Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 173:: Luận Mã
T
rong lòng Trần Tiểu Cửu không khỏi cười khổ, cô nàng này, nhanh như vậy đã bắt đầu tra tấn hắn, thật đúng là bụng dạ hẹp hòi, trừng mắt phải đáp lại ngay lời xưng hô.
Ăn sáng xong, rửa mặt, chải đầu, đứng trước gương trang điểm chút, liền có tự tin đi gặp Nhị tiểu thư.
Bình Nhi lại lo lắng chạy tới giục, Nhị tiểu thư đang ở sân sau chờ hắn.
Hắn theo Bình Nhi đang đi phía trước, đến chỗ bãi cỏ, nhìn thấy Nhị tiểu thư ngồi trên một cái xích đu, khẽ đưa đẩy, giường như rất thích ý.
- Nhị tiểu thư, ta đến muộn rồi.
Trần Tiểu Cửu nịnh nọt nói, đôi mắt lén lút liếc nhìn dung nhan tuyệt thế của Nhị tiểu thư, trong lòng khẽ run rẩy.
Nhị tiểu thư hôm nay mặc một chiếc váy dài bó sát người màu đen, phía dưới kết hợp với chiếc quần màu đen bóng, trang sức tinh mỹ, búi tóc cao, toàn cơ thể lộ ra vẻ quý phái. Khuôn mặt lãnh diễm, miệng hơi vểnh, hết sức cao ngạo. Làn da ở cổ trắng như tuyết tương ứng với bộ quần áo đen, càng hiện rõ vẻ thanh lịch của Nhị tiểu thư.
Nàng khép hờ đôi mắt, tận hưởng ánh nắng của buổi sớm mai, nghe thấy tiếng của đại dâm tặc, ngực lại phập phồng, nói:
- Sao giờ mới đến? Chậm chạp như vậy, còn ra thể thống gì?
Trần Tiểu Cửu không để ý uy phong của Nhị tiểu thư, thấy ánh mắt nàng ảm đạm, chứa nhiều những tia máu trong đó, nhìn quanh, hiểu ngay nguyên nhân, cũng là nghĩ tới đêm qua với hắn, vội vàng nói thẳng:
- Nhị tiểu thư, đêm qua nàng không ngủ ngon sao? Lẽ nào có việc gì vui à? Sức khỏe quan trọng, Chu gia còn cần dựa vào nàng để chủ trì đại sự.
Nhị tiểu thư thấy hắn giả ngây giả ngốc biết còn cố hỏi, chế giễu nàng, trong lòng tức giận vô cùng. Thấy nụ cười quỷ dị của hắn, hung hăng lườm hắn một cái, còn chưa nói chuyện, cánh tