Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 213 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 177: Trước Khi Lên Chiến Trường
uân tình đang khẩn cấp, tạm thời cũng không thể lập tức xuất phát, Từ Công Mậu rốt cuộc cũng không cần lẩn tránh, thoải mái từ trong cung rời đi.
Trang Thư Tình cần phải bắt đầu bố trí.
Cũng không biết là hoàng thượng đang có tâm rèn luyện nàng hay vẫn đang chờ nàng mở miệng xin giúp đỡ, không hề có ý muốn hỗ trợ, giống như đã quên mất chiến trường là thiên hạ của nam nhân, nữ nhân dù biết cũng chỉ là hữu hạn.
Nhưng Trang Thư Tình trước giờ vẫn luôn là cứng nhắc, hơn nữa những thủ hạ của Bạch Chiêm lưu lại cho nàng vẫn còn rất nhiều, nên không hề có ý muốn mở miệng.
“Giang Hải”
“Có nô tài.”
“Thông báo cho binh bộ thượng thư Chu Đại Nhân, hộ bộ thượng thư Lâm Đại Nhân, cùng ba vị đại nhân bộ nhân sự đến nay nghị sự.”
“Vâng.”
Mấy người gặp nhau trước cửa Lan Chỉ Hiên cung, liếc nhìn nhau, tuy rằng không nói lời nào nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Chuyện Từ Công Mậu tìm được đường sống trong chỗ chết đã sớm truyền ra ngoài, hắn vừa rời khỏi cung Trang Tiểu Thư liền triệu bọn họ đến nghị sự, hiển nhiên đã định ra chủ soái là ai, nếu là Từ Công Mậu thì bọn họ cũng không cần phải nhiều lời.
Đối mặt với tình trạng như vậy mà hắn vẫn có thể sống sót quả là gừng càng già càng cay.
“Quân tình trên chiến trường không thể tiếp tục trì hoãn, những tướng lĩnh xuất chinh sẽ được bộ nhân sự cung cấp danh sách, đến lúc nó sẽ thông báo với các quan viên, nhớ rõ, phải viết tất cả mọi thứ đầy đủ, hơn nữa còn phải ghi chú rõ ràng nguyên nhân dùng bọn họ, đây xem như là một bước lớn của bộ nhân sự, Nếu bước đầu tiên mà đã khiến người khác chất vấn, về sau niềm tin của bộ nhân sự đối với các quan trong triều sẽ bị giảm xuống rất nhiều, Cho nên ba vị đại nhân phải dụng tâm một chút.”
Ba người nhất tề cúi người, “Vâng, hạ quan nhất định sẽ tận lực.”
“Chu Đại Nhân.”
Chu tân Đông tiến lên một bước, “Có hạ quan.”
“Hiện tại chỗ trống trong quân binh còn rất nhiều, tình huống trưng binh hiện nay như thế nào?”
“Chu Quốc nhiều năm chưa xảy ra chiến sự, tướng sĩ lúc trước được trả về nhà có thể đề bạt một số bộ phận, hơn nữa mấy năm nay cũng có trưng binh, nguồn binh lính coi như đầy đủ, cũng không có quá nhiều vấn đề, chỉ là… nếu xuất chinh thì quân đội có nhiều tân binh, chiến lực sợ là không đủ.”
“Năm vừa rồi… A đúng. Chu Quốc nhiều năm vẫn chưa có chiến sự.” Trang Thư Tình suy nghĩ, “ như vậy rút ra một phần ba Nhân Mã của các doanh địa. Không… một nửa nhân mã, tân binh mới đến sẽ được đi đưa đi các doanh địa để huấn luyện, coi như hậu binh. Dù sao thì cũng tốt hơn ngay từ bắt đầu đã để bọn họ đi chịu chết.”
Đây quả thật là một biện pháp tốt!
chỉ là, “Các thủ tướng của doanh địa sợ là sự không đồng ý.”
“Không tới lượt bọn họ có đồng ý hay không, Chu Quốc là của hoàng thượng, hoàng thượng muốn tuyển binh đi đánh giặc cũng không cần phải thông qua ý kiến của họ. Nếu bọn họ thật dám không đồng ý ta liền cách chức của bọn họ, an bày cho bọn họ tội danh mưu phản cũng không quá phải oan uổng.”
Trang thư tình dứt khoát viết xuống thánh chỉ, bút đã hạ, một cơ hôị cũng không lưu lại cho bọn ho.
Chu Tân Đông còn có thể nói lời gì. Hắn tuy là Vinh bộ thượng thư nhưng vẫn phải nhận mệnh tạo quan hệ hòa hảo với các tướng lĩnh bên ngoài. hắn thật muốn nhìn Trang tiểu thư có thể chỉnh cho bọn họ nghe lời một chút.
“Sau đó là bộ hộ, Lâm Đại Nhân, quân lương của tướng sĩ đều do bộ hộ quản lý, có vấn đề gì không?”
Thân là người quản lý túi tiền của Chu Quốc, Lâm Chi Lúc này tiến lên, khóe miệng rũ xuống, hiển nhiên đối với người có hành vi muốn quét sạch tiền túi của hắn là không quá cao hứng, nhưng thái độ vẫn còn đoan chính, “ lão thần đã có chuẩn bị, có thể chống đỡ được.”
“Năng lực của Lâm Đại nhân hoàng thượng đã nhiều lần đề cập với ta, Ngài nói có thể chống đỡ được ta cũng yên tâm. Tài sản của bốn vị hoàng tử đã được kiểm kê lại, đến lúc đó sẽ có một số lượng lớn tài sản được đưa vào hộ bộ.”
Sắc mặt Lâm Tri tốt hơn một chút. “Như vậy thì tốt quá.”
Trang Thư Tình xoay đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt có chút đăm chiêu. “Mãnh thú đã đến thời điểm bên trở về núi, tứ vệ thống lĩnh trong kinh đã có nhân tuyển chưa?”
Tứ vệ thống lĩnh đã được tuyển xong trong hai ngày nay, nếu Trang Thư Tình không hỏi, bọn họ cũng sẽ chụp độc tấu lên.
Trong ba người Thương Hải là quan tam phẩm, hai người khác đều là từ phẩm, vì vậy người đứng lên đưa tấu là Trương Hải.
“Mời Trang tiểu thư xem qua.”
Trang Thư Tình nhìn thoáng qua, phái Giang Hạ chuyển cho Chu Tân Đông và Lâm Chi xem thử.
“Các ngươi cảm thấy như thế nào? Bốn người này có thể ganh vác được an nguy của kinh đô hay không?”
Chu Tân Đông muốn chọn người tài để khiến Trang tiểu thư có ấn tượng khắc sâu, nhưng sau khi nhìn kĩ ghi chú của mỗi người, hắn lại có cảm giác không thể xuống tay.
Mỗi một người Lâm Tri đều nhìn xem cẩn thận, “Ba người nay rất tốt, năng lực và tài năng đều đầy đủ, nhưng vị Chu Quân này… từ lục phẩm lên tới tam phẩm, liên tục thăng ba cấp, có phải có chút không thích hợp hay không?”
Người này thì Trang Thư Tình biết, “Nhờ có Lâm đại nhân nhắc nhở, ta mới có thể nhớ ra là hoàng thượng đã quên phải thưởng cho vị công thần này.
Lời này nói ra, trừ Đổng Minh Dương thì mấy người còn lại đều có đỏ mặt, hoàng thượng có quên, đại khái cũng bởi vì người được thương có quá ít, Bạch công tử có thể kịp thời cứu giá, hoàng thượng trao ngôi vị hoàng đế lại cho công tử bởi vì chỗ ngồi đó mới xứng đáng với tài năng của công tử.
Trang Thư Tình… càng không cần phải nói, hiện tại nàng có bao nhiêu quyền lực thì lúc trước cũng đã bỏ ra bấy nhiêu sức lực.
Về phần thuộc hạ của Bạch công tử, ý của hoàng thượng hẳn là muốn để công tử dùng người của mình ra sức vì Đại Chu.
Còn về đám mãnh thú Trang tiểu thư mang đến, vừa không thể thăng quan tiến chức, lại cũng chỉ một mình Trang tiểu thư mơi có thể ra lệnh cho bọn chúng.
Chỉ còn lại ít ỏi mấy người, trách không được hoàng thượng sẽ quên mất bọn.
