Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 173: Chuẩn Bị Trước Khi Trở Về
"V
ưu Kỳ, gọi bạn của con ra ăn cơm."
Thừa dịp đang rửa tay, Bạch Lạc Nhân quay sang Vưu Kỳ hỏi thăm một câu, "Cha cậu đâu?"
"À, cha tôi đang đi công tác."
Bạch Lạc Nhân kì cọ bàn tay, sau đó cùng Vưu Kỳ đi ra ngoài.
Vưu mẹ làm một bàn lớn đầy đồ ăn, không hề giống để cho 3 người ăn, hơn nữa phân lượng mỗi món đều rất nhiều cũng rất đẹp mắt, khiến cho người ta nhìn nhỏ nước miếng. Vưu mẹ nở nụ cười đón tiếp Bạch Lạc Nhân ngồi xuống, ôn nhu nói: "Đến đây cũng đừng khách khí, muốn ăn cái gì tự mình gắp lấy, dì không biết con thích ăn cái gì, nên đành tùy tiện làm vài món."
Bạch Lạc Nhân cười nói, "Cháu không kén ăn đâu, cái gì cũng đều thích ăn."
"Dì nghe Vưu Kỳ kể, nó nói con đặc biệt có thể ăn, lượng cơm con ăn bằng cả nhà dì ăn trong một ngày."
Bạch Lạc Nhân liếc mắc trừng Vưu Kỳ, cậu không khen tôi thì thôi, lại còn nói xấu tôi?
Vưu Kỳ vui tươi hớn hở giúp Bạch Lạc Nhân gắp đồ ăn, Bạch Lạc Nhân không giỏi cùng trưởng bối nói chuyện phiếm, cho nên Vưu mẹ nói cái gì cậu liền nghe cái đấy, hỏi cái gì cậu liền đáp cái đó, căn bẳn sẽ không mở miệng chủ động đáp lại. Thể nhưng ở trong lòng cậu đắc biệt thích Vưu mẹ, thích dạng phụ nữ như bà, vẻ ngoài xinh đẹp, lại cực kì có tài năng, hơn nữa rất ôn nhu, mỗi lần bà mở miệng là có thể khiến lòng cậu ngập tràn một mảnh ấm áp.
Bạch Lạc Nhân ở trong lòng cực độ hâm mộ Vưu Kỳ.
"Nào, dì giúp con xới cơm." Vưu mẹ đứng lên.
Bạch Lạc Nhân giữ chặt lấy bát của mình, cười ngượng ngùng, " Đủ rồi ạ, cháu ăn no rồi."
"Ăn no rồi?" Vưu mẹ trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn qua, "Làm sao có thể? Vưu Kỳ của chúng ta đều nói qua, cháu ít nhất có thể ăn 5 bát cơm, bây giờ mới ăn có 3 bát! Làm sao mà no được!"
Vừa dứt lời, không nói thêm gì cầm lấy bát của Bạch Lạc Nhân, lại xới đầy một bát.
Bạch Lạc Nhân quả thật có chút no, mấy ngày trước không ăn cơm đầy đủ, khẩu vị cũng kém, lượng cơm ăn cũng nhỏ. Tuy nhiên lại ăn thêm một bát cũng không thành vấn đề, Vưu mẹ tây nghề quả thực rất tốt, có rất nhiều món Bạch Lạc Nhân chưa từng nếm qua, mỗi món gắp một chút, rất nhanh lại ăn xong bát cơm này.
"Nào, dì lại giúp con xới thêm." Vưu mẹ lại đứng lên.
Bạch Lạc Nhân lần này thực sự đã no rồi, lập tức cự tuyệt.
"Dì, con thực sự ăn không vô nữa."
Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu mẹ hiện lên vài tia thất vọng, "Có phải là không hợp khẩu vị của con không?"
"Không có." Bạch Lạc Nhân lập tức phủ định, "Thật sự ăn rất là ngon."
"Vậy sao con lại chỉ ăn có một chút như vậy?"
Bạch Lạc Nhân kêu khổ, "Con đã ăn rất nhiều rồi."
Vưu mẹ thở dài, buồn bã ỉu xìu ngồi xuống, chiếc đũa trong tay giơ lên, ở không trung lung lay vài cái, lại suy sụp buông xuống, "Con nếu như không ăn, dì cũng chả muốn ăn cơm."
Bạch Lạc Nhân đành nén một hơi, nói "Dì, hay là lại cho con thêm một bát."
Ánh mắt Vưu mẹ nhất thời sáng bừng lên, vui sướng cầm lấy bát của Bạch Lạc Nhân.
Bát cơm này, Bạch Lạc Nhân thực sự cố gắng nuốt xuống, gắp những món ngon nhất mà ăn, không thì sẽ rất thống khổ. Cậu cố ý ăn rất chậm, đợi cho hai người kia đều dừng đũa, mới đem một ngụm cuối cùng nuốt vào.
"Ăn no chưa?" Vưu mẹ hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng gật đầu, "No rồi, no rồi dì."
Cố sức đứng lên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng gắng gượng qua đi.
"Vậy chúng ta bổ dưa hấu ăn ăn tráng miệng." Vưu mẹ cười nói.
Bạch Lạc Nhân, "..."
Buổi tối, Vưu mẹ ngủ rất sớm, Bạch Lạc Nhân ở trong phòng Vưu Kỳ, không ngừng đi qua đi lại để tiêu cơm.
"Muốn uống một chút nước ấm không?" Vưu Kỳ hỏi.
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, "Bụng của tôi ngay cả một kẽ hở cũng không có."
"Có khoa trương như vậy sao?" Vưu Kỳ cười, "Tôi nhỡ rõ trước kia cậu ăn được rất tốt."
"Mấy ngày nay tôi ăn được rất kém." Bạch Lạc Nhân xoa xoa dạ dày.
"Nhớ Cố Hải phải không?" Trong giọng nói Vưu Kỳ lộ ra một chút chua xót.
Tay Bạch Lạc Nhân dừng lại một lát, thản nhiên đáp lại một câu, "Tôi nhớ cậu ta làm gì?"
Tuy rằng biết những lời này của Bạch Lạc Nhân không đáng tin, nhưng nghe được đáp án này vẫn khiến trong lòng Vưu Kỳ cảm thấy vui sướng.
"Lại đây, tôi giúp cậu xuôi bụng." Vưu Kỳ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, tiếp đón Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân ngồi xuống bên cạnh Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ đem bàn tay để lên ngực Bạch Lạc Nhân, từ trên xuống dưới chậm dãi nhẹ xuôi, cơ thịt của Bạch Lạc Nhân rất co dãn, dù cho ăn nhiều như vậy, bụng vẫn rất chặt rất cứng, không có một tí mỡ thừa nào.
Bạch Lạc Nhân từ từ nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ tới Cố Hải, bình thường thời điểm cậu ăn nhiều hoặc dạ dày khó chịu, đều là Cố Hải giúp cậu xuôi bụng, lực đạo tuy lớn lại rất cân đối, trong thoáng chốc dạ dày sẽ thoải mái rất nhiều...
Vưu Kỳ đang nhẹ nhàng xuôi rất tốt, đột nhiên Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay cậu ta.
" Để tôi tự làm tiếp, Cố Hải."
Biểu tình Vưu Kỳ cứng đờ, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: " Vậu vừa gọi tôi là cái gì? "
Bạch Lạc Nhân vô cùng xấu hổ, " Nói nhầm, nói nhầm..."
" Còn nói không nhớ cậu ta? " Mặt Vưu Kỳ đều đã nghẹn tái rồi.
Dạ dày của Bạch Lạc Nhân đột nhiên liền tốt, vươn ra một cánh tay ôm lấy cổ Vưu Kỳ, biểu tình hi hi ha ha cho qua chuyện, chỉ vào Guitar ở goc tường hỏi: " Nó là của cậu sao?"
Vưu Kỳ âm thầm nghiến răng, cậu muốn rời đi lực chú ý của tôi, cũng không cần phải làm rõ ràng như vậy chứ?... Thật không uổng phí mỗi ngày đều ngủ cùng một ổ chăn, ngay cả tính tình, cũng bắt đầu giống nhau đến tùy tiện!
" Đàn cho tôi nghe một đoạn đi. "Bạch Lạc Nhân tiếp tục da mặt dày mà yêu cầu.
Vưu Kỳ mang theo khuôn mặt đen ngòm, đi lên lấy Guitar cầm lại đây.
Nửa đêm, Vưu Kỳ vẫn tỉnh, Bạch Lạc Nhân cũng vừa mới ngủ. Vưu Kỳ cứ chờ như vậy, rốt cuộc, đợi đến khi Bạch Lạc Nhân lăn qua ôm chặt lấy mình như con lười dính vào đại thụ. Vưu Kỳ cười cười tự giễu, rất tốt, thói quen mà người ta tân tân khổ khổ bồi dưỡng ra, lại để cho mình được hưởng lợi.
Cố Hải, mi tốt nhất là đừng có trở lại!
Một tuần trôi qua, Cố Hải rốt cuộc chiếm được lệnh đặc xá.
Trên cơ bản việc của Cố Dương đã xử lý xong, tài liệu liên quan đều đã sửa sang lại toàn bộ, giao hết cho trợ lý. Người nên gặp cũng đã gặp, nhiệm vụ cơ bản cần hoàn thành cũng đã hoàn thành, còn lại cũng chỉ biết nghe theo số trời.
An toàn vượt qua hôm nay, Cố Hải tính toàn đi ra ngoài.
" Em có thế ra ngoài một chút không? Từ khi đến chỗ anh, em đều không có được một lần dạo phố." Cố Hải nói.
Cố Dương tâm tình khó mà trời quang mây tạnh như hôm nay, nhìn thấy biểu tình tội nghiệp của Cố Hải, lúc này mới nhả ra một câu, " Đừng nên đi quá xa,nhớ hạ thấp ngôn ngữ cử chỉ, nếu như cậu cảm giác có người theo dõi, phải nhanh chóng gọi điện thoại cho anh."
" Anh cũng không khỏi quá cẩn thận đi? " Mắt Cố Hải lộ ra vẻ khinh thường.
Cố Dương ném cho Cố Hải một tấm thẻ, " Muốn mua cái gì thì dùng cái thẻ này."
Cố Hải kéo lên khóe miệng, " Chỉ có anh hiểu em."
Cố Dương hất hất cằm, " Đi sớm về sớm."
Kết quả, Cố Hải vừa đi liền không thấy, 9 giờ tối cũng chưa trở về. Cố Dương có chút ngồi không yên, nhìn đi nhìn lại đồng hồ, Cố Hải đi ra ngoài đã 10 giờ, đáng lẽ phải sớm trở về rồi, chẳng lẽ...
Nghĩ đến một loại khả năng, Cố Dương nhảy mạnh từ sô pha lên, nhanh chóng chạy ra cửa đi giầy.
Thế nhưng, giày còn chưa đi, cửa lại bị mở ra.
Động tác của Cố Dương trong nháy mắt ngừng trệ.
Người nào đó đang đẩy hai xe mua sắm đi vào, trên xe là đủ loại thùng, hộp lớn nhỏ, chất đống còn cao hơn một người.
" Cậu đừng có nói cho anh biết, cậu đi ra ngoài lâu như vậy, chính là để đi mua những thứ này?"
Cố Hải một bên lấy xuống đồ vật, một bên trả lời: " Đúng vậy, mệt chết em."
" Không phải anh đã nói cậu phải trở về sớm một chút sao? " Mặt Cố Dương âm trầm giận dữ mắng một tiếng.
Cố Hải đúng lý hợp tình trả lời, " Về sớm thì em không mua được hết!"
" Cậu mua nhiều thứ như vậy để làm gì? Anh không phải đã nói cậu phải hạ thấp bản thân xuống sao? Cậu nếu muốn mang về nhiều như vậy, người ở trên sân bay đều sẽ chú ý tới chúng ta! "
" E mặc kệ, đây đều là lễ vật, em phải mang về toàn bộ!"
" Không thể. " Cố Dương hai mắt bắn ra tia lãnh liệt, " Chúng ta trốn trốn tránh tránh nửa tháng rốt cuộc là vì cái gì? Không phải là vì ngày mai thuận lợi xuất phát sao!! Cậu mang theo nhiều thứ vướng chân vướng tay như vậy,chẳng phải là lại phải làm thủ tục vận chuyển, cậu còn ngại hai ta chưa đủ phiền sao? Nhất định phải bị ngăn lại ở sân bay cậu mới cam tâm sao?"
Cố Hải tạm ngừng động tác trong tay, biểu tình bất đắc dĩ nhìn Cố Dương, " Em nói này, anh có phải dạo này bận đến tối mặt tối mũi, bị ép thành ra bệnh thần kinh? Em nghĩ mang cho Nhân tử nhà chúng ta mấy thứ tốt chả lẽ không được sao? Em mang về đều là những thứ hợp pháp, bọn họ dựa vào cái gì mà ngăn em lại?"
Cố Dương rốt cuộc nhìn ra, tiểu gia hỏa Cố Hải này đã triệt để tẩu hỏa nhập ma rồi.
" Được rồi, anh cũng không cùng cậu nói nhiều, chỉ nói với cậu một câu, những thứ này đều không thể mang theo, tất cả đều để lại đây! "
Cố Hải vẫn giữ vững lập trường, " Em nhất định phải mang."
Tranh chấp gần nửa giờ, Cố Dương rốt cuộc cũng lui một bước.
" Mang theo cũng có thế, chọn một hai món, nhiều thứ như vậy đều mang đi, không thực tế."
Cố Hải lắc lắc cái đầu ngoan cố như ngưu của mình, " Nếu em đã mua, tất cả đều phải đem theo, một món cũng không để lại!"
Trong không khí truyền ra thanh âm siết chặt nấm đấm,hai mắt Cố Dương tinh hồng, khớp hàm cắn chặt, đi lên từng bước nặng nề, bộ dạng như muốn chém giết mấy thứ trong tay Cố Hải.
" Anh dám động cứ động thử xem! " Cố Hải giống như một con sư tử hoang dã điên cuồng gào lên, " Nếu anh dám lấy đi một món, em sẽ lập tức gọi điện cho cảnh sát, khiến cho bọn họ lại đây bắt người! "
Cố Dương, "... "