Số lần đọc/download: 634 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:22:30 +0700
Chương 180: Liệu Có Để Tâm
“B
ổn vương cũng biết, nàng không để ý đâu”. Giọng điệu của hắn đột nhiên dần dần trở nên bình thản, “Nhưng bổn vương có mất cả đời vẫn phải giành lấy sự chú ý của nàng, Triển Ngọc…”.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà cuối cùng y đã đã tính rõ được mất, biết giờ này khắc này vẫn chưa phải lúc trở mặt với ta.
Y buông ra ta, vẻ âm u trong mắt đã mất tăm, khuôn mặt lại mang nụ cười ấm áp như gió xuân: “Mấy ngày nữa đến kỳ đại hội Y Mộ Đạt rồi, đó cũng là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Bổn vương cũng nên cho tộc nhân thấy, ta đã tìm được A Y Đạt của ta rồi”.
Đối với người Tây Di, A Y Đạt có nghĩa là bạn đời. Ta lẳng lặng đứng cách xa hắn một chút, cười nói: “Xem chừng hôm đó rất náo nhiệt”.
Chung quy hắn vẫn muốn mang ta ra ngoài gặp người sao?
Nhìn ra ngoài theo cánh cửa sổ mở toang, đường chân trời ngoài kia đang nổi gió, ánh trời chiều ẩn hiện, lấp ló bức tường gạch sắc xanh của vương cung Tây Di, cứ như đang dậy cơn mưa vậy.
Ô Mộc Tề đi chưa được bao lâu, Giang Tử Sơ lại thật sự dẫn theo mấy thị tỳ tiến vào phòng bên cạnh. Chưa đến hai ngày, nàng ta đã đưa tới khăn quàng vai do nàng ta đích thân thêu, bên trên gắn trân châu rủ tơ, tua rua ngũ sắc, thêu hoa văn mây tía ánh vàng.
Mặc dù chỉ là bán thành phẩm, nhưng đã đẹp như ráng mây nơi chân trời.
Ngón tay ta vuốt ve họa tiết trên khăn quàng vai, cười nói cảm ơn Giang Tử Sơ: “Tay nghề của Giang muội muội đúng là tốt quá, không chỉ riêng Tây Di, dù là ở Trung Nguyên cũng không tìm được người khéo tay hơn Giang muội muội. Nếu muội muội xuất giá, không biết đồ cưới làm ra sẽ tuyệt diệu đến đâu nhỉ”.
Nàng nghe ta nói vậy, sắc mặt hơi tái đi, cười nói miễn cưỡng: “Hôm nay tấm thân chôn vùi, may được Vương phi quan tâm chăm sóc mới có thể được sống yên ổn, nào còn quan tâm đến chuyện gì khác?”.
Ta cười nói: “Muội muội cần gì tự coi nhẹ mình, Hoàng tử Ô Mộc Tề biết thân phận của ta và muội, đương nhiên sẽ đãi ngộ đâu ra đấy. Muội xem, ta mới nói với Hoàng tử rằng muội muội rất hợp với Tiểu Lục, Hoàng tử đã cho muội sống cùng ta. Nếu ta có thể tái giá với Hoàng tử, e rằng không còn ngày trở về Trung Nguyên nữa, không biết bao giờ mới có thể khoác tấm khăn của muội đây”.
Nàng ngước mắt nhìn ta, đôi mắt bỗng rưng rưng giọt lệ: “Không đâu, sao Vương phi có thể mất lòng tin? Biểu ca, huynh ấy… chắc chắn sẽ đến đây cứu người mà”.
Ta vuốt ve bụng: “Nếu như không phải là vì bảo toàn đứa bé này…”.
Khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện lên ý cười, sóng mắt trở nên cực kỳ ôn nhu: “Biểu ca có con rồi à?”.
“Đúng vậy, chỉ tiếc nó phải nhận giặc làm cha rồi”.
Vừa nghe lời ấy, mặt nàng ta cũng mang vẻ rầu rĩ: “Nếu biểu ca biết, không biết huynh ấy sẽ vui đến mức nào nhỉ”.
Mặc dù ta với nàng sống cùng nhau, nhưng bởi vì phải giúp ta chuẩn bị đồ cưới Tây Di và dệt khăn quàng vai, cần nhiều vật liệu nên tự do hơn ta nhiều. Có hộ vệ của Ô Mộc Tề trông chừng, nàng ta có thể đi lấy vật liệu.
Nàng nói cho ta biết, vì chuẩn bị tổ chức một hôn lễ trọng đại, Ô Mộc Tề triệu tập không ít thương nhân đến từ bốn phương tám hướng, mua vật báu quý hiếm, gấm vóc tơ lụa, mong có thể may được bộ đồ cưới gấm hoa Tây Di, chế được trang sức trâm cài.
Nói đến đây, nàng hơi kinh hoàng, hỏi ta: “Vương phi nương nương, thật ra Hoàng tử Ô Mộc Tề đối xử với người rất tốt”.
Ta thản nhiên nói: “Nhưng cha của con ta lại là Hạ Hầu Thương”.
Nàng ta khẽ thở phào một hơi: “Đúng vậy, cuối cùng chúng ta vẫn phải trở về”.
Lúc này, ta cùng nàng, lại có cùng chung nỗi khổ tha hương chốn người.
Hai ngày sau, cuối cùng khăn quàng đã được may xong. Tay của Giang Tử Sơ rất khéo, đuôi trĩ ngũ sắc đính châu sặc sỡ, miệng chim trĩ màu vàng dệt từ kim tuyến cực mảnh, chạm tay lên lại có cảm giác mỏng như lưỡi dao.
Nhụy hoa sen trên khăn được xe từ sợi chỉ cực mảnh, quấn quanh thành nhụy hoa dệt kim, như thể muốn phá khăn mà ra vậy.
Dù ta chưa quàng lên vai, chỉ mới nhìn hoa văn đã cảm thấy vinh hoa phú quý ùa tới.
Nàng đứng bên cạnh ta, cười nói: “Không bằng quàng lên thử xem?”.
Ta không có hứng, nói: “Trong hai năm đã quàng hai lần rồi, hơi ngán ngẩm”.
Nàng ta hơi thất vọng, nụ cười trở nên gượng gượng: “Vương phi nương nương không hài lòng với tay nghề của ta ư?”.
Nghĩ tới việc nàng ta đã chịu đựng bao ngày chỉ vì dệt chiếc khăn quàng vai này, e rằng đây là việc ta gửi gắm duy nhất lúc tha hương. Ta thấy nàng thất vọng thì mềm lòng, bèn cười nói: “Quàng thử một lần cũng được”.
Nàng ta liền nở nụ cười, lấy tấm khăn quàng từ trên bàn lên, cầm cẩn thận, quàng từ phía sau ta, hai đầu khăn thả tới trước mặt ta.
Ánh nến soi bóng hạt châu trên khăn, màu vàng óng ánh, gấm vóc nhiều màu, ánh lên mặt ta, khiến sắc màu tái nhợt mang khí sắc hồng hào phú quý.
Nàng ta vắt vạt trái lên vai phải, hoa sen màu hồng tôn sắc hồng hào cho mặt ta.
“Nếu phối với đồ cưới, thật sự không có nữ tử nào trên đời có thể sánh bằng người đâu”. Nàng cười vòng tới trước mặt ta, đưa tay sửa nhụy hoa sen, trông như lơ đãng kéo thẳng nhụy hoa.
Ta nhìn mình trong gương, cười khổ: “Chỉ tiếc bị gả cho người không tốt”.
Nàng ta thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, sao không hết sức bảo vệ danh tiết, để tránh cho biểu ca hổ thẹn?”.
Trong lúc nói chuyện, hai tay của nàng ta vuốt lên nhụy hoa. Tay nàng ta vừa kéo, ta chợt cảm thấy khăn quàng trên vai đột nhiên thít chặt, vốn chỉ khoác hờ lên vai ta nhưng lại bỗng dưng quấn lấy cổ ta như roi da vậy.
Ta ngạc nhiên nhìn nàng: “Muội, muội làm gì thế?”.
Mặt nàng ta không còn ý cười tươi rói nữa, mà mang vẻ lạnh lẽo: “Không phải ta đã nói không thể để cho biểu ca hổ thẹn sao?”.
Cổ bị siết chặt hơn, khiến ta không soi thở nổi. Ta nhìn thấy rõ, nhụy hoa sen trên khăn quàng bị nàng ta kéo sang hai bên, biến thành một sợi tơ phát ra ánh sáng lạnh tanh, như thể cái lưỡi rắn độc.
Mà tay kia nàng ta lại cầm cái mỏ nhọn như lưỡi dao của con chim trĩ, chập vào với sợi tơ quấn lấy cổ ta. Nàng ta thấy ta nhìn thì chỉ cười: “Tuy ta không có võ công, sức tay cũng yếu ớt, nhưng sợi tơ dẻo tinh chế từ vàng và sắt này lại có thể dễ dàng lấy mạng cô”.
Nói xong, nàng ta kéo xiên mỏ nhọn, khiến cái mỏ lướt qua tấm khăn. Chỉ một đường nhẹ tênh, hoa sen trên khăn gấm đã chia làm hai nửa.
“Muội giết ta, liệu Ô Mộc Tề có bỏ qua cho muội không?”. Ta cố gắng nói.
Nàng ta lạnh lùng cười một tiếng: “Sao ta nhẫn tâm để chàng lấy cô làm con tin, khiến biểu ca bị vùi lấp hoàn toàn chứ? Nếu biểu ca có việc gì, cô cô sẽ đau lòng chết mất”.
Ta đột nhiên cười ra tiếng, nhưng cảm thấy cổ siết chặt, e rằng sợi tơ kia đã miết vào da thịt ta, đành phải hổn hển nói: “Muội muội thân là con dân Thiên Triều, thế nhưng lại nảy sinh tình ý với Hoàng tử Tây Di, còn muốn xem vào chuyện quân hành, nếu Giang Phi nương nương biết cháu gái mình là người như vậy, e rằng sẽ tức chết mất”.
Sắc mặt nàng ta tái đi, ánh mắt thêm tàn độc: “Cô biết rồi ư? Biết cũng tốt, biểu ca thích cô cũng không sao, tại sao, tại sao ngay cả chàng cũng nghĩ đủ trăm phương ngàn kế cướp cô tới đây? Còn không để tâm đến việc cô mang thai, muốn cưới cô làm chính phi? Bao lời hứa của chàng đều là giả dối… Nói cái gì mà chỉ là tạm thời, nói cái gì mà ta vẫn là người số một trong lòng chàng…”.
Sợi tơ trên cổ ta lỏng bớt, vội nói: “Không phải muội vẫn còn thẻ bạc trong tay sao? Sao y không giữ lời hứa chứ?”.
Nàng ta rũ mắt nhìn mỏ chim trĩ trong tay, lẩm bẩm: “Đúng vậy, chàng biết ta đã thành công, còn có thể cần những người khác sao?”. Nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt dữ tợn cực kỳ, “Cô có tin không, cô đã có thân phận như vậy, ta giết chết cô, không đến mấy ngày chàng sẽ quên cô ngay thôi”.
Ta lại cười một tiếng, lại cảm thấy cổ họng căng chặt: “Muội đã biết thân phận của ta, y không truy cứu, chẳng lẽ những người khác cũng không truy cứu?”.
Nàng ta nhắc hai chữ ‘thân phận’ mấy lượt lận, khiến ta nảy sinh ngờ vực, thân phận mà nàng ta nói rốt cuộc chỉ cái gì? Là thân phận của Quân Triển Ngọc ta, hay là cái khác?
Ta nói như vậy, sợi tơ trên cổ liền lơi lỏng một chút, mắt nàng ta thoáng chần chừ, lại nói: “Không, họ không biết chân tướng đâu”.
Lòng ta lóe sáng, trong đầu lại như có một sợi dây liên hệ tất cả mọi chuyện. Nhưng lúc thật sự suy nghĩ thì sợi dây ấy bỗng bị cắt đứt.
Nàng ta cười cực đẹp, ánh mắt lại mang vẻ tàn nhẫn: “Người bên cạnh chỉ cho rằng, có thích khách vào phủ, dùng lưỡi dao sắc bén cắt cổ cô, nào ai ngờ rằng, thứ khiến cô bỏ mạng chẳng qua chỉ là một sợi dây sắt? Ô Mộc Tề cũng biết, nhưng chàng sẽ không nói, chỉ vui hơn mà thôi”.
Ta thở dài nói: “Đúng vậy, y chỉ vui hơn thôi. Cuối cùng vàng sắt tinh luyện có thể nung chảy rèn thành binh khí, câu thích tiễn của y sẽ vô địch thiên hạ, ngay cả giáp nặng cũng không ngăn cản nổi mũi tên ấy, không bao giờ cần huấn luyện cường cung thủ nữa, những binh lính biết cưỡi ngựa bình thường đã có thể tạo ra thương vong lớn… Nếu ngay cả muội muội cũng có thể dễ dàng cắt cổ ta, ở chốn Tây Di ai ai cũng biết cưỡi ngựa bắn cung này, đương nhiên từ đó về sau toàn dân đều trở thành binh lính. Có điều muội muội có nghĩ hay chăng, kể từ đó, Trung Nguyên phải làm sao đây? Cô cô của muội phải làm sao đây?”.
Vẻ do dự lóe lên trong mắt nàng ta, nhưng lại cười nói: “Ô Mộc Tề đã hứa với ta, chàng sẽ không dùng thứ đó đi quấy nhiễu Trung Nguyên, chỉ tự vệ mà thôi…”.
Ta cười nhạt: “Ngay cả bản thân muội e rằng cũng không tin tưởng lời hứa này phải không?”.
“Thế thì sao thứ? Ta thích chàng, đương nhiên dốc hết sức giúp chàng hoàn thành tâm nguyện!”. Mắt nàng ta hiện vẻ điên cuồng, ta biết người có tính tình như nàng, bình thường càng dịu dàng uyển chuyển, một khi vứt bỏ tất cả sẽ hành động bất thường, càng điên cuồng hơn nữa. Nếu không là vậy, nàng ta cũng sẽ không vứt bỏ hết thảy, tạo dựng kế hoạch bị ép buộc chỉ vì muốn gặp gỡ Ô Mộc Tề.