Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Chương 361 - 365
C
hương 361: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (6)
:Vừa nói chuyện, Chu Thị “keng” một tiếng rút ra từ bên cạnh một thanh bảo kiếm, tiến lên một bước, tàn bạo đâm ra một kiếm.
Lưu Khám cũng thật không ngờ Chu Thị lại tàn nhẫn như vậy, không nói hai lời, liền giết luôn tiểu nương tử kia. Nhưng hắn đến thời đại này đã lâu, hai tay của mình cũng nhuốm đầy máu, đối với chuyện giết người kiểu này, đã sớm quen rồi, vì vậy cũng không quá lưu ý. Chớ nói tiểu nương tử kia là do Chu Thị mua về, cứ cho là không phải, giết thì có làm sao? Nghĩ đến ngày trước Lưu Khám ở trong thành Cù Diễn, cũng không đồng ý Trần Bình giết Hô Diễn Châu sao? Tuy rằng người không giống nhau, nhưng chung quy đều là giết người, lại có gì khác nhau?
- Lão gia tha mạng a...
Tên sai vặt giở giọng ai oán:
- Lão gia, đều là tiểu phụ nhân đó dụ dỗ ta, chứ không phải là tiểu nhân mong muốn. Xin lão gia nể mặt ba đời tổ tiên chúng ta dốc sức, tha cho tiểu nhân.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, Chu Thị đã giơ cao bảo kiếm, lại nhẹ nhàng buông xuống.
- Ngươi cái tên tiện nô này, lão gia ta tự nhận đối đãi với ngươi không tệ. Nhưng ngươi lại làm ra cái chuyện thấp hèn này... Nếu không nể mặt lão Đa đã chết, hôm nay ta sẽ chém đầu chó của ngươi. Cũng được, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống không thể tha. Người đâu, đem cái tên tiện nô này xuống, đánh nặng tám mươi trượng. Nếu chết thì vứt xác ở nơi hoang dã, đến quan phủ bỏ đi hộ tịch của y; nếu còn sống, liền đuổi ra khỏi gia môn mặc y tự sinh tự diệt.
Cái gì tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha?
Tám mươi trượng đánh xuống, người này còn có thể nguyên lành?
Đám người Mông Tật hầu hết đều xuất thân từ nhà cao cửa rộng, việc xử lý gia nô như thế này cũng từng xảy ra, vì vậy có vẻ rất bình tĩnh. Còn Lưu Khám, tuy có chút không đành lòng, nhưng chuyện như thế này, cũng không tiện đứng ra khuyên bảo. Tai nghe thấy tên sai vặt thê lương gào lên xin tha mạng, người lại bị gia đinh mang đi. Sau đó, một trận tiếng kêu rên thảm thiết truyền đến phòng khách, làm cho bầu không khí trở nên có chút nặng nề.
- Chu huynh, cần gì phải nổi giận vì cái đám tiểu nhân này?
Có gia đinh kéo thi thể tiểu nương tử đi.
Lưu Khám tiến lên ôm vai Chu Thị, cười ha hả nói:
- Hôm nay chúng ta gặp lại, là một chuyện vui, phải uống ba trăm chén. Chớ để chuyện như thế này làm quấy nhiễu hưng phấn mới phải.
Đây là thời đại mà mạng người như cỏ rác, Chu Thị thở dài, chuyển mặt tươi cười rạng rỡ.
- Phu nhân, đây là A Khám huynh đệ mà ta vẫn nhắc với ngươi. Năm xưa nếu không có hắn liều mình cứu giúp, chúng ta hôm nay cũng không trở thành phu thê.
- Thì ra là ân nhân đại giá quang lâm, tiểu phụ nhân vừa thất lễ rồi, xin đừng trách, xin đừng trách!
Chu phu nhân bước lên phía trước hành lễ, miệng nói một phen cảm ơn. Thời đại này, lễ giáo cũng không ràng buộc. Nữ tử cũng có thể đăng đường nhập thất, thậm chí có thể giúp phu gia tiếp rượu. Mà đám người Mông Tật cũng thấy nhưng không thể trách hành vi vô lễ của Chu Thị.
Chu phu nhân xuống dưới giục đồ ăn, bên ngoài tiếng tên sai vặt kêu thảm thiết cũng càng ngày càng yếu.
Lưu Khám và Chu Thị một lần nữa lại ngồi xuống, chỉ một lát sau, có gia nhân bưng đồ ăn tới, mọi người chén qua chén lại, thoải mái ăn uống.
Nói là thoải mái ăn uống, trên thực tế đám người Lưu Khám đều giữ lại tửu lượng.
Cho dù là sâu rượu trong bụng nhảy như thế nào, bọn họ cũng không dám uống quá chén. Dù sao, cũng không phải ở nhà mình, cẩn thận là trên hết.
Ngược lại, Chu Thị vô cùng vui vẻ.
Liên tiếp rót vài chén to, uống đến say mèm.
Thấy Chu Thị uống nhiều lắm rồi, Lưu Khám cũng không mời rượu nữa. Nói chung, bữa rượu này, dù là khách hay chủ, đều vô cùng tận hứng.
Cứ như vậy, Lưu Khám ở tại nhà của Chu Thị.
Ngày hôm sau, Chu Thị vội vàng chạy việc của Lưu Khám. Trong thời gian đóng thành cấm đi lại ban đêm, chỉ có thể vào, không thể ra. Muốn đi ra ngoài, không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Cũng may Đại Lương thành cũng không phải là nơi quận thành quản lý, nên chuẩn bị trên dưới, cũng thuận tiện.
Nếu là nơi quận thành quản lý, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền phức.
Đại Lương thành thuộc quản lý của quận Nãng, mà trì sở quận Nãng lại ở Tuy Dương, khoảng cách khá xa. Nơi đây vừa vặn là nơi giao hội của bốn quận, phía tây là quận Tam Xuyên, tây nam là quận Toánh Xuyên, cho nên quyền quản hạt, bản thân có chút hỗn loạn. Đối với quan viên địa phương, kiểm tra cũng không quá nghiêm mật. Cũng bởi vì như thế, Chu Thị mới nói chắc chắn, thu xếp một chút, để đám người Lưu Khám sớm một chút ra khỏi thành.
Chu Thị đi thu xếp, Lưu Khám ở tại Chu phủ, có cảm giác như sống một ngày dài bằng một năm.
Tin tức xấu cứ đến liên tiếp, đại quân của Trần Thiệp đã phá được huyện Tiếu, kế tiếp sẽ công kích thành trấn nào? Cũng không biết rõ.
Hiện nay, binh mã của Trần Thiệp, Ngô Quảng đã có tới mấy mấy vạn. Chiến xa tới trăm, kỵ quân tới nghìn... nghiễm nhiên trở nên quy mô. Mà lúc này quan viên địa phương Đại Tần mới bắt đầu coi trọng đội nhân mã này. Quận thủ Tứ Thủy quận Doanh Tráng tổ chức binh mã, chuẩn bị xuất kích, nhưng không ngờ chỉ một cái loạn nho nhỏ Trần Thiệp, loáng một cái làm quận Tứ Thủy cũng loạn cả lên. Đầu tiên là người thủ lự Tần gia tạo phản, sau đó lại có người Phù Ly ở Chu Kê Thạch hưởng ứng, uy hiếp đến an nguy của Bành thành.
Nói cách khác, Doanh Tráng đang phải đối mặt với phiền toái rất lớn.
Một bên là Trần Thiệp thanh thế kinh người, một bên là Tần gia và Chu Kê Thạch tác loạn. So ra, thực lực của Trần Thiệp rất lớn, mà Chu Kê Thạch và Tần gia thanh thế lại nhỏ hơn. Nhưng nếu bị bọn họ dẹp xong Bành thành, như vậy vấn đề sẽ không nhỏ so với Trần Thiệp. Doanh Tráng suy nghĩ thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm.
Y đầu tiên là phái người đi đến Trần quận, xin Trần quận xuất binh hiệp trợ.
Mặt khác, y triệu tập ba nghìn binh mã, xuất kích sở bộ Tần gia. Cũng trên một tuyến Linh Bích và Mang huyện, mở trận thế, chuẩn bị nghênh tiếp Trần Thiệp.
Dựa theo cách nghĩ của Doanh Tráng, lúc Trần Thiệp công chiếm huyện Tiếu, khẳng định sẽ đánh đến huyện Tương. Dù sao giữa hai vùng đó chỉ mất hai ngày lộ trình. Nếu có thể hạ được huyện Tương, toàn bộ quận Tứ Thủy đều sẽ trở thành một mảnh hỗn loạn. Cho nên, Doanh Tráng chia ra để mà thủ thế. Đợi đại quân của Trần Thiệp đánh tới, y sẽ dựa vào địa hình vùng Linh Bích đọ sức,cùng Trần Thiệp sau đó binh mã từ huyệTrần n sẽ đánh ở phía sau. Tổng thể mà nói, chiến lược này của Doanh Tráng cũng không có gì sai lệch.
Nhưng Lý Thành lại không thấy như thế!
- Cách của Tráng quận thủ quá cứng nhắc rồi...
Y chỉ vào sa bàn mà đám người Lưu Khám làm nói:
- Trần Thiệp chỉ là một giặc cỏ, theo những gì gã làm có thể thấy người này chỉ là trí thời vận, mới quật khởi quận Tứ Thủy. Đầu tiên gã công hãm không ít thành trấn, nhưng căn bản không dừng lại. Lúc tập kích cướp bóc khố phủ xong, lập tức rời đi. Điều này nói rõ Trần Thiệp này không có gan cùng chúng ta quyết chiến một trận. Nếu không phải bệ hạ cầm quyền trị nước có sai sót, gã căn bản không thể thành sự.
Một đám ô hợp, đánh là được rồi! Thủ cái gì? Cho ta ba nghìn binh mã, là ta có thể đánh ấy vạn đại quân của gã tơi bời ấy chứ. Tráng quận thủ đã đánh giá cao gã, chỉ sợ trái lại không tốt!
- Đánh giá cao gã, chẳng lẽ không tốt?
Đồ Đồ nhịn không được nói:
- Chí ít sẽ không phạm sai lầm!
- Đánh giá sai thế địch, vụt mất thời cơ tốt, sao lại nói không sai? Binh pháp có câu: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Tráng quận thủ đánh giá cao đối thủ, liền đánh giá thấp chính mình, vốn đã phạm vào sai lầm không biết địch không biết ta. Theo ta thấy, trận chiến này, sợ là rất khó thủ thắng!
- Ý ngươi là...
Lưu Khám tựa hồ có chút hiểu rõ ý tứ của Lý Thành.
- Nếu ta là Trần Thiệp, chắc chắn lấy một đội nhân mã nhỏ, đánh nghi binh ở Linh Bích, sau đó tập kết hết nhân mã, trên đường phục kích viện quân huyện Trần đến. Nếu viện quân huyện Trần bại, chiến hỏa chắc chắn lan đến Trần quận. Trần quận vốn là sở tại nước Sở cũ, quân ta vừa bại, tất nhiên sẽ có đại họa. Nếu như Trần Thiệp có được Trần quận, người nước Sở cũ tất nhiên sẽ đầu nhập gã. Đến lúc đó, cánh chim của Trần Thiệp chắc chắn sẽ càng sung mãn.
Phân tích của Lý Thành, làm cho đám người Mông Tật hít một trận khí lạnh.
Mà Lưu Khám kinh ngạc nhìn Lý Thành. Chẳng trách Đại công tử Doanh Phù Tô lại coi trọng Lý Thành như vậy, xác thực có thực tài...
Hắn nhớ mang máng trong lịch sử về khởi nghĩa Trần Thắng, Ngô Quảng, Trần Thắng đích thực là chiếm được Trần quận, sau đó tự lập Trương Sở (chính quyền cách mạng do Trần Thắng lãnh tụ cuộc khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần lập nên, năm 209 trướcCông nguyên). Nhưng cụ thể là chiếm lĩnh như thế nào? Trong sử sách cũng không ghi chép lại. Nhưng có thể khẳng định một việc, sau khi Trần Thắng cướp đoạt được Trần quận, đích xác là có được kết quả. Có thể có được chiến pháp này, nói rõ Trần Thiệp cũng không phải là một tên chân đất, hay có lẽ nói, bên người Trần Thiệp có người tài?
Chương 362: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (7)
:Huyện Trần (nay là Hà Nam, Hoài Dương) nằm dưới sự quản lý của Trần quận. Đây là một tòa thành thị cực kỳ cổ xưa, tọa lạc bên bờ Hồng Câu. Thời kỳ thượng cổ, ở đây tên là Uyển Khâu, có người nói đây là đô thành của Thái Hạo Phục Hy. Phục Hy ở đây định đô, xây dựng Thiên tiên bát quái và Long Đồ đằng. Hậu Viêm đế Thần Nông thị đã ở đây thành lập đô thành, sửa Uyển Khâu thành Trần. Chuyện xưa có Thường bách thảo, Nghệ ngũ cốc. Võvương của Đại Chu, từng phong Thuấn, sau trở về Trần, kiến lập nước Trần.
Lại có thuyết nói, lão tử thủy tổ của đạo giáo sinh ở nước Trần, làm cho nơi đây trở thành nguồn gốc của văn hóa đạo giáo của hậu thế. Tổ tiên của quan văn thiên hạ, Khổng Tử trải qua bao thời đại đế vương từng ba lần đến Trần, vì hình thành, đặt cơ sở cho học thuyết Nho gia của ông. Nói chung, một huyện Trần nho nhỏ, có thể nói là một trong những nơi bắt nguồn của văn minh Trung Hoa.
Một ngày tháng ba Nguyên Niên Tần Nhị thế, ánh nắng tươi sáng chiếu khắp mọi nơi. Ở ngoại ô huyện Trần có một tòa trạch viện chiếm trăm khoảng đất. Chủ nhân của trang trạch này tên là Võ Thần, là một đại hào cực nổi danh tại huyện Trần.
Võ trạch
Sáng sớm, có hai người bên ngoài Võ trạch, người dẫn đầu là một tráng niên tuổi có vẻ lớn. Hai người dừng bước ở trước cửa Võ trạch, nam tử trẻ tuổi tiến lên gõ cửa, chỉ trong chốc lát, cửa lớn mở ra một khe, một tên gia đinh nhô đầu ra, cảnh giác nhìn hai người nói:
- Các ngươi là ai, có chuyện gì?
- Xin thông bẩm thay, nói Lý giám môn Trần Dư cầu kiến Võ lão gia.
Lý giám môn, nói dễ nghe một chút là quan viên quản lý đường xá hàng rào. Nói khó nghe một chút chính là người quét đường xá. Gia đinh này nhíu mày nói một tiếng:
- Xin lỗi, lão gia đang bệnh nhẹ, không tiếp khách. Hai vị, mời trở về đi.
Nói xong, y đóng cửa lại.
- Gian thương chết tiệt!
Trần Dư giậm chân oán hận nói:
- Đã biết bọn người kia không đáng tin cậy rồi. Trước đó thì nói rất hay, nháy mắt thì một người cũng không gặp được.
- Trần Dư chớ nôn nóng. Thời điểm này, nhân tâm rối loạn, quan phủ tra xét cũng rất nghiêm mật, Võ lão gia cẩn thận cũng là đúng tình lý.
- Vậy…
- Việc không ngại, đã đợi rất nhiều năm, cũng không nhiều thêm nửa khắc. Ta đoán, Võ Thần lúc này cũng đang do dự.
Dù sao lấy thân gia y làm tiền cược, có thể nào không cẩn thận một chút? Không bằng như vậy, chúng ta chờ một lát, đợi đến trưa lại tới bái phỏng.
Trần Dư cười khổ một tiếng:
- Cũng đành như vậy thôi!
Hai người nói xong. Xoay người đang chuẩn bị rời khỏi, thì thấy trên đường bụi bặm mù mịt, hơn mười khoái mã nhanh như chớp chạy tới. Người dẫn đầu, thân hình cao lớn, thể phách tráng kiện, tướng mạo có chút bình dị. Y mặc một bộ hắc y, râu đẹp bay trong gió, quả nhiên là khí độ bất phàm. Kỵ sĩ phía sau y, người người đều tinh thần hưng phấn, hiện vẻ vô cùng oai hùng.
Ngay lập tức hai người né qua một bên, đột nhiên, chiến mã quay đầu lại.
- Xin hỏi tôn giá, có phải là Trương công?
Trong giọng nói mang theo một vẻ vui mừng ngạc nhiên làm lão giả không khỏi ngẩn ra. Ông dừng bước, quay đầu nhìn lại:
- Tôn giá là… vị nào?
Trần Dư ghé vào tai ông nhẹ giọng nói:
- Lão sư, người này chính là người trước kia ta đã nhắc đến với thầy, tỷ phu của Võ Thần, họ Lưu, tên Bang.
- Khẩu khí thật lớn, lại dám xưng là Bang, nhìn bề ngoài không giống!
Lão giả càng tò mò chính là, người trung niên này tựa hồ biết ông, vì vậy hơi chắp tay, vẻ mặt ôn hòa hỏi thăm.
Lão giả này tên là Trương Nhĩ, vốn là người Đại Lương thành nước Ngụy. Sau khi nước Ngụy diệt vong, Thủy Hoàng Đế nghe nói đến thanh danh của sư đồ Trương Nhĩ, cố hạ lệnh tập nã. Sư đồ liền trốn tới huyện Trần, còn đảm nhiệm Tiểu lại Lý giám môn. Rất nhiều năm nay, khí độ Trương Nhĩ càng thêm không tầm thường, mặc dù là bị nhận ra, cũng không thèm để ý.
Trung niên nam tử thấy Trương Nhĩ thừa nhận thân phận của mình, không khỏi vô cùng vui mừng.
Y nhảy xuống ngựa, ba bước thành hai bước chạy tới trước mặt Trương Nhĩ:
- Trương công, ngài quên rồi sao? Ta là Lưu Quý, từng ở môn hạ của ngài nghe ngài dạy bảo.
Nhớ năm đó, Trương Nhĩ lấy nữ nhi của phú hào Ngoại Hoàng, được gia tài bạc triệu, môn hạ thực khách vô số. Ngoại trừ những người lúc đó đã rất có tiếng, Trương Nhĩ nhớ được bao nhiêu người? Nhìn tuổi người này, lúc đó cho dù là đã làm môn hạ của ông, chỉ sợ cũng không phải là hạng người có tiếng tăm. Người này tự xưng là đã được ông dạy dỗ, nói trắng ra nịnh nọt trước mặt ông rồi. Nhưng là trước khác nay khác, Trương Nhĩ là lão nhân thành tinh, đương nhiên sẽ không vạch trần.
- Hóa ra là Lưu Quý!
Ông cười ha hả lôi kéo tay đối phương:
- Mười năm từ biệt, giống như đã cách một đời. Không nghĩ tới, Lưu Quý ngươi vẫn còn tinh thần như vậy. Nếu không phải ngươi nói ra, ta sợ cũng không nhớ ra được. Lưu Quý à, ngươi như thế nào lại ở đây? Vì sao lại phải đổi tên? Nếu ta sớm biết là ngươi, khẳng định tới gặp ngươi rồi, cần gì phải đợi tới hôm nay?
Người trung niên chính là Lưu Bang.
Lúc đầu y cùng Chu Bột, Lư Quán, Chu Hà, Trang Bất Thức bốn người giết quan ở Kỳ Đình, suốt đêm bỏ chạy tới huyện Trần. Ở huyện Trần, y có một người quen cũ, chính là người năm xưa bán rượu ở trong Huyện Bái – Võ Cơ. Nhưng Võ Cơ hiện nay không giống trước, sau khi gặp lại huynh đệ thất tán nhiều năm là Võ Thần, đã sống những ngày cẩm y ngọc thực. Ngay cả Lưu Bang cũng không dám khẳng định, Võ Cơ có thể tiếp nhận y hay không.
Lúc chia tay Võ Cơ, Võ Cơ từng nói với y:
- Ngày nào đó nếu sống không được như ý, hãy đến huyện Trần tìm ta.
Lưu Bang gặp rủi ro, lại tìm Võ Cơ để nương tựa! Làm cho y giật mình chính là, Võ Cơ không quên y, sau khi dàn xếp xong cho y, còn muốn đề xuất gả cho Lưu Bang.
Hai chữ duyên phận, thật là khó nói rõ.
Võ Thần nói với Lưu Bang:
- Lúc gia tỷ trở về, vẫn rầu rĩ không vui, nhớ đến ngươi. Không ít tài tuấn thân hào hương thân bản địa đều vừa ý gia tỷ, thế nhưng đều bị cự tuyệt. Kỳ thực trong lòng ta hiểu rõ, gia tỷ vẫn thích ngươi. Hiện nay là trời se duyên, dứt khoát cưới tỷ tỷ của ta đi. Bằng không tỷ ấy sống không vui vẻ, ta ở cạnh nhìn vậy, trong lòng cũng khó chịu.
Lưu Bang là một tên háo sắc! Lúc ở Huyện Bái, sau khi cưới vợ vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng sau này bị Lưu Khám trừng trị thì tính tình cũng thu lại một chút. Nhưng bản tính vốn từ xương cốt, cũng vĩnh viễn không thay đổi được.
Hiện nay y rơi vào khó khăn, không những có chỗ an thân lại còn có thể được mỹ nhân, cớ sao mà không làm?
Tuổi Võ Cơ có thể lớn một chút, nhưng mấy năm sống sung sướng, an nhàn, bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn làm cho Lưu Bang thèm nhỏ dãi. Yêu cầu Võ Thần đưa ra, Lưu Bang sao có thể không đáp ứng? Nhưng y vẫn nhăn nhó một chút, biểu hiện rất lo lắng, ỡm ờ mới đồng ý. Sau đó, Võ Thần tạo ra một thân phận cho Lưu Bang, y làm đại ca ở Huyện Bái, dứt khoát đổi tên thành Lưu Bang.
Thoáng cái đã hai năm, Lưu Bang cũng đứng vững tại huyện Trần. Y trời sinh tính tình hào sảng, trước đây không có tiền, hôm nay cưới được một phú bà về nhà, tất nhiên là càng thay đổi nhiều hơn. Võ Cơ cũng thực sự là yêu thương Lưu Bang, y đòi cái gì, cho y cái đó… Nói chung, khí phái của Lưu Bang hôm nay, so với năm xưa tại Huyện Bái thì mạnh hơn rất nhiều.
Hai người hàn huyên vài câu, Trương Nhĩ hình như cố ý vô ý nói một câu:
- Hôm nay ta vốn muốn bái phỏng Võ lão gia, không nghĩ tới y lại đang bị bệnh rồi!
- Bị bệnh?
Lưu Bang ngẩn ra, chợt cười to nói:
- Trương công lại nghe cái tên gia hỏa kia nói, sáng sớm lúc ta đi ra ngoài, y vẫn còn ở đây luyện kiếm đó. Hắc hắc, tâm ý của Trương công, ta ít nhiều cũng biết một chút. Không bằng như vậy, Trương công cùng ta trở về, nếu Võ Thần lại ra sức khước từ, ta liền mang theo tỷ tỷ y rời khỏi huyện Trần. Tiểu tử này tính tình càng lúc càng lớn rồi, sao ngay cả Trương công đều dám cự tuyệt ở ngoài cửa, thực là vô lễ.
Trương Nhĩ nghe lời nói này, trong lòng thoải mái, trong mắt hiện lên một tia khoái ý tán thưởng.
Chương 363: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (8)
Gặp nạn, phượng hoàng không bằng gà.
Ở thời buổi nhiều người dệt hoa trên gấm này, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này rất ít. Nhớ năm xưa, Trương Nhĩ ông cũng là đại hào một phương, mà hiện nay lại mai danh ẩn tích trốn ở huyện Trần làm một Tiểu lại, tư vị này trong lòng khẳng định rất khó chịu. Một lời nói này của Lưu Bang, làm cho ông cảm thấy thống khoái.
Trước đây sao ông lại không phát hiện, môn hạ của mình vẫn còn có nhân vật xuất chúng bậc này. Trương Nhĩ nghĩ tới đây, không khỏi có chút cảm thán.
Lưu Bang cũng không quan tâm đến ông nghĩ cái gì, lôi kéo tay Trương Nhĩ đi về hướng nhà Võ Thần.
- Trương công, nghe nói thế của phản tặc hiện nay rất mãnh?
Trương Nhĩ nhìn thoáng qua Lưu Bang, nhẹ nhàng gật đầu:
- Nhưng tình huống cũng không phải như tưởng tượng… Trần Thiệp hiện nay đã công hãm huyện Tiếu, tiếp theo sẽ đi bước nào, rất quan trọng. Nếu đi sai một bước, những gì các ngươi có trước đây đều biến thành hư ảo. Lưu Quý, nhà ngươi ở tại Huyện Bái đúng không?
- Đúng vậy!
- Nhưng không biết, ở Huyện Bái có người tri giao nào không?
Lưu Bang không chút do dự trả lời:
- Xác thực là có một hai người sinh tử chi giao.
- Vậy ở đó danh vọng như thế nào?
- Một trong số đó là Huyện úy Huyện Bái, thân thiết đã hơn mười năm; còn có một người huynh đệ, đang làm đương soa ở Huyện nha. Trừ hai người này ra, Huyện thừa Huyện Bái Tiêu Hà, xưa nay với ta như thiên lôi sai đâu đánh đó, về phần hương thân phụ lão lại càng quen thuộc.
Dù gì đương sự cũng không ở đây, Lưu Quý lại khoác lác.
Ánh mắt Trương Nhĩ sáng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Dư. Sau đó trầm tư một lát, đột nhiên lại hỏi:
- Lưu Quý, ngươi nguyên quán là ở Huyện Bái sao?
- Đúng vậy!
Lưu Bang nghi hoặc nhìn Trương Nhĩ, không khỏi cảm thấy kỳ quái trong lòng, cái lão này vì sao đột nhiên hỏi ta như vậy?
- Ta đời đời đều ở Huyện Bái, Trương công vì sao hỏi như vậy?
- Ta đang suy nghĩ, môn hạ chúng ta từng có một vị vương tộc nước Sở, nhưng ta hoàn toàn không biết gì cả, thật là có mắt không tròng, ta thật là có mắt không tròng a!
Vương tộc?
Lưu Bang choáng váng!
Truy ra bát đại tổ tông nhà y, có vương tộc hay không y không biết, thế nhưng lại biết, lão tử y chính là làm ruộng, thậm chí lão tử của lão tử của lão tử y đều xuất thân từ làm ruộng. Trương Nhĩ nói chính là y sao? Y lúc nào lại thành vương tộc của nước Sở vậy?
Trương Nhĩ nghiêm mặt nói;
- Lưu Quý, ngươi không biết sao… Lưu gia ở Huyện Bái, ba trăm năm trước đã từng là một chi của vương tộc. Họ Lưu ở Huyện Bái là đổi từ họ này sang họ khác. Bắt nguồn từ mười tám nhà ở Kinh Sở, mà mười tám họ ở Kinh Sở, chính là từ họ Mị sinh ra, họ Mị, ngươi đương nhiên biết là người phương nào không.
Họ Mị, đó là họ của vương tộc nước Sở.
Lưu Bang tất nhiên biết lai lịch của họ Mị này, nhưng lai lịch của họ Lưu…
A, sao ta chưa từng nghĩ lão tử đây lại trở thành vương thất nước Sở nhỉ? Chậm đã, ông lão này đột nhiên nhắc với ta điều này, khẳng định là không có lòng tốt. Bình tĩnh, bình tĩnh… xem lão ta rốt cuộc nói như thế nào.
Lưu Bang giả vờ trấn định:
- Lão sư ngài đây là đang nói đùa. Ta sao có thể là hậu duệ vương tộc nước Sở được?
Dựa theo cách nói của ngài, vậy chẳng phải người họ Lưu đều thành hậu duệ vương tộc nước Sở sao? Ta quen một người, thế nhưng y xuất thân từ Lão Tần đấy.
- Ngươi là nói Đô úy Tứ Thủy Lưu Khám?
Trong mắt Lưu Bang xẹt qua một vệt lo lắng, sao ngay cả lão nhân này cũng biết tên của thằng con Lưu gia kia nhỉ? Hắn ta nổi danh như vậy sao?
Nhưng trên mặt y vẫn tươi cười ấm áp:
- Thì ra lão sư cũng biết Lưu Khám huynh đệ.
- A? Ngươi quen Lưu Khám?
- Sao có thể không quen… ha ha, lại nói tiếp, ta và hắn chính là thân thích đấy, thê tử của hắn và thê tử của ta là tỷ muội.
- Phu nhân Lưu Khám chính là muội muội của Võ tiểu thư ư?
Đây rốt cuộc là cái kiểu thân thích gì? Đừng nói là Trần Dư nghĩ không rõ, ngay cả lão cáo già Trương Nhĩ nghe cũng có chút hồ đồ rồi.
- Sai rồi, sai rồi, đây không phải là phu nhân hiện tại, mà là thê thất trước đây của ta.
Lưu Bang nói, trên mặt nổi lên một vẻ bi thương. Nếu nói y không có cảm tình đối với Lữ Trĩ, vậy thuần túy là nó dối. Mấy năm nay, Lữ Trĩ giúp đỡ y rất nhiều, chỉ là thật không ngờ, đến cuối cùng lại chết trong tay nhi tử của chính mình. Thật nực cười.
Đối với việc hôn nhân vớ vẩn của Lưu Bang, Trương Nhĩ không có hứng thú biết. Nhưng không thể phủ nhận một việc, khi ông biết Lưu Bang và Lưu Khám còn có quan hệ thân thích, vô thức lại xem trọng Lưu Bang thêm vài phần. Lưu Khám tuy rằng là quan viên Đại Tần, thậm chí còn tàn sát không ít hậu duệ sáu nước, nhưng hắn dựng nghiệp Tứ Thủy Hoa điêu từ hai bàn tay trắng, lại cùng Trình Mạc tạo giấy Trình công, còn hợp lực sáng tạo ra thể chữ lệ, hai sự kiện này đủ để Lưu Khám ở trong lòng người đọc sách được hưởng danh vọng.
Muội phu có bản lĩnh như thế, nói vậy tỷ phu cũng không quá kém…
Trương Nhĩ trầm ngâm trong chốc lát, nhẫn nại nói:
- Nếu nói đến Lưu ở Tứ Hồng, đích xác cũng họ Lưu, nhưng cũng không phải là Lưu ở Huyện Bái, mà là Lưu của lão Tần.
Thời thượng cổ, có hậu duệ của Đế Nghiêu, Y Kỳ thị ở Phóng Huân (nay là Đường huyện, Hà Bắc), thành lập họ Kỳ nước Lưu. Hậu duệ vì vậy lấy Lưu làm họ, lại có duệ tôn Lưu Luy, tương truyền có thể thuần hóa thần long, phụng dưỡng Hạ hậu, được Hạ đế Khổng Giáp ban thưởng Ngự Long thị, là họ Lưu chính tông. Sau thời Ân Thương, họ Kỳ ở Lưu quốc đổi thành Lưu thị nước Đường, ở thời Chu sơ, lại được Chu Thành vương sửa phong đến Đỗ Nguyên, làm Đỗ quốc. Điều này cũng hình thành một chi ở Bắc Lưu, nói chung, họ Lưu phía bắc Hà Thủy, cùng với hai bờ Hà Thủy, đều quy về một chi ở Bắc Lưu. Một chi của Lưu Quý ngươi tính là một chi ở Nam Lưu, xuất từ vương tộc nước Sở. Cho nên hai chi không liên quan đến nhau, mà Huyện Bái ngoại trừ ngươi, nếu không còn gia tộc Lưu thị nào khác, vậy hẳn chính là ngươi rồi.
Theo đạo lý mà nói, một phen giảng giải của Trương Nhĩ, Lưu Quý nghe xong hẳn là phải thật cao hứng.Cũng không biết vì sao, y không thể vui sướng nổi.
Dựa vào cái gì Lưu của Lưu gia tử lại có thể đè ép được Lưu của Lưu Quý ta? Tất cả mọi người họ Lưu, dựa vào cái gì hắn chính là thời kỳ thượng cổ, mà ta lại là họ Mị nước Sở? Còn con mẹ nó hơn là họ này biến thành họ kia?
Lưu Quý nghĩ trong lòng rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ vui mừng kinh ngạc như cũ.
- Không ngờ ta cũng là xuất từ vương tộc?
Vừa nói chuyện, Lưu Bang dẫn Trương Nhĩ đi tới trước cửa nhà Võ Thần, gõ cửa. Tên sai vặt mở cửa, vừa thấy y, lập tức nịnh nọt:
- Thì ra là Lưu lão gia đã trở về… A!
Gã thấy đi theo phía sau Lưu Bang là Trương Nhĩ và Trần Dư, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Lưu Bang nói:
- Trương công là sư phụ của ta, các ngươi sau này phải cung kính một chút. Lão sư, mời đi trước đến phòng khách chờ một chút, ta đi tìm Võ Thần, mời y tới gặp ngươi.
Trương Nhĩ, Trần Dư cười gật đầu đáp ứng, theo tên sai vặt đi vào phòng khách. Trong phòng khách, Trần Dư thấy người hầu đều đi ra hết rồi, lúc này mới hạ giọng hỏi:
- Lão sư, Lưu Quý kia là hạng người du côn, thầy cần gì phải cung kính đối với y như vậy?
Trương Nhĩ cười:
- Trần Dư, ngươi ta sa sút như vậy, không thể khinh thị người khác. Lưu Quý này có đại khí, ngày nào đó nhất định có sự nghiệp thành tựu. Hiện nay Trần Thiệp thế đơn lực bạc, ta còn cần có người này, vì ta phân ưu.
Chương 364: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (9)
Những tin tức xấu lần lượt đến.
Tuy Đại Lương đã sớm phong thành nhưng tin tức này vẫn có thể lọt vào được, rốt cuộc là ai tung ra tin này? Không ai biết được.
Bên quan phủ cũng bị sứt đầu mẻ trán.
Tra xét trong thành liên tục ba ngày, cũng đã tróc nã mấy trăm người, không thể khẳng định có phải là người của Trần Thiệp hay không. Nhưng phàm là người mà trong nhà họ có cất dấu binh khí thì lập tức bị đưa vào nhà tù quan phủ. Sau đó thậm chí ngay cả là một con dao phay hay cái cuốc thì cũng đều bị cho là binh khí.
Trong lúc nhất thời, lòng người Đại Lương hoang mang xao động bất an.
Cả ngày Chu Thị sớm đi tối về, rất ít thấy được bóng dáng y, trong lòng Lưu Khám rất sốt suột, thấy thời gian từng ngày từng ngày qua, nhưng bản thân hắn vẫn còn bị vây trong thành Đại Lương. Sau khi hắn nhận được tin, nói là Trần Thiệp phái một đạo quân đi tiếp ứng cho Chu Kê Thạch và Tần Gia, chủ tướng lĩnh quân là Cát Anh người Phù Li. Lưu Khám cau mày, tính nôn nóng của hắn ngày một tăng thêm.
Cát Anh là ai?
Lưu Khám không có ấn tượng gì lắm.
Điều mà hắn lo là một khi Cát Anh và Tần Gia Chu Kê Thạch tập hợp lại một nơi, theo hướng nam dẫn quân tới Lâu Thương cũng không tới hai ngày.
Tình hình hiện tại của Lâu Thương như thế nào?
Lưu Khám hết sức lo lắng, tuy có mãnh tướng Quán Anh và Chung Ly Muội, lại còn có các mưu sĩ như Trần Bình, Giả Thiệu và Khoái Triệt ở bên cạnh trợ giúp, Lâu Thương thành cao tường dày, khi xây dựng cũng đã qua thiết kế kỹ càng, lực phòng ngự vô cùng lớn. Nhưng mà Lưu Khám vẫn không yên tâm, dẫu sao thì mẹ già và vợ con của mình đều ở Lâu Thương. Mà Lâu Thương lại ở trên đất Sở, nơi vật tư được cất giữ, rất dễ khiến cho kẻ khác thèm muốn.
Bên trong sân nhà, ba người Lý Thành, Mông Tật và Đồ Đồ vẫn đang sôi nổi suy diễn những khả năng có thể xảy ra.
Cáp Vô Lương và Ly Khâu người ngồi bên trái người ngồi bên phải ở cửa phòng, một người hứng thú lắng nghe cuộc thảo luận giữa ba người Lý Thành, một người không nghĩ ngợi gì mà lau chùi bảo kiếm trong tay. Lưu Khám đứng sau cửa sổ, tiếng thảo luận của nhóm người Lý Thành truyền đến tai của hắn vô cùng rõ ràng.
aaTheo cách nhìn của nhóm người Lý Thành thì thanh thế của Trần Thiệp tuy lớn, binh mã thuộc hạ đông đảo nhưng lại là một đám ô hợp.
Tuy không đồng ý với mưu lược của Doanh Tráng nhưng nói một cách tổng thể, mấy người đều lạc quan, cho rằng đám người của Trần Thiệp duy trì không được bao lâu.
Dường như các tướng lĩnh thân kinh bách chiến như Lý Thành và Mông Tật đều cho là như thế.
Những quan chức đóng giữ các vùng đó sẽ có thái độ như thế nào, điều này Lưu Khám có thể biết. Trong lịch sử, đúng là đám người mà bị bọn người Lý Thành coi là đám ô hợp đã làm lung lay giang sơn nước Tần. Trần Thiệp chỉ là một đầy tớ nhỏ được một thời đắc thế lại không thể lâu dài. Từ điểm này, cách nhìn của Lưu Khám gần giống với đám người Lý Thành. Vậy trong lịch sử thì sao? Dường như Trần Thiệp đích xác không duy trì được quá lâu.
Trần Thiệp không đáng sợ, đáng sợ là tàn dư của sáu nước đó.
Từ sau khi nước Tần thống nhất, tàn dư của sáu nước trong thời gian mười năm đã không ngừng bày mưu lật đổ giang sơn Đại Tần. Hết lần này đến lần khác bọn họ người trước hy sinh người sau tiếp bước.
Từ Nhất Chùy Trương Lương ở Bác Lãng Sa, đến đám người Lô Tử Cao trăm phương ngàn kế.
Tiếp sau đó là loạn Tam Điền, rồi tiếp nữa…
Trần Thiệp đã hòa lẫn nước của một hồ, tàn dư sáu nước đục nước béo cò, Lưu Khám nhếch môi và bước ra khỏi phòng. Xua tay ra hiệu Cáp Vô Lương và Ly Khâu không cần đứng dậy. Hắn đi thẳng đến phía sau đám người Lý Thành. Nhìn xuống sa bàn trên đất nhưng mắt lại rơi ra bên ngoài sa bàn.
Bên ngoài sa bàn có một cục đá lớn tầm nắm tay.
Lưu Khám nhìn cục đá bình thường đó lại có chút mê mẩn.
- Quân hầu?
Lý Thành quay đầu nhìn thấy Lưu Khám như thế không khỏi ngẩn ra:
- Tại sao người không nói gì mà ngẩn ngơ một mình?
- Đúng thế, Quân hầu cảm thấy ta và Lý Thành ai nói chính xác?
Mông Tật cũng hỏi.
Lưu Khám không trả lời, bước qua, cúi người xuống nhăt cục đá từ dưới đất lên, rồi đặt lên trên sa bàn. Lý Thành cũng tốt, Đồ Đồ cũng được, còn Mông Tật…cái sa bàn mà ba người vất vả bày ra bỗng chốc bị làm cho lộn xộn, lẫn lộn vào nhau.
- Quân hầu, người có ý gì?
Đồ Đồ kinh ngạc hỏi.
Mà Lý Thành phản ứng đầu tiên, sắc mặt biến đổi, bất ngờ hít vào một hơi lạnh. Tuy Mông Tật không phản ứng nhanh như Lý Thành nhưng cũng đã nhanh chóng hiểu được hàm ý hành động này của Lưu Khám. Gã thất thanh la lên…nhìn vào sa bàn lộn xộn trước mắt và không nói lời nào.
- Tiểu Cáp, ngươi đi truyền lời ta, mời Chu tiên sinh đến đây. Ta có việc muốn trao đổi với ông ấy.
Cáp Vô Lương trả lời rồi đứng dậy vội vã đi.
Lưu Khám chắp tay sau lưng, đứng ở một bên sa bàn, vẻ mặt nghiêm trọng, thở nhẹ một hơi:
- Lời mà các ngươi mới nói đều không sai, nhưng vấn đề là, nếu tất cả mọi người đều nghĩ như các người, một bước sai, tất cả sai. Tuy xem ra không có gì trở ngại lắm nhưng khi tập họp lại thì không gì có thể ngăn cản. Trần Thiệp đích thực sẽ không sống lâu, nhưng quan phủ các nơi hoàn toàn không chú trọng điều này, đợi lúc bọn họ chú ý thì Trần Thiệp đã làm cho đại họa rồi, sau khi tiêu diệt được Trần Thiệp thì Trung Nguyên đã hỗn loạn lên rồi. Đến lúc đó, e là người hưởng lợi sẽ xuất hiện.
Người hưởng lợi ư?
Lý Thành, Mông Tật nhìn nhau.
- Ý của Quân hầu là những kẻ phản tặc cỏn con này có thể phá hoại xã tắc Đại Tần ta phải không?
- Cũng có thể, hoặc cũng không thể… Có thể với không thể chỉ nhìn cách ứng xử của các bên, còn những kẻ thêm dầu vào lửa đó sẽ vô cùng thủ đoạn.
Lưu Khám bây giờ thật sự đang hận chính mình!
Năm đó tại sao không chăm chỉ đọc Sử Ký chứ? Tuy nhiên, cho dù có học, lịch sử ngày nay vẫn sẽ hoàn toàn giống với lịch sử không? Bản thân Lưu Khám cũng không nắm chắc. Đứng bên sa bàn, hắn im lặng một hồi lâu, quay người lặng lẽ trở về phòng.
Chỉ mong như thế… chỉ mong Lâu Thương có thể bình yên vô sự.
Ngay lúc Lưu Khám đang lo lắng cho Lâu Thương, Lâu Thương cũng đã hỗn loạn thành một mớ.
Đã hơn nửa năm nữa, không hề tin tức gì về Lưu Khám. Trước đây còn có tin vui truyền đến, nói hắn được phong làm Quảng Võ Quân, đứng dưới hàng Triệt Hầu.
Nhưng ai biết được, sau chuyện này đã không còn tin tức gì truyền đến nữa.
Lúc mới bắt đầu, ai cũng không để ý, thậm chí khi tin Phù Tô bị giết, Mông Điềm bị chém truyền đến, cũng chỉ có ít người cảm thấy có chút không bình thường. Còn lại đa số họ hoàn toàn không để ý. Trong đa số những người này, bao gồm Khám lão phu nhân trong đó.
Khám phu nhân tuy hiểu biết chữ nghĩa nhưng tầm nhìn lại không xa.
Gia cảnh suy vong, bà theo trượng phu bôn tẩu khắp nơi, ăn nhờ ở đậu. Đến tuổi trung niên có thể an hưởng thái bình. Năm xưa kiến thức của tiểu thư khuê nữ sớm đã không còn sót lại chút gì. Những chuyện nhỏ nhặt, bà có thể chỉ bảo một chút, hơn nữa giải quyết công việc cũng đâu ra đấy. Nhưng những chuyện đại sự, có thể thấy rõ là Khám phu nhân thậm chí không bằng Vương Cơ. Ngược lại thì LbafTu sau khi nge được tin này đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Lưu Khám.
Trong lòng Lữ Tu biết rõ Lưu Khám thuộc nhân mạch Đại công tử Phù Tô.
Bây giờ Phù Tô đã chết, vậy Lưu Khám…
Lữ Tu không dám nghĩ tiếp, nhưng đã bắt tay vào chuẩn bị. Khi đến cuối năm, tin tức Thủy hoàng đế băng hà truyền đi khắp thiên hạ, Lữ Tu càng cảm thấy bất an, nàng bắt tay vào làm, lấy tiền mà trước đây bán đất sai người âm thầm chuyển đến huyện Chu. Từ đó chuyển đến Giang Dương. Nếu Lưu Khám thật sự có chuyện không may xảy ra, nàng sẽ lập tức sai người bỏ đi tất cả tài sản, theo đường thủy lui về Thục quận.
Ba Mạn đã từng gửi thư đến nói, cô ấy đã công chiếm được Cung Đô, nhưng mà là để tất cả mọi người tìm được nơi yên ổn. Nếu không phải trước sau không có tin tức gì về Lưu Khám, e rằng Lữ Tu đã sớm ra lệnh chuyển đi rồi. Nhưng chính là điều này, chớp mắt hai ba tháng đã trôi qua, triều đình không có áp dụng bất kỳ biện pháp gì với Lâu Thương, làm cho Lữ Tu không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Lữ Tu từng phái người đến huyện Tương thăm dò, phát hiện bên Doanh Tráng cũng rất yên tĩnh. Duy nhất chỉ có một thay đổi, đó chính là thái độ của Doanh Tráng, những người mà trước đây từng ở Lâu Thương đến, Doanh Tráng đều vô cùng nhiệt tình.
Thế nhưng hiện tại lại thay đổi nhạt nhẽo!
E rằng Phù Tô vừa chết thì Lưu Khám sẽ mất chỗ dựa?
Có lẽ Doanh Tráng thật sự rất bận, triều đình liên tục ra chiếu chỉ, hạ lệnh chiêu mộ dịch phu đến bậc thứ tư. E rằng Doanh Tráng cũng sẽ không tán thành, nhưng lại không có cách nào để từ chối. Một tháng ngắn ngủi trôi qua, chỉ mỗi quận Tứ Thủy thôi đã tập trung được hơn hai mươi ngàn dịch phu đi về phương bắc lao dịch. Lâu Thương cũng nhận được lệnh tập trung, nhưng do Lưu Khám không ở đó nên không thể thực hiện. Còn Lữ Tu cũng là người có tầm nhìn, che giấu chiếu lệnh, trước sau gì cũng không truyền ra.
Cái này có thể dùng được, Lâu Thương trở thành khu vực Tứ Hồng, duy nhất chỉ có một nơi không có chiếu lệnh tập trung
Ai cũng không ngờ dịch phu lại tạo phản!
Chương 365: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (10)
:Xã Đại Trạch cách Lâu Thương không xa, khoảng một ngày đường là có thể đến. Hơn nữa còn có một đạo quân đóng giữ ở xã Đại Trạch. Tất cả mọi người đều không có dự liệu trước, đúng vào địa phương khó xảy ra chuyện nhất lại xảy ra chuyện doanh trại của xã Đại Trạch lại lâm trận phản chiến.
Nghĩ đến lúc đầu, khi Lưu Khám xây dựng trại quân xã Đại Trạch, rất nhiều người ở Lâu Thương đều không thể lý giải. Vốn dĩ Lưu Khám muốn Lữ Thích Chi đến coi quản xã Đại Thạch. Nhưng tháng bảy Lữ Văn lại đột ngột ngã bệnh, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng. Bốn người con dưới gối ông, người con gái cả Lữ Trĩ chết thảm, người con trai cả Lữ Trạch đến nay không biết đi đâu. Người con gái nhỏ Lữ Tu tuy hiếu thuận nhưng suy cho cùng không làm được như con trai, Lữ Thích Chi trở thành người được ông yêu thương nhất.
Người già ốm nặng, rất muốn có con cái ở kế bên chăm sóc. Tuy nói xã Đại Trạch cách Lâu Thương không xa nhưng một khi xã Đại Thạch xảy ra chuyện, Lữ Thích Chi sẽ không thể ở bên Lữ Văn được.
Không có cách nào, sau một hồi trao đổi, Chung Ly Muội đề cử một người dưới trướng, thay thể Lữ Thích Chi coi quản xã Đại Trạch. Người mà Chung Ly Muội đề cử chính là Cát Anh. Cát Anh đã phục vụ ba năm trong quân đội Lâu Thương, võ nghệ cao cường, hiểu biết binh pháp đồng thời còn hiểu biết chữ nghĩa. Nếu không phải Cát Anh đầu hàng, nói không chừng Trần Thiệp đã không thể có được như ngày hôm nay. Nhưng Cát Anh này khiến cho những dự định trước đây của Lưu Khám tan thành mây khói. Trong quân doanh của xã Đại Trạch chủ yếu là người Sở, về việc Trần Thiệp dùng cờ hiệu của Hạng Yến, hoàn toàn không có sự kháng cự lớn lắm. Sau khi Cát Anh đầu hàng, binh lính trong quân doanh có một nửa chạy trốn, trong đó có hơn mười người đến từ Lâu Thương.
Chung Ly Muội nghe được tin người mà mình tiến cử lại làm phản thì lập tức xấu hổ giận dữ gần chết. Ngay lúc đó liền muốn đem quân tấn công đi lấy thủ cấp của tên Cát Anh đó.
Lữ Tu thì ngược lại, dùng lời nói khích lệ ôn tồn. Sau khi trao đổi bàn bạc với Trần Bình và Khoái Triệt, đã lệnh cho Quán Anh dẫn ba trăm kỵ binh Lâu Thương truy kích Cát Anh.
Trần Thiệp vô cùng thông minh! Ngay từ đầu, y đã rất muốn dẫn quân đánh chiếm Lâu Thương, nhưng đã bị Cát Anh ngăn cản.
Cát Anh khuyên can nói:
- Lâu Thương là thành kiên cố nhất trong Tứ Hồng, tuy quân nhu lương thực rất nhiều nhưng lại dễ thủ khó công. Hơn nữa, khu vực Lâu Thương quân và dân sống lẫn lộn. Trong đó có 350 hộ người Tần đến từ Nghĩa Cừ Thiên Thiệp, cũng là thành phần dân cư chủ chốt của Lâu Thương. Còn về Lưu Khám cai quản Lâu Thương đã lâu nên đã có uy tín. Thù hận của nhân dân xung quanh đối với nước Tần sớm đã chìm xuống. Không những không nương tựa vào, nói không chừng sẽ quay giáo tấn công lại. Mà bốn ngàn quân mã của Lâu Thương, đặc biệt là quân đội đóng quân ở Lâu Thương này tinh nhuệ và mạnh nhất. Chung Ly Muội dũng tướng, trên đời này không ai có thể ngăn cản. Quán Anh càng xứng đáng với tước Đại Phu của nước Tần, từng theo Lưu Khám xuất chinh Bắc Cương, chiến thắng trăm trận, binh pháp thuần thục. Ngoài ra, trong thành Lâu Thương còn có Nhâm Ngao, Lữ Thích Chi cũng đều là tướng sĩ trăm trận chiến, thông hiểu binh pháp. Hơn nữa còn có thần mưu phụ tá như Tào Tham, Trần Đạo Tử… Trong tay tướng quân tuy binh lính có hàng ngàn nhưng khi đánh chiếm Lâu Thương thì khả năng thắng không tới một nửa.
Trần Thiệp nghe theo lời khuyên bảo của Cát Anh…
Khi Quán Anh dẫn quân tấn công, y đã quay lại tấn công huyện Kỳ. Đồng thời y còn thật sự đánh hạ huyện Kỳ, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, liên tiếp tấn công nhiều huyện, thanh thế ngày càng lớn khiến người ta kinh ngạc. Hiện tại, Tần Gia Hữu Chu, Kê Thạch làm loạn ở khu Phủ Li và Thủ Lự, Cát Anh dẫn quân quay trở lại tiếp viện.
Khoái Triệt suy đoán:
- Chờ sau khi Cát Anh đã tập hợp với Chu Kê Thạch và Tần Gia thì nhất định sẽ tiến về phía nam tấn công Lâu Thương.
