu Chân Giới này, bất quá là một trong số đó.
Loạn thế tiến đến, ý nghĩa tiểu nhân vật như Tô Triệt, con đường tu tiên sẽ càng thêm gian nan...
Linh Vụ Hồ phía dưới, cự ly bất quá là hơn một ngàn trượng, phi hành lao xuống phía dưới, lẽ ra chỉ cần mấy lần hô hấp là có thể đến.
Bất quá, một đoạn cự ly ngắn như thế, lại là phi thường không dễ đi.
Chỉ có lao xuống cự ly trăm trượng, Tô Triệt và Ngọc Thanh đã chứng kiến, phía trước bay lên hai đạo thân ảnh huyết hồng, hiển nhiên là vì chặn hai người mình lại.
- Kim Đan trưởng lão Huyết Thần Giáo.
Tô Triệt lập tức nhận ra thân phận của bọn hắn, trong nội tâm không khỏi cười khổ:
- Quá để mắt tới chúng ta, dĩ nhiên là một chọi một chặn lại.
- Buồn cười đến cực điểm, trong Thái Ất Môn, Huyết Thần Giáo cũng có thể thành chủ nhân.
Nhưng Ngọc Thanh lại hừ lạnh nói:
- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, người khác nói cho ta nghe, ta cũng sẽ không tin tưởng...
Phóng ra…
Thế cục trước mắt như vậy, không có gì có thể nói.
Hai người Tô Triệt cũng không biết, những Kim Đan trưởng lão này nhận chỉ lệnh là: tận lực bắt sống, có thể không giết, thì không nên giết.
Bất quá dù vậy, Tô Triệt cùng Ngọc Thanh cũng không nguyện ý trở thành tù nhân mất đi tự do.
Nhiếp Hồn, Đại Băng!
Sở trường của hai huynh đệ, lại một lần nữa được thi triển.
Lúc này đây, không kịp làm ra chiến lược chiến thuật gì, vừa ra tay, chính là uy lực mạnh nhất của hai đại thần thông.
Trưởng lão Huyết Thần Giáo ở đối diện Ngọc Thanh là thực lực hơi thấp, tu vi Kim Đan sơ kỳ, tên còn lại là Kim Đan trung kỳ, cho nên, chỉ có thể lựa chọn từ chỗ của hắn đột phá.
Kim Đan trưởng lão kia đang định quát “thúc thủ chịu trói, đầu hàng không giết”, hoàn toàn thật không ngờ, chỉ là hai tiểu tử Trúc Cơ kỳ, lại có đảm lượng dẫn đầu phát động công kích.
Bởi vậy, hắn căn bản là không có mở ra bất luận biện pháp phòng ngự gì.
Lam quang thoáng hiện, một cái nhiếp hồn không hề giữ lại.
Ông...
Kim Đan trưởng lão kia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tâm thần run rẩy dữ dội, cảm giác nguyên thần đã bị chấn động mãnh liệt, giống như linh hồn bản thân bị người hung hăng đánh một quyền.
Loại thống khổ này, khó có thể miêu tả.
Đại Băng.
Ngọc Thanh ở sau lưng bỗng nhiên thoáng hiện hư ảnh Chiến thần kim giáp, nhân thần hợp nhất, đánh ra một quyền.
Phanh…
Kim Đan trưởng lão kia ở trên không trung liên tục quay cuồng, bổ nhào vài cái, thẳng đứng rơi xuống.
Đương nhiên, dùng tu vi của hắn mà nói, mặc dù là không kịp đề phòng trúng ám toán, này cũng không có thể chết được, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Không đợi ngã xuống mặt đất, hắn đã ngừng lại thân hình, bạo rống một tiếng, thì áp chế thương thế xuống.
Chỉ là, nương theo cơ hội này, Tô Triệt và Ngọc Thanh lướt qua đỉnh đầu của hắn, vèo một cái đã bay đi.
- Đáng giận.
Một vị trưởng lão Kim Đan trung kỳ khác thấp giọng thầm mắng, theo một bên khác đuổi theo mà đến.
- Đáng chết.
Trưởng lão bị thương kia, trên mặt bốc lên huyết khí, đã là thật sự nổi giận. Bùm một cái, đạp một tảng đá lớn thành phấn vụn, hóa thành một đạo độn quang huyết sắc, đuổi theo hai người Tô Triệt.
Nhưng Tô Triệt lại đột nhiên quay người lại, quay mắt về phía hai Đại trưởng lão đuổi theo đằng sau.
Ngọc Thanh một phát bắt được cánh tay Tô Triệt, nhanh chóng kéo hắn bay đi.
Nhiếp hồn…
Nhiếp hồn…
Nhiếp hồn...
Mặt Tô Triệt nhìn về phía sau, mi tâm không hề dừng lại kích xạ lam quang, luân phiên bắn phá đối với hai vị Kim Đan trưởng lão kia.
Bá bá bá bá...
Lam quang đẹp mắt, một đạo tiếp một đạo.
Đối phó Kim đan tu sĩ, mặc dù thần thông nhiếp hồn ở giai đoạn trước mắt không thể đả thương người, nhưng mà, chỉ dựa vào ưu thế không đếm xỉa phòng ngự hạng nhất này, cũng có thể tạo được hiệu quả ngăn trở cực kỳ hữu hiệu.
Ông...
Mặc dù hai Kim Đan trưởng lão này là trạng thái nguyên thần ngưng tụ, thần trí cũng không có bị ảnh hưởng, lại bởi vì chống cự nhiếp hồn chi lực, khiến cho tốc độ phi hành giảm bớt rất nhiều.
Huống chi, cự ly ngàn trượng lao xuống thẳng đứng, trong nháy mắt là tới, chỉ có thể mắt nhìn thấy hai tên tiểu tử kia chui vào trong sương mù nồng đậm, triệt để mất đi thân ảnh của bọn hắn.
Trên Linh Vụ Hồ, Thái Ất Môn thiết lập một đại trận bảo vệ, có thể che đậy thần thức của người tu tiên dò xét, miễn cho những người khác xuất phát từ hiếu kỳ, có ý đồ dùng thần thức dò xét linh mạch dưới đáy hồ.
Bởi vậy, một khi hai người Tô Triệt tiến vào sương mù dày đặc, thần thức của hai Kim Đan trưởng lão ở đằng sau kia đã bị phế bỏ, chỉ có thể thông qua mắt thường, ở trong sương mù nặng nề tìm tòi thân ảnh của bọn hắn.
Hơn nữa, còn phải tránh ở trong sương mù không cẩn thận nhận lầm người, vạn nhất ngộ thương môn nhân Thái Ất Môn trấn thủ Linh Vụ Hồ, vậy cũng không tốt.
Trái lại, hai người Tô Triệt có thể không hề cố kỵ, không đầu không đuôi bay loạn.
Giờ khắc này, phía trước gặp được bất cứ sinh vật nào, một mực đều là địch nhân, oanh kích không sai.
- Người phương nào xông loạn Linh Vụ Hồ...
Phía trước bay tới một bóng người mơ hồ.
Nhiếp Hồn Đại Băng.
Người này còn chưa kịp nói hết câu, đã ngã vào trong hồ, hóa thành hạt cát.
Chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, một kích giết chết.
Phốc phốc hai tiếng vang lên, Tô Triệt và Ngọc Thanh giống như hai cây ngân châm đâm vào trong hồ.
Hai Kim Đan trưởng lão Huyết Thần Giáo tìm tòi trong chốc lát, lẫn nhau truyền âm nói ra:
- Dừng lại thôi, nơi này là cấm địa của Thái Ất Môn, chuyện tình bắt người giao cho bọn họ a.
Trưởng lão bị quyền kình Đại Băng làm bị thương thấp giọng lên tiếng, vẫn còn có chút không quá cam tâm.
Trong hồ, Tô Triệt và Ngọc Thanh một mực lặn xuống đáy hồ, không còn có gặp được một ai chặn lại, những thủ vệ Kim Đan trưởng lão của Thái Ất Môn trong tưởng tượng kia, một cái cũng không có gặp được.
Ngọc Thanh suy đoán là: chẳng lẽ, bọn họ đều bị điều đi, đi vào trong sơn môn bắt đệ tử tiếp viện của các đại môn phái?
Nhưng Tô Triệt lại nghĩ:
- Con đường này là Tử Tiêu sư tổ chỉ định, rất có thể, hắn sớm đã có chỗ an bài, vừa rồi nhất định là lặng lẽ tiềm nhập tới một lần, thanh lý toàn bộ những cao thủ thủ vệ ở dưới này rồi, để cho mình có thể thông suốt chạy qua...
Nghĩ tới đây, linh quang của Tô Triệt càng lóe lên, không khỏi nhớ tới:
- Bảy ngày trước, vừa mới đến Thái Ất Môn, Tử Tiêu sư tổ không để cho bất kỳ một đệ tử nào tiến vào Thái Ất sơn môn, mà để tất cả bọn họ ở ngoài...
- Kể từ đó, trận đột biến hôm nay, trừ mình cùng Ngọc Thanh ra, toàn bộ những đệ tử Thiên Huyền Tông khác cũng có thể không cần để ý, sẽ không bị liên quan đến. Chẳng lẽ, Tử Tiêu sư tổ đã sớm phát giác được Thái Ất Môn có chút không ổn, mới có thể làm ra an bài như thế...
So ra mà nói, đệ tử mấy môn phái tiếp viện khác, đều là thân ở trong Thái Ất sơn môn, tình cảnh của bọn hắn, đoán chừng là không thể lạc quan.
Đến tận đây, trong suy nghĩ của Tô Triệt, Tử Tiêu sư tổ nguyên vốn là thâm bất khả trắc, lại tăng thêm một phần sắc thái thần bí...
Đương nhiên, tình huống trước mắt không cần phải tìm tòi nghiên cứu những chuyện vớ vẫn này, toàn thân trở ra, nhanh chóng thoát ly hiểm cảnh mới là trọng yếu nhất.
- Xuống dưới.
Tô Triệt và Ngọc Thanh cơ hồ là đồng thời nói ra hai chữ này.
Hai người đều tự nuốt Độn Địa đan, xuyên thấu qua tầng nham thạch dưới đáy hồ, hướng về phía linh mạch ở chỗ sâu dưới mặt đất lao đi.
Sau một lát, trong nội tâm Tô Triệt sợ hãi than nói:
- Đây là linh mạch sao?
Linh mạch dưới mặt đất, giống như một một dòng sông dưới mặt mất, nhưng mà, những “nước sông” trong suốt sáng long lanh này, lại thật sự là linh khí thiên địa hóa lỏng, chẳng khác gì là vô cùng vô tận linh thạch chồng chất ở trước mắt.
Quá đồ sộ!
Tô Triệt lẻn vào trong linh mạch, vô ý thức hấp nhiếp một đoàn linh dịch đưa vào Tiên Ngục.
Lão Hắc tiếp thu đoàn linh dịch này, đưa đến chóp mũi hít sâu một cái, lập tức hô:
- Chủ nhân, cơ hội khó được, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát cắt linh mạch này của Thái Ất Môn.
- Hảo.
Tô Triệt cũng bay lên lòng tham không đáy.
Đối mặt một cái linh mạch như vậy, phản ứng của Ngọc Thanh vẫn là cực kỳ lạnh nhạt, giống như là trước đó, hắn đã gặp qua vô số linh mạch còn khoa trương hơn cái này gấp mấy lần vậy.
- Sư huynh, ngươi rút lui trước đi, ta ở lại chỗ này chiếm chút tiện nghi.
Tô Triệt truyền âm nói ra.
- Đệ muốn...
Ngọc Thanh hơi chút cân nhắc, thì đoán được tính toán của Tô Triệt.
Lưu lại lấy linh mạch của Thái Ất Môn, không thể nghi ngờ là hành vi cực kỳ mạo hiểm, Ngọc Thanh không phải là không có lá gan này, mà căn bản là không có nhu cầu ở phương diện này.
Hơi chút do dự, Ngọc Thanh lấy ra một viên Minh Châu vụ khí mờ ảo, đưa tới trước mặt Tô Triệt:
- Ẩn Linh châu, đeo ở trước ngực, dùng chân nguyên kích thích, có thể tiến vào trạng thái hoàn toàn ẩn hình. Trên lý luận mà nói, tu vi Kim Đan hậu kỳ cũng không dễ dàng phát hiện đệ.
- A?
Tô Triệt lập tức nhớ tới, ngày đó trong quặng mỏ Hắc Diệu Thủy Tinh ở Ma giới dưới mặt đất, hắn chính là vô thanh vô tức đi tới phía sau mình, mà ngay cả năng lực dò xét của lão Hắc cũng không có thể sớm phát hiện.
- Ẩn Linh châu, thượng cổ kỳ vật.
Ngọc Thanh giải thích nói ra:
- Tạm thời cho đệ mượn, quay đầu lại còn phải trả lại cho huynh.
- Lỡ bị mất thì làm sao?
Tô Triệt tiếp nhận hạt châu, thuận miệng hỏi.
- Đưa huynh hai cái.
Ngọc Thanh nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không tiếp tục nói nhảm, xoay người tiềm nhập ở chỗ sâu trong tầng nham thạch.
- Bảo bối trong tay sư huynh, cũng không ít a.
Tô Triệt không tiếng động cười cười, đương nhiên biết rõ, Ngọc Thanh sư huynh cũng không phải e ngại nguy hiểm, không muốn ở một chỗ cùng mình, mà là Ẩn Linh châu này chỉ có hiệu quả cho một người ẩn thân. Nếu hắn ngưng lại nơi đây, chẳng những giúp không được gì, ngược lại sẽ đưa tới phiền toái càng lớn hơn nữa.
Ngọc Thanh đi rồi, Tô Triệt kích phát Ẩn Linh châu, biến thành một người tàng hình, bắt đầu điên cuồng thu nạp linh mạch dưới mặt đất trước mắt.
Nuốt trôi…
Thu nạp…
Điên cuồng thu lấy…
Tô Triệt lấy hết toàn lực, mở rộng năng lực thu nạp của Tiên Ngục đến mức tận cùng, mỗi một lần hô hấp đều có mấy ngàn cân linh dịch thu vào Tiên Ngục.
Kỳ thật, năng lực phun ra nuốt vào của Tiên Ngục cũng đã cực kỳ khả quan, dưới trạng thái bình thường, thu lấy một khối cự thạch vài chục vạn cân, đều là phi thường thoải mái. Nhưng mà linh mạch trước mắt nầy, giống như một Cự Xà tươi sống, hấp thụ linh dịch, giống như là khoét thịt trên thân Cự Xà này, mỗi một lần hấp thụ, cũng có thể cảm giác được lực cản rất lớn.
Linh mạch này, vô cùng to lớn, nuôi sống hơn mười vạn môn nhân Thái Ất Môn, truyền thừa hơn hai vạn năm, thủy chung bảo trì quy mô như thế, cảm giác không ra đã tiêu hao bao nhiêu.
Nói thật, “Lấy ra linh mạch” theo như lời của lão Hắc, chỉ là cuồng vọng mới nói như vậy, Tô Triệt căn bản không có năng lực làm được như thế, chỉ có thể trộm một chút mà thôi.
Có lẽ, cũng chỉ có Chân Tiên Tiên Giới, mới có năng lực lấy ra một cái linh mạch ở dưới lòng đất ra...
Linh dịch đưa vào Tiên Ngục, được lão Hắc bảo trì nguyên dạng đánh xuống dưới đất, nói cách khác, trong không gian Tiên Ngục, đồng dạng chế tạo ra một linh mạch nho nhỏ dưới mặt đất.
Ngay từ đầu, Tô Triệt còn có chút có tật giật mình, luôn lo lắng bị người phát hiện, bất quá, theo thời gian trôi qua, tâm tình đã bình tĩnh trở lại.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê