Số lần đọc/download: 565 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:16:36 +0700
Chương 165: Không Ngủ Được, Hãy Để Anh Bên Em
N
hững ngón tay, chậm rãi vuốt ve má cô, sau đó, anh từ từ vuốt xuống dưới bọng mắt cô, “Em có biết rằng bây giờ nhìn mắt em thâm quầng không khác gì gấu trúc không?”
“Không đến mức kinh khủng như vậy chứ?” Cô đưa tay lên mắt kiểm tra thử, bán tín bán nghi nhìn anh, “Có thật vậy không? Nhìn em kinh khủng đến vậy sao?”
“Ừ. Thế này mà cũng bảo là vẫn ngủ được sao?” Mộ Dạ Bạch lật tẩy lời giấu giếm của cô, ngón tay lướt nhẹ lên hàng mi cong vút của cô.
“Ngứa quá...” Cô nhăn mặt, nắm lấy những ngón tay nghịch ngợm của anh. Bàn tay nhỏ bé, ấm áp, khiến anh hơi sững lại, bàn tay to lớn đưa ra, nắm gọn lấy tay cô trong lòng bàn tay mình.
Ánh mắt anh suy tư, “Quần áo của anh lúc nào em cũng để đầu giường sao?”
“À, vâng.” Cô hơi bối rối, đưa tay ra sắp xếp lại bộ quần áo ở đầu giường, rồi quay ra nhìn anh, “Anh muốn mang về không?”
“Anh thiếu quần áo chắc.” Mộ Dạ Bạch nằm xuống, một tay nắm lấy tay cô để lên ngực mình, một tay gác ra phía sau gáy, “Để lại cho em, đêm nằm ngủ lấy ra mà ôm.”
“.........” Cô không biết nói gì nữa. Sao anh lại biết được mỗi đêm cô vẫn ôm bộ quần áo này đi ngủ chứ?
Cô lắp bắp, định thanh minh nhằm giữ thể diện cho bản thân, thế nhưng, quay ra nhìn thấy dáng vẻ đắc chí của anh, cô liền thay đổi suy nghĩ, “Vậy để đây cũng được.”
Mộ Dạ Bạch nghịch ngợm ngón tay cô rồi hỏi, “Có muốn nói gì với anh không? Hay muốn hỏi gì không?”
“Thực ra, anh đều biết hết mà? Mối quan hệ giữa mẹ em và mẹ anh, còn... mối quan hệ giữa anh và Thiên Hàn, ngay từ đầu anh đã rõ mà đúng không?”
Yên lặng một lúc, anh gật đầu, anh thấy hơi căng thẳng, “Ừ, từ nhỏ khi bắt đầu có nhận thức anh đã biết rồi.”
“Lần trước, anh còn nói...”
“Anh không thật lòng muốn lừa dối em.” Mộ Dạ Bạch giải thích, anh nắm chặt lấy những ngón tay cô. “Bình thường đến lúc này là tay em lại lạnh như vậy à?”
“.............” Anh chuyển chủ đề rất nhanh, khiến cô ngạc nhiên, gật đầu, “Vâng, tay chân đều rất lạnh.”
“Gác chân lên đây, anh xoa cho.”
Cố Thiên Tầm ngồi thẳng người, co hai chân lên. Mộ Dạ Bạch đưa tay ra xoa chân cô, cái lạnh từ cơ thể cô khiến anh cau mày, anh cuộn chăn đắp vào hai chân cô rồi ôm chặt.
Một loạt các cử chỉ của anh, khiến Cố Thiên Tầm thấy cay cay đầu mũi. Cô nhìn anh, muốn tiếp tục với chủ đề nói chuyện lúc nãy.
Anh đương nhiên biết điều này, nói: “Sở dĩ anh không nói thật với em, là vì không muốn có gì đó chen ngang vào mối quan hệ của chúng ta.”
Ngừng một lát, anh bỗng nở một nụ cười khó hiểu, “Thực tế lại chứng minh, sớm muộn cũng như nhau.”
Cố Thiên Tầm yên lặng, cô chỉ cúi người xuống. Tay ôm chặt bụng, sắc mặt trắng bệch, mặt lấm tấm mồ hôi.
“Em sao thế?” Mộ Dạ Bạch thấy cô không ổn, bật dậy. Đôi môi trắng bệch của cô chỉ bật ra được một từ, “Đau...”
“Để anh đưa em đi bệnh viện.” Anh đặt tay vào bụng cô, định ôm đỡ cô đi bệnh viện.
“Đừng!” cô nắm chặt tay anh, ngăn anh lại. Cằm gác lên vai anh, hơi nũng nịu, giọng nói nhỏ nhẹ, “Không phải bệnh gì nghiêm trọng đâu, con gái ai cũng bị mà, anh đừng lo lắng.”
“Thật chứ?” Anh vẫn nghi ngờ, lại nhìn cô, “Sắc mặt em bây giờ không được tốt lắm đâu.”
Cô vẫn cố gắng giải thích, “Đương nhiên rồi, em bây giờ đang bị mất máu, cho dù có là ai thì sắc mặt cũng không thể tốt vào lúc này được.”
Anh thở phào, “Anh không hiểu rõ mấy chuyện này lắm đâu, em thấy không sao thì không cần đi bệnh viện nữa cũng được.”
Cố Thiên Tầm nghĩ thầm, không hiểu rõ mới là tốt, ít nhất nó cũng chứng minh anh tiếp xúc với phụ nữ cũng không phải là nhiều. Đối với những vấn đề phụ nữ, nếu thật sự muốn hiểu rõ như trong lòng bàn tay, thì đếm sơ sơ cũng phải trải qua trên dưới mười người phụ nữ.
“Không đi đâu. Em nằm một lúc là khỏe lại thôi.” Cố Thiên Tầm mở chăn ra rồi chui vào trong nằm. Mộ Dạ Bạch quay người nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay vươn ra, ôm cô vào trong lòng. Dù ngăn cách bởi lớp chăn, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.
Cô hạnh phúc, an tâm nhắm mắt lại, Mộ Dạ Bạch cũng không nói gì thêm, hai người cứ như vậy rồi ngủ thiếp đi.
Hai tiếng sau, những ngôi sao phía ngoài cửa sổ đã sáng lên. Cố Thiên Tầm mở mắt, nhìn thấy anh ngủ ngon lành phía bên cạnh, cô thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ thì có thể thấy anh cũng rất thoải mái.
Cố Thiên Tầm thấy lòng mình thật ấm áp. Vốn dĩ định đi bệnh viện, thế nhưng, bây giờ cô không nỡ đánh thức anh dậy. Có lẽ, phải rất lâu rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
Đang nghĩ xem mình có nên tự đi đến bệnh viện, cứ để anh ngủ lại đây đến ngày mai, lông mi của anh bỗng hơi động động, anh hơi lim dim mở mắt ra.
“Em làm anh thức giấc sao?” Cố Thiên Tầm hỏi.
Anh lắc đầu, dụi dụi mắt, một lúc lâu vẫn không nói gì, như vẫn chưa tỉnh hẳn. Một lát sau mới hỏi, “Anh ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn hai tiếng rồi.” Cố Thiên Tầm ấn điện thoại xem giờ, “10h hơn rồi.”
Mộ Dạ Bạch ngoáy ngoáy đầu, ngồi thẳng dậy.
Cô cũng dậy theo, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô hỏi: “Hay anh ngủ thêm một lúc nữa đi?”
“Em nằm cùng anh chứ?”
Cô có chút khó xử, “Em phải đến bệnh viện. Thiên Hàn ở đó không tiện, có một mình nó ở đấy em không yên tâm.”
Mộ Dạ Bạch không bày tỏ thái độ, chỉ gật đầu, “Để anh đưa em đi. Nhưng mà, người em...”
“Không sao mà, nghỉ ngơi một lúc là đỡ nhiều rồi.” Cố Thiên Tầm chui ra khỏi chăn, bước xuống giường. “Em đi thay quần áo, anh chờ em một lát nhé.”
“Thiên Tầm.” Anh gọi cô lại. Cô chưa kịp quay đầu lại, anh đã chạy ra, ôm chầm lấy cô từ phía sau. Cả người cô lúc này sát chặt vào trước ngực anh, “Sao vậy anh?”
“Anh muốn ôm em thôi.”
Trong lòng cô bỗng trào dâng một niềm hạnh phúc khó tả. Cô hơi chớp chớp mắt, rồi quay người lại, ôm chặt lấy anh.
Trong bóng tối tĩnh mịch, hai người ôm chặt lấy nhau, như muốn trân trọng từng phút giây hạnh phúc này.
.........................
Mộ Dạ Bạch đưa Cố Thiên Tầm đến cửa bệnh viện, tìm chỗ đậu xe xong xuôi rồi đi cùng cô lên khu nội trú.
“Đến đây là được rồi.” Thiên Tầm đứng trước cửa thang máy, từ chối không để anh đưa mình lên trên nữa. Cô không muốn mẹ nhìn thấy anh. Tình hình của mẹ bây giờ không được ổn cho lắm, nếu biết hôm nay hai người họ lại ở bên nhau, chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn gấp nhiều lần.
Mộ Dạ Bạch cũng rất hiểu chuyện, không hề tỏ ý muốn tiễn cô lên bằng được, “Anh nhìn em đi lên là được.”
Cô chậm rãi bước vào thang máy. Trong bệnh viện, vào lúc này, cực kỳ yên tĩnh. Ánh đèn từ phía trên rọi xuống, hắt lên thân hình to lớn của anh. Hai người, một người đứng trong thang máy, một người đứng phía ngoài, đắm đuối nhìn nhau, hỗn độn đủ mọi cảm xúc vây quanh.
Cánh cửa thang máy đóng lại. Cô không còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa.
Cố Thiên Tầm buông thõng hai tay, cô mệt mỏi dựa vào thang máy. Nghĩ một lúc, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Mộ Dạ Bạch lúc này vẫn đứng ở ngoài thang máy, nhìn tấm bảng đèn LED nhảy số tầng. Điện thoại bỗng đổ chuông, anh lấy ra xem, rồi bỗng bật cười.
Thật ra, tin nhắn cô gửi rất đơn giản, chỉ có một câuL “Em cũng giống anh, mất ngủ.”
Lúc này anh mới yên tâm bước ra ngoài. Lên xe, lấy điện thoại mở phần tin nhắn đến, đọc lại tin nhắn vừa rồi.
Đắn đo một lúc, rồi anh trả lời: “Sau này nằm ngủ cùng anh nhé, giống hôm nay ấy.”
.........
Cố Thiên Tầm đứng bên ngoài phòng bệnh, đọc tin nhắn xong, cũng bật cười. Hai tiếng đồng hồ hôm nay nằm ôm nhau ngủ, như vụng trộm vậy. Sau này, liệu còn được như vậy không? Cô thật sự không dám chắc chắn.
“Chị.” Cố Thiên Hàn từ trong phòng bệnh đi ra, tiếng bánh xe lăn vang lên trong đêm.
Cố Thiên Tầm nhanh chóng cất điện thoại vào túi, không trả lời tin nhắn, “Mẹ đã tỉnh chưa?”
“Chưa, mẹ lại ngủ rồi.” Cố Thiên Hàn nhìn cô, “Cảnh Nam Kiêu vừa mới đi về xong.”
“Anh ta lại đến bệnh viện sao?” Cố Thiên Tầm ngạc nhiên, nghĩ một lúc lại thấy không lấy gì làm lạ. Gần đây anh ta và bác Cảnh giống nhau, gần như coi bệnh viện là nhà rồi.
Cố Thiên Hàn gật đầu, nghĩ một lát rồi nói: “Anh ấy cứ đợi chị mãi, em thấy anh ấy cứ thấp thỏm cầm điện thoại.”
Cố Thiên Tầm không trả lời, ngồi xuống ghế băng ngoài hàng lang, nghĩ vì sao mà bây giờ Cảnh Nam Kiêu lại khổ sở đến vậy.
Cố Thiên Hàn nhìn chị mình, ánh mắt tinh nghịch, “Chị em hóa ra lại là cao thủ như vậy, xem ra em không cần phải lo lắng gì rồi.”
Cô phì cười, hắng giọng rồi vỗ vai em trai, “Chị làm em phải lo lắng lúc nào chứ?”
“Vậy chị chọn ai?” Cố Thiên Hàn dò hỏi.
Cô thở dài, nhìn xuống đất. Trầm tư một lúc, rồi cô ngẩng lên nhìn vào mắt Cố Thiên Hàn, miễn cưỡng cười, “Chị muốn chọn người chị không được phép chọn.”
“Chị thích anh ấy sao? Xem ra anh ấy không tệ đâu.”
“Anh ấy rất tốt. Chỉ tiếc là...” Ánh mắt Cố Thiên Tầm nhìn vào đôi chân em trai mình, trong lòng như thắt lại. Sau đó, cô lại thở dài, lắc đầu, “Được rồi, thôi không nói chuyện này nữa, ở ngoài này lạnh, em vào trong đi.”
..................................
Mộ Dạ Bạch vừa khởi động xe, có một cuộc điện thoại gọi đến. Anh cứ nghĩ là Thiên Tầm, nhìn vào màn hình mới biết hóa ra là cuộc gọi từ số máy gia đình.
Nghĩ hôm nay sẽ không tránh khỏi một cuộc tranh luận nảy lửa, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, anh đeo tai nghe bluetooth lên.
Trong điện thoại là tiếng của người giúp việc, “Thiếu gia, Lão Phu Nhân gọi cậu về nhà gấp, có khách đến nhà.”
“Khách nào?”
“Là một vị tiểu thư họ Tần.”
Tần Tư Lam?
Mộ Dạ Bạch cau mày, nhớ đến mẹ, liền nói: “Tôi biết rồi, nói với Lão Phu Nhân, tôi sẽ về ngay. Mẹ tôi thế nào? Cảm xúc của bà nội ra sao?”
“Lão Phu Nhân có vẻ không được vui cho lắm, bây giờ đang thay quần áo ở trên lầu.”
“Được rồi.”
Ném chiếc tai nghe ra, Mộ Dạ Bạch tăng tốc, lông mày đang cau có. Tần Tư Lam lại định làm trò gì đâu? Khách sạn tốt không muốn ở, quay về nhà làm gì cơ chứ?
................
Vốn dĩ phải mất 20 phút đi xe, nhưng Mộ Dạ Bạch sốt ruột, nên 15 phút đã về tới nơi.
“Thiếu gia.” Người giúp việc chạy ra mở cửa, anh tức tốc bước vào, đưa bộ đồ vest trong tay cho người giúp việc, hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân vừa xuống, đang ngồi trong phòng khách với Tần tiểu thư.”
Mộ Dạ Bạch không chần chừ, nhanh chóng đi vào, thì thấy Tần Tư Lam và Lão Phu Nhân đang ngồi nói chuyện với nhau. Trước mặt Hạ Vân Thường, cô rất thận trọng, cẩn thận, không dám nói nhiều.
“Em đến đây làm gì?” Mộ Dạ Bạch đi đến bên cạnh mẹ, ngồi lên trên tay gác của sofa. Hai tay đặt lên vai mẹ như để bảo vệ mẹ, ánh mắt khó chịu dành cho Tần Tư Lam, rồi lại cúi xuống nhìn mẹ với ánh mắt lo lắng, rồi anh khẽ hỏi: “Mẹ vẫn ổn chứ?”
“Có con ở đây, mẹ ổn nhiều rồi.” Hạ Vân Thường vỗ vỗ vai con trai mình.
Sự tồn tại của Tần Tư Lam, như những mũi kim sắc nhọn, cũng giống như sự tồn tại của Cố Vân La vậy, lúc nào cũng đâm vào trái tim Hạ Vân Thường, vo ve bên tai bà.
Bà cảm thấy ngột ngạt, thở không ra hơi. Nhưng hôm nay có con trai ở bên cạnh, bà thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
“Cháu đến để gửi thiếp mời cho mọi người. Lần trước vì sự việc ngoài ý muốn xảy ra với đứa bé, nên cháu và Cảnh Nam Kiêu đã lùi kế hoạch, thời gian là giữa tháng này.” Tần Tư Lam gửi một tấm cho Lão Phu Nhân, rồi lấy thêm một tấm để cẩn thận trước mặt Hạ Vân Thường.
Hạ Vân Thường nhìn cô, mắt cô hơi chớp chớp, “Hy vọng... đến khi đó mọi người đều đi...”
Cô cũng giống với Cố Thiên Tầm, đều đã bị Hạ Vân Thường bạt tai. Vì thế, trước mặt Hạ Vân Thường, cô không dám có gì sơ suất.
Mộ Dạ Bạch đưa tay ra nhận lấy thiệp thay cho mẹ, mở thiệp ra rồi để trước mặt mẹ. Hạ Vân Thường nhìn lướt qua tấm ảnh trong thiệp mời, đóng thiệp lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn, không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà.
“Vậy là cháu xác định sẽ kết hôn với Cảnh Nam Kiêu?” Lão Phu Nhân lên tiếng.
“Vâng ạ, thưa bà. Bọn cháu đã quyết định rồi. Cháu rất yêu anh ấy!” Mấy chữ cuối, giọng của Tần Tư Lam kiên định lạ thường.
“Cháu rất yêu anh ta liệu có ích gì? Anh ta đối với cháu tấm lòng thế nào, cháu đã nhìn thấy chưa?” Lão Phu Nhân cũng gập thiếp lại, tay dựa vào thành ghế, ánh mắt thể hiện rõ quyền uy của một người chủ gia đình, “Việc tình cảm không thể miễn cưỡng được.”
“Bà à, không có gì miễn cưỡng cả! Anh ấy cam tâm tình nguyện lấy cháu mà!” Tần Tư Lam hơi luống cuống, “Trước đây khi cháu có thai, có thể mọi người sẽ nói bọn cháu lấy nhau vì trót có thai, còn bây giờ đứa con không còn nữa, anh ấy cũng vẫn đồng ý lấy cháu, điều này không chứng minh được tình cảm giữa chúng cháu sao?”
Mộ Dạ Bạch ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô.
“Nếu là có tình cảm thật, việc gửi thiệp mời quan trọng như thế, sao lại chỉ có một mình cháu đi?” Lão Phu Nhân nói: “Anh ta không coi chúng ta ra gì, hay là không coi cháu ra gì?”
Tần Tư Lam bị câu hỏi của Lão Phu Nhân làm khó, sắc mặt tái mét, một lúc sau mới cố gắng giải thích: “Bà à, hôm nay anh ấy bận quá, vì thế mới không đến được. Lần sau! Lần sau nhất định cháu sẽ đưa anh ấy đến xin lỗi bà.”
“Bận thật hay giả vờ bận?” Lần này, câu hỏi là của Hạ Vân Thường. Quả thật, đến Lão Phu Nhân cũng không ngờ rằng Hạ Vân Thường sẽ chủ động mở lời với Tần Tư Lam, Lão Phu Nhân hơi kinh ngạc. Tần Tư Lam cũng ngạc nhiên tột cùng.
Hạ Vân Thường đặt cốc trà xuống, ngước mắt lên, nhìn Tần Tư Lam, “Tôi thấy có vẻ như cậu ta giả vờ bận, lễ cưới lần này của hai người có diễn ra một cách thuận lợi được hay không, xem ra vẫn là một ẩn số!”
“Cô à, cô không tham gia lễ cưới cháu cũng không dám ý kiến gì, thế nhưng, cô nói không có căn cứ, như tạt gáo nước lạnh thế này cháu không chấp nhận được.”
“Tạt gáo nước lạnh sao? Sao tôi lại thế, người chồng tương lai của cô vẫn còn nặng tình với vợ cũ của anh ta lắm.” Hạ Vân Thường ôn tồn nói.
Ở bên, Mộ Dạ Bạch cau mày, anh nghĩ, không hiểu sao mẹ đột nhiên lại nhắc đến điều này --- Từ trước đến nay bà vẫn không để ý đến việc của Tần Tư Lam.
“Cô nói điều là có ý gì?”Tần Tư Lam bối rối, ngồi thẳng dậy.
“Hôm nay ở nhà hàng, thật trùng hợp tôi gặp chồng tương lai của cô và vợ cũ của anh ta đi ăn cùng nhau. Cử chỉ thân mật, ngôn từ ngọt ngào. Chồng tương lai của cô cứ dính sát vào người cô gái kia.”
“Mẹ, mẹ nhìn nhầm rồi.” Mộ Dạ Bạch lên tiếng.
“Nhìn nhầm sao? Con nói bọn họ không đi ăn cùng nhau sao? Lúc đi lên lầu, không phải bọn họ nắm tay nhau sao?”
“.........” Hạ Vân Thường hỏi như vậy, chắc chắn là đã nắm được kẽ hở. Mộ Dạ Bạch nhìn bà, không trả lời. Hạ Vân Thường nói tiếp: “Mẹ không hề nói suông, những việc này con và bà đều tận mắt nhìn thấy.”
Hai mắt Tần Tư Lam đỏ hoe, cô nhìn về Lão Phu Nhân, như hy vọng Lão Phu Nhân sẽ giúp nhận phủ nhận tất cả chuyện này.
Lão Phu Nhân gật đầu, “Bà thấy anh ta dành tình cảm cho Thiên Tầm nhiều hơn là cho cháu đấy.”
Nghe thấy câu này, lòng dạ Tần Tư Lam như lửa đốt, cô không thể ngồi thêm một phút nào. Cô muốn đi tìm Cảnh Nam Kiêu để hỏi cho ra nhẽ! Một giây cũng không chờ thêm được.
Cầm lấy túi xách, cô đứng dậy, nhanh chóng nói: “Bà à, cháu sẽ đến thăm bà sau.”
Quay người, bước đi ra ngoài, Lão Phu Nhân gọi người giúp việc tiễn cô ra về. Hạ Vân Thường đứng dậy, “Để con đi, dù sao chuyện cũng là con mở đầu.”
......................
Hạ Vân Thường đi cùng Tần Tư Lam ra ngoài biệt thự. Tần Tư Lam nói: “Cô yên tâm, lễ cưới này cho dù thế nào đi nữa cũng vẫn sẽ tổ chức! Không thể để cô coi là trò cười được.”
Hạ Vân Thường cười nói: “Câu chuyện của cô chưa đủ buồn cười sao? Không thể thiếu được điều này.”
“............” Tần Tư Lam nắm chặt lấy chiếc túi, không biết phải nói gì.
“Ngày trước, cô cướp chồng của cô ta, bây giờ đến lượt cô ta cướp lại, coi như là báo ứng.” Hạ Vân Thường nhìn cô, “Có điều, nếu thân phận như cô mà để thua một người có thân phận như cô ta, thì thật không còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên.”
Tần Tư Lam thấy trong lời bà nói có ẩn ý, “Cô ta là thân phận gì? Cô biết cô ấy sao?”
Hạ Vân Thường nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ gì, rồi ánh mắt bỗng sắc lạnh, “Ngày xưa Cố Vân La bị hãm hiếp, rồi mới sinh ra cô ta. Cô nói xem, cô ta là thân phận gì?”