"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174
hị bang có nghe qua”
Vương Minh gật đầu nói rồi hắn nhìn tên cầm đầu tóc đỏ ánh mắt nghi hoặc hỏi
“Nhưng theo tao nhớ thì trong cao tầng của Nhị bang không có ai học Dịch thì phải”
“Xem ra kiến thức của mày cũng không ít”
Tên cầm đầu tóc đỏ nói với giọng có chút thận trọng. Chỉ cần nhìn cách nói chuyện và độ hiểu biết của đối phương về bang phái thì tên đầu đỏ biết tên thanh niên như thư sinh trước mặt hắn cũng là anh trong nghề. Lúc này tình hình Đông Doanh đang rất phức tạp, các lão đại cao tầng đã hạ lệnh không được có hành động gì quá khích, mặc dù Nhị bang là một con quái vật không sợ một con kiến hôi nhưng nếu chọc phải một tổ kiến hôi thì đúng là đại phiền phức. Vì vậy tên đầu đỏ mới không dám mạnh động, hắn từ từ dò xét đối phương. Hắn nói
“Vợ của nhị lão đại chúng ta họ Dịch”
“Ồ hóa ra là thế”
Vương Minh gật gật đầu đã hiểu trong lúc này đầu óc hắn đang suy tính rất nhanh. Nếu lúc này hắn động thủ thì coi như đắc tội với Nhị bang, hiện giờ kẻ thù của hắn và Hắc bang đã không ít nếu thêm một con quái vật như Nhị bang nhảy vào thì đúng là đã loạn lại càng thêm loạn. Bất quá chẳng lẽ hắn cúi đầu thỏe hiệp sao? Đây là điều không có khả năng.
“Này thằng nhóc”
Đang trầm tư suy nghĩ nên Vương Minh có chút ngẩn ngơ quên mất tình cảnh của mình lúc này. Vì vậy khi nghe thấy có tiếng người hắn sục tỉnh lại, hắn nhìn tên tóc đỏ trước mẳt thản nhiên hỏi
“Gọi tao hả”
“Không gọi mày thì gọi ma chắc”
Tên tóc đó khẽ hừ một tiếng khinh thường qua khóe mũi sau đó hỏi
“Mày là người của bang nào?”
Vương Minh trầm ngâm một lúc rồi hắn nói
“Tao chả thuộc bang phái nào cả”
“Thật chứ?”
Tên tóc đỏ nhướn mày hỏi lại vẻ mặt lộ rõ ra sự không tin.
“Thật chưa từng thật hơn”
Vương Minh nhún vai nói
“Vậy thì mày chết đi”
Tên tóc đỏ hét lên, hắn vung nắm đấm về phía Vương Minh, Vương Minh nhìn tên này lao đến mà khuôn mặt chả chút gì biến động, hắn chậm rãi bước lên một bước rồi nhảy lên trên cao tránh cú đấm của tên tóc đỏ. Trong khoảng khắc thân thể Vương Minh đang lơ lửng trên không trung, chân trái của hắn nhanh như chớp tung một cước vào chính mặt của tên tóc đỏ
“Hự”
Tên tóc đỏ chủi kịp kêu lên một tiếng rồi hắn đột nhiên cảm thấy trời đất chỉ một một màu đen. Cước lực của Vương Minh quá mạnh khiến trên khiến mặt của tên tóc đỏ biến dị, một vết giày hằn sâu trên mặt xem ra tên này không sàn Hàn phãu thuật thì e rằng đừng hòng xóa đi được.
Còn đám thuộc hạ của tên tóc đỏ thì đứng ngây người ra. Có lẽ một màn biểu diễn như trong phim võ hiệp vừa rồi của Vương Minh đã khiến cho gần ba mươi người sững sờ. Mãi đến khi một tên trong đám người thây đại ca đang nằm liệt ra đất, mặt mũi máu me đầm đìa thì mới hét lên
“Anh em đánh chết nó”
Lúc này đám người mới tỉnh lại cả lũ như lên cơn điên, hét lớn lao về về phía Vương Minh
“Đánh chết con mẹ nó đi”
“Phé thằng thư sinh”
“Chặt ngũ chi của nó”
Vương Minh nhìn một lũ trâu điên đang lao về phía mình thì trong lòng khnh thường. Lúc đầu nhìn thể chất của đám người này kẻ nào cũng vai u thịt bắp, cơ bắp cuồn cuộn thì nghĩ rằng thực lực cao lắm, sẽ được đánh một trận sướng tay nào ngờ chỉ là vẻ ngoài, đúng là loại đầu óc ngu si mà tứ chi lại phát triển. Vương Minh cười cười hắn cở áo ra bởi hắn biết lát nữa nếu mà mặc áo đánh nhau với đám người này thì chắc chắn sẽ bị bẩn, chiếc áo này chính là quà mà Nguyễn Giai Giai đã tặng hắn nên hắn không muốn máu của đám nhãi nhép kia làm bẩn nó.
Một thân hình hoàn mĩ góc cạnh đầy nam tính như một tác phẩm nghệ thuật lộ ra dưới ánh mắt trời khiến tất cả những người có mặt tại hiện trường há hốc mồm mà kinh ngạc. Có ai ngờ được ẩn sau một dánh vẻ thư sinh lại là một thân hình quá sức khủng bố như vậy. Đám người đang xông lên chứng kiến cơ thể Vương Minh thì hơi có chút ngây ra. Lợi dụng bọn chúng đang ngây người Vương Minh liền nhanh tay nhặt lấy chần bàn gỗ dùng tốc độ cực nhanh áp sát đám người kia.
