Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 174: Cặp Tình Nhân Đoàn Tụ
T
an học, Bạch Lạc Nhân cùng Vưu Kỳ kề vai sát cánh ra về.
Sau khi Cố Hải xuất ngoại,độ thân mật của Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ thẳng tắp bay lên, ngay cả diễn đàn bát quái của sân trường cũng bắt đầu thảo luận việc Vưu Kỳ vứt bỏ Dương Mãnh, di tình biệt luyến. Trong đó có một bài post đỏ rực luôn ở trên đầu, tiêu đề cực kỳ chói mắt, " Người anh trai mà tôi tín nhiệm nhất, lại cướp bạn trai của tôi. "
Hôm nay, Vưu Kỳ hiếm có hỏi một câu: " Lúc nào Cố Hải về?"
Bạch Lạc Nhân cố ý tỏ vẻ đáng thương, " Cậu không nhắc tới, tôi cũng mau quên còn có người như vậy."
Vừa mới dứt lời, Cố Hải đã gọi điện thoại tới.
" Nhân tử, tôi về rồi, đang ở sân bay đợi vật phẩm được gửi vận chuyển..."
Biểu tình trên mặt Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt mất khống chế, thật ra cậu rất muốn che giấu một chút, đáng tiếc ở trong đầu ngoài hưng phấn thì chả còn gì khác. Tắt di động, gửi cho Vưu Kỳ một ánh mắt tự hiểu, không nói hai lời liền xoay người chạy đi, không đến 10 giây đã xông ra khỏi sân trường, chạy lên đường...
Vưu Kỳ ngây ngốc nhìn bóng dáng của Bạch Lạc Nhân, tâm như rơi vào trong hầm băng.
Cố tình vừa lúc này Dương Mãnh lại đi qua người cậu ta, những lời đồn đãi gần đây rất mạnh,trên cơ bản Dương Mãnh vừa nhìn thấy Vưu Kỳ liền đi đường vòng. Hôm nay nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Vưu Kỳ, thật sự không nhìn nổi mà nổi lên lòng tốt, bỏ qua cường đại áp lực của dư luận, đi về phía trước.
" Hắc, soái ca, đang làm gì thế?"
Vưu Kỳ đang nghẹn một ngọn lửa ở trong lòng, đang không có chỗ phát tiết, bên cạnh đột nhiên lại nhảy ra một tên tiểu gia hỏa da trắng thịt mềm, rất thích hợp để chà đạp. Vì thế cầm lấy cổ áo Dương Mãnh, không nói lý do xoay cậu ta 3 vòng, đợi đến lúc Dương Mãnh đứng vững, lại nắm lấy bả vai Dương Mãnh, điên cuồng lay động hơn 10 cái.
Đáng thương cho Dương Mãnh, đầu đều nhanh bị lay động rớt xuống đất, còn không biết là tại sao lại như vậy.
" Cậu vừa mới nói đều nhanh quên còn có người như vậy, thế mà hắn vừa gọi một cuộc điện thoại, cậu liền biến mắt ngay lập tức. Cậu nói tôi vì sao phải nghe giọng nói của hắn? Vì cái gì phải nghe nội dung cuộc điện thoại đó?!! "
Dương Mãnh chớp chớp mắt, " Bởi vì lỗ tai cậu quá tốt. "
Vưu Kỳ, "..."
Bạch Lạc Nhân chạy trên đường, trái tim đều đang đập kinh hoàng, mới đêm qua, mình còn cảm giác gặp lại Cố Hải là một sự kiện còn rất lâu mới đến, không nghĩ rằng hôm nay hạnh phúc lại ập đến. Mất nửa giờ ngồi trên xe để bình ổn tâm trạng, vậy mà càng đến gần, kích động trong lòng càng khó có thể khống chế được.
Xe taxi dừng lại ở sân bay, Bạch Lạc Nhân thưa dịp tài xế trả tiền thừa, cố gắng bình phục một chút cảm xúc.
Cố Hải đang ngồi đợi ở đại sảnh gửi vận chuyển đồ đạc, chờ lễ vật của mình từng kiện từng kiện theo băng chuyền chuyển ra, Cố Dương đứng ở bên cạnh, đeo kính đen, mặt đầy vẻ hờ hững.
" Đủ chưa? " Cố Dương mở miệng hỏi.
Cố Hải trong lòng nhớ rất rõ ràng,cũng không cần dùng giấy bút ghi lại, " Còn thiếu hai món."
Cậu so với Cố Dương còn sốt ruột hơn đâu, chỉ hận không thể chui vào bên trong máy móc đêm đồ vật móc ra.
Bạch Lạc Nhân ở đại sảnh của sân bay tìm vài vòng, rốt cuộc tìm đến nơi nhận hành lý, từ xa đã nhìn thấy Cố Hải đnag khom lưng lấy đồ,vôn định chạy lên ôm lấy cậu ta, kết quả lại thấy được một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh Cố Hải, cước bộ xao động nhanh chóng bình ổn xuống, bất động thanh sắc lại gần bọn họ.
Rốt cuộc cũng đủ, Cố Hải thở dài một hơi.
" Cậu vẫn còn biết quay về? "Bạch Lạc Nhân thản nhiên mở miệng.
Thân thể Cố Hải trong nháy mắt cứng đờ, xoay người lại, trái tim kém chút nữa chui ra từ cổ họng.
Bạch Lạc Nhân đang đứng ở phía sau, mặc trên người là bộ đồng phục quen thuộc, mang theo nụ cười quen thuộc mà thân thiết, cứ như vậy đứng đó nhìn mình. Cố Hải không cách nào có thể hình dung được tâm trạng lúc này của mình, hơn 20 ngày, khuôn mặt này không lúc nào là không hiện ra ở trong mộng của mình, hôm nay rốt cuộc đã nhìn thấy được người sống chân chân thực thực!!
Cố Hải bước hai bước thật lớn đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, mãnh mẽ ôm chặt Bạch Lạc Nhân vào lòng, gắp gao siết chặt không muốn buông tay.
" Tôi nhớ cậu đến sắp chết rồi này."
Cố Hải vừa nói, vừa lấy tay đè lại cái ót của Bạch Lạc Nhân, khiến hai má ấm áp của cậu ta dán lên cổ của mình, cảm thụ sự thân cận mà rất lâu rồi chưa được đến.
Hai người tình tứ ôm nhau hơn một phút, Cố Dương ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bọn họ mau chóng chấm dứt.
" Cút sang một bên mà ho đi! " Cố Hải hướng Cố Dương quăng sang một câu.
Sau đó, tiếp tục không coi ai ra gì, ở bên tai Bạch Lạc Nhân nhỏ giọng tình tứ.
Nếu trong tay Cố Dương có một khẩu súng, đã sớm đem cái tên không có tiền đồ này bắn chết!
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra, ánh mắt đặt lên trên mặt Cố Dương, Cố Dương mang kính đen, Bạch Lạc Nhân thấy không rõ được vẻ mặt của anh ta, thế nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng sắc bén ẩn sau cặp kính ấy. Bạch Lạc Nhân hướng anh ta nở nụ cười, Cố Dương cũng không có không thèm chú ý tới cậu như trước, mà đơn giản nhếch nhếch khóe miệng.
Ba người đi ra ngoài sân bay, Cố Hải hướng Cố Dương đuổi khách.
" Em phải cùng Nhân tử về nhà."
Cố Dương không nói đi hay không đi, vẫn giữ nguyên biểu tình ấy, nhìn không ra cảm xúc của anh ta.
Bạch Lạc Nhân vẫn giữ được một chút lý trí, " Cậu vẫn là theo anh của cậu về nhà một chuyến, anh cậu đã lâu như vậy không về, cậu ít nhất cũng phải giúp anh ta dàn xếp một chút."
" Anh ta không cần tôi dàn xếp giúp." Cố Hải sảng khoải hướng Cố Dương huýt sáo, " Đúng không, anh họ? "
Cố Dương nhíu mày, " Vừa lúc có người bạn muốn gặp."
Dứt lời, tiêu sái xoay người rời đi.
Bạch Lạc Nhân nhìn theo bóng lưng của anh ta một lúc lâu.
Cố Hải ghen, dùng đầu gối đẩy chân Bạch Lạc Nhân một chút, " Nhìn cái gì?"
Bạch Lạc Nhân đem ánh mắt thu lại, thuận miệng hỏi: " Anh họ đẹp trai của cậu sao lại cùng cậu quay về?"
Ánh mắt Cố Hải trở nên âm trầm, " Cậu đem cái từ ' đẹp trai ' ném ra cho tôi."
Bạch Lạc Nhân cười cười không nói.
Vừa nhìn thấy nụ cười của Bạch Lạc Nhân, ánh mắt của Cố Hải giống như keo 502, dính chặt trên mặt Bạch Lạc Nhân. Rất muốn kể cho cậu ta, những ngày mình ở bên đó đã ăn biết bao nhiêu chua xót khổ lạt. Lần này đi xa, dạy cho Cố Hải một bài học, về sau cho dù là đi đâu, cho dù là làm gì, nhất định đều phải mang theo tiểu tức phụ bên người, không thì những ngày đó thật sự không trải qua nổi.
" Đi thôi, về nhà nào." Tay Cố Hải thực tự nhiên mà khoác lên bả vai Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cậu ta, " Hành lý không cầm sao? "
Cố Hải nhìn lại, phía sau còn tràn đầy hai xe mua sắm.
" Sao lại mang nhiều đồ như vậy trở về?"
" Đều là quà tôi tặng cậu."
Bạch Lạc Nhân ở trong lòng chấn động, " Đều tặng cho tôi?"
" Đương nhiên là đều tặng cho cậu rồi, " Cố Hải cười sủng nịnh với Bạch Lạc Nhân, " Tôi trước khi về một ngày đã đi trung tâm mua sắm, dạo một vòng, nhìn thứ gì cảm thấy cậu sẽ thích đều mua hết mang về."
Bạch Lạc Nhân lầu bầu nói, " Người không biết còn tưởng cậu nghỉ phép đi ra ngoài du lịch...."
"Nào có? Tôi ở bên đó dù chịu khổ chịu khó, cũng không thể quên khiến cho cậu vui vẻ! " Cố Hải tự nói mình thực vĩ đại.
Bạch Lạc Nhân nhìn đến tràn đầy một xe lễ vật, trong lòng lặng lẽ nói, ' thật ra cậu bình an trở về, so với cái gì đều tốt hơn '.
Trên xe taxi, Cố Hải ngội cạnh Bạch Lạc Nhân ở ghế sau, trong lòng bắt đầu rục rịch, giả vờ đem cánh tay khoác lên vai Bạch Lạc Nhân, thật ra bàn tay đã theo cổ áo rộng mở đi vào bên trong. Bạch Lạc Nhân chặn lại động tác của Cố Hải, cậu ta lại đem đầu mình từa vào vai Bạch Lạc Nhân, mặt hướng vào bên trong, nhìn hầu kết hơi động đậy của Bạch Lạc Nhân, hơi không để ý cái đã xông lên cắn một ngụm.
Bạch Lạc Nhân liên tiếp cho cảnh báo đều vô dụng, cuối cùng đành mạnh mẽ nắm lấy bàn tay tay Cố Hải, mười ngón tay đan vào nhau cho đến khi về đến nhà.
Thang máy từ từ đi lên, ở trong không gian chật chội này, Bạch Lạc Nhân nghe được tiếng thở dốc phiến tình, theo số tầng đi lên mà càng phát ra dày đặc thường xuyên.
Cửa vửa mở ra ngay lập tức đóng cạch lại, hai người trong nháy mắt bị hơi thở của nhau thổi quét.
Cố Hải đem đầu Bạch Lạc Nhân đặt trên ván cửa, cuồng bạo hôn lên, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng Bạch Lạc Nhân tiến quân tàn sát bừa bãi. Đại não Bạch Lạc Nhân thoáng chốc trống rỗng, hai tay ôm chặt lấy cổ Cố Hải, điên cuồng mà đáp lại, đầu lưỡi chui thẳng xuống, bá đạo đoạt lấy hô hấp của Cố Hải.
Hai lồng ngực thở dộc phập phồng lên xuống dán vào nhau, như mặt biển nhấc lên hai đợt sóng to, cậu chạy tôi đuổi thi nhau dũng mãnh tạt vào bờ.
Cố Hải cắn lấy xương quai xanh của Bạch Lạc Nhân, bàn tay Bạch Lạc Nhân chạm vào lồng ngực căng đầy bóng loáng của Cố Hải, ở bên dưới cách một tầng vải tận tình ma sát lẫn nhau, truyền cho nhau lửa nóng cùng nỗi dày vò trong chờ đợi.
Hai người cùng ngã lên giường, Bạch Lạc Nhân vỗi vã cởi áo Cố Hải, từng ngụm từng ngụm cắn lên điểm đỏ nho nhỏ trên ngực trái của cậu ta.
Cố Hải không nhịn được phát ra tiếng rên, nghẹn giọng kêu to.
" Mẹ nó thật là thích... Không được..."
Trong nháy mắt lại đem Bạch Lạc Nhân áp xuống bên dưới người, bàn tay chui vào trong quần lót, xuyên qua bụi cỏ rậm rạp, tìm kiếm tiểu quái thú đã sớm dựng đứng, ngón tay thô ráp lại tinh tế vuốt ve những nếp gấp ở bên trên.
Bạch Lạc Nhân lập tức cong người, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, dồn dập hô hấp ấm áp phả lên mặt Cố Hải.
Tay Cố Hải chậm dãi mà đi xuống, đi qua hai quả cầu nhỏ đáng yêu, chạm vào mật huyệt, ác ý mà vuốt ve ở cửa khẩu vài cái.
" Có nhớ ' tiểu hải tử' nhà tôi không? "
Bạch Lạc Nhân không nhịn được mà hừ một tiếng, nhìn thấy Cố Hải đang cười, một ngụm nhào lên cắn lấy yết hầu cậu ta.
Cố Hải cười càng lợi hại, ôm chặt lấy cổ Bạch Lạc Nhân, bá đạo đem đầu cậu ta đặt ở ngực mình, khiến cho tiếng tim đập cuồng nhiệt của bản thân truyền đến bên tai Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thở hổn hển, bàn tay ở trên bụng Cố Hải mơn trớn từng múi cơ, sau đó chậm dãi đi xuống, cách một tầng vải xoa nắn vật khổng lồ đã sớm cương cứng.
Cố Hải nâng mạnh một chân lên, đặt ngang trên người Bạch Lạc Nhân, bàn chân đặt lên cặp mông chắc nịch của Bạch Lạc Nhân vuốt phẳng xoa ấn, bàn tay lại đặt lên gương mặt cậu ta, sủng nịnh trìu mến vuốt ve, hô hấp càng ngày càng nặng nhọc.
Một lúc sau, Bạch Lạc Nhân mở miệng, " Chúng ta đem đồ đạc của cậu thu dọn, sau đó đi tắm rửa, đi xuống dưới nhà ăn cái gì đó đã."
Cố Hải nắm lấy cằm Bạch Lạc Nhân, điệu cười tà ác treo bên miệng, " Tôi lại muốn ăn cậu."
" Cậu ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, chắc chắn là rất mệt mỏi, trước tiên nghỉ ngơi đã rồi nói sau."
" Tôi không mệt." Cố Hải kiềm trụ thân hình đnag phản kháng của Bạch Lạc Nhân," Tôi vừa nghĩ có thể thao cậu, cả người đặc biệt sung sức!"
Bạch Lạc Nhân ném một quyền vào khóe miệng Cố Hải.
Cố Hải thô bạo áp Bạch Lạc Nhân ở dưới người, làm bộ muốn cởi quần cậu tar a.
" Cậu có thể để tôi hảo hảo nhìn cậu một cái được không? "Bạch Lạc Nhân rất gian nan mở miệng, " Từ lúc cậu về đến bây giờ, chúng ta cũng chưa hảo hảo nói chuyện được vài câu."
Cố Hải động tác ngừng lại, con người mỉm cười nhìn Bạch Lạc Nhân vài lần, tay véo hai má cậu ta, ôn nhu nói: " Vậy trong chốc lát cậu phải cùng tôi tắm rửa."
Bạch Lạc Nhân nhẹ xoa mái tóc của Cố Hải, xem như đáp ứng.
Hai người cầm lấy đồ vật Cố Hải mang về thu dọn một chút, Bạch Lạc Nhân phát hiện, Cố Hải mua mấy thứ này, lại là một khoản phí dụng tiêu dùng không hề nhỏ, vì thế đối với Cố Hải lấy đâu ra tài chính chất vấn vài câu.
" À, đúng rồi." Cố Hải mò vào trong tùi lục lọi, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Bạch Lạc Nhân, " Anh của tôi cho tiền, tôi sợ mình lại tiêu hết, tạm thời giao cho cậu bảo quản."
Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi một câu, " Anh của cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
" Tham ô công quỹ. " Cố Hải không nói đến nơi đến chốn, đáp trả.
Ách... Bạch Lạc Nhân vừa đem tấm thẻ nhét vào ngăn kéo, vừa nghe lại đem ra, ném cho Cố Hải.
" Cậu vẫn là tự mình mà giữ."
Cố Hải bị Bạch Lạc Nhân chọc cười, " Số tiền này tuyệt đối là sạch sẽ, cậu cứ yên tâm mà giữ lấy."