A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 188 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 179
hanh nương cười nhạt một tiếng. “Phu nhân, người nói xem những người đàn ông kia tại sao lại thích vào thanh lâu, chẳng phải vì ưa kiểu kích thích ở đấy sao? Đàn ông ngoài mặt thì đều tỏ ra thích thục nữ, nhưng trong lòng… Họ không phải lũ ngốc, không phải thứ họ thích sao họ chịu vung tiền? Phu nhân có thể coi thường chúng nô gia, nhưng nếu có được những thủ đoạn của nô gia rồi, còn sợ không giữ được trái tim phu quân sao?”
Cận Yên Nhiên nghe cô ta nói mà động lòng. Tưởng Nhược Nam thì thầm vào tai nàng ta: “Muội cứ nghe cô ta nói trước đã, dùng hay không tùy muội.”
Thấy Cận Yên Nhiên không phản đối, Tưởng Nhược Nam bèn mời Thanh nương bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm.
Đúng một canh giờ, suốt một canh giờ này, Tưởng Nhược Nam thấy chiếc khăn che mặt của Cận Yên Nhiên không hề động đậy, rõ ràng là nàng ta đã nghe rất chăm chú. Mặc dù ngoài mặt nàng ta vẫn tỏ ra khinh miệt, nhưng trong lòng lại mong Thanh nương dạy cách nắm giữ trái tim của Vương gia.
Tưởng Nhược Nam cười cười.
Đợi Thanh nương nói xong, Tưởng Nhược Nam cho cô ta bạc, “Không được nói với bất kỳ ai về chuyện ngày hôm nay.”
Thanh nương nhận ngân phiếu hai trăm lượng bạc, cười đáp: “Phu nhân yên tâm, nô gia không phải là người không biết nặng nhẹ. Nô gia phiêu bạt trên giang hồ lâu như thế rồi, cư xử thế nào nô gia tự biết.”
Tưởng Nhược Nam yên tâm, gọi người đưa cô ta đi, khi đi đương nhiên cũng bịt mắt, không để bất kỳ ai nhìn thấy.
Đợi Thanh nương đi xong, hai người họ mới tháo khăn che mặt xuống, Tưởng Nhược Nam thấy mặt Cận Yên Nhiên đỏ bừng giống như vừa bị luộc vậy.
Cận Yên Nhiên cúi đầu, lí nhí nói: “Không ngờ chuyện này lại có nhiều điều phải học như thế… Bình thường ta chỉ mải xấu hổ chẳng cả dám động đậy, đến mắt cũng không mở. Chẳng trách Vương gia thấy tẻ nhạt…”
Thục nữ danh môn trước khi xuất giá căn bản không được tiếp xúc với những chuyện như thế. Vào trước đêm động phòng hoa chúc mới được mẹ dạy chút ít, nhưng chẳng qua cũng chỉ là những lời trấn an để họ không sợ hãi lo lắng khi động phòng mà thôi, đâu thể chi tiết kĩ càng như Thanh nương? Đương nhiên, các gia đình quyền thế cũng không tiện dạy con gái những điều này, như thế chẳng khác nào hủy hoại thanh danh của chính gia đình mình.
Những lời của Thanh nương khiến một người hiện đại như Tưởng Nhược Nam nghe mà còn mặt đỏ tim đập, phụ nữ thời cổ đại thì ra cũng có lúc không thụ động lắm…
Cận Yên Nhiên ôm mặt, bộ dạng ngượng ngùng ảo não: “Nhưng những động tác ấy cũng quá… Ta ngại lắm, đối mặt với Vương gia, ta chắc chắn không thể làm được…”
Tưởng Nhược Nam lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó vỗ vỗ vai Cận Yên Nhiên, an ủi: “Muội cứ làm những động tác mà muội có thể làm…Ví dụ ánh mắt, nụ cười, còn cái gì mà khiêu khích, mời mọc…”
Cận Yên Nhiên đỏ bừng mặt quay lại nhìn nàng, chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: “Công chúa… Trước kia khi còn ở với ca ca ta, cũng khiêu khích mời mọc sao? Công chúa cũng được Thanh nương truyền thụ nên mới quản chặt được ca ca, khiến ca ca một lòng một dạ với Công chúa, đến bây giờ không quên nổi Công chúa phải không?”
Tưởng Nhược Nam sầm mặt, quan trọng là, nhớ lại trước kia… đúng là có phần nào giống thế thật…
Cận Yên Nhiên nhìn nàng, gật gật đầu: “Thì ra hiệu quả tốt như thế…”
“Không phải vậy.” Tưởng Nhược Nam suýt nữa thì nhảy dựng lên, “Từ chối là để mời gọi, từ chối là vì muốn mời gọi, nhưng khi ấy ta hoàn toàn không có ý định mời gọi ca ca muội, ta thật sự muốn từ chối chàng.”
“Mặc kệ là từ chối thật hay từ chối giả, hành động của Công chúa đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của ca ca ta. Vừa rồi chẳng phải Thanh nương đã nói rồi đấy ư? Đàn ông chỉ thấy những thứ mình không có được là tốt, càng khó có được càng trân trọng, thì ra cô ta nói đúng. Xem ra ta cũng phải vận dụng thử xem sao.” Cận Yên Nhiên có vẻ như rất tâm đắc.
Tưởng Nhược Nam vội vàng nói: “Vậy thì muội hãy biết điều tiết, thời gian đầu đúng là ta không muốn ở bên Hầu gia, nên mới từ chối chàng hết lần này tới lần khác, không lo lắng việc chàng giận hay không. Nhưng muội thì khác, mục đích của muội là có được sự sủng ái của Ninh Vương, nếu làm quá thì lại phản tác dụng, muội phải biết điểm dừng.”
Cận Yên Nhiên quay lại cầm tay Tưởng Nhược Nam, giống như vô cùng cảm động, một lúc sau mới nói: “Công chúa, cảm ơn Công chúa. Cảm ơn tất cả những gì Công chúa làm cho ta. Cho dù sau này ta có thành công hay không thì ân tình của Công chúa Yên Nhiên không bao giờ quên.”
Vì Yên Nhiên mà Công chúa đã mời một kĩ nữ vào phủ, chỉ có Công chúa mới chịu vì Yên Nhiên mà mạo hiểm như thế, làm được như thế.
Tưởng Nhược Nam cười cười, đáp: “Có được sự sủng ái của Vương gia chỉ là bước đầu, sau này khi đối mặt với đám trắc phi kia, muội vẫn cần có dũng khí. Muội lúc nào cũng phải nhớ rằng muội là chính thê, là người vợ danh chính ngôn thuận của Vương gia, muội phải bảo vệ những thứ của mình, không được để họ chèn ép. Thứ mà họ muốn là kéo muội xuống, còn muội nếu muốn sống đàng hoàng thì không được mềm yếu nữa, Vương gia mặc dù có thể giúp muội, nhưng muội cũng phải có cái oai của mình, đến cuối cùng muội chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”
Cận Yên Nhiên nước mắt ầng ậng, “Công chúa, đa tạ Công chúa, ta sẽ nhớ những lời Công chúa nói.”
Sau khi được gặp Thanh nương ở chỗ Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để giành lại sự sủng ái của Vương gia.
Mấy ngày gần đây, nàng ta nghe lời Tưởng Nhược Nam, không nghĩ tới những chuyện buồn trước kia nữa, cũng không động tí là rơi lệ, mặt ủ mày chau. Những lúc rảnh rỗi, nàng ta sẽ ra vườn hoa đi dạo hoặc tìm Tưởng Nhược Nam trò chuyện. Dần dần, nụ cười cũng nở trên môi nhiều hơn.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Cận Yên Nhiên bắt đầu lên kế hoạch thu hút sự chú ý của Vương gia. Hôm nay, nàng ta cố ý trang điểm thật kĩ, rồi sai a hoàn thân cận là Ngân Nhi đi mời Vương gia đến. Ngân Nhi nhận lệnh đang định đi, thì Cận Yên Nhiên lại gọi giật lại: “Đừng đi mời Vương gia nữa, ngươi đi nghe ngóng xem, hiện giờ Vương gia đang ở đâu, lát nữa sẽ đi đâu, rồi về nói cho ta nghe.”