“Cũng là do ta sơ sẩy, đã quên nói với các vị đại nhân, vị Chu Quân này là người thay Chỉ Cố mở xổng thành khi chàng ấy dẫn người vào trong cung, tuy rằng cửa cung không có hắn mở thì Chỉ Cố cũng nhất định mở được, nhưng tấm lòng trung quân ở nơi đó, lại nói lúc đó Chỉ Cố cũng không chiếm thế thượng phong tuyệt đối, canh bạc này coi như là Chu Quân lựa chọn chính xác.”
Trang Thư Tình thở dài một hơi, “Nếu hỏi ta có yêu cầu gì đối với tứ vệ thống lĩnh thì chỉ có một, đó là trung tâm, về điểm này hắn vô cũng phù hợp, hơn nữa ẩn vệ đã điều tra tổ tiên các đời nhà hắn, phụ thân đã từng làm quan đến ngũ phẩm, không thấy được ở kinh đô, bản thân cũng không quá xuất chúng, nhưng cũng tận tụy cẩn trọng, chưa từng phạm sai lầm, như vậy là đủ rồi, huống chi hắn so với phụ thân hắn còn rất chủ kiến, chưa hẳn không gánh nổi trách nhiệm thống lĩnh.”
Đây kỳ thực cũng không tính là công lao lớn gì, không ai có thể đi ngăn cản người khác được, mấy người bọn họ cũng không có nhắc lại.
“Đổng đại nhân, công của ngài sẽ không có ban thưởng đặc biệt gì, từ trung thư thị lang lên đến trung thư một bộ, quan giai không thay đổi, chỉ chuyển từ một chức quan nhàn tản lên một chức vị chủ chốt, như vậy đã đủ rồi, nếu còn thưởng nữa, sợ là sẽ có người chỉ vào mũi mắng ta.”
Đổng Minh Dương gật đầu, “Tùy Trang tiểu thư định đoạt.”
Chợt cảm thấy thái độ của bản thân có chút không đúng, đang tính mở miệng, chợt nghe được Thư Tình nói: “Về phần bạn bè ngài lúc đó, Đổng đại nhân thử hỏi bọn họ có nguyện ý dốc sức vì triều đình hay không, lần xuất chinh sắp tới có rất nhiều cơ hội, muốn có phú quý thì phải ra sức, có quân công so với chút công lao này còn lớn hơn rất nhiều.”
“Vâng, ta thay mặt bọn họ đa tạ Trang tiểu thư.”
Việc công không kể chuyện tư, sau khi nói xong Trang Thư Tình quay lại chính đề, “Cúc quốc có khả năng tùy thời xuất binh, phải sử lý mọi thứ nhanh chóng một chút, điều tân binh không thể trì hoãn, trước mắt cũng chỉ có thể điều người từ các doanh trại, ta chỉ có thể cho các vị hai mươi ngày, hai mươi ngày sau, quân đội nhất định phải ra tiền tuyến.”
Chu Tân Đông tính toán một chút, mày nhăn lại, “Trang tiểu thư, nếu muốn đưa thánh chỉ của hoàng thượng đến từng quân doanh sợ là thời gian hai mươi ngày không đủ.”
“Đủ, chỉ cần chạy nhanh một chút là được, kinh nghiệm có thể đúc kết trên chiến trường, ta tin tưởng Từ tưởng quân có bản lĩnh này.”
Chu Tân Đông còn muốn nói gì đó, Lâm Tri đã lập tức đáp ứng, “Lão thần sẽ chuẩn bị đầy đủ, cho người tiến hành sắp xếp lương thảo.”
“Lâm đại nhân vất vả, nếu không có việc gì nữa, chư vị nên đi làm việc đi.”
Từ Lan Chỉ cung bước ra, Chu Tân Đong không khỏi liếc mắt nhìn Đổng Minh Dương, thở dài, “Đổng gia có nàng, chờ ta sinh được mười nhi tử cũng không thể bì nổi.”
Đổng Minh Dương chỉ cười cười, không tiếp lời của hắn nhưng trong lòng lại cực kì kiêu ngạo.
