Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Chương 356 - 360
C
hương 356: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (1)
Ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Lưu Khám, Ô Thị Khỏa là người từng trải, sao có thể không hiểu? Nếu chỉ là để y đi khởi công xây dựng bãi chăn nuôi, Ô Thị Khỏa tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, dưới danh là nhiều thêm một bãi chăn nuôi, dù sao không phải là chuyện xấu. Nhưng khi liên hệ đến những lời nói trước đó của Lưu Khám, Ô Thị Khỏa lại nghe ra một mùi vị khác.
Đại Tần không thể bảo toàn!
Nếu Đại Tần không thể bảo toàn, hỗn chiến vùng Trung Nguyên tất nhiên sẽ lan đến tám trăm dặm Tần Xuyên. Lưu Khám rất hiển nhiên là không muốn nhúng tay vào hỗn loạn này, hắn còn có tâm tư của hắn, cho nên mới trốn vào Thục quận, với ý đồ tạo lợi ích càng lớn. Sinh dân nước Tần trong chiến loạn, sẽ ra sao?
Với trí tuệ của Ô Thị Khỏa, tất nhiên có thể nghĩ đến ảo diệu bên trong. Lưu Khám đây là đang khuyên y chuyển nhà… Ô Thị ở trong vòng Trường Thành, khó bảo đảm sẽ không gặp liên lụy. Mà nếu chiến loạn không nổ ra? Sẽ như thế nào? Dời đến một địa phương mới, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ô Thị Khỏa phải suy nghĩ thận trọng.
Lưu Khám cũng không thúc giục, chỉ là tự cố mục đích của bản thân, nói:
- Ta hi vọng Ô Thị quân có thể trí nghiệp ở đất cũ Cù Diễn. Nơi đó là Bắc Địa, Cửu Nguyên, Thượng quận, thậm chí là bốn chỗ xung yếu của Hà Bắc, lưng tựa vào Đại sơn, trước mặt là bình nguyên. Qua Hà Bắc là có thể có vạn dặm đồng cỏ chăn nuôi, ở Hà Nam có nghìn dặm ốc thổ, lưng tựa vào núi, sườn là Hà Thủy, là một chỗ rất tốt. Đương nhiên, Ô Thị quân nếu an trí ở nơi này, cũng không phải là không có nguy hiểm.
Người Nguyệt Thị nếu qua sông lớn, Cù Diễn chính là đứng mũi chịu sào. Cũng bởi như vậy, Ô Thị quân cần một người bảo hộ mạnh. Nhiếp tiên sinh kiếm thuật vô song, và lại không có nhiều người biết như chúng ta. Nếu Nhiếp tiên sinh nguyện ý đi theo thì Cù Diễn sẽ vững như bàn thạch… Ô Thị quân làm như vậy, không khác gì đã mở cho Đại Tần ta một kho lương, công ở kiếp này, lợi đến thiên thu, chỉ không biết Quân hầu nghĩ thế nào?
Thì ra là muốn ta làm một tấm mộc ở quận Cửu Nguyên. Hơn nữa câu nói “mở cho Đại Tần ta một kho lúa” tự cũng có thâm ý ở trong đó. Ô Thị Khỏa vỗ vỗ cằm, tròng mắt xoay tròn liên tục. Nếu như thực sự có thể mở bãi chăn nuôi ở Hà Bắc mà nói, không đi Cù Diễn trước thì không được. Nếu chiến loạn không bùng nổ, lợi ích khó bảo toàn; nhưng nếu không nghe, chiến loại nổ ra, chẳng phải là không duyên cớ đánh mất một món lợi ích lớn? Quảng Võ quân này thật đúng là cho ta một nan đề!
Thôi thôi thôi, phú quý và nguy hiểm, vốn luôn đi cùng nhau…
Ô Thị Khỏa kịch liệt đấu tranh tư tưởng, mà những người ở bên ngoài, tự nhiên là không thể nhìn thấy.
Y cắn răng một cái, nghiêng người ra hỏi:
- Không biết ý Nhiếp huynh thế nào?
Cái Nhiếp ngược lại lại có vẻ không sao cả, cười nói:
- Ta bại bởi Quân hầu, tất nhiên phải hoàn thành ba việc. Việc này ngược lại cũng không coi là cái gì, nếu Quân hầu phân phó, Cái Nhiếp đương nhiên nghe theo. Chỉ là ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, hi vọng Quân hầu có thể có thể ột chút thuận tiện, được không?
- Nhiếp tiên sinh cứ nói đừng ngại?
- Ta có vô số đệ tử, nhưng người chân truyền thì chỉ có một mình A La!
Cái Nhiếp chỉ tay về phía Ly Khâu nói:
- Kiếm thuật kiếm pháp, mười lăm năm qua, những kiếm pháp ta biết, đều đã dạy cho nó. Tiếp tục theo ta cũng khó có tiến bộ thêm. Ta hi vọng Quân hầu có thể thu nhận và giúp đỡ nó, mang theo nó đi rèn luyện. Một đường kiếm đạo, chỉ có thể dùng trong lúc sinh tử, mới có thể đại thành. Cứ theo lời ta nói, chung quy ta ác cũng không nỡ hạ tâm… A La thân thủ không tệ, con người cũng cơ linh, không biết ý Quân hầu thế nào?
A, ta mới sắp xếp cho ông ta một việc, ông ta liền ném cho ta một mạng con ghẻ…
Lưu Khám quan sát Ly Khâu từ trên xuống dưới, mà Ly Khâu lúc này cũng vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn. Y cũng không biết nói cái gì, cũng không hiểu lý giải. Chỉ là ánh mắt chớp chớp kia, làm trong lòng Lưu Khám có chút sợ hãi.
- Nhiếp tiên sinh không chê bai, Khám dám không theo lệnh?
- Cái Nhiếp đa tạ Quân hầu chiếu cố!
Nói xong, Cái Nhiếp bảo Ly Khâu chào hỏi, trầm giọng nói:
- Ly Khâu, từ hôm nay trở đi, con phải đi theo Quân hầu rèn luyện cho tốt. Nghe theo Quân hầu phân phó cũng giốn như nghe theo ta. Nếu như để ta biết con làm những chuyện đi ngược với lẽ phải, Quân hầu không trách, ta cũng sẽ không tha con.
- A La nhớ kỹ giáo huấn của sư phụ!
Ô Thị Khỏa ở một bên nhìn Cái Nhiếp gật đầu, vì vậy cũng biểu thị đồng ý với ý kiến của Lưu Khám.
Chỉ là di chuyển cũng không phải là chuyện dễ dang. Người giàu có như Ô Thị Khỏa, công việc tiến hành di chuyển càng nhiều. Ô Thị Khỏa đồng ý thì đồng ý rồi, còn quyết định thì cần phải quan sát tình hình một chút. Nói không chừng, Hồ Hợi, người đã bị Lưu Khám trực tiếp bài trừ ra khỏi con cháu Doanh thị, sẽ đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ thì sao? Nếu như Hồ Hợi thực sự có thể tỉnh ngộ lại, Ô Thị Khỏa tuyệt sẽ không bán đứng Lưu Khám.
Cứ như vậy, mọi người bàn bạc rất lâu.
Chỉ biết lúc gà gáy, mới tính toán xong…
Kế tiếp mấy ngày, đám người Lưu Khám tất nhiên chuẩn bị rời đi. Doanh Quả đối với việc được sắp xếp đến Ba Thục cũng không có bài xích. Dù sao nàng cũng biết Ba Mạn, hơn nữa thân với Ba Mạn không khác gì tỉ muội. Nếu có thể an thân ở Ba Thục, cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Về phần báo thù?
Doanh Quả cũng không còn vương vấn nữa!
Thế lực của Hồ Hợi rất lớn, muốn báo thù cũng không quá có khả năng. Với lại, Bắc Quảng Võ quân cũng đã nói, thời gian cũng sẽ không lâu nữa.
Lúc đám người Lưu Khám đang bận rộn chuẩn bị ở trong Ô Thị bảo, Doanh Hồ Hợi dưới sự lừa gạt của Triệu Cao, lần thứ hai hạ một đạo chiếu lệnh.
Trưng tập nam tử binh dịch bậc bốn.
Luật của Đại Tần phân thành năm bậc binh dịch.
Bậc thứ nhất chính là bao gồm phạm quan, chuế tế và đám thương nhân, có thể mạnh mẽ trưng làm binh dịch.
Bậc thứ hai bao gồm những người đã từng là chuế tế và thương nhân, có thể mạnh mẽ trưng làm binh dịch.
Bậc thứ ba sẽ bắt đầu truy ngược lại quan hệ huyết mạnh, những người có tổ tiên đã từng làm chuế tế và thương nhân, cũng ở trong danh sách mộ binh.
Lúc Thủy Hoàng Đế vẫn còn trên đời, mặc dù xây dựng Trường Thành, hoàng lăng Ly sơn, cũng chỉ mộ binh đến bậc ba.
Bậc bốn, phạm vi đã rất rộng rồi… nhóm Tả lư, đều nhập binh dịch! Tả lư, ở thời kỳ Đại Tần, là những người cùng khổ không có tiền bạc. Người cùng khổ, phạm vi rộng bao nhiêu? Không thể dùng một hai câu là có thể nói rõ ràng vấn đề được.
Nói chung, ngươi ở trong đám Tả lư, dù là bần dân cũng sẽ bị mộ binh.
Mà mộ binh đến bậc bốn để làm gì?
Thứ nhất là tu kiến cung A Phòng, thứ hai là đẩy mạnh thủ vệ ở Nam Bắc Cương. Trong đó lại phân chia, ở vùng Trung Nguyên, phía bắc Hà Thủy gọi là Bắc Cương, phía nam Hà Thủy gọi là Nam Cương. Rất dễ để phân chia ra sự khác nhau, cho nên các nơi đều bắt đầu hành động.
Chương 357: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (2)
Bạn sẽ ủng hộ 15 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:Lại nói, nằm ở đầu Dĩnh Thủy có một tòa huyện thành tên là Dương thành (hiện nay là Phương Thành, Hà Nam)
Ở đây đã từng là lãnh địa của nước Sở, vì vậy Dương thành đều là người Sở sống ở đây. Tại Dương thành, có một kỳ nhân tên là Trần Thiệp.
Nói gã kỳ không phải là tướng mạo gã kỳ lạ, mà là nói người này không giống những người bình thường khác.
Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cũng không bằng lòng an phận, lúc cùng người trồng trọt, lại thường xuyên cầm một quyển thẻ tre ngồi ở đầu ruộng đọc. Có người nói, đó là đồ vật mà tổ tiên gã truyền lại. Nội dung là gì, chưa từng có người xem qua, chỉ là bình thường thấy gã hỏi chữ mọi người.
Lúc hai mươi tuổi, với bằng hữu cùng cày ruộng.
Trên đồng ruộng, gã đột nhiên nói với đồng bạn:
- Cẩu phú quý, vật tương vong!
Ý tứ nói là, sau này nếu ai trở nên nổi bật, đừng quên những huynh đệ nghèo khổ này. Đối với những người lúc đó vấn đề chỉ là ăn no bụng mà nói, lời của Trần Thiệp không khác gì người si nói mộng, đều chê cười nói:
- Ngay cả một khối ruộng cũng không có, phú quý ở đâu tới?
Kết quả là, Trần Thiệp nói ra một câu:
- CThan ôi! Chim én, chim sẻ làm sao biết được chí của chim hộc, chim hồng!
Lúc đó rất nhiều người đều nghĩ Trần Thiệp thuộc loại người chơi bời lêu lổng, mơ mộng hão huyền.
Mọi người thấy gã đã hai mươi tuổi rồi, nhưng ngay cả một thửa ruộng của chính mình cũng không có, càng đừng nói đến chuyện lấy vợ. Khi làm việc cũng không thấy gã ra sức, làm việc không chu toàn, dựa vào người khác làm mà sống qua ngày. Mà những người cùng cày ruộng hôm nay, không ít người đều có gia sản của mình. Trần Thiệp cũng không cảm thấy thẹn thùng, ở nhà này ăn một bữa, ở nhà kia uống một chén, không thành cái dạng gì.
Ở điểm này, bản tính của Trần Thiệp và Lưu Quý rất giống nhau.
Nhưng so với gã thì Lưu Quý còn khá hơn. Chí ít, Lưu Quý tốt xấu gì năm xưa cũng xuất thân là một du hiệp, cũng từng du lịch thiên hạ, cũng từng dùng kiếm giết người. Mà Trần Thiệp thì sao? Cả ngày đều lui ở một mẫu ba đất Dương thành, thật ra chưa từng giết người, nhưng trộm vặt cũng không ít.
Cho nên lúc Hồ Hợi trưng tập Tả lư xuất chinh, Lý trưởng không chút do dự cho tên gã vào danh sách.
Ông đã sớm muốn báo lên rồi, nhưng người này hết lần này đến lần khác không phạm việc gì, không từng kinh thương, lại càng chưa lấy vợ. Hiện tại, cơ hội rốt cục đã tới… Lý trưởng cuối cùng có thể không cần lo lắng nữa. Mà mình vừa cưới một tức phụ về nhà, cả ngày cứ mắt đi mày lại với Trần Thiệp, nhìn đã làm người khác lo lắng.
Nói chung, mặc kệ Trần Thiệp có nguyện ý hay không, gã đều phải theo mọi người, lên đường đi về phía nam.
Đi tới Nam Cương phải đi qua các nơi Úy Thị, Dương Hạ, Tiếu huyện và Chung Ly. Đường xá gian nguy, còn phải đến nơi chỉ định an toàn, tâm tình Trần Thiệp tất nhiên sẽ không tốt. Theo đại đội nhân mã uể oải tiến lên, thỉnh thoảng gã lại quay đầu nhìn Dương thành đang xa dần.
Cũng không biết được, đến khi nào mới có thể về lại cố hương?
Tâm trạng Trần Thiệp vô cùng sa sút.
Mà lúc đó, trong cung Hàm Dương cũng là một tình cảnh khác.
Từ khi Doanh Hồ Hợi ngồi ổn thoả ngôi vị hoàng đế, sau khi thanh trừ những người đối lập thì bắt đầu tận tình hưởng lạc. Mười ba tuổi mà hoang đàng không gì sánh được.
Một ngày, Hồ Hợi đang ôm cung nữ nghe ca vũ, thì thấy Triệu Cao vội vàng chạy đến.
- Bệ hạ!
- Triệu Cao, có chuyện gì sao?
Hồ Hợi có tình ra vẻ ông cụ non, cười ha hả nhìn Triệu Cao:
- Nếu là việc công, chớ nói với trẫm, ngươi và Lý Tư làm chủ là tốt rồi.
Trong mắt Triệu Cao hàn quang chợt lóe, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười a dua.
Hồ Hợi không biết, tuy y ngồi hoàng vị còn không đến hai tháng, thủ hạ của y chính là hai đại thần này, đã tranh đấu khí thế ngất trời. Triệu Cao là một nội thị, ngũ thể không được đầy đủ, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, hơn nữa lại thích tài vật. Ở điểm này, Lý Tư lại khác. Lý Tư thích quyền là không giả, nhưng mục đích lão thích quyền, là vì có thể thi triển tài hoa thống trị quốc gia.
Lão có thể thần phục Hồ Hợi, nhưng không có nghĩa là lão nguyện ý đem cái giang sơn do chính tay Thủy Hoàng Đế và lão gây dựng đánh mất.
Vì vậy khi làm việc vẫn như trước thận trọng siêng năng.
Chính bởi vì lão nghiêm túc, làm cho Triệu Cao vô cùng bất mãn.
- Bệ hạ còn nhớ Bắc Quảng Võ quân không?
- A, trẫm nhớ, là lão Bi Phú Binh đi… Đúng rồi, đã bắt được tên kia chưa? Ta nhớ hắn bảo hộ tiện nhân Doanh Quả bỏ chạy khỏi Bắc Cương.
Hiện nay Vương Ly đã làm Thượng tướng quân, vì sao đến bây giờ vẫn còn chưa biết đám người Phù Tô hiện đang ở đâu?
Triệu Cao chính là đang chờ câu hỏi này của Hồ Hợi.
- Cái này… nội thần cũng không rõ ràng lắm. Việc này vẫn do Thừa tướng xử lý. Vài lần nội thần cũng muốn nhúng tay vào, nhưng đều bị ngăn trở.
- A?
Hồ Hợi đẩy vũ cơ bên người ra, thét một tiếng ra lệnh người xung quanh lui xuống.
Trên khuôn mặt bụ bẫm toát ra một tia ngưng trọng không hài lòng.
- Vẫn chưa bắt được Bắc Quảng Võ quân, nhưng gia quyến Quảng Võ quân hiện nay vẫn còn ở Lâu Thương.
Nội thần vài lần giục Thừa tướng, hi vọng phủ Thừa tướng có thể ra một đạo mệnh lệnh, đem bắt hết cả nhà của Quảng Võ Quân. Thần nghe người ta nói, Quảng Võ quân là một hiếu tử, chỉ cần cầm giữ gia quyến của hắn, hắn ngược lại sẽ tự đến đây chịu trói… Thế nhưng, Thừa tướng trước sau không có hành động.
- Ngươi thấy ý tứ của Lý Tư là thế nào?
- Lẽ nào bệ hạ đã quên rồi, Lý Tư ban đầu thuần phục bệ hạ là vì cái gì?
Sắc mặt Doanh Hồ Hợi biến thành rất khó nhìn. Ban đầu, Lý Tư là bởi vì sợ chết, mới thuần phục y, lẽ nào nói…
Một tia mầm mống hoài nghi liền nhẹ nhàng mọc trong lòng Doanh Hồ Hợi. Triệu Cao dạy dỗ Hồ Hợi bao năm, có thể sát ngôn quan sắc.
Trong lòng Hồ Hợi nghĩ cái gì, y đương nhiên rõ ràng.
Không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng… Kỳ thực, y đâu có nhắc gì với Lý Tư? Lúc Hồ Hợi đăng cơ, mọi việc phức tạp, căn bản là Lý Tư không rảnh tay để nghĩ đến chuyện của Lưu Khám. Theo Lý Tư thấy, Lưu Khám không đáng quan tâm, thậm chí ngay cả Phù Tô cũng không cần quan tâm.
Chỉ cần Hồ Hợi ngồi ổn trên đế vị, thiên hạ thái bình, Phù Tô dù có bản lĩnh lớn bằng trời, còn có thế xoay chuyển càn khôn được sao?
Kỳ thực, đối với hành vi tàn sát tôn thất của Hồ Hợi, Lý Tư cũng không tán thành. Nhưng lúc đó, tình hình tôn thất đang như nước lũ cuồn cuộn, cũng phải làm như vậy. Hơn nữa, chủ ý này là của Triệu Cao nghĩ ra, chờ Hồ Hợi trưởng thành, hiểu được thị phi, tự nhiên biết tốt xấu. Có liên quan gì đến Lý Tư lão đâu?
Chỉ là lần này Hồ Hợi trưng tập binh dịch bậc bốn, Lý Tư cũng không quá tán thành.
Việc này đã làm Hồ Hợi đã có bất mãn đối với Lý Tư. Triệu Cao lại nói thêm như vậy, làm y càng thêm hoài nghi.
- Ý ngươi là…
- Bệ hạ thông tuệ hơn người, tự có quyết đoán. Cao chỉ là một nội thần, không dám can thiệp triều chính.
Hồ Hợi nói:
- Triệu Cao, chuyện này phải mau chóng giải quyết mới được. Trẫm thực sự không hi vọng y lại tiếp tục như vậy… Như vậy đi, việc này do ngươi xử lý, phải nhanh chóng bắt được Lưu Khám kia. Trẫm không cần biết là chết hay sống, sống phải thấy người Phù Tô, chết phải thấy xác Phù Tô.
- Cựu thần, hiểu rõ!
Triệu Cao phủ phục trên mặt đất, cung kính nói:
- Cựu thần đã có chủ ý.
- A, nói nghe một chút?
- Kỳ thực không khó, chỉ cần phái một người đi tới quận Tứ Thủy, mệnh cho thái thú Doanh Tráng xuất binh, đem cả nhà Lưu Khám già trẻ tróc tới Hàm Dương là được.
Hồ Hợi nói:
- Sự tình đơn giản như thế, Lý Tư cũng không nguyện vì trẫm phân ưu.
Y dừng lại một chút, sau đó nghiêm mặt nói:
- Vậy ngươi cho rằng, phái người nào mới được? Tốt nhất là một người không liên quan đến Lý Tư.
- Bệ hạ tâm tư kín đáo, cựu thần không thể sánh bằng. Nếu không có bệ hạ nhắc nhở, cựu thần suýt nữa sơ sót!
Triệu Cao nịnh nọt, làm cho Hồ Hợi thoải mái khắp người, cười híp cả mắt.
- Cựu thần nghĩ đi nghĩ lại, Lý Tư là nguyên lão trong triều, phủ Thừa tướng lại quyết định mọi việc lớn nhỏ, vậy người này sẽ là… Bác sĩ Thúc Tôn Thông tài học hơn người, hơn nữa cũng không có nhiều giao tình với Lý Tư. Người này rất cơ linh, không bằng để y đi Tứ Thủy truyền mệnh lệnh đi.
- Ngươi tiến cử người, trẫm cũng yên tâm, cứ như vậy đi.
Chỉ nói có mấy câu, Hồ Hợi đã lộ ra thái độ sốt ruột bực bội. Triệu Cao vô cùng thức thời đứng dậy xin cáo lui, để cho vũ cơ ca sĩ đang đứng hầu bên ngoài cửa điện đi vào.
Trên mặt y hiện lên một nụ cười lạnh lùng: Lý Tư, ngươi khinh thường ta, vậy đừng trách ta không khách khí. Đây chỉ là bước đầu tiên, ta muốn xem cái chức Thừa tướng này của ngươi còn có thể làm được bao lâu?
• Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành: Là câu thơ trong bài thơ Hiệp Khách hành của Lý Bạch
Chương 358: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (3)
Nước sông dào dạt, sóng cuồn cuộn.
Vách đá hai bên bờ sông cao vút, đỉnh núi cao chót vót, xanh um tươi tốt. Từ trong núi thỉnh thoảng truyền ra những tiếng bị thương rên rỉ. Tiếng vượn kêu, quanh quẩn trời cao, thật lâu không chịu tan đi. Nước sông thỉnh thoảng lại nổi lên những bọt máu, những cái xác thuyền bị nghiền nát, đẩy lên bãi bồi.
Một hồi đại chiến vừa hạ màn.
Đường Lệ đứng ở trên sàn lâu thuyền, nhìn mặt sông trôi đầy những xác thuyền, khóe miệng thanh tú hơi hơi nhếch lên lên một vòng cung, trong mắt lộ ra thần quang lãnh liệt. Từ một trận chiến, đội thuyền của thương hành người Ba có thể ngang dọc đi trên Đại giang rồi!
Đây là một trận thủy chiến xảy ra từ đầu mùa xuân.
Song phương giao chiến, chính là Tần gia ở Ba quận và thương hành người Ba ở Thục quận. Thủy Hoàng Đế đột nhiên băng hà, làm cho Tần gia vốn bị bó tay bó chân ở Ba quận, thoáng cái có được điều mong muốn. Hầu như là trước tiên chính là Tần Chỉ phái ra sứ giả, tỏ rõ sự trung thành tận tâm đối với Triệu Cao. Đương nhiên là y cũng dâng rất nhiều tiền bạc, làm cho Triệu Cao mặt rạng mày rỡ.
Giữa tháng mười hai, quan viên Ba quận nhận được chiếu lệnh, không được tiếp tục chèn ép Tần gia. Không chỉ không thể chèn ép còn phải dành cho Tần gia một độ chiếu cố nhất định. Điều này khiến cho tình hình tại Ba Thục, đột nhiên xảy ra biến hóa to lớn.
Tần Chỉ vốn bị vây ở thế hạ phong nay quyết ý hướng Ba Mạn phản kích rồi! Nhưng ngoài ý liệu của Tần Chỉ chính là, theo y thấy Ba Mạn mất đi sự chiếu ứng của Thủy Hoàng Đế, hẳn là không dám lại tranh đấu với y. Thế nhưng sự tình lại không phải như vậy. Ba Mạn dùng thái độ cường ngạnh trước nay chưa từng có, cự tuyệt hợp tác với Tần Chỉ. Giữa tháng một, người Ba ở Nghiêm Đạo đột nhiên tác loạn, lôi kéo sự chú ý của quan viên địa phương Thục quận, không thể không rời đi tầm nhìn. Mà cũng ở trong tháng đó đã phát sinh bạo động ở Bạch Mã Để, đã điều đi toàn bộ binh lực của Thục quận. Mà Ba Mạn nhân cơ hội này, phát động quyết chiến cùng Tần Chỉ.
Ngay từ đầu chiến dịch, tình hình liền nghiêng về một phía. Ba Mạn dựa vào thành trì kiên cố xây dựng ở Giang Dương, bám chặt ngăn chặn chủ lực của Tần Chỉ. Đồng thời lại do hai người Đường Lệ và Tào Vô Thương, suất lĩnh thủy quân chinh phạt Cung Đô. Theo đường thủy đột nhiên xuất kích, cuốn trọn một bên sườn của Tần Chỉ, một lần hành động, đánh tan thuyền đội đại doanh của Tần gia ở huyện Vu. Trận chiến qua đi, tầm khống chế của Tần Chỉ ở trên sông của Ba Thục hầu như không còn sót lại chút gì.
Mà đội thuyền của Ba Mạn, lại có thể tự do hành tẩu trên khu vực Đại Giang, tùy thời có thể lên đất liền, công kích hậu phương lớn của Tần gia.
Cho dù Tần Chỉ có triều đình chống lưng, cũng có thể làm gì?
Giờ ở Ba Sơn, Thục Thủy, nếu Ba Mạn giận dữ mà nói, hợp lại một lần cá chết lưới rách, cũng làm cho Ba Thục biến thành một mảnh phế tích.
Tuy có chiếu lệnh của triều đình, nhưng đối mặt với Ba Mạn thế mạnh như vậy, quan viên Ba Thục cũng cảm thấy đau đầu.
Ba Mạn này…
Tựa hồ hoàn toàn không giống với Tần Thanh.
Tần Thanh vốn hòa nhã, mọi việc đều có mức độ.
Thế nhưng Ba Mạn bất đồng, nói thông được thì nói, nói không thông liền đánh. Hết lần này đến lần khác, thế lực của thương hành người Ba bành trướng vô cùng nhanh chóng gấp ba bốn lần. Đặc biệt, Tần Thanh đặt nền móng ở Cung Đô quốc, khi cần thiết, một phách chia đôi, nàng lui về Cung Đô, đồng thời tùy thời đều có thể uy hiếp đến an toàn của Ba Thục. Hiện nay Thủy Hoàng Đế băng hà, Ba Thục ở vào nơi hậu phương của Đại Tần, càng cần phải ở trong trạng thái hòa bình ổn định.
Ngộ nhỡ thực sự nổi lên loạn lạc, chỉ sợ cuối cùng, người không may chính là những quan viên này.
Các quan viên của Ba Thục, một mặt phải nghĩ cách trấn an, mặt khác phải xin chỉ thị mới nhất của triều đình. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Ba Mạn lại phản kích vào đúng lúc này… Hơn nữa còn lấy được toàn thắng. Chỉ sợ kế tiếp, các quan viên Ba Thục, sẽ càng thêm đau đầu.
Là người bày ra đại chiến lần này, Đường Lệ tất nhiên là vô cùng hưởng thụ niềm vui của trận đại thắng này.
Xa xa, một chiếc thuyền nhỏ đang phi nhanh đến gần.
Đầu thuyền cờ xí của thương hành người Ba lay động. Đứng trên thuyền chính là gia tướng của Ba Mạn, Ba Chu. Ba Chu vốn tên là Tần Chu, khi Ba Mạn quy tông, cũng sửa lại họ.
- Đường công tử, tiểu thư có thư tới!
Lúc thuyền nhỏ tới gần, Ba Chu theo cầu thanh lên lâu thuyền, hai tay trình một phong thư đưa cho Đường Lệ.
Đối với người thanh niên gần hai mươi bảy tuổi này, Ba Chu cũng không dám có nửa điểm buông lỏng, nguyên nhân rất đơn giản, không nói đến lai lịch Đường Lệ, chỉ nói đến ba năm ở lại Thục quận bày mưu tính kế, không chỉ làm cho thương hành người Ba đứng vững, đồng thời còn mở lãnh địa đến tận Cung Đô.
Điều này cũng khiến cho thương hành người Ba ở xung quanh Thục quận tăng gia rất lớn.
Thế cho nên Ba Mạn tán thán nói:
- Đường Lệ trong lòng mang binh giáp, có tài kinh thiên, thực không tầm thường chút nào.
Đường Lệ tiếp nhận thư, rất nhanh nhìn lướt qua, sắc mặt hơi đổi.
- Mạn tiểu thư còn có gì phân phó?
Ba Chu nói;
- Tiểu thư nói, xin Công tử quyết định?
- Không nghĩ tới khi Tiên đế băng hà còn có tin tức như vậy… trách không được! Ngươi lập tức quay về trả lời Mạn tiểu thư, nói mong nàng mau chóng kết thúc cuộc chiến ở Giang Dương. Việc chiếm đoạt Tần Chỉ, có thể tạm thời hoãn chậm lại. Có hai việc cấp bách: Thứ nhất, cần mau chóng khống chế được Thành Đô, cướp đoạt Gia Manh quan, đóng cửa môn hộ ở Thục quận; thứ hai, mệnh lệnh cho người chủ sự ở huyện Chu, phải nhanh chóng nghĩ cách, liên hệ được với Lâu Thương. Nếu Quân hầu dự cảm thiên hạ sẽ loạn, cũng không cần bắn tên không đích. Chúng ta phải trù tính sớm, phải nhìn tình hình mà ứng đối.
Ba Chu là tâm phúc của Ba Mạn, cũng là một cựu thần. Đường Lệ không cần giấu giếm y cái gì, sau khi phân phó hoàn tất, lập tức sai người về gọi Tào Vô Thương đến đây. Ba Chu cũng không lôi thôi, nhảy lên thuyền nhỏ, cấp tốc rời đi. Nhìn bóng lưng của Ba Chu, trong mắt Đường Lệ đột nhiên hiện lên một vệt dị sắc.
A Khám, ta vẫn nhớ mười năm trước ngươi từng dự cảm sẽ xảy ra đại sự. Hồi đó, ngươi viết câu “Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm”, tuy rằng thẩm thẩm đã đem bài thơ đó đốt hủy, nhưng sau lại từng cho người lén nói với ta. “Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm” nhưng hiện nay Bệ hạ băng hà, Đại công tử không còn nữa. Ngươi sẽ đi con đường nào? Làm Chu công kia? Hay là làm một Võ vương nhòm ngó ngôi báu kia? Ha ha, biết đâu… ngươi đã có quyết định rồi!
Giữa tháng hai, Lưu Khám dùng tên giả Khám Văn, mang theo Mông Tật, Lý Thành, Đồ Đồ, Ly Khâu cộng thêm Cáp Vô Lương và sáu gã Lâu Phiền kỵ quân may mắn còn tồn tại đến nay. Một nhóm mười hai người trà trộn vào trong một thương đội, đi ra Hàm Cốc quan, thẳng hướng Đại Lương thành mà đi.
Thương đội này là do Ô Thị Khỏa phái ra, mục đích là đến Đại Lương.
Việc buôn bán của Ô Thị Khỏa rất hỗn tạp, không đơn thuần chỉ là buôn ngựa, còn buôn bán cả da lông thú, quy mô cũng không nhỏ. Thương đội hai trăm người cùng bốn năm mươi chiếc xe ngựa, đám người Lưu Khám cũng lẫn trong đó, không dễ dàng làm người khác chú ý.
Vấn đề duy nhất chính là, vóc người của Lưu Khám. Cho nên hắn dứt khoát đảm nhiệm làm xa phu, lúc đi qua trạm kiểm soát, chỉ cần khom lưng là có thể đánh lừa qua. Còn có Xích Thố của Lưu Khám, vốn màu lông đỏ như lửa cũng bị nhuộm thành màu đen. Xích kỳ và cung nỏ để bên trong xe ngựa, tránh khỏi sự chú ý của người ngoài. Theo như Mông Tật thấy, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, nhưng Lưu Khám vẫn không dám qua loa nửa phần.
Nghĩ đến năm xưa, đám người hắn và Quán Anh khi từ Tống Tử thành về nhà, bởi vì đại thiết chùy của Lưu Cự mà suýt nữa bại lộ thân phận.
Chuyện như thế này có một lần là đủ rồi!
Lưu Khám không hi vọng lại giẫm lên vết xe đổ. Nếu chỉ bởi vì chi tiết mà lộ ra kẽ hở, đến lúc đó không chỉ có bọn hắn gặp nguy hiểm, Ô Thị Khỏa cũng sẽ không sống được. Làm phiền người ta, cần phải vì người ta mà suy nghĩ một chút. Sau này, nói không chừng còn phải tiếp tục giao tế với Ô Thị Khỏa nữa.
Chương 359: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (4)
Doanh Quả cùng Mông Tật và Lưu Tín, sau khi đám người Lưu Khám rời đi thì ngày hôm sau lại theo một thương đội khác đi vào Thục Trung.
Sở dĩ cùng Doanh Quả tách ra, cũng là muốn phân tán mục tiêu, còn phương diện khác, Lưu Khám còn có lo lắng của mình. Mông Khắc là người rất thông minh, nếu như để y thấy bí mật của Lâu Thương, tất nhiên sẽ khiến y hoài nghi. Hiện tại Lưu Khám lo lắng chính là, mau chóng chuyển rời đến Thục quận. Có dũng tướng giống như là Mông Tật là tốt rồi, người trí tướng hình giống như Mông Khắc, ngược lại tác dụng không lớn.
Dựa theo cước trình, đám người Lưu Khám sau khi ra khỏi Hàm Cốc quan, khoảng chừng hai mươi ngày là có thể đến Lâu Thương. Thế nhưng trong luật pháp Đại Tần, yêu cầu đối với quan điệp là vô cùng nghiêm ngặt. Từ khi xuất phát ở Ô Thị bảo, trên quan điệp đã ghi rõ có bao nhiêu người, lúc đến Đại Lương, phải có bấy nhiêu người. Cho nên đám người Lưu Khám cũng không thể sớm rời khỏi đội. Sau khi cùng thương đội đến Đại Lương thành, phải đợi Đại Lương thành phát phóng quan điệp, mới có thể thoát thân. Cho nên, mặc dù Lưu Khám rất nhớ nhà nhưng vẫn phải theo trình tự.
Thời kỳ Chiến quốc, Đại Lương là Đô thành của nước Ngụy, tại thời điểm đó, Đô thành là thành lớn nhất của nước Ngụy, vốn được xây dựng ở An ấp. Năm Ngụy Huệ vương thứ ba mươi mốt, chính là năm 399 trước CN, Ngụy đô từ An ấp chuyển đến Đại Lương.
Từ đó về sau, trong quốc đô của hai triều, trình diễn một màn bi hài kịch.
Quân sự gia trứ danh Tôn Tẫn của Chiến quốc, ở chỗ này mất đi hai chân, dựa vào giả ngây giả dại để tránh thoát sự hãm hại của Bàng Quyên, chạy trốn đến Đại Tề.
Lại có Tín Lăng quân trộm binh phù cứu Triệu, tận hiển tín nghĩa.
Nói chung, trong tòa cổ đô này, xảy ra rất nhiều chuyện. Năm Thủy Hoàng Đế thứ hai mươi hai (năm 225 trước CN), đại tướng quân nước Tần Vương Bân đánh Ngụy, quyết chiến ở Hà Thủy và Đại Câu, đánh ngược về Đại Lương thành. Thành hủy mà Ngụy hàng, năm đó vinh quang không kể hết.
Đại Lương thành hiện nay tuy đã khôi phục chút nguyên khí. Nhưng từ những vùng tường thành đổ nát có thể thấy được, ngày xưa thủy quán Đại Lương thành đã để lại vết tích thảm kịch.
Đám người Lưu Khám vô cùng thuận lợi tiến vào Đại Lương thành, theo thương đội đi tới điểm dừng chân, lúc này mới rốt cuộc thở ra một hơi. Bởi vì đi xuống phía nam, cần trực tiếp vào quận Nãng. Sau đó trốn vào Nãng sơn, từ Mạnh Trư trạch tiến vào quận Tứ Thủy đi thắng đến Lâu Thương. Thuận lợi mà nói, khoảng chừng mười ngày là có thể đến Lâu Thương. Tâm tình Lưu Khám so với lúc ở Quan Trung lén nhập Hàm Cốc quan thì thả lỏng hơn rất nhiều. Đầu tiên là nói lời cảm tạ đối với thương đội, sau đó đoàn người thoát ly khỏi thương đội, chuẩn bị thừa dịp sắc trời còn sớm, chạy đi ra khỏi thành.
Lúc này đây, đám người Lưu Khám đã thay đổi trang phục, trước là quần áo, sau là ngựa, không giống với lúc đầu. Đây cũng không phải là thả lỏng cảnh giác, mà là bởi vị Lưu Khám phát hiện ra một vấn đề.
Lúc ra khỏi Hàm Cốc quan, tựa hồ quan phủ các nơi đều không nhận được tin tức truy nã hắn. Có lẽ là phía Hàm Dương không kịp, có lẽ là có ý định che giấu tin tức như vậy. Nói chung, thủ vệ các nơi cũng không phải rất nghiêm mật, Đại Lương thành cũng đồng dạng như vậy.
Cùng với lén lút làm người khác hoài nghi, chẳng bằng đường hoàng mà đi ra ngoài, sẽ càng thêm an toàn. Đây cũng chính là phương thức tư duy của con người. Càng cẩn thận càng dễ bị phát hiện; càng thoải mái ngược lại sẽ làm người khác không quá chú ý. Nhưng Lưu Khám vẫn cải trang một chút, tỷ như hắn bôi đen mặt, đem xích kỳ bọc kỹ buộc trên lưng ngựa, tiên y nộ mã, rất khí phái.
Đoàn người hướng về phía cửa nam Đại Lương thành, nhìn thấy cửa thành ở ngay phía trước, chợt nghe trong thành nổi một hồi tù và vang lên.
Là bị lộ hành tung?
Tim Lưu Khám đập mạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
- Ra khỏi thành!
Nhưng đúng lúc này, cửa lớn nặng trịch của Đại Lương thành tựa hồ đang muốn đóng lại, Lưu Khám nhíu mày, lòng càng thêm hoảng loạn.
Môn tốt ở cửa thành lúc này lên tiếng:
- Huyện úy có lệnh, mọi người tạm thời không được ra khỏi thành. Từ hôm nay trở đi, Đại Lương thành bắt đầu cấm đi lại ban đêm. Ban ngày nếu không thông quan điệp, cũng giống như vậy, không được tự ý đi lại trên đường. Nếu vi phạm lệnh cấm, giết không cần hỏi!
Cấm đi lại ban đêm?
Lưu Khám có chút hồ đồ rồi!
Nếu chỉ là phát hiện ra bọn họ, cần gì phải bày trận lớn như vậy? Chẳng lẽ, đã xảy ra chuyện gì?
- Lý Thành đi thám thính một chút, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Lý Thành lên tiếng, thúc ngựa rời khỏi đoàn người, đi tới cửa thành.
Y ăn mặc gọn gàng, xuất thân danh môn, gia giáo không tầm thường, chức vị Cửu cư phụ tá, có một loại quý khí. Ngồi trên lưng ngựa, khí độ bất phàm.
Môn bá ngược lại cũng không dám làm khó dễ, giải thích một lượt cho Lý Thành.
Lý Thành nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi lớn. Y quay đầu ngựa, rời khỏi cửa thành, cấp tốc đi tới chỗ Lưu Khám, thấp giọng nói:
- Quân hầu, đã xảy ra chuyện!
- Xảy ra chuyện gì?
- Năm ngày trước, có một nhóm người hẳn là canh tốt đi xuống phía nam, ở Đại Trạch hương xảy ra bạo động.
Bọn họ giết chết quan quân áp giải bọn họ, rồi nhanh chóng công hãm huyện Kỳ, cướp đoạt binh khí lương thảo trong khố phủ, thanh thế vô cùng kinh người.
Có người nói, nhóm nghịch tặc kia là từ huyện Tiếu đến.
Nói không chừng lúc nào đó sẽ đánh tới Đại Lương thành. Huyện úy Đại Lương bởi vậy thất kinh, lo lắng có đồng đảng của nghịch tặc ở Đại Lương thành, cho nên đóng cửa thành, chuẩn bị lục soát từng nhà. Theo ta thấy, cửa thành, trong chốc lát, chỉ sợ sẽ không mở!
- Tiểu nhi vô năng, bệ hạ vừa băng hà, liền gặp phải tai họa lớn như vậy!
Mông Tật không nhịn được, thấp giọng chửi bới một câu. Nghe ra được, y không có chút thiện cảm nào đối với Doanh Hồ Hợi. Hoặc là cho tới bây giờ, Mông Tật vẫn không muốn thừa nhận thân phận của Hồ Hợi. Nhưng trong hoàn cảnh này, Cáp Vô Lương đứng một bên ra hiệu bảo y không nên nói bậy.
Đại Trạch hương?
Binh lính đi xuống phía nam?
Trần Thắng và Ngô Quảng!
Lưu Khám không khỏi giật nảy mình, trong nháy mắt, hắn đã biết lai lịch hai phản tặc kia. Trần Thắng, Ngô Quảng, rốt cục đã xuất hiện rồi sao?
Nhưng vì sao lại xuất hiện vào lúc này?
Lưu Khám không khỏi hốt hoảng trong lòng. Theo đạo lý, sự xuất hiện của Trần Thắng, Ngô Quảng hẳn là sự việc hắn mong muốn nhìn thấy… Tựa hồ lịch sử lại đi về quỹ đạo vốn có của nó, Lưu Khám căn bản là không nắm chắc. Cũng không biết vì sao, trong lòng hắn lúc này càng nhiều hơn là hoảng loạn.
- Trần Thắng đó… không đánh tới Lâu Thương chứ?
- Trần Thắng?
Lý Thành ngẩn ra:
- Không phải là Trần Thắng, mà hình như là một gã tên Trần Thiệp. Môn bá đó hình như cũng không biết nhiều lắm, ta chỉ nghe được Trần Thiệp cùng một người tên là Ngô Quảng, lại dám dùng danh hiệu của Đại công tử và Sở tặc Hạng Yến… Còn có rất nhiều người tin tưởng.
Câu nói kế tiếp của Lý Thành, Lưu Khám không có nghe rõ ràng.
Trong đầu hắn đã rối loạn thành một mớ!
Mặc kệ là Trần Thiệp hay Trần Thắng, chung quy cũng chỉ là một người. Bọn họ rốt cục hành động rồi, mà Lâu Thương chính là trạm trung chuyển của khu Tứ Hoài, khẳng định sẽ bị lan đến!
Không được, phải nhanh chóng ra ngoài thành, bằng không không kịp nữa rồi. Hơn nữa Đại Lương thành cũng không ở lại được nữa rồi.
Huyện úy Đại Lương muốn bài tra nghịch đảng, đám người mình đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở.
Lưu Khám hạ quyết tâm, đang chuẩn bị hạ lệnh ra khỏi quan, đúng lúc này từ hẻm nhỏ ở một bên đột nhiên lao ra một người, giữ chặt lấy hàm thiếc và dây cương.
- A Khám huynh đệ, thật là ngươi? Ngươi… sao lại ở đây?
Lưu Khám giật nảy mình, tóc gáy đều dựng đứng cả lên. Hắn một tay thuận thế nắm lấy chùy bính trên yên ngựa, giương mắt nhìn lại, nhưng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chương 360: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (5)
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:Người này tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, mặt trắng râu ngắn, vóc người thon gầy. Y đột nhiên xuất hiện, thế cho nên Lưu Khám căn bản không có sớm cảm giác được. Nhìn kỹ lại, phát hiện người này nhìn có chút quen mắt.
Hình như là đã gặp ở nơi nào đó rồi, nhưng lại nghĩ không ra.
- A Khám huynh đệ, từ biệt ở Huyện Bái chín năm trước, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này… Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Chu Thị đây!
Lưu Khám thật đúng là nhận không ra! Đừng nói đến nhận không ra, ngay cả tên đều nghe có chút lạ tai.
Người này cười nói:
- Cũng khó trách A Khám huynh đệ không nhớ được ta! Năm đó ở tại Huyện Bái, chính là lúc ngươi vừa tới Huyện Bái, không phải chính là lúc mộ binh sao? Ta còn nhớ lúc đó Huyện trưởng hình như là họ Nhâm, chiêu mộ chúng ta áp tải lương thảo tới huyện Tiết, nhớ ra chưa?
- A…
Đúng là có một chuyện như thế này! Lưu Khám không nhớ được người này, nhưng có thể đoán được, người này hình như không có ác ý, vì vậy xoay người xuống ngựa nói:
- Không nghĩ tới lại gặp được Chu huynh ở đây, từ biệt nhiều năm, dáng người Chu huynh thay đổi, thực sự ta có chút không nhận ra… thứ lỗi, thứ lỗi.
Chu Thị cảm khái nói:
- A Khám huynh đệ ngươi quá khách khí! Năm đó nếu không có ngươi xả thân cứu ta, chỉ sợ ta đã thành một đống xương khô ở đại trạch Chiêu Dương từ lâu rồi. Tới nay những ký ức đó vẫn còn mới mẻ với ta. Mấy năm quả thực ta cũng có chút cải thiện, A Khám huynh đệ không nhận ra ta cũng là bình thường. Khi ta rời khỏi Huyện Bái, A Khám huynh đệ ngươi vì sự việc của Lã gia, bị nhốt trong đại lao, thế cho nên ta không thể nói lời từ biệt với ngươi. Tới giờ nghĩ đến, còn có chút ảo não. Nhưng không nghĩ tới hôm nay ở Đại Lương thành còn gặp lại được huynh đệ.
Lưu Khám há to miệng…
Có ấn tượng rồi, nghĩ ra rồi!
Năm đó tại Chiêu Dương đại trạch khi giao phong với Vương Lăng, hắn đích xác cứu một người, hình như là Chu Thị. Nhưng hắn không có quá để ý, lúc bị vào nhà lao cũng từng nghe nói Chu Thị này đã rời khỏi Huyện Bái, đi nơi nào thì không biết được. Thoáng cái thời gian đã chín năm, Lưu Khám đã trải qua nhiều sự việc lắm, thế cho nên nhiều việc năm đó đều trở nên không nhớ rõ.
Không sai, đây chính là Chu Thị!
Nhưng dù vậy, Lưu Khám cũng không thả lỏng cảnh giác, cẩn thận hỏi:
- Chu huynh, ngươi hiện nay ở Đại Lương thành làm sinh kế gì?
- Không dối gạt huynh đệ. Năm đó ta tìm nơi nương tựa, ở Đại Lương thành này có một người thân, gia cảnh cũng coi như giàu có. Y không có con trai, nên đã gọi ta tới. Vài năm trước, người thân thích đó của ta mất, để lại tài sản trong nhà cho ta. Nhưng cuộc sống của ta dù không tệ lắm, nhưng vẫn không so được với huynh đệ ngươi đó.
- Ngươi…
- Ha ha, huynh đệ còn muốn giấu ta?
Chu Thị chỉ cao tới vai Lưu Khám, chỉ có thể kiễng chân vỗ vai Lưu Khám nói:
- Ta cũng biết, sau này ngươi bán Tứ Thủy Hoa điêu rất phát tài. Cái tên Đỗ Lăng tửu thần, ta lại có thể không biết sao? Chỉ là sau đó ngươi lại chuyển sản nghiệp tới Ba quận, ta còn thấy kỳ quái… Nghĩ nếu huynh đệ túng thiếu, ta ít nhiều cũng nên giúp đỡ một chút, nhưng Ba quận quá xa, cũng không dễ liên lạc.
Mặc kệ những lời này của Chu Thị là thật hay giả, nhưng hắn nghe được trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
- Đi đi đi, đến nhà ta nào!
Chu Thị bất chấp tất cả, lôi kéo cánh tay Lưu Khám nói:
- Nhìn huynh đệ thế này, nói vậy lăn lộn cũng không kém, mấy người chắc cũng không thiếu tiền nghỉ trọ ở khách điếm. Nhưng đã tới Đại Lương, nếu để huynh đệ ngủ ở khách sạn thì có vẻ coi ta quá xa lạ rồi. Đi đi đi, đến ở nhà ta đi.
Lưu Khám nhìn thoáng qua Lý Thành, thấy Lý Thành khẽ gật đầu.
Ngẫm lại cũng phải, xông vào Đại Lương thành khẳng định cũng không ổn. Chi bằng ở tại nhà của Chu Thị. Nhìn tình hình của gã, hẳn là trà trộn được. Nhưng là trà trộn ở trên phố phường có lẽ đối với Lưu Khám, cũng không phải là quá khó.
Cũng được, dàn xếp xong đã, rồi hẵng tính toán bước tiếp theo đi!
Lưu Khám nghĩ tới đây, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Hắn đi theo Chu Thị, đám người Mông Tật dắt ngựa đi theo phía sau hai người.
Theo đường chính của Đại Lương thành, rẽ hai lần, qua ba cái ngõ nhỏ, sẽ đến cửa chính một tòa nhà.
Chu Thị cũng không có nói sai, người thân kia của gã đích xác rất giàu có. Trạch viện này chiếm hơn mười khoảnh đất, phòng xá vô số, nơi này so với nhà cửa của Lưu Khám ở Lâu Thương tất nhiên là khác biệt. Nhưng phải biết rằng, Đại Lương thành từng là vương đô, mặc dù đã bị phá hủy một lần, nhưng vẫn là tấc đất tấc vàng, không thể so sánh với một mảnh hoang vu Lâu Thương được.
Có người sai vặt thấy Chu Thị từ xa, vội vàng chạy lên nghênh đón:
- Lão gia đã trở về!
- Đúng vậy, đã trở về… còn gặp một bằng hữu tốt nữa. Nói cho nhà bếp, chuẩn bị nhiều rượu và thức ăn, tối nay lão gia ta đãi khách.
- Vâng, tiểu nhân đi phân phó ngay!
Chu Thị dẫn đám người Lưu Khám vào nhà, tự có gia nhân tới dắt ngựa đến chuồng để cho ăn. Lưu Khám vẫn còn cẩn thận, không dám để cho người ngoài chăm sóc ngựa của mình. Nguyên nhân rất đơn giản, sợ Chu Thị động chân tay, hại ngựa, không muốn có phiền phức lớn.
Không phải là hắn không tin Chu Thị, mà là thời đại này, thực sự không dễ tin tưởng ai.
Xem biểu hiện, Chu Thị cũng không rõ lắm những chuyện của hắn. Nhưng ai biết có phải giả vờ hay không? Tâm hại người thì không thể có, nhưng tâm phòng người thì không thể không! Lưu Khám cười nói:
- Ngựa cứ để cho tùy tùng của ta chăm sóc đi… Đều là ngựa mới mua, tính tình hoang dã, người bình thường không biết chăm sóc. Nhưng vẫn còn muốn phiền Chu huynh cho bọn họ chuẩn bị rượu và thức ăn, sẽ đưa đến chuồng ngựa, được không?
- A Khám, ngươi vẫn giống như trước đây.
Chu Thị cười nói:
- Vậy cũng được, để ta bảo bên dưới chuẩn bị.
Thừa dịp thời gian Chu Thị và quản gia nói chuyện, Mông Tật tiến lên giật vạt áo Lưu Khám một chút ý tứ hỏi: Người này, có thể tin được không?
Lưu Khám nhún vai, hai tay xòe ra, ý: Trời mới biết…
Trong chốc lát, Chu Thị đã an bài thỏa đáng. Đám người Lưu Khám cũng không khách khí, ngồi tại đại sảnh, hai người ôn lại những chuyện cũ.
- Chu huynh, ngươi và quan phủ Đại Lương có quen biết không?
Chu thị ngẩn ra, cười ha hả gật đầu:
- Không thể nói là quen thuộc, nhưng gia thúc trước kia thật ra rất có giao tình với quan phủ Đại Lương, cho nên ta coi như có thể thảo luận một chút với quan phủ. Thế nào, A Khám huynh đệ ngươi có phiền phức sao? Chỉ cần không quá nghiêm trọng, ta có thể nói giùm.
Lưu Khám cười gượng:
- Thực ra cũng không quá nghiêm trọng!
Là như thế này, lần này ta tới Đại Lương thành chỉ là đi ngang qua… Nhưng không ngờ đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên Đại Lương thành lại đóng thành. Nhìn biểu hiện này, không hiểu sẽ phải đóng đến khi nào.Ta còn có chuyện quan trọng, cần phải mau rời đi, thật sự là khó khăn.
Cho nên nếu Chu huynh có quen biết quan phủ, có thể hay không dàn xếp một chút? Đương nhiên là, nếu không được, thì coi như ta chưa từng nói qua việc này.
Chu Thị nhíu mày, cắn môi, trầm ngâm trong chốc lát.
- A Khám huynh đệ, không nói gạt ngươi, ta thật có thể giúp việc này. Chỉ là... cần chuẩn bị một phen, sợ rằng cần chút thời gian.
Nguyên nhân đóng thành lần này, nói vậy ngươi cũng nghe nói một chút.
Không bằng như vậy, ngươi trước tiên ở đây, ta đến nói chuyện với quan phủ, khoảng hai ba ngày, hẳn là có thể ra khỏi thanh. Nhưng trước lúc đó, các ngươi đừng tùy ý đi lại. Đại Lương thành sắp tới, không có thông hành quan điệp, không được tự ý đi lại trên đường. Một câu nói: Cứ an tâm ở đây là được!
Đám người Lưu Khám nghe rõ ràng, lần đóng thành này, không thể nói rõ thời gian bao lâu rồi.
Trao đổi ánh mắt với đám người Lý Thành, Mông Tật, Lưu Khám nói:
- Như vậy, nhờ cả vào Chu huynh rồi!
- Cái gì nhờ cả với không nhờ cả, ta có thể có hôm nay, toàn bộ đều do năm xưa A Khám huynh đệ ngươi không màng sinh tử cứu viện. Nếu còn khách khí như vậy, ta sẽ giận... Nào phạt ba chén rượu, phạt ba chén rượu!
Đang nói chuyện, trong sân đột nhiên truyền đến tiếng một trận rối loạn.
Chỉ nghe có người hùng hùng hổ hổ, còn có người khóc sướt mướt. Chu Thị nhíu mày, cả giận nói:
- Bên ngoài làm gì loạn lên vậy? Không biết ta đang có khách ở đây sao?
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một phụ nhân đi vào phòng khách.
Phụ nhân này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, nhìn rất có tư sắc. Phía sau nàng còn có một gia đinh đang áp giải một nam một nữ dừng bước ở ngoài phòng khách. Nam chính là tên sai vặt ở cửa kia, nữ, tuổi cũng không nhiều, khoảng hai mươi, ăn mặc hoa mỹ, biểu hiện thân phận không tầm thường. Má hồng mắt hạnh, thắt lưng như dương liễu uyển chuyển, bộ ngực sữa cao thẳng, quyến rũ động lòng người. Nhưng lúc này, dung mạo nàng ta không còn đẹp đẽ cao quý, chỉ thấy sắc mặt trắng bệch, run rẩy.
- Phu nhân, đây là có chuyện gì?
Phụ nhân vừa đi vào phòng khách có vẻ chính là vợ của Chu Thị.
- Lão gia, ta vừa ở trong hậu viện, gặp được tiện nô cùng tiện tỳ này gian tình... vì vậy mang tới đây, mời lão gia xử lý. Không biết lão gia đang có khách, thiếp thân thất lễ rồi!
Ô, lại còn có gian phu dâm phụ?
Lưu Khám thật không ngờ, vừa tới Chu gia lại gặp chuyện thế này. Chu Thị nghe vậy, giận tím mặt, đứng vụt dậy, tiến lên phía trước.
- Tiện tỳ, lời phu nhân là thật?
- Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!
Tiểu nương tử luôn miệng cầu xin tha thứ, không biết lại càng làm cho Chu Thị mất mặt, hận nghiến răng nghiến lợi.
- Ngươi tiện tỳ này, trước đây lão gia ta thấy ngươi đáng thương, mới mua ngươi ra từ trong Hề quán, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, không nghĩ tới ngươi lại đối với ta như vậy?