Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Chương 171: Viêm Dương Tam Điệp Bạo Và Bộ Pháp.
M
ấy ngày tiếp theo Dương Khai ở lại Hải Thành thưởng thức phong cảnh hữu tình, cảnh sắc bên bờ biển đẹp không sao tả xiết, hơn nữa không khí trong lành tự nhiên, đúng là một nơi lý tưởng để ở lại.
Trong quán rượu ở trà quán Dương Khai cũng nghe được không ít chuyện kỳ lạ chỉ có ở thành trì bên biển, và lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến cái gì gọi là kỳ quan Hải Thị Thận lâu.
Cảnh đẹp này thực sự là khiến hắn có chút lưu luyến không muốn về.
Gần nơi đây cũng có tông môn, hơn nữa số lượng cũng không phải ít.
Nếu phân chia cấp bậc thực lực các bên và coi Trung Đô bát đại gia là thực lực siêu cấp thì các Lăng Tiêu các cùng lắm cũng chỉ đứng thứ hai, tông môn ở nơi đây cấp bậc không đều, có một bậc, cũng có hai ba bậc.
Thậm trí còn ẩn hiện đâu đó có sự tồn tại của cấp bậc có thể so sánh với thực lực siêu cấp.
Những thực lực này không giống với thực lực ở đất liền, bọn họ chiếm cứ trên đảo ở biển, chiếm giữ các đảo to nhỏ, và độc hưởng tất cả tài nguyên tu luyện trên đảo, có thể nói nơi đây là nơi địa linh nhân kiệt, phong cảnh tuyệt đẹp, và vì thế cũng thu hút nhiều người đến bái sư học võ.
Tuy nhiên ở trong Hải Thành, ngoài một vài gia tộc có thế lực ra thì rất hiếm thấy có võ giả lui tới. Tìm hiểu rõ nguyên nhân thì thấy đại khái là do các thế lực này đều phân bố trên hải đảo, do năng lượng thiên địa trên hải đảo cao hơn đất liền nên tốc độ tu luyện trên hải đảo nhanh hơn, bình thường mà nói thì người võ giả sẽ không đến đất liền, chỉ trừ khi có trường hợp cần lắm, vì thế võ giả trong Hải Thành không những số lượng không nhiều mà thực lực cũng không cao lắm.
Dương Khai nhìn ngắm hết sự phồn vinh của Hải Thành rồi lại đến bờ biển đi dạo, tận mắt chứng kiến thủy triều lên xuống, sóng biển nhấp nhô, trong lúc sóng vỗ trong đầu Dương Khai chợt lóe lên một ý tưởng, hắn mơ hồ nắm bắt cảm ngộ của mình hiện lên cùng với đường võ đạo của lão Ngô.
Đó là điều tự nhiên chứ không hề gượng ép, giống như sóng biển vỗ vậy, làn sóng này cao hơn làn sóng khác, khi gặp phải hiểm trở thì vỡ thành nhiều đóa hoa sóng rồi lại tụ thành dòng nước lũ.
Trước mắt hắn dường như có một cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Không dám chậm trễ, cái ý tưởng đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối là việc có thể gặp nhưng không thể cầu được, vì thế Dương Khai đứng yên và từ từ kết hợp cảm ngộ của mình với võ đạo của lão Ngô.
Cũng không biết bao lâu, Dương Khai như đã ngủ thiếp đi, hắn đứng thẳng người trên bãi biển, bên tai chỉ có tiếng gió biển nghẹn ngào và tiếng sóng vỗ, đến khi Dương Khai mở mắt ra thì khí chất cả người như có chút thay đổi, tâm linh thần khí lúc này có được sự thăng hoa và tẩy rửa khó nói lên lời.
Bộ pháp tự mình sáng lập đã triển khai, thân hình Dương Khai hư ảo, chân đạp trên những làn sóng biển chạy đến, như đi trên đất bằng, từ ngọn sóng này chạy đến ngọn sóng khác mà không dính một giọt nước.
Một lần chớp lóe, hai lần chớp lóe… thân người Dương Khai liên tiếp chớp động mười lăm lần, một hơi nguyên khí thở ra, phụp phụp một tiếng rơi xuống biển, cả người hắn ướt đẫm.
Nhưng Dương Khai lại vẫn đang cười, những làn sóng lớn trước mặt cuồn cuộn ào đến, một quyền liền từ từ xuất ra.
Viêm Dương Tam Điệp Bạo!
Trong không khí dồn dập truyền đến ba tiếng nổ vang, ba dòng nguyên khí từ trong quyền phong xung ra, đánh thủng một lỗ vào ngọn sóng lớn.
Đến giờ khắc này Dương Khai đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể đường võ đạo có được từ lão Ngô, hơn nữa còn có thêm một loại biến hóa của sóng biển.
Loại biến hóa này được Dương Khai lĩnh ngộ vào trong Viêm Dương Bạo, hiện giờ Viêm Dương Bạo lại đánh ra, nhưng không phải vẫn là một lần nổ tung mà là ba dòng nguyên khí trào ra, dòng này mạnh hơn dòng kia. Giống như sóng biển kéo đến, khiến người ta khó mà phòng bị.
- Kỳ tài thật!
Địa Ma hoàn toàn không nói được gì nữa, mấy ngày trước khi Dương Khai cảm ngộ đã khiến lão không khỏi kinh sợ, không ngờ không lâu sau hắn lại có được cảm ngộ sâu hơn dựa trên cơ sở ban đầu.
Lẽ nào lâu rồi lão phu không xuất thế, thế giới này đã biến đổi rồi?
Địa Ma ưu tư trong lòng.
Dương Khai cả người ướt đẫm từ biển bò lên, hắn rõ ràng thấy ở vị trí cách chỗ mình đứng không xa có một cô bé đầu tóc rối bời, da màu lúa mì đang đứng đần ra nhìn mình.
Tiểu nha đầu này chỉ khoảng bảy, tám tuổi, đôi mắt to có thần, người mặc chiếc áo vải thô, trên vạt áo còn đầy miếng vá, chân đi đất. chiếc miệng nhỏ khẽ nhếch, bị gió biển thổi vào cô bé mới vội ngậm miệng lại.
Người sống bên bờ biển, có thể là do bị gió biển thổi khô nên thường thì da không được trắng lắm, màu da của tiểu nha đầu này rất bình thường, mang lại cho người ta một cảm giác khỏe mạnh.
Dương Khai mỉm cười, tỏ vẻ tao nhã lịch sự, tỏ ý mình không ác ý gì, hắn từng bước đi đến chỗ cô bé, trong lòng lúc này cũng tự trách, vừa rồi khi tỉnh lại từ trong cảm ngộ mà không hề để ý đến người bên cạnh, sợ rằng đã dọa cô bé phải sợ hãi rồi.
Nhìn sắc mặt cô bé có vẻ sợ hãi lắm, nên Dương Khai cũng không dám vận chuyển nguyên khí để phơi khô quần áo mà cứ để ướt sũng như vậy đi tới.
Hắn đến ngồi xổm trước mặt cô bé, mặt nở nụ cười thân thiện, giọng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu cô nương, cô nương đang làm gì ở đây vậy?
Tiểu nha đầu chớp chớp đôi mắt to và vẫn nhìn hắn, đôi mắt hồn nhiên ngây thơ không dính chút tạp chất, bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú cho dù chưa hề làm việc gì trái lương tâm thì cũng khiến Dương Khai cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, nếu đổi là một người có điều hổ thẹn trong lòng thì e rằng sẽ lập tức được tinh lọc.
Một lúc sau cô bé mới chìa hai tay ra đưa thứ gì đó cho Dương Khai.
Dương Khai cúi đầu nhìn xuống thì thấy là một con cá nướng.
Những người sống trên bờ biển thì đương nhiên cá là lương thực chính.
- Cho ta sao?
Dương Khai thấy ấm áp trong lòng.
Cô bé khẽ gật đầu rồi nhét con cá nướng vào tay Dương Khai, sau đó vung chân chạy đi, để lại những vết chân nhỏ in rõ trên bãi cát, nhìn vô cùng đáng yêu.
Chạy chưa bao xa cô bé lại dừng lại, quay đầu nhìn Dương Khai.
Sau đó cô bé lại lập tức quay lại đi đến chỗ Dương Khai, rồi kéo lấy áo hắn đi đến một hướng.
Dương Khai không hề kháng cự lại, hắn không biết cô bé rốt cuộc muốn làm gì nhưng người ta đơn thuần đáng yêu như vậy nhất định là không có ác ý gì.
Hắn đi theo cô bé một đoạn không xa, đến trước một căn phòng đơn sơ thì cô bé chỉ tay vào bên trong.
- Vào đó sao?
Dương Khai hỏi, cô bé liền gật đầu.
Dương Khai khẽ cười, nghĩ bụng thì ra là người ta kéo mình đến nhà chơi, hắn chưa kịp nhấc chân bước vào thì đột nhiên một ông lão từ trong phòng bước ra, ông lão tuổi không ít, năm tháng để lại trên mặt ông nhiều dấu vết vô tình, hơn nữa một chân ông lão bước đi cũng có vẻ không lưu loát lắm.
Ông lão nhìn cô bé và Dương Khai, vẻ mặt ngạc nhiên.
Không khỏi nảy sinh hiểu nhầm, Dương Khai vội nói:
- Lão nhân gia, tiểu cô nương này có phải người nhà ông không?
Ông lão nhã nhặn mỉm cười, vẫy tay gọi cô bé lại:
- Tiểu Vũ, lại đây.
Cô bé lắc đầu, gắng sức kéo áo Dương Khai lôi hắn vào bên trong.
Ông lão mỉm cười nhìn Dương Khai nói:
- Nếu tiểu ca không chê thì hãy vào ngồi một lúc, Tiểu Vũ là sợ cậu bị lạnh nên muốn kéo cậu vào trong để hong khô quần áo đó.
Dương Khai liền hiểu ra, thì ra tiểu cô nương này đi rồi lại quay lại lôi mình đến đây lại vì lý do này. Người ta có ý tốt như vậy Dương Khai sao nỡ cự tuyệt.
- Làm phiền rồi.
Đi cùng Tiểu Vũ vào bên trong, Dương Khai lướt mắt nhìn thì trong lòng không khỏi chua xót, căn nhà này có thể nói là nghèo rớt mùng tơi, ngoài một chiếc giường và mấy chiếc chăn bông rách nát ra thì không có gì khác.
Trong Hải Thành này Dương Khai cũng từng chứng kiến cuộc sống ăn chơi lu bù của những kẻ giàu có, nhưng bên bãi biển cách Hải Thành không xa lại vẫn có hai ông cháu lầm than khổ cực, cảnh tượng này thật sự là khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Tiểu Vũ bận trước bận sau, châm đốt lửa than, sau đó lôi Dương Khai đến gần đống lửa để hong khô y phục.
Lửa than này là cũng ở trong phòng, dù sao thì bên ngoài gió biển quá lớn, ngọn lửa cháy cùng nhau, nên khói bụi trong phòng cuồn cuộn khiến ông lão không khỏi ho vài tiếng.
Căn phòng không có ghế nên Dương Khai cũng không để ý và liền theo họ phệt ngay trên đất.
- Tiểu ca có lẽ là người luyện võ?
Ông lão đặt Tiểu Vũ lên đùi rồi hỏi Dương Khai.
- Làm sao ông biết?
Dương Khai có chút kinh ngạc, hiện giờ mình đang kiềm nén hơi thở, nếu không động thủ thì cho dù là võ giả Chân Nguyên cảnh cũng không phát hiện được thân thế của mình, trừ phi là một cao thủ Thần Du cảnh đã tu luyện ra thần thức.
Nhưng không ngờ tới một ngư dân già bên bãi biển lại có thể phát hiện được. Điều này khiến Dương Khai có chút kinh ngạc.
Ông lão ha ha cười:
- Tiểu ca đứng trên bờ biển mấy ngày không nhúc nhích, nếu là người bình thường thì sao chịu nổi?
- Những mấy ngày sao?
Lần trước khi rơi vào cảm ngộ hắn cũng không hề cảm nhận thấy thời gian trôi đi, lần này cũng vậy, xem ra lần sau nếu lại cảm ngộ được điều gì thì mình phải tìm một chỗ tốt, ngộ nhỡ đột nhiên xảy ra nguy hiểm gì thì mình chết cũng không biết tại sao lại chết.
- Tiểu Vũ ngày nào cũng đi nhìn cậu, nếu không phải vậy thì cậu nghĩ một lão đầu tử như ta lại dám cho cậu vào phòng sao?
- Tôi không phải người xấu.
Dương Khai gượng cười.
Khi nói chuyện Tiểu Vũ cứ chằm chằm nhìn Dương Khai, thấy hắn cầm con cá trên tay mà không ăn cô bé bất giác đưa tay chỉ.
- Ừ, ta ăn, Tiểu Vũ thật ngoan.
Dương Khai há miệng cắn một miếng, tuy đã nguội lạnh nhưng vẫn còn tươi mới, hắn gật đầu lia lịa:
- Ngon lắm.
Lúc này Tiểu Vũ mới mỉm cười.
Ăn xong cá nướng, y phục cũng đã hong khô, Dương Khai định nói gì đó nhưng chần trừ vài lần, sau mới mở miệng nói:
- Ông à, Tiểu Vũ không nói được sao?
Mặt ông lão chợt hiện ra chút bi thương, xoa đầu Tiểu Vũ nói:
- Không phải vậy,chỉ là do trong nhà xảy ra chút biến cố, từ đó trở đi con bé liền không mở miệng nói chuyện nữa.
- Ồ.
Dương Khai than thầm bất lực, vốn nghĩ rằng Tiểu Vũ là do bị bệnh dị bẩm sinh thì mình có thể nghĩ cách tìm người chữa trị cho cô bé, không ngờ lại là do cô bé tự mình không muốn nói. Đậy là do tâm đóng lại, nếu như tâm đã đóng mà không được mở ta thì cô bé sẽ không mở miệng nói.
Ông lão rõ ràng là không muốn nói nhiều về chuyện đó, Dương Khai cũng không dám hỏi thêm để tránh gợi ra thương tâm cho ông.
- Trời cũng đã tối rồi, nếu tiểu ca không chê thì hãy ở lại đây nghỉ một đêm.
Ông lão run lẩy bẩy đứng dậy, thấy vậy Tiểu Vũ liền vội đỡ ông.
- Nếu vậy thì làm phiền rồi.
Dương Khai đứng dậy hành lễ.
Căn phòng không lớn, nên ông lão và Tiểu Vũ ngủ trên giường, còn Dương Khai thì ngủ dưới đất, nghe tiếng gió lớn bên ngoài gào thét, nên Dương Khai không sao ngủ được.
Dương Khai cứ nghĩ rằng cuộc sống ba năm ở các Lăng Tiêu các của mình đã đủ gian khổ rồi, nhưng hiện giờ có là gì so với người ta.
Hai người một già một trẻ này, trừ khi thi thoảng bắt được vài con cá ra thì biết lấy gì để nuôi sống bản thân?
Đến nửa đêm, trong mông lung Dương Khai nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Trước khi đến đây Dương Khai đã xem qua, gần đây không hề có người khác ở, nơi đây chỉ có căn phòng này và hai ông cháu nhà ông lão thôi.
Hơn nữa nghe tiếng bước chân thì người này lại là một võ giả.
Đang khi Dương Khai hoài nghi trong lòng thì ông lão đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, trong đêm tối Dương Khai nhìn thấy sắc mặt ông vô cùng sợ hãi.