Thanh nương từng nói: “Đừng cầu xin người đàn ông đến chỗ mình, như thế là tự hạ thấp giá trị của mình. Phải khiến hắn tự mò đến, khi hắn nóng lòng muốn gặp là đã thành công một nửa rồi.”
Cận Yên Nhiên mới nghĩ, trước kia là do nàng ta cầu xin quá nhiều, khiến dần dần bản thân chẳng còn vị trí trong lòng Vương gia nữa…
Không lâu sau, Ngân Nhi quay lại đáp: “Vương gia đang ở chỗ Liễu thị thiếp, lát nữa nghe nói sẽ ra vườn hoa đi dạo.”
Liễu thị thiếp chính là người họ hàng xa của trắc phi Tĩnh Nhàn.
Cận Yên Nhiên nhớ tới khuôn mặt tươi tắn ngập tràn thanh xuân của Liễu thị thiếp, trong lòng bỗng thấy chua xót, nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi nói, “Ngân Nhi, chúng ta cũng ra vườn hoa.”
Cận Yên Nhiên mang theo vài a hoàn ra vườn hoa, đợi một lát, Ninh Vương và Liễu thị thiếp mới chầm chậm bước đến từ phía bên kia.
Cận Yên Nhiên liếc thấy bóng áo trắng của Vương gia rồi bắt đầu vờ như không thấy hắn, quay ngoắt đầu đi, cùng đám a hoàn cười đùa.
“Ngân Nhi, mau bắt con bươm bướm kia.”
“Hỉ Thước, mau bắt con kia, đừng để nó bay mất.”
Ngân Nhi bên này kêu lên: “Vương phi, con bướm đó bay về phía người rồi.”
Cận Yên Nhiên cầm vợt, thân hình nhẹ nhàng lướt về phía trước, tà váy màu xanh thêu hoa cũng tung bay theo động tác của nàng ta, khiến thân hình kiều diễm của nàng ta nổi bật những đường cong gợi cảm.
Cảnh tượng tuyệt đẹp đó vừa hay lọt vào mắt Ninh Vương, hắn nhìn thấy thân hình yêu kiều đang đuổi theo bắt bướm phía trước, nhảy nhót dịch chuyển nhẹ nhàng như tiên nữ, nhất thời ngẩn ngơ, rồi cất tiếng hỏi: “Ai đang ở kia?”
Cận Yên Nhiên nghe thấy giọng Ninh Vương, dừng lại, rồi từ từ quay đầu, ánh mặt trời hắt lên khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của nàng ta, da trắng mày lá liễu môi hồng, những viên minh châu cài trên tóc sáng lấp lánh. Nàng ta mặc một chiếc áo lụa màu hoa hồng đứng giữa trăm hoa, khiến trong đầu Ninh Vương nảy ra bốn chữ: Người đẹp hơn hoa.
Cận Yên Nhiên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Vương gia, chầm chậm nở một nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, đẹp như một đóa hoa.
Ninh Vương nhất thời thất thần, Liễu thị thiếp đứng lên níu cánh tay hắn nũng nịu: “Vương gia, người nói sẽ hái hoa lan cho thiếp.”
Ninh Vương vờ như không nghe thấy, chỉ nhìn Cận Yên Nhiên chằm chằm. Giống hệt cảnh tượng lần đầu hắn nhìn thấy nàng trong cung.
Cận Yên Nhiên cười càng tươi hơn, nàng hướng về phía Ninh Vương hành lễ, giọng yêu kiều: “Thiếp thỉnh an Vương gia. Thiếp không làm mất nhã hứng của Vương gia nữa, thiếp xin cáo lui.”
Nói xong, đem theo bọn a hoàn đi qua người Ninh Vương và Liễu thị thiếp, lúc đi ngang qua Ninh Vương, Cận Yên Nhiên đảo mắt, liếc hắn một cái. Sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra lướt ngang hắn, đi thẳng không quay đầu lại lần nữa.
“Khi nhìn đàn ông, ánh mắt nhất định phải ma mị, giống như đang nhìn hắn mà lại không phải là nhìn hắn, khiến trái tim hắn nhột nhột, ánh mắt hắn đương nhiên sẽ quấn chặt lấy phu nhân.” Trong đầu Cận Yên Nhiên nhớ lại lời của Thanh nương.
Ninh Vương vô thức quay người lại, ánh mắt đuổi theo bóng nàng, muốn đi theo, nhưng cánh tay lại bị Liễu thị thiếp níu chặt: “Vương gia, Vương gia…”
Liễu thị thiếp mỗi tiếng gọi thêm nũng nịu hơn, cuối cùng trái tim Vương gia cũng trở về vị trí cũ, hắn cười giơ ngón tay gạt nhẹ vào cằm nàng ta một cái, trêu đùa: “Được, bổn vương sẽ hái đóa hoa lan đẹp nhất cài lên tóc cho nàng.”
Khi khoác tay Liễu thị thiếp rời đi, Ninh Vương vẫn không kìm được mà quay đầu lại nhìn về hướng mà Cận Yên Nhiên vừa khuất bóng.
Cận Yên Nhiên đi thẳng về viện tử của mình, không quay đầu lại lần nào, về đến phòng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta đột nhiên cảm thấy lạnh, thì ra đã toát mồ hôi từ bao giờ.
“Thế nào?” Nàng ta hỏi Ngân Nhi.
Ngân Nhi cười đáp: “Bẩm Vương phi, nô tỳ thấy rất rõ, sau khi Vương phi rời đi, Vương gia vẫn nhìn theo bóng Vương phi mãi. Sau đó mặc dù bị Liễu thị thiếp kéo đi mất nhưng còn quay đầu lại thêm mấy lần.”
Cận Yên Nhiên cười cười, rồi lại sai Ngân Nhi: “Mau chuẩn bị nước cho ta, ta phải tắm rửa thật sạch sẽ.” Như nhớ ra điều gì, dặn thêm Ngân Nhi: “Mang lọ dầu hoa hồng mà lần trước Công chúa tặng đến đây, tắm xong giúp ta thoa lên người.”
“Đàn ông kẻ nào cũng thích phụ nữ thần sắc phơi phới, xinh đẹp rạng ngời, sạch sẽ thơm tho. Vì vậy, nếu phu nhân muốn níu giữ trái tim của phu quân, thì bất cứ khi nào gặp phu quân cũng đều phải chú ý tới ngoại hình của mình. Chỉ cần một lần không chú ý, thì dù trước đó phu nhân có đẹp được chín chín lần rồi, cũng sẽ vì một lần không đẹp kia làm mất hình tượng trong lòng phu quân.”
Cận Yên Nhiên bỏ ra cả buổi chiều để tắm rửa, xoa bóp, chải đầu trang điểm. Đến tối, quả nhiên Ninh Vương tới.
Vừa tới gần, Ninh Vương đã ngửi thấy mùi hương nhẹ nhẹ tỏa ra từ người nàng. Khiến hắn đắm say.
Ninh Vương không kìm được mà giơ tay ra, ôm lấy eo Cận Yên Nhiên, cúi đầu định hôn nàng.
Cận Yên Nhiên vội giơ tay chặn lên môi hắn, mỉm cười: “Vương gia đừng vội, dùng cơm tối xong đã.” Bàn tay nhỏ nhắn mềm như không có xương lại vấn vít mùi hương hoa hồng khiến Ninh Vương không kìm được mà hôn thật kêu vào lòng bàn tay nàng.
Cận Yên Nhiên cười cười, mắt cười mày cười, khéo léo quay người thoát khỏi vòng tay hắn, bước đến phía bên kia của chiếc bàn, để lại mùi hương nhẹ nhàng trong không khí.
Ninh Vương hít một hơi thật sâu, đi đến. Vừa định ôm lấy Cận Yên Nhiên, nàng ta đã nhanh nhẹn xoay người, đỡ hắn ngồi xuống bên chiếc bàn tròn: “Hôm nay, thiếp đã sai người hầm canh, Vương gia đến thật đúng lúc.” Nói xong, ngồi xuống cạnh hắn, gọi người mang cơm canh lên.
Chốc chốc nàng ta lại quay sang nhìn Ninh Vương cười, nụ cười như men rượu, khiến hắn ngất ngây.
Ninh Vương mấy lần không kìm được mà muốn vươn tay ôm nàng vào lòng, bế lên giường nhưng lần nào cũng bị Cận Yên Nhiên nhẹ nhàng, tự nhiên đẩy ra. Có điều nụ cười trên môi nàng ta càng mê muội hơn. Ninh Vương không những không giận, ngược lại còn cảm thấy bị kích thích.
“Đối với đàn ông, không nên thỏa mãn họ ngay lập tức. Thỉnh thoảng nên ném cho họ miếng mồi để nhử, cho họ nhìn thấy, sờ được nhưng không ăn được. Đợi khi họ có được rồi, cảm giác thỏa mãn sẽ càng thêm mãnh liệt hơn.”
Ninh Vương vừa uống bát canh Cận Yên Nhiên đưa cho, vừa hỏi: “Sao cảm thấy như nàng bây giờ khác hoàn toàn với nàng trước kia nhỉ?”
Cận Yên Nhiên nhìn hắn một cái, cười đáp: “Thiếp nghĩ thông rồi, chuyện đã qua dù không vui tới đâu cũng là chuyện quá khứ. Cứ nghĩ mãi những chuyện không vui, thứ đã mất không thể lấy lại được mà còn khiến Vương gia không vui theo. Vì vậy thiếp thấy, sau này nên nghĩ nhiều tới những chuyện vui vẻ, quên đi những việc đau lòng, ngày nào cũng phải sống thật hạnh phúc.”
Ninh Vương tán thưởng: “Nói hay lắm, cũng may nàng đã nghĩ thông. Giờ thì tốt rồi, nhìn nàng bây giờ, tâm trạng bổn vương cũng vui vẻ hơn.” Ninh Vương đặt bát canh bằng sứ Thanh Hoa xuống, cầm bàn tay đang đặt trên bàn của Cận Yên Nhiên. Cận Yên Nhiên khẽ khàng quay đầu lại phía hắn, nhìn hắn cười, hai mắt long lanh như nước.
Ninh Vương bị ánh mắt của Cận Yên Nhiên làm cho tê dại, cười nói: “Giờ mới nhận ra, năm năm đã qua rồi, mà Yên Nhiên của ta dường như còn đẹp hơn trước.”
Cận Yên Nhiên cụp mắt xuống, đôi mi dài khẽ rung, làn da trắng nõn ửng hồng, dáng vẻ muôn phần yêu kiều ngượng ngùng.
“Vương gia…” Giọng nàng dịu dàng uyển chuyển, giống như có ai đó cầm chiếc lông vũ chạm nhẹ vào trái tim hắn.
Ninh Vương cảm thấy chỗ nào đó nơi bụng dưới căng tức như muốn nổ tung. Hắn ôm Cận Yên Nhiên vào lòng, sau một hồi sờ soạng, Cận Yên Nhiên đã bắt đầu thở dốc, toàn thân mềm nhũn. Vừa định bế nàng lên giường, đột nhiên bên ngoài có người lớn tiếng báo: “Vương gia, Liễu di nương đột nhiên đau đầu, mời Vương gia qua đó.”
Liễu di nương chính là Liễu thị thiếp.
Cận Yên Nhiên nghe xong, lòng thầm reo vui, đúng lúc lắm. Nàng ta vội vàng đứng dậy thoát khỏi vòng tay nóng bỏng của Ninh Vương, cười với hắn: “Vương gia mau qua xem sao. Liễu di nương chắc là bệnh nặng, nếu không đã không cho người tới đây tìm Vương gia.”