- Phu nhân, Tráng quận thủ có kinh nghiệm trong việc bảo vệ và phòng thủ, từng đánh giá cao quân đội của Trần Thiệp, thậm chí Trần Thiệp còn có thể mạnh thêm. Hiện tại thanh thế của Trần Thiệp đã lên cao. Bách tính Lâu Thương tuy lòng hướng về chúng ta, nhưng khó tránh việc bị làm cho dao động lòng. Đợi sau khi Cát Anh và hai tên giặc Chu Kê, Tần Gia liên thủ với nhau, binh lực chắc chắn sẽ rất mạnh. Đến lúc đó, bọn chúng nhất định sẽ chuyển hướng tấn công Lâu Thương… Hiện tại Chủ công không có ở đây, tăm tích không rõ, chúng ta nên làm thế nào đây?
Đầu của Lữ Tu sắp nổ tung rồi! Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, chưa từng trải qua những chuyện như thế này. Những lời đoán trước mà năm xưa Lưu Khám đã nói dường như từng chuyện đang xảy ra, từng chuyện trở thành hiện thực. Chẳng lẽ phải khoanh tay chịu chết ư?
- Vậy tiên sinh có diệu kế gì không?
Khoái Triệt nói:
- Bây giờ chúng ta tuy đã biết kế hoạch của phản tặc nhưng nếu binh lực trong tay không đủ. Chỉ có hai ngàn quân, còn có ba trăm kỵ binh ở bên ngoài chưa về. Khó mà đi ngăn cản phản tắc tập hợp. Vì thế ta có ba kế sách: Thứ nhất: Vứt bỏ cơ nghiệp Lâu Thương, lập tức chạy trốn đến Thục Trung. Cuộc làm loạn của quân phản tặc Trần Thiệp tất nhiên không thể kéo dài, ngọn lửa chiến tranh này một khi bùng lên, e là sẽ lan đến toàn bộ Trung Nguyên, quả thật sẽ làm cho thiên hạ rung chuyển.
Chúng ta có thể ở trong Thục trung ngồi im quan sát biến sự, theo kế sách hành động.
Lữ Tu không chút do dự lắc đầu từ chối:
- A Khám đến nay vẫn chưa có tin tức, nếu huynh ấy vẫn sống, nhất định sẽ đến Lâu Thương. Bây giờ chúng ta rời khỏi, nếu A Khám trở về sẽ làm thế nào? Đứng trước một tòa thành trống rỗng, xung quanh đều là phản tặc, há chẳng phải khiến huynh ấy sa vào nguy hiểm ư?
Khoái tiên sinh, kế này không được rồi!
Trong mắt Khoái Triệt lóe lên tia khen ngợi, nhẹ gật đầu, nói:
- Ta biết phu nhân sẽ không đồng ý, kế sách thứ hai chính là xin phu nhân dẫn theo lão phu nhân và mọi người nhanh chóng rời khỏi. Chọn người thân tín đáng tin dẫn quân trấn thủ Lâu thương. Một mặt có thể đợi tin tức của Quân hầu, mặt khác có thể chặn đứng quân tặc, bảo đảm phu nhân và mọi người bình an thoát khỏi nguy hiểm, nhưng những người bảo vệ thành này cần phải xem xét kỹ mới được.
Lời còn chưa dứt, Chung Ly Muội ở kế bên đứng lên.
- Phu nhân, đều là lỗi không biết nhìn người của Chung Ly, đã nhìn sai tên Cát Anh đó, Chung Ly bằng lòng ở lại bảo vệ Lâu Thương, sống chết đến cùng với tên Cát Anh đó.
- Chung Ly đại ca, không có ai hoàn mỹ hết. Về chuyện Cát Anh, lúc đầu mọi người chúng ta đều đồng ý, nên không thể trách huynh.
Lữ Tu lắc đầu, nói:
- Lúc A Khám đi đã giao Lâu Thương lại cho ta. Ta không thể lúc đại họa ập đến mà bỏ chạy đi, hơn nữa, nếu ta đi rồi, há chẳng phải khiến cho bách tính Lâu Thương càng hoảng loạn hơn sao? Cho nên ta không thể đi, ta phải ở lại, bảo vệ cơ nghiệp này cho Lưu Khám.
- Phân nhân!
- Mọi người đừng nói nữa, ý ta đã quyết, tuyệt đối không thay đổi. Nhưng nếu ta ở lại, mẫu thân và Tần nhi và Nguyên nhi lại phải nhanh chóng đưa đi. Khi trận chiến bắt đầu, chúng mà ở lại đây thì thật sự quá nguy hiểm. Nếu có gì bất trắc, ta sợ sau này không còn mặt mũi nào đi gặp A Khám nữa.
- Chẳng lẽ phu nhân không muốn nghe kế sách thứ ba à?
Lữ Tu đứng lên:
- Ý ta đã quyết, không cần phải nghe kế sách thứ ba nữa? Khoái tiên sinh không cần nói nữa, Quán Anh ca không có ở đây, việc phòng ngự tất cả nhờ vào Chung Ly đại ca, Khoái tiên sinh, Đạo Tử đại ca và Tào đại ca quyết định. Lâu Thương và ngay cả ta đều cần nghe theo sự điều khiển của các vị đại ca.
Quyết định của Lữ Tu khiến cho nhóm người Khoái Triệt vô cùng bất ngờ.
Tất cả đồng loạt đứng lên, chắp tay nói:
- Chúng ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của phu nhân, thề sống chết bảo vệ Lâu Thương!
- Quyết định vậy đi, ta đi khuyên mẫu thân chuẩn bị hành lý, lúc rời khỏi cần phải thực hiện nhanh chóng…
Dứt lời, Lữ Tu đứng dậy rời khỏi, đám người Khoái Triệt cũng chia nhau ra bắt đầu chuẩn bị.
Vốn dĩ tưởng là Khám lão phu nhân sẽ đồng ý với sự sắp xếp của Lữ Tu. Ai ngờ, lão phu nhân sau khi nghe xong thì kiên quyết không đồng ý.
- Lâu Thương là cơ nghiệp của con trai ta, con dâu còn phải tử chiến, làm mẹ như ta sao có thể lâm trận rút lui được?
Dù cho Lữ Tu có thuyết phục thế nào thì lão phu nhân nhất quyết không chịu thay đổi ý mình.
Nàng khuyên nhiều đến nỗi môi khô miệng khát nhưng thái độ của lão phu nhân rất kiên quyết. Vương Cơ đang ôm Lưu Nguyên, dắt theo Lưu Tần cười nói:
- Nơi đây có A Cự bảo vệ rồi, A Tu không cần phải lo lắng cho chúng ta, cứ xử lý chuyện trong thành đi, trong nhà đã có ta để tâm rồi.
Đối diện với hai người phụ nữ này, Lữ Tu cũng đành phải nghe theo, đồng thời cũng vô cùng cảm động.
Về đến thư phòng, Lữ Tu đang chuẩn bị tìm nhóm người Trần Bình về để nói rõ sự tình. Không đợi nàng đi tìm người, chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Thích Cơ:
- Phu nhân, Lữ lão gia đã phái người qua đây, nói là có chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn bạc với phu nhân, mời phu nhân qua đó một chuyến.
Lữ Tu nghe xong không khỏi nhau mày.
Bệnh tình của Lữ Văn đã biến chuyển tốt nhiều rồi... Nhưng bây giờ đến tìm ta, lại có chuyện gì quan trọng muốn bàn bạc với ta chứ?