Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Chương 179: Khoản Vay Lớn
T
ất cả giám đốc ngân hàng ở đây đều rõ ngân hàng xây dựng đã được hưởng lợi nhiều như thế nào. Hôm nay nghe nói công ty Kang muốn vay thì họ đều tỏ thái độ nguyện vì sự phát triển của thị xã Tùng Giang mà cống hiến lực lượng của mình. Trong đó ngân hàng xây dựng càng có khí thế, bọn họ đang có mấy trăm triệu muốn cho vay giờ có chuyện tốt như vậy sao có thể ngồi yên được. Giám đốc ngân hàng Hướng Minh vội la lên:
- Thị trưởng Tằng, ngân hàng xây dựng chúng tôi thực lực hùng hậu, đồng ý cho công ty Kang vay vốn, hơn nữa cam đoan cho vay với lãi suất thấp nhất để công ty Kang hài lòng.
Hướng Minh nói chưa xong, giám đốc ngân hàng nông nghiệp nói:
- Lão Hướng, năm nay anh cũng đã may mắn đủ rồi, tài khoản công ty Kang mở ở ngân hàng anh, nghiệp vụ phát triển hơn xa chúng tôi. Anh ăn thịt cũng phải cho chúng tôi húp cháo chứ. Việc cho vay lần này đừng tranh với chúng tôi.
Các ngân hàng lớn đều có nghiệp vụ liên quan lẫn nhau, nhưng vốn càng nhiều thì cạnh tranh càng lớn. Dù sao tổng tiền lưu trong tài khoản của các cơ quan thị xã và người dân là có hạn, tất cả mọi người đều tranh nhau miếng bánh ngọt này. Ngân hàng xây dựng trong chuyện công ty Kang đầu tư ở Tùng Giang đã được hưởng lợi từ đầu, những người khác nhìn ngân hàng xây dựng cũng đỏ hai mắt. Bọn họ không hi vọng tất cả mọi việc tốt đều rơi vào ngân hàng xây dựng, cho nên tất cả ngân hàng lần này muốn liên thủ lại áp chế ngân hàng xây dựng.
Hướng Minh vừa nghe càng nóng nảy nói:
- Ngân hàng chúng tôi năm nay tăng không ít tiền dự trữ, số tiền này phải trả lãi. Nếu không nhanh chóng để tiền quay vòng thì không phải cho giữ càng nhiều tiền, chúng tôi càng lỗ nhiều sao? Thị trưởng Tằng, ông nên giúp chúng tôi.
Tằng Ích gật đầu, y ngăn mọi người lại rồi nói:
- Lần này công ty Kang hi vọng dùng đất đã giải tỏa để vay, dù họ đã mất hơn sáu trăm triệu để giải tỏa với tổng số tiền gần bảy trăm triệu tệ. Nhưng vì đảm bảo an toàn, tôi đề nghị khu đất đó khi thế chấp vay thì chỉ cho họ vay hai, ba trăm triệu thôi. Số tiền này cũng đủ chi phí thi công cho các hạng mục.
- Thị trưởng Tằng, thực lực công ty Kang rất mạnh, mấy trăm triệu họ đầu tư Tùng Giang như tát nước, chúng tôi đồng ý để họ vay khoản tiền khoảng bốn trăm triệu.
Giám đốc ngân hàng nông nghiệp vì muốn có cơ hội này nên quyết tâm nói.
- Chúng tôi có thể cho họ vay năm trăm triệu.
Giám đốc ngân hàng công nghiêp cũng không yếu thế.
- Sáu trăm triệu.
Giám đốc ngân hàng trung ương – chi nhánh Tùng Giang không hổ là ngân hàng lớn nhất thị xã, chỉ một câu đã đẩy những người khác đi xuống.
Hướng Minh trầm tư trong chốc lát rồi cắn răng nói:
- Chúng tôi cho công ty Kang vay bảy trăm triệu, hi vọng sẽ có ích với việc phát triển du lịch của thị xã.
Tằng Ích nghe xong nói:
- Giám đốc Hướng, đất công ty Kang thu hồi cũng chỉ mất có hơn sáu trăm triệu. Nếu cậu cho bọn họ vay bảy trăm triệu, một khi xuất hiện vấn đề sợ rằng…
- Lợi ích và mạo hiểm luôn cùng tồn tại, tôi tin tài chính công ty Kang không gặp vấn đề. Hơn nữa chúng tôi cho bọn họ vay, bọn họ cũng dùng vào hạng mục ở Tùng Giang. Nếu như có một ngày công ty Kang không thể hoàn lại tiền thì có thể dùng tài sản của họ ở Tùng Giang tiến hành thanh khoản.
Hướng Minh có dũng khí nói cho công ty Kang vay bảy trăm triệu cũng là vì số tiền tồn thời gian gần đây rất lớn. Với số tiền sáu trăm triệu nhàn rỗi mà không kịp thời cho vay, với ngân hàng xây dựng lại là một gánh nặng.
Tằng Ích thấy không có ngân hàng nâng giá, y quyết định để ngân hàng xây dựng tiến hành cho công ty Kang vay vốn. Thủ tục là do ngân hàng xây dựng và công ty Kang giải quyết, mình cũng chỉ là người có tác dụng trung gian mà thôi.
Công ty Kang và ngân hàng xây dựng một bên muốn cho vay, một bên muốn vay nên chuyện đàm phán rất thuận lợi, chỉ trong vòng một tuần khoản vay 700 triệu – số tiền vay lớn nhất trong lịch sử thị xã Tùng Giang đã được ngân hàng xây dựng chuyển vào tài khoản của công ty Kang.
Khi khoản vay này tới tài khoản thì công ty con Kang ở Tùng Giang cũng thúc đẩy toàn bộ kế hoạch thi công các hạng mục. Đầu tiên là thi công chính là tiến hành khơi thông dòng chảy sông Tùng Hoa chảy ngang qua trung tâm thị xã Tùng Giang, sau đó là tiến hành xây dựng lại toàn bộ hệ thống hai bờ đê ven sông, cuối cùng còn muốn xây dựng bảy bến tàu ngắm cảnh, tiếp theo là xây dựng trụ sở công ty Kang – Tùng Giang và khách sạn 5 sao.
Đất giải tỏa ở quận Giang Nam cũng tới hồi kết thúc, chỉ còn có ba mươi hộ dân là chưa di dời, kỳ hạn một tháng cũng ngày một gần. Ba mươi hộ dân còn lại cũng có chút bối cảnh nên muốn có thêm chút tiền nữa, có nhà lại như kẻ vô lại đòi giá trên trời, hi vọng thông qua cuộc giải tỏa lần này để trở lên giàu có.
Về phần Nhâm Lam Đạt đã sớm phục. Sau khi bị bắt giam có người nói cho hắn chỉ cần hắn một ngày không đồng ý kí tên thì đừng nghĩ được thả. Đến hạn phải thả chỉ cần tìm lý do hắn ẩu đả, gây náo loạn là có thể tiếp tục nhốt. Nếu chờ bên kia thi công mà hắn còn chưa kí thì xin lỗi sẽ có người chuyên môn an bài giúp hắn vượt ngục, trên đường hắn chạy trốn làm một cảnh sát bị thương, như vậy cả đời này hắn đừng mong ra được ngoài.
Ở trong tù một tuần Nhâm Lam Đạt rốt cục cũng đồng ý ký tên nhận bồi thường giải tỏa. Hắn được nhận năm mươi nghìn tiền giải tỏa.
Thời hạn giải tỏa một tháng kết thúc, Tằng Ích vì muốn thăm dò tình hình thực tế đã tự mình dẫn người đi xuống tiến hành thỏa thuận bồi thường cho các hộ dân còn lại. Để người dân không biết, Tằng Ích và Hứa Lập đi xe bình thường, hai người chỉ mang theo một lái xe rồi trực tiếp đi xuống khu chưa giải tỏa xong ởquận Giang Nam.
Hai người đầu tiên đi thẳng vào nhà một hộ nông dân, Tằng Ích ngồi trong xe nhìn ngôi nhà cao hai tầng, nhìn cũng biết nhà này có điều kiện. Đi từ cửa lớn vào thì thấy năm gian nhà với ngói mới xây không lâu, tường sơn toàn màu trắng, ở dưới ánh mặt trời thành màu lục nhạt sắc thủy tinh sáng chói.
Không để mọi người gõ cửa, trong nhà có hai con chó to đã chạy ra kêu: Gâu, gâu.
Tiếng kêu cũng kinh động đến chủ nhân, một người đầu bạc đẩy cửa đi ra. Thấy trước cửa có mấy người, ông lão đứng ở phòng hỏi mọi người:
- Các cậu là ai? Có phải đến công tác giải tỏa? Tôi nói các cậu không cần trở lại, tới cũng không tiếp. Tôi sẽ không ký.