Đám côn đồ kia không biết tại sao thân ảnh của Vương Minh đột nhiên quỉ dị biến mất ngay trước mặt chúng chỉ biết rằng khi nhận ra thì Vương Minh đã đứng lẫn trong đám người, vung chiếc chân bàn đánh ra tứ phía, bộ dạng cực kì hung ác dọa người. Vương Minh len lỏi vào giữ đám người vung gậy không chút lưu tình, đến khi gậy gỗ gãy vụn thì lại đến quyền cước mà so với gậy gỗ thì quyền cước của Vương Minh còn lợi hại hơn gấp vãn. Vương Minh như sói lạc giữa bầy cừu, ra tay thàn tốc và cực kì mạnh mẽ như vũ bão không một ai trong đám người có thể cản nổi.
“A”
“A… chạy mau”
“Tha cho em…”
Một coi sói hoang mà đã lạc giữ bây cừu thì sao. Đương nhiên chỉ có một kết cục, đám cừu sẽ là thức ăn cho con sói. Không tên nào chịu nổi đến đòn thứ ba, tất cả gần ba mươi tên đầu trâu mặt ngựa đều nằm rạp xuống đất rẻn rỉ đau đớn. Cảnh tượng kinh hoàn không khác gì địa ngục mà lúc này hình ảnh Vương Minh một thân nhuốm máy đứng giữa đám người lại khiến những người đứng xem liên tưởng đến một ác ma giết người máu lạnh. Một số người yếu bóng vía không chịu nổi cảnh tượng quá mức hãi hùng này mà lập tức phải rời đi.
“Phù cuối cùng đã xong”
Vương Minh nhìn đám người đang rên rỉ trên đất thì thở phù một cái, hắn đi đến nhặt chiếc áo dưới đất mặt vào. Không quan tâm đến đám người phía sau hắn đi vào trong quán ăn, hắn vừa đi vào lập tức thu hút bốn cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, Vương Minh cười cười nói
“Đã giải quyết xong hết rồi, chúng ta ăn cơm thôi”
“Úi người anh hôi quá”
Khi Vương Minh ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Giai Giai thì lập tức Nguyễn Giai Giai cảm thấy một mùi vị vừa hôi vừa tanh xộc vào mũi khiến nàng phải nhăn mày khó chịu, không tự chủ được phải bịt mũi ngồi xa Vương Minh một khoảng.
Vương Minh cười khổ hắn nói với Phan Hoàng:
“Mày ra chịu khó chạy ra ngoài mua cho tao một quần áo khác”
Rồi hắn quay về phía quầy tiền cao giọng gọi
“Phục vụ”
“Quí… quí khách cần gọi gì?”
Ngạp lập tức một nam phục vụ chạy ra. Có lẽ nam phục vụ này đã chứng kiến màn Vương Minh thi triển thần uy vừa rồi nên cực kì cung kính và kính sợ với Vương Minh. Trong tâm thức người này thì cái vị thanh niên trông thư sinh trước mặt này là ác ma tái thế, so ra còn hung ác hơn đám người vừa rồi gấp trăm vạn lần, nếu mà không may hắn chọc giận bị thần sống này thì đúng là giết cái mạnh nhỏ của hắn đi cho xong.
“Trong nhà hàng có phòng tắm của nhân viên không?”
“Có… có….”
“Tôi có thể mượn dùng tạm được không?”
“Được… được… tất nhiên là được rồi… mời quí khách đi theo tôi”
“Mọi người ở đây đợi anh một chút”
Vương Minh nói với mọi người rồi sau đó đi theo nam phục vụ vào phòng tám danh cho phục vụ của quán ăn. Vương Minh tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài phòng tắm thì thấy ở cửa bên ngoài phòng tắm có treo một cái quần bò và một cái áo phông mới tinh. Hắn biết đây là đồ mà Phan Hoàng vừa mua nên lập tức mặc vào người.
Tắm nước lạnh, gọt rửa hết bụi bẩn trên người khiến tâm tình của Vương Minh rất thoải mái hắn vừa đi vừa huýt sáo nhưng khi vừa bước ra bên ngoài thì lập tức tâm tình lại trung xuống. Hắn có một nhóm cảnh sát đang “nói chuyện” với đám người Nguyễn Giai Giai. Vương Minh không cần nghĩ cũng biết cảnh sát đến đây là việc gì, hắn vọi vàng chạy đến bên Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai hỏi
“Có chuyện gì vậy hai em”
“Cậu thanh niên này cậu là ai, không biết là đang xen vào nghiệp vụ của cảnh sát hả”
Không để Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai nói thì người cảnh sát trung niên đã lên tiếng bực bội. Trên mặt của tên trung niên cảnh sát này thể hiện rõ sự khó chịu và ghen tị bởi lúc này hắn thấy khi tên thanh niên kia xuất hiện thì rất tự nhiên ôm eo của hai mỹ nhân kia mà hai người đẹp lại không có ý phản ứng thậm chí còn thuận theo nữa. Là một thằng đàn ông thử hỏi làm sao mà hắn không ghen tị được cơ chứ.
Vương Minh nhìn thấy ánh mắt dâm dục của tên cảnh sát trung niên này cứ liên tục đảo qua trước bộ ngực của Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận thì bực tức trong lòng chửi cái tên này già rồi mà còn dê. Hắn đẩy Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận ra phía sau che chắn ánh mắt của cái tên dê già kia rồi lạnh giọng hỏi
“Đồng chí cảnh sát có việc gì không?”
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin