Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Chương 175 : Bổn Đại Gia Tên Tề Thiên (Thượng).
- T
ề Thiên Đại Thánh, Tề Thiên, rất tốt, rất tốt. Nhưng mà Tề Thiên ngươi biến thân quá hung mãnh đi! Mập mạp nhớ lại chuyện vừa rồi, nhớ lại cảnh tượng Tề Thiên biến thành cự viên, nàng vẫn cảm giác sau lưng bốc lên từng hơi khí lạnh.
- Chỉ mượn ánh trăng tròn, kích phát một chút lực lượng, để ta khôi phục được đôi chút.
Tề Thiên ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn, dường như nhớ lại chuyện gì đó.
Nhớ lại năm tháng huynh đệ bọn họ cùng quây quần vui vẻ bên nhau.
Hơn nữa nghe Nhậm Kiệt kể chuyện Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, trong lòng hắn càng xúc động.
- Không thể nào, ha ha... Nghe những lời này, lại nhìn ánh trăng trên bầu trời lớn hơn ánh trăng ở địa cầu vô số lần, có thể nhìn rõ ràng khung cảnh mặt trăng, Nhậm Kiệt nhớ lại một chút chuyện xưa, không khỏi bật cười.
- Tiểu tử xấu xa ngươi cười cái gì? Tề Thiên kỳ quái nhìn Nhậm Kiệt..
- Phiếu cơm lão đại, hôm nay ngươi bị sao thế?.
- Không sao, không sao... Ha ha... Nhậm Kiệt cười xua tay, một hồi lâu mới nói:.- Ta chỉ nghĩ tới một ít chuyện xưa cho nên không nhịn được cười thôi.
- Chuyện xưa gì, phiếu cơm lão đại, ngươi kể nghe một chút đi! Nghe Nhậm Kiệt kể chuyện về Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, mập mạp nghiện rồi, cho nên hưng phấn hối thúc.
- Được, chúng ta vừa đi vừa nói. Tề Thiên, ngươi theo tốc độ của chúng ta đi là được, với tốc độ này sẽ không ảnh hưởng tới ngươi, ngươi cũng có thể dưỡng thương, thuận tiện ta kể cho ngươi nghe. Nhân vật kia cũng gọi là Tôn Ngộ Không, cũng đến từ tinh cầu xa xôi, cũng có thể biến thân thành cự viên được...
Tuy rằng không nổi danh như Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không bên kia, nhưng ở thế hệ trẻ của Nhậm Kiệt ở địa cầu, bảy viên ngọc rồng rất nổi tiếng.
Bởi vì Tề Thiên nhìn ánh trăng cảm khái, Nhậm Kiệt không khỏi nhớ lại chuyện này, dù sao đang rảnh rỗi, hắn cũng thuận tiện kể một chút.
Mập mạp nghe cảm thấy mới là, lần này Tề Thiên có cảm giác nhưng không nhiều lắm, dù sao bối cảnh, tình huống bất đồng, Nhậm Kiệt cũng chỉ nói chơi, ba người dần từ trong Yêu Thú Thâm Uyên đi ra.........
Sâu trong Yêu Thú Thâm Uyên 3000 dặm, cạnh sào huyệt một đám yêu thú cấp chín, một đám người đang thu thập tàn cục, chung quanh có không ít thi thể yêu thú cấp bảy, yêu thú cấp sáu. Càng tiến vào sâu trong Yêu Thú Thâm Uyên, yêu thú càng ngày càng cường đại, thường thường một con yêu thú cấp chín cường đại đều tụ tập rất nhiều yêu thú yếu hơn, tạo thành một thế lực cường đại.
- Đội trưởng, chỗ chúng ta đã kinh động yêu thú trong phạm vi ngàn dặm chung quanh, bọn chúng đang hội tụ lực lượng. Trừ không có đại yêu thú hóa hình ra, thanh thế cũng ngang ngửa với Kim Sư lần đó. Làm sao bây giờ, chúng ta còn tiếp tục tiến vào không?
Lúc này, Tiểu Điểu vừa đi trinh sát trở về, trên người đã bị thường, bộ dáng còn có chút mệt mỏi bẩm báo với Đồng Cường.
- Như vậy mới phải, gia chủ để chúng ta đến Yêu Thú Thâm Uyên là để chúng ta ma luyện, để gia tăng lực lượng. Mọi người nghe kỹ cho ta, trước khi tìm được gia chủ, trừ phi chết, nếu không không được dừng lại, giết, giết hết cho ta. Chính vì chúng ta không đủ mạnh cho nên mới khiến gia chủ gặp nguy hiểm, cho nên chúng ta phải mạnh, cho dù phải chết, nhưng quyết không làm kẻ yếu.
Ánh mắt Đồng Cường chậm rãi quét đám cận vệ đội, kiên định nói.
- Oanh... Đồng Cường nói xong, cận vệ đội đều đứng lên, bạo phát khí thế.
Có người hy sinh, có người đột phá, cận vệ đội bây giờ chỉ còn lại 105 người. Cộng thêm Tạ Kiếm đang lau Nhân Long Phi Kiếm là 106. Người yếu nhất cũng là Chân Khí Cảnh. Lấy Đồng Cường, Tạ Kiếm dẫn đầu, hiện giờ có tới hơn 15 người đột phá Thần Thông Cảnh, mà hơn 30 người đạt tới Chân Khí Cảnh tầng tám trở lên.
Tích tụ, tích tụ, ma luyện, huấn luyện, sửa đổi công pháp, sửa đổi phương thức chiến đấu, chiến đấu sống chết, cùng nhau tiến tới. Sau khi Nhậm Kiệt rời khỏi, bọn họ dựa vào dược phẩm phụ trợ y để lại, cộng thêm nỗ lực phấn đấu, thực lực mỗi người đang điên cuồng gia tăng.
Chiến đấu điên cuồng cũng không phải đi chịu chết. Đồng Cường tiến hành bố trí, địch nhân lần này mạnh nhất, bọn họ muốn chơi với đám yêu thú cấp chín liên hiệp với nhau một chút.
Mà Tạ Kiếm cũng lấy ra đan dược Kiệt cho hắn, đây là đan dược lão Đan Vương bồi thường. Hắn phải nhanh chóng đề thăng thực lực, thị vệ mình phải bảo vệ tốt Nhậm Kiệt, ít nhất mấy năm này mình tuyệt đối không thể để cho hắn xảy ra chuyện, nếu không còn tư cách gì đi khiêu chiến Lam Thiên, lấy lại tất cả nữa.
Chính vì vậy, hắn không chút do dự nuốt vào.
Hai chiếc linh thú tọa giá to lớn vững vàng chạy trên đường trở về Ngọc Kinh Thành, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng không có ai dám tới gần. Người có linh thú tọa giá đều không phải người bình thường, huống chi lại còn có hai cái.
- A... Ngọc Vô Song ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy đang di chuyển, mơ màng nhìn xung quanh. Sao lại di chuyển, chẳng lẽ mình đang mơ sao?
Nàng không nhịn được híp mắt vén màn nhìn ra ngoài...
- A Ánh nắng rọi vào mắt, nàng vội vàng che mắt lại, từ khe tay nhìn thấy ánh mặt trời to lớn. Nhưng tiếp đó nàng lại phát hiện không đúng, chuyện gì vậy, bởi vì đọc đường nàng nhìn thấy núi non, thấy rượng nương hai bên.
Đây là nơi nào, mình đang đi đâu vậy?
- Trời ạ... Ngọc Vô Song che miệng kinh hô.
- Tỉnh rồi sao? Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, trang chủ Minh Ngọc sơn trang Ngọc Thành tiến vào, nhìn thấy bộ dạng của nàng mỉm cười nói.
Đứa nhỏ đáng thương này, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, phần lớn thời gian nàng đều dùng để ngủ.
- Gia gia, ta không nhìn lầm chứ, chúng ta đang ngồi trong linh thú tọa giá sao, bên ngoài... chúng ta thật ra khỏi Minh Ngọc sơn trang sao?.
Ngọc Vô Song còn chưa dám tin mọi chuyện trước mắt.
- Dĩ nhiên, vừa lúc Hoàng đế mời tới Ngọc Kinh Thành, gần một tháng nữa là tới đại thọ của Hoàng thái hậu, gia gia liền mang người theo. Ngọc Thành cười gật đầu nói.
- Ngọc Kinh Thành...
Đại thọ của Hoàng thái hậu, Ngọc Vô Song trực tiếp bỏ qua, nghe thấy Ngọc Kinh Thành mà trợn tròn mắt lên nói: - Đây... Đây chẳng phải là nói, ta có thể gặp được Nhậm Kiệt Nhâm đại ca sao?
- Hiện tại chắc bọn họ còn đang ở Yêu Thú Thâm Uyên, nhưng ta tin không lâu sau bọn họ sẽ trở về. Dù sao hắn là một trong năm đại gia chủ, đại sự như vậy tất nhiên phải tham gia.
- Thật tốt quá, được ra ngoài rồi, ta được ra ngoài rồi... Ngọc Vô Song ngoái đầu ra ngoài, dang hai tay ra bắt chước cánh én.
Nhìn nàng, Ngọc Thành lại cười hiền hòa, trìu mến.
- Ầm! Đúng lúc này, một cỗ uy áp từ chiếc linh thú tọa giá phía sau vọt tới, trong nháy mắt đã chạy song song với bọn họ.
- Nghe kỹ cho ta, không được rời khỏi đó.
Đúng lúc này, Ngọc Nhân Long vén màn lên quát.
- Ca... Ngọc Vô Song ngẩn người, muốn đưa tay ngăn lại nhưng không kịp.
Ngọc Vô Song mất vui, cau mày lại, mặt như đưa đám, Ngọc Thành nhìn mà đau lòng, ánh mắt nhìn về phía Ngọn Nhân Long rời đi mà tức mà không biết làm sao.........
Tuy rằng dọc đường không còn truy binh, Cửu Đầu Long Vương cũng không đuổi tiếp, nhưng ba người Nhậm Kiệt, mập mạp, Tề Thiên lại không dám sơ suất. Bởi vì nếu toàn lực phóng đi, rất có thể kinh động yêu thú cường đại báo tin cho Cửu Đầu Long Vương, mà Cửu Đầu Long Vương sẽ có chuẩn bị nghênh địch. Nhậm Kiệt luôn khống chế, tránh gây động tĩnh quá lớn.
Trên thực tế nếu cách Cửu Đầu Long Vương quá gần, yêu thú cường đại bị giết cũng sẽ khiến nó chú ý tới.
Hơn nữa Tề Thiên cũng đã nói, thương thế của hắn cũng phải mất mười mấy ngày mới khỏi, cho nên mười mấy ngày tiếp theo đám người Nhậm Kiệt không nhanh không chậm chạy trong Yêu Thú Thâm Uyên.
Nhưng mà trong những ngày này, ba người vô tình phát hiện một chuyện kinh ngạc. Tề Thiên bị thương, Nhậm Kiệt quyết định dựa theo tốc độ mập mạp mà chạy đi. Nhưng tốc độ và biến hóa của mập mạp lại khiến Nhậm Kiệt và Tề Thiên kinh ngạc. Nhậm Kiệt biết thân pháp của hắn rất thần kỳ, rất huyền diệu, nhưng hiện tại mới chân chính phát huy. Chẳng những Nhậm Kiệt thất kinh, mà ngay cả đại yêu hóa hình ngàn năm như Tề Thiên cũng bất ngờ.
Trong lúc vô tình, Tề Thiên áp chế lực lượng tới cảnh giới của mập mạp, sử dụng thân pháp không nhừng nhún nhảy đuổi theo.
Thân pháp của mập mạp và Tề Thiên quá huyền diệu, ở cảnh giới đồng dạng hắn bị thua thiệt. Sau khi bị bỏ lại phía sau, hắn phải dùng cách thức nguyên thủy nhất, dùng lực lượng mạnh mẽ của thân thể đuổi theo.
Nhưng rất nhanh khiến mập mạp và Tề Thiên chấn kinh, thân pháp Nhậm Kiệt càng phát càng hoàn thiện, càng phát nhanh chóng.
Có thể cảm nhận được trong thân pháp của Nhậm Kiệt lại sáp nhập chỗ huyền diệu thân pháp của bọn họ, nhưng mập mạp lại càng biến hóa hơn, càng kích thích hơn. Mà Tề Thiên cũng không ẩn tàng gì, ba người áp chế lực lượng so thân pháp, thỉnh thoảng mập mạp hô lên khiến Tề Thiên ngậm miệng.
Bởi vì Tề Thiên nói không ngớt lời, nhưng mà Nhậm Kiệt lại kinh ngạc phát hiện một chuyện, sau khi Tề Thiên biến thân, mình kể cho hắn Tề Thiên Đại Thánh trong Tây du, y và mập mạp gọi hắn là Hầu Tử.
Mập mạp đôi lúc gọi là Viên Hầu, Tề Thiên cũng không quan tâm, đôi lúc lại giảng giải một vài chuyện cho mập mạp, Nhậm Kiệt vậy mới biết, tên khốn Tề Thiên này cái gì cũng hiểu.
Căn bản không phải Hầu Tử chỉ biết chiến đấu như trong tưởng tượng của hắn. Thiên văn địa lý, cầm kỳ thư họa đều biết.
Nhậm Kiệt cũng ngoài ý muốn, tên khốn Tề Thiên này vậy mà thật bác học tinh thâm.
Vì vậy dọc đường không tới nỗi buồn chán, mập mạp đành phải thường xuyên che tai, cũng may cuộc sống như vậy cũng qua.
- Cây cối, yêu thú, địa hình nơi này đều ghi lại tỉ mỉ, có thể rồi.
Mười mấy ngày sau, Nhậm Kiệt dừng lại kiểm tra hoản cảnh xung quanh, thở phào nhẹ nhõm.
- Bụp! Hắn bóp nát một khối linh ngọc. Tới đây là có thể tìm được đường ra rồi.
Đây là linh ngọc đặc thù dùng để phong tỏa vị trí, dùng phù văn đặc thù luyện chế hai hay nhiều khối. Bóp nát một khối, thì khối kia sẽ cảm ứng được vị trí, từ đó dễ dàng tìm được. Dĩ nhiên cũng hạn chế khoảng cách, linh ngọc lúc trước Nhậm Kiệt tự tay luyện chế giao cho đám người Đồng Cường, tối đa chỉ có hiệu quả ở trong phạm vi 5000 đến 8000 dặm mà thôi.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, biết nơi này cách Minh Ngọc sơn trang 5000 dặm, cho nên hắn mới yên tâm liên lạc với đám người Đồng Cường.
- Gia chủ....