Cận Yên Nhiên vốn cũng không định sẽ thỏa mãn Vương gia ngày hôm nay, vừa rồi, suýt nữa thì nàng đã thỏa hiệp, cũng may Liễu di nương “phát bệnh” kịp thời.
Cảm giác của Ninh Vương lúc này giống như bị dội cho một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, khiến ngọn lửa trong lòng tắt ngóm, bảo sao hắn không ảo não. Nhưng nhớ tới dung nhan như hoa như ngọc, cơ thể mềm mại của Liễu di nương, lửa giận trong lòng vơi đi vài phần, thêm Cận Yên Nhiên ngồi bên khuyên nhủ, Ninh Vương bèn đứng dậy theo a hoàn tới chỗ Liễu thị thiếp.
Vương gia vừa đi, sắc mặt Cận Yên Nhiên trầm xuống, nàng ta nhìn về phía viện tử của Liễu thị thiếp, nặng nề hừ một tiếng.
“Ngay cả một tiểu thị thiếp cũng chẳng coi ta ra gì, đúng là Vương phi ta quá thất bại.” Ngày hôm sau, Cận Yên Nhiên tới tố khổ với Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam chỉ cười không nói, những gì có thể làm nàng đã làm cả rồi, việc thê thiếp trong Vương phủ tranh giành đấu đá nhau nàng không thể tham gia. Đúng như nàng đã nói, sau này Cận Yên Nhiên chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.
Cũng may là Cận Yên Nhiên không định chờ đợi Tưởng Nhược Nam khuyên nhủ, nàng ta nói tiếp: “Hiện nay, từ trên xuống dưới mọi việc trong Vương phủ đều do trắc phi Tĩnh Nhàn cai quản, ta mặc dù là chính thê nhưng trong mắt mọi người chẳng khác gì một vật trang trí. Liễu thị thiếp này vì là người của trắc phi Tĩnh Nhàn nên mới dám cho người tới viện tử của ta gọi Vương gia, thật đúng là đáng căm giận.” Cận Yên Nhiên đập vào tai ghế một cái.
Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt âm trầm của Cận Yên Nhiên, lập tức khéo léo chuyển đề tài: “Thế nào, những thứ mà Thanh nương dạy muội có tác dụng không?”
Cận Yên Nhiên lập tức nở nụ cười, nàng ta quay người lại, cầm tay Tưởng Nhược Nam, “Có tác dụng, quá tác dụng, ta tin không bao lâu nữa sẽ giành lại được trái tim của Vương gia.”
Cận Yên Nhiên tràn đầy tự tin.
Tối hôm đó, Ninh Vương lại đến viện tử của Cận Yên Nhiên. Tối qua việc còn chưa thành, cả ngày hôm nay hắn chẳng có tâm tư làm gì cả, vừa đến tối đã mò đến chỗ Cận Yên Nhiên ngay.
Cận Yên Nhiên sớm đã đoán được Ninh Vương sẽ đến nên trang điểm ăn mặc rạng ngời. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo lụa màu vàng nhiều hoa văn, chiếc váy trắng mỏng, tóc chải cầu kỳ, cài thêm chiếc trâm có bông hoa phù dung rủ xuống, vừa lại gần hương thơm thanh khiết sẽ phả vào mũi, diễm lệ bức người.
Cận Yên Nhiên nhìn hắn cười say đắm, nụ cười còn diễm lệ hơn hoa.
Ninh Vương hồn phách điên đảo, lại muốn đẩy nàng ngã xuống giường ngay, mà lần này Cận Yên Nhiên cũng không từ chối nữa. Tối qua hắn vốn đã phải nín nhịn, hôm nay còn từ chối, lỡ hắn nổi giận thì làm thế nào? Nói cho cùng, trong Vương phủ đâu phải chỉ có mình nàng là phụ nữ.
Ninh Vương vừa định cởi áo nàng thì a hoàn thân cận của Liễu thị thiếp lại lớn tiếng đòi gặp Vương gia.
“Bệnh của Liễu di nương tái phát, di nương muốn gặp Vương gia.”
Thế Gia Danh Môn Thế Gia Danh Môn - Thập Tam Xuân