Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Chương 177
T
ỉnh dậy, đã không biết là giờ gì.
Nhìn trên bàn tràn đầy món ăn, thì ra là đã qua buổi trưa.
Tu Hồng Miễn không tới nữa, có lẽ hắn đang cùng Lệ phi vui vẻ thôi.
Khổ sở cười một tiếng, hắn nên học được cách làm một thính giả.
Bích Quỳnh đi vào trong phòng, nói cho nàng biết chuyện nàng ấy đã tìm Phó thái y.
"Không có dấu hiệu bị hạ độc?"
Thấy Bích Quỳnh khẳng định gật đầu một cái, nàng cố gắng hồi tưởng, chẳng lẽ nói người kia lần đầu tiên hạ độc liền bị phát hiện? Không có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Hay là loại độc chất này quá mức lợi hại, căn bản phát hiện không ra?
Nàng suy tính một lát, tà tà cười một tiếng.
"Nương nương, người, người muốn làm cái gì?" Bích Quỳnh vô cùng khẩn trương nhìn nàng, vẻ mặt nàng như thế, Bích Quỳnh sợ nàng đã nghĩ ra quái chiêu gì.
Nàng liếc nàng ấy một cái, "Làm sao? Ngươi sao cứ nghĩ ta sẽ làm chuyện xấu như thế?"
Bích Quỳnh cúi đầu, dù sao người cũng không tốt như vậy......
"Tiểu Cúc ~~"
Nàng gọi Tiểu Cúc tới, nàng ấy gần đây dạy Bích Thanh học xong một cách chải đầu mới, hiện tại Bích Thanh đã có thể mình chải đầu rồi, vui mừng không thể diễn tả.
"Đi nấu giúp ta một ly trà, ta chết khát rồi."
"Vâng" tiểu Cúc đi ra ngoài.
"Nương nương, người đây là......" Kể từ chuyện phát sinh lần trước, Bích Quỳnh cũng không có để cho Tiểu Cúc chạm qua nước cùng trà... Rồi, cũng không có nhắc lại chuyện trong trà có độc.
Nàng cười cười với Bích Quỳnh, trắc nghiệm bắt đầu......
Tiểu Cúc bưng trà đi vào, thấy nàng cùng Bích Quỳnh đang nói chuyện rất vui.
"Nương nương, trà tới."
"Để đây cho ta." Nàng tiếp tục cùng Bích Quỳnh trò chuyện, "Đúng rồi, ngươi đi pha cho ba người chúng ta mỗi người một ly, chúng ta hảo hảo ngồi xuống hàn huyên một chút."
Tiểu Cúc cười cười, "Tốt."
Hiện tại trên bàn có 3 chén trà, có lẽ chỉ có chén của nàng có độc, hoặc cả chén của nàng cùng Bích Quỳnh đều có độc, cũng có lẽ Tiểu Cúc đã nhận ra cái gì, một ly cũng không hạ độc.
Nàng cùng Bích Quỳnh càng tán gẫu càng vui vẻ, điên khùng náo loạn lên. Một cái nháy mắt, Bích Quỳnh không cẩn thận té ngã, đem những ly trà trên bàn đổ hết xuống đất.
Sau một loạt tiếng loảng xoảng, 3 chén đều đang có độc!
Tiểu Cúc bị sợ đến cứng người, vô dụng nhìn về phía nàng.
Tại sao có thể như vậy?!
"Tiểu Cúc! Ngươi có phải muốn hại nương nương hay không!" Bích Quỳnh có chút không khống chế nổi, nương nương quá mềm lòng, luôn không thể xử nặng với Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc lập tức quỳ xuống, "Ta không biết, ta không biết, tại sao lại có độc, ta không biết ~" Tiểu Cúc dùng sức lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt luống cuống khiến cho nàng đau lòng.
"Bích Quỳnh, đừng như vậy."
"Nương nương! Người muốn thiên vị nàng ấy sao!"
Nàng nghiêng đầu, cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nếu chư Tiểu Cúc đang giả bộ mất trí nhớ, bằng trí thông minh của cô ấy là sao lại nhìn không ra nàng đang khảo nghiệm? Nếu như Tiểu Cúc không phải là giả bộ mất trí nhớ, nàng ấy làm sao lại ngốc đến mức thả cả thuốc độc vào trong chén của mình?
"Ngươi nói! Thuốc này có phải là do ngươi bỏ hay không?" Bích Quỳnh nghiêm giọng với Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc liều mạng lắc đầu, chỉ là lắc đầu, hàm răng cắn chặt đôi môi, không nói một câu nào.
"Là ngươi, có đúng hay không! Chính là ngươi!" Bích Quỳnh đã nắm lấy tay Tiểu Cúc tay, cao giọng quát.
Ánh mắt Tiểu Cúc nhất thời đờ đẫn, "Là ta, là ta, là ta......"
Bích Quỳnh hình như cũng không nghĩ rằng Tiểu Cúc có thể như vậy, ở bên cạnh sửng sờ.
"Tiểu Cúc?" Hạ Phù Dung đi tới, đỡ nàng lên.
Tiểu Cúc nhìn về nàng, "Là ta, là ta......" Ánh mắt kia trống rỗng khiến nàng có chút sợ.
Nàng hồi tưởng lại nhất cử nhất động của Tiểu Cúc sau khi mất trí nhớ, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng.
"Tiểu Cúc! Ngươi không có mất trí nhớ! Ngươi không có mất trí nhớ!"
Tiểu Cúc đôi môi nhẹ rung, lầm bầm, "Ta không có mất trí nhớ, ta không có mất trí nhớ......"
Bích Quỳnh cả kinh thất sắc, "Nương nương, nàng tại sao có thể như vậy?"
Nàng rốt cuộc hiểu rõ, thật ra thì tiểu Cúc cũng không có mất trí nhớ, nàng hẳn là bị người nào đó hạ độc, sẽ làm cho trong lòng sinh ra một loại ám hiệu.
Chỉ cần người khác nói với nàng nàng phải làm cái gì, nàng sẽ có ám hiệu trong lòng, cho là mình thật sự đã biến thành như vậy. Cho nên nói, tiểu Cúc căn bản không có mất trí nhớ, nàng chỉ là bị chính ám hiệu tâm lý dẫn dắt mà thôi!
"Tiểu Cúc, ngươi nhớ tất cả mọi chuyện, ngươi nhớ! Ngươi rõ ràng nhớ tất cả mọi chuyện!"
"Ta nhớ được, ta nhớ được, ta nhớ được......" Tiểu Cúc trên trán tiết ra tầng tầng mồ hôi hột, đột nhiên, trong mắt nàng có chút thần thái, đó là vẻ mặt mà Hạ Phù Dung quen thuộc, "Nương nương! ~~"
Thấy tiểu Cúc nhìn về phía nàng...nàng ôm lấy nàng ấy, "Tiểu Cúc, vì sao, rốt cuộc có chuyện gì rồi hả? Nói cho ta biết được không? Ta có thể giúp ngươi, tin tưởng ta."
Hạ Phù Dung đỡ lấy mặt Tiểu Cúc, mặt tràn đầy chờ mong mà nhìn nàng ấy.
Tiểu Cúc nhìn nàng một cái, trong nháy mắt nước mắt tràn ra, "Nương nương ~ cứu cứu đệ đệ ta! Cứu cứu đệ đệ ta ~!!"