Lâm Tri chắp tay sau lưng, khó có khi nghe được những lời này của hắn, “Trang tiểu thư làm việc cực kỳ giống Bạch công tử, đi theo nàng làm việc hiệu suất quả thực nhanh hơn rất nhiều, chỉ mong người này được chỉ bảo có thể được một nửa của nàng, bằng không… Hình như mấy ngày rồi vẫn chưa thấy Bạch công tử.”
Bỏ lại lời này, sau đó hắn liền phủi mông rời đi, lưu lại mấy người nhất thời không biết nên nói cái gì, phải nhờ Lâm đại nhân nhắc nhở bọn họ mới tỉnh lại, bọn họ nhớ tới, mấy ngày nay đến nghị sự với Trang tiểu thư hình như bên cạnh đều có Lục hoàng tử ở đó, trong tay cầm, là tấu chương.
Hay là…
Còn có Bạch công tử, quả thật là đã lâu rồi chưa gặp.
Chu Tân Dông giật giật khóe miệng, chung quy hắn vẫn không hỏi ra lời, chỉ ôm quyền, nhanh chóng rời đi.
Ba người của bộ nhân sự cũng cùng nhau trở vè, Trương Hải đến gần bên người Đổng Minh Dương, thấp giọng hỏi một câu, “Đổng đại nhân, hình như từ ngày ấy trở đi vẫn chưa thấy Bạch công tử.”
Đổng Minh Dương tất nhiên là biết hắn muốn moi lời từ mình,trên mặt lại bình tĩnh không chút để ý nói: “Hành tung của Bạch công tử ai cũng không dám hỏi đến, nếu Trang tiểu thư đã ở đây, chắn chắn Bạch công tử sẽ không bỏ người lại mà biến mất.”
“Cũng đúng, nhưng mà việc này bản thân công tử không ra mặt, lại toàn do tiểu nữ tử… Đổng đại nhân, ta không có ý gì khác, bản lĩnh của Trang tiểu thư bản quan mỗi ngày đều chứng kiến, chỉ là cảm thấy Bạch công tử làm việc có chút quá mức khó lường.”
“Ý của Trương đại nhân ta hiểu, không dối gạt gì Trương đại nhân, nếu một tháng trước có người nói với ta cháu gái ta có tài năng bất phàm như vậy, ta quả thật cũng không tin, tuy ta là cữu cữu nhưng cũng không thể biết được cặn kẽ những năm qua nàng đã trải qua những gì mới có thể khiến một tiểu cô nương trở nên cứng cỏi như vậy, nếu có thể ta cũng chỉ cầu nữ nhi kia của ta có được một phần mười của Thư Tình để nữ nhi có thể sống tốt cuộc sống của chính mình là tốt rồi.”
Trương Hải cười to, “Lời này của Đổng đại nhân, bản quan cũng đã từng nghĩ đến.”
Hai người liếc nhau nở nụ cười.
Vệ Kiến Hi một bên nhìn, trong lòng hừ lạnh, hai lão hồ li, nếu mấy chuyện như vậy mà có thể dạy được, thì trên đời nhiều nữ tử như vậy, hà cớ gì lại chỉ có một Trang Thư Tình.
Trong Lan Chỉ Hiên cung, hạ nhân đi đến đưa điểm tâm lên.
Chu Tri Tiếu đang trong quá trình trưởng thành, mỗi lần đến xế chiều liền cảm thấy đói bụng, Trang Thư Tình cũng muốn nuôi hắn tốt một chút, đến lúc đó mới có thể dễ dàng tiến hành giải phẫu, mấy ngày hôm trước đã đi phân phó đầu bếp trong cung.
Hai người tiến đến bàn ngồi xuống, ăn một chút điểm tâm, sau đó Trang Thư Tình mới hỏi, “Lời vừa rồi, đệ có nghe hiểu hết không?”
Mấy ngày nay thường xuyên bị hỏi, hắn hiện tại đã sớm quen, “Nghe hiểu.”
“Nói thử coi.”
Chu Tri Tiếu có chút chần chờ nói: “Triều thần đều có ý tưởng và tư tâm của bọn họ, hoặc là không làm, hoặc là ngay từ đầu phải chặt đứt mọi cơ hội phát triển tư tâm của bọn họ, phải… cường thế một chút.”
Ác Nhân Thành Đôi Ác Nhân Thành Đôi - Qủy Qủy Mộng Du