Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Chương 179: Đồng Tâm Hiệp Lực
C
hiều hôm đó, công ty lại tổ chức họp, phía công nhân cử ra năm người tham gia cuộc họp, năm người này đều là những người có tiếng nói trong công ty, đều đã theo công ty từ những ngày đầu tiên.
Cố Trường Khanh ngồi ở vị trí chủ tọa, Lý Giai ngồi bên cạnh ghi chép, giám đốc Lưu ngồi bên phải cô, những người khác lần lượt ngồi ở hai bên.
Cố Trường Khanh đảo mắt nhìn qua mọi người, nghiêm mặt nói:
– Trước cuộc họp tôi phải nói một chuyện trước đã.
Sau đó cô nhìn Lý Giai, Lý Giai đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau bảo vệ đã dẫn ba người kích động mọi người đi vào.
Trước buổi họp Cố Trường Khanh đã đến đồn công an hủy bỏ quyết định kiện bọn họ, cưỡng ép dụ dỗ một hồi, ba người đồng ý sẽ vạch mặt người chủ mưu trong cuộc họp.
Mọi người thấy ba người này thì đều cả kinh, Cố Trường Khanh liếc nhìn chủ quản bộ sản xuất thì thấy từ lúc ba người kia đi vào ông ta đã đứng ngồi không yên. Cố Trường Khanh cười lạnh lùng, không sớm diệt chuột thì những chuyện về sau cũng không dễ làm đâu.
Ba người bước vào, một trong số đó chỉ vào chủ nhiệm bộ sản xuất:
– Cố tiểu thư, chính là chủ nhiệm Lâm muốn chúng tôi làm như vậy, nói rằng chỉ cần chuyện thành công thì chẳng những sẽ trả tiền lương thiếu cho chúng tôi mà còn cho thêm mỗi người một ngàn tệ. Chúng tôi cũng chỉ là muốn lấy chút tiền nên mới để mỡ heo che tim, làm ra chuyện hồ đồ này!
Hai người khác cũng đều chỉ vào chủ nhiệm Lâm mà tố cáo.
Mọi người đều nhìn chủ nhiệm Lâm, giám đốc Lưu trừng mắt nhìn ông ta, vô cùng giận dữ:
– Chủ nhiệm Lâm, anh đang làm cái quỷ gì thế.
Ông ta đứng cười lạnh:
– Chuyện đến nước này tôi cũng không còn gì để nói, dù sao tổng công ty không chịu đầu tư, công ty cũng chỉ còn con đường chết, tôi còn ở lại đây làm gì? Đúng là lãng phí thời gian, bây giờ tôi sẽ từ chức! Cũng không cần các người phải lo lắng!
Nói xong ông ta lại nhìn qua mọi người:
– Tôi khuyên mọi người nên sớm tìm đường lui ình đi, nếu không đến lúc công ty phá sản rồi thì các người có thể lấy được gì?
Nói xong ông ta lại trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh một cái rồi bước đi.
Cố Trường Khanh thấy ông ta trước khi đi còn không quên kích động lòng người thì nói với giám đốc Lưu:
– Giám đốc Lưu, ngày mai đem hành vi của chủ nhiệm Lâm phát tán lên internet.
Chủ nhiệm Lâm vừa đi ra ngoài, nghe câu này thì hổn hển quay lại, chỉ vào Cố Trường Khanh cả giận nói:
– Sao cô có thể độc ác như vậy, cô đang muốn tôi không tìm được chỗ làm khác sao!
Cố Trường Khanh nhìn thẳng vào ông ta, cười lạnh nói:
– Tôi cũng muốn khoan dung, độ lượng nhưng ông rất không biết điều, đây là ông tự làm tự chịu!
Nói xong cô không nhìn ông ta nữa, chỉ lớn tiếng nói:
– Giờ chúng ta bắt đầu họp, bảo vệ mời những người không liên quan ra ngoài giúp tôi.
Chủ nhiệm Lâm đỏ bừng mặt:
– Họ Cố kia, cô đừng đắc ý, núi cao còn có núi cao hơn, sẽ có người xử lý cô.
Lý Giai không nhìn thêm được nữa, ra dấu cho bảo vệ, bảo vệ kéo chủ nhiệm Lâm ra ngoài, ông ta vẫn kêu la không ngừng.
Sau khi chủ nhiệm Lâm rời khỏi đây, phòng họp lặng ngắt như tờ, mọi người không ngờ Cố Trường Khanh lại quyết đoán, dứt khoát như vậy, lòng bớt khinh thường hơn rất nhiều.
Lúc này, chủ nhiệm bên tiêu thụ nói:
– Chủ nhiệm Lâm tuy làm chuyện xấu nhưng có câu nói rất đúng, nếu tổng công ty không đầu tư thì chúng ta chỉ có đường chết.
Chủ nhiệm ban tài vụ cũng gõ bàn phụ họa:
– Mọi thứ đều cần đến tiền, thời hạn ngân hàng cho vay cũng sắp hết, nếu không có tiền ngân hàng sẽ tịch thu nhà xưởng của chúng ta để phát mãi đó!
Giám đốc Lưu lúc này cũng nhìn Cố Trường Khanh:
– Cố tiểu thư, cô vẫn nên về nói với tổng công ty đi thôi, công việc quan trọng, mau chóng đầu tư xuống!
Cố Trường Khanh hơi giơ tay lên ngăn cản những lời trách móc của mọi người. Cô nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng:
– Bản thân công ty thế nào mọi người còn rõ hơn tôi, có thể khái quát trong mấy chữ tiền cũng không đủ để giải quyết. Mọi người cho rằng có công ty nào ở trong tình hình khủng hoảng này đi đầu tư vào một công ty tiền đồ u ám như thế này! Mọi người nghĩ xem công ty đóng cửa thì ai là người chịu thiệt thòi nhất? Không phải là mọi người ở đây mà là tổng công ty! Tổng công ty mất cả vốn lẫn lãi! Chẳng lẽ bên trên muốn có kết cục này sao? Cho dù trên tổng có muốn cứu công ty chúng ta thì cũng cần công ty chúng ta có nền tảng để giúp đỡ mới được! Bằng không ai dám cam đoan là đầu tư vào đây sẽ không là công cốc! Mọi người đừng tưởng rằng tổng công ty nhất định phải chịu trách nhiệm cho các công ty con! Tổng công ty không có trách nhiệm này, quy tắc là vậy, khôn sống dại chết!
Nghe đến đó, một người đại biểu cho các công nhân đứng lên:
– Ý Cố tiểu thư là chúng ta chắc chắn sẽ phá sản! Ý Cố tiểu thư là vậy sao?
Những người còn lại cũng đều nhìn Cố Trường Khanh, vẻ mặt phẫn nộ. Mọi người đều làm ở đây rất nhiều năm rồi, đương nhiên có tình cảm với nơi này, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không đi đến bước hôm nay.
Cố Trường Khanh lạnh lùng nói:
– Nếu lúc này mọi người đều mang thái độ trông chờ miếng bánh từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn trông cậy vào người khác thì tôi có thể nói, phá sản là kết cục tất yếu!
Mọi người đều ồ lên.
Cố Trường Khanh đứng dậy, hai tay vịn bàn nhìn mọi người:
– Mọi người thử ra ngoài nhìn xem, không cần đi đâu xa, sang ngay huyện bên đi, trong hoàn cảnh này có bao nhiêu xí nghiệp vừa và nhỏ phải đóng cửa, có bao nhiêu xí nghiệp gặp khó khăn như vậy, bọn họ đã làm gì? Bọn họ từ trên xuống dưới đồng lòng, tích cực nghĩ cách nhờ chính phủ, nhờ ngân hàng, tích cực tìm nguồn tiêu thụ, mở mang thị trường mới, tích cực gom góp tài chính, cho dù là đi cầu xin cũng phải xin được kết quả nhưng còn mọi người? Mấy tháng qua mọi người đã làm gì? Ngoài phó huyện trưởng Phùng giúp mọi người xử lý một phần sản phẩm thì mọi người đã làm được gì?
Mọi người bị cô nói vậy thì đều cúi gằm, giám đốc Lưu lau mồ hôi trên trán, lắp bắp nói:
– Chúng tôi có đi tìm ngân hàng, tìm chính phủ nhưng không được!
Cố Trường Khanh nhìn ông ta cười lạnh:
– À? Mọi người đi được mấy lần? Mọi người đều chỉ trông chờ được tổng công ty cứu thì sao chịu tốn sức lực này?
Giám đốc Lưu không nói được câu gì. Tất cả mọi người cho rằng công ty sẽ không bỏ mặc bọn họ, dù sao cũng là một trong những xí nghiệp đầu tiên do chính tay Cố tiên sinh gây dựng, có ý nghĩa quan trọng.
Một khi đã vậy thì bọn họ cần gì phải vất vả ngược xuôi, cầu cha gọi mẹ, nhìn thái độ của người khác.
Chờ cấp trên rót vốn xuống thì có chuyện gì không làm được? Trong việc này, mọi người không nói được một lời, đúng là đã chưa cố hết sức.
– Công ty đã xây dựng được gần 20 năm nhưng mọi người nhìn xem, nhà xưởng vẫn cũ kĩ như vậy, nơi này cũng từng có lúc phát triển, vì sao mọi người không nhân lúc đó mà xây dựng kế hoạch cho tốt? Vì sao không nghĩ xem nên làm gì để phát triển lớn mạnh? Tất cả đều bảo thủ không chịu thay đổi. Công ty suy sụp như vậy lại còn đang trong tình hình kinh tế khủng hoảng, bảo trên tổng sao có thể yên tâm rót vốn đầu tư?
Mấy năm qua Cố thị không chú ý phát triển các xí nghiệp con, để mặc bọn họ kinh doanh, chỉ cần hàng năm báo cáo lên bình thường là được.
Đây cũng tạo thành sức ì cho các công ty con, dần dần không còn theo kịp tốc độ phát triển nữa.
Giám đốc Lưu thở dài một hơi:
– Cố tiểu thư nói đúng, là tôi không có năng lực, không gây dựng công ty cho tốt, giờ công ty phá sản, tôi có trách nhiệm rất lớn!
Mọi người còn lại đều ủ rũ, ban đầu còn có thể trách tổng công ty vô tình nhưng giờ thì đúng là không biết nên trách ai.
Thấy công ty sắp phá sản, mọi người nghĩ tới tuổi thanh xuân đã gắn bó với công ty này, ai cũng có chút đau lòng.
Giờ tình hình chung không tốt, đi ra ngoài tìm việc đâu có dễ dàng?
Cố Trường Khanh thấy thời cơ đã đến thì mỉm cười nói:
– Nhưng mọi người đừng lo lắng như vậy, công ty không nói tuyệt đối sẽ không đầu tư, với công ty này, trên tổng cũng không hoàn toàn muốn bỏ qua!
Ánh mắt mọi người đều sáng bừng lên, nhìn qua Cố Trường Khanh, giám đốc Lưu kêu lên:
– Cố tiểu thư, phiền cô nói rõ trong một lần luôn đi, tôi đã già, không thể theo nổi đâu!
– Lúc tôi đến Chủ tịch đã nói, chỉ cần trong ba tháng chúng ta có thể đẩy mạnh tiêu thụ lên 15% thì công ty sẽ đầu tư, giúp chúng ta cải thiện, chúng ta có thể đổi mới thiết bị, sử dụng kỹ thuật tiên tiến, mở rộng sản xuất, mở ra thị trường mới, qua hai năm nữa thì có thể niêm yết trên sàn chứng khoán, càng gom được nhiều tiền để công ty phát triển.
Cố Trường Khanh nhìn mọi người, trong mắt đầy sự tự tin và ý cổ vũ:
– Mấy năm nữa, tôi tin xí nghiệp của chúng ta sẽ phát triển thành xí nghiệp lớn nhất ở đây, quy mô lớn đến hơn một ngàn công nhân, đến lúc đó chúng ta có thể nâng cao phúc lợi cho công nhân, giúp công nhân sống ổn định.
Nhất thời mọi người đều đắm chìm trong bức tranh Cố Trường Khanh vẽ ra nhưng ảo tưởng nhanh chóng tan biến, không thể không đối mặt với một sự thật.
Bởi vì chủ nhiệm ban tiêu thụ lớn tiếng nói:
– 15%? Làm sao có thể?
Cố Trường Khanh nhìn ông ta nói:
– Nếu ông cảm thấy không thể thì đúng là không thể, mọi chuyện không phải ảo tưởng là ra, là phải làm mới có được! Cần mọi người cùng gạt bỏ khó khăn, đồng tâm hiệp lực làm!
– Nhưng giờ căn bản không có cách nào để sản xuất, không có nguyên vật liệu thì sản xuất cái gì?
– Cho dù sản xuất ra, chi phí lớn, lợi nhuận thấp, thị trường bó hẹp, chúng ta phải làm sao?
Mọi người nhao nhao đưa ra đủ loại vấn đề, Lý Giai ở bên ghi hết lại. Cố Trường Khanh kiên nhẫn nói:
– Không sai, có rất nhiều khó khăn nhưng người ta có thể vượt qua khó khăn, vì sao chúng ta không thể? Chẳng lẽ ban giám đốc của chúng ta không bằng bọn họ? Hay nhân viên của chúng ta không giỏi bằng? Cũng không phải, chỉ là chúng ta không cố gắng bằng bọn họ nên mới bị đào thải đi, chúng ta mới gặp phải tình cảnh này.
Cố Trường Khanh nhìn mọi người, gằn từng tiếng:
– Nếu mọi người thực sự muốn giữ gìn công ty thì hãy đem bản lĩnh thực sự ra đi! Chúng ta phải chứng minh cho tổng công ty biết chúng ta không phải là loại vô dụng, công ty chúng ta cũng rất có tương lai. Tương lai tươi đẹp đang chờ ở phía trước, là trở thành nhân viên của công ty lớn hay trở thành nhân viên của công ty sẽ bị phá sản, lẫn trong những kẻ thất nghiệp chờ chực xin việc, sống những ngày tháng vất vả. Đó hoàn toàn là do mọi người có biết nắm bắt cơ hội hay không mà thôi!
Phòng họp thoáng yên lặng, mọi người đều mím chặt môi, khuôn mặt nghiêm túc, một lát sau, chủ nhiệm ban tiêu thụ vỗ bàn đứng dậy, vẻ mặt bừng bừng:
– Từ ngày mai tôi và các nhân viên ban tiêu thụ sẽ ra ngoài chạy đơn đặt hàng, chạy thị trường, tối thiểu phải giải quyết được số hàng tồn kho kia. Được tiền đều đem ra phát tiền lương ọi người!
Đại biểu bên công nhân vội vàng nói:
– Không, số tiền đó dùng để mua nguyên vật liệu để tiếp tục sản xuất, lát nữa chúng tôi sẽ về bàn bạc với mọi người, chỉ cần nhận chút tiền để tạm giải quyết cuộc sống trước mắt, còn lại đều dùng để công ty vượt qua cửa ải khó khăn này!
Giám đốc Lưu vung tay lớn tiếng nói:
– Từ mai tôi bắt đầu qua các ngân hàng, dù ngủ lại đó cũng phải để bọn họ cho chúng ta thêm chút thời gian.
Chủ nhiệm ban tài vụ chậm rãi nói:
– Tôi sẽ cố gắng tính toán cẩn thận để không bị phung phí tiền bạc.
Cố Trường Khanh nhìn mọi người mỉm cười:
– Được, tốt lắm, tôi cũng không ngồi không, chuyện bên chính phủ cứ giao lại cho tôi, tôi sẽ mang về ọi người chính sách ưu đãi nhất, nghĩ cách thu hút tài chính cho công ty! Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này!
Từ sau cuộc họp, Cố Trường Khanh kích động được sự tích cực của mọi người, công ty như tràn ngập sức sống. Bởi vì tạm thời chưa có nguyên vật liệu nên không thể sản xuất, các công nhân cũng không ngồi không, quét tước dọn dẹp. Cố Trường Khanh còn cho người có kinh nghiệm, kỹ thuật dạy bọn họ kỹ thuật sản xuất. Mọi mặt cũng không quá thuận lợi, nhất là bên tiêu thụ gặp rất nhiều khó khăn. Nguyên nhân là sản phẩm chất lượng kém, tuy rằng bán ra được nhưng lợi nhuận rất ít, điều này khiến Cố Trường Khanh biết thay mới máy móc kỹ thuật là chuyện không thể chậm trễ, nhưng tất cả chuyện này đều cần có tiền.
Giám đốc Lưu mấy lần xuất mã, cuối cùng đã xin được ngân hàng cho thêm chút thời gian nhưng cũng không chịu cho vay thêm nữa.
Mấy ngày nay Cố Trường Khanh đều chạy qua bên cơ quan nhà nước, hi vọng bên chính phủ có thể giúp đỡ giải quyết một số vấn đề. Lần này cũng là Phùng Tước tiếp cô.
Phùng Tước biết mục đích Cố Trường Khanh đến đây, hôm sau anh đã gọi điện thoại đến tỏ ý anh có thể giúp. Cố Trường Khanh không từ chối, dù sao trong triều có người thì cũng dễ làm việc hơn. Đây là việc liên quan đến công ty, không thể gom vào việc cá nhân của mình được.
Cũng may tuy rằng Phùng Tước vẫn ở bên cạnh cô nhưng cũng không nói những lời khiến cô khó xử, chỉ tận tâm cố gắng giúp cô. Nhưng đừng nhìn đây là huyện nhỏ, quan hệ cũng rất phức tạp, trong huyện có biết bao xí nghiệp chờ giúp, sư nhiều cháo ít, đó không phải là chuyện dễ dàng.
Trước bữa ăn, Phùng Tước có nói với cô:
– Mục đích chính ở đây là thành tích, chỉ cần em nói sau khi xí nghiệp thoát khỏi tình trạng nguy cấp này, Cố thị sẽ đầu tư lớn vào đây thì hẳn là sẽ có ích.
Sau đó lại giúp cô liên lạc với một số người phụ trách việc này, sắp xếp bữa ăn, thậm chí còn nói cho Cố Trường Khanh nghe về sở thích của bọn họ.
Cố Trường Khanh hiểu ý của anh, lặng lẽ nhìn anh rồi nói:
– Anh cũng có thể làm được đến bước này?
Không ngờ bị cô phát giác, sao anh không hiểu ý của Cố Trường Khanh, chỉ cười nói:
– Không phải anh đã nói rồi sao, lúc cần thì sẽ thỏa hiệp, có một số việc không phải chỉ cần sức của mình là được, chỉ cần không quá đáng thì cũng không ngại.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Không ngờ anh cũng nói được những lời này.
Phùng Tước có chút ngượng ngùng:
– Lúc mới đến anh cũng không phải như thế, khi đó nhìn gì cũng không quen bởi vậy đắc tội với rất nhiều người, làm việc gì cũng bị mọi người xa lánh, cuối cùng chẳng làm được gì cả. Sau đó có một người nói cho anh biết, muốn làm việc thì phải học làm người trước đã, không thể đứng cho vững thì chẳng thể thực hiện khát vọng gì cả. Quan hệ xã giao mới là trụ cột. Từ đó về sau anh học được rất nhiều chuyện.
– Người này thật giỏi, em đã gặp chưa?
Cố Trường Khanh nghĩ đó là đồng nghiệp của anh, gần đây cô gặp bọn họ thường xuyên. Anh buồn bã cúi đầu:
– Ông ấy đã chết, đầu năm nay.
Cố Trường Khanh tỏ vẻ tiếc nuối:
– Bị bệnh sao?
– Không phải!
Sắc mặt Phùng Tước trầm lại, trong nháy mắt, Cố Trường Khanh cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người anh, đang lúc cô hoảng hốt thì anh bỗng nhiên mỉm cười:
– Không nói chuyện này nữa, sắp đến giờ ăn rồi! Chúng ta đi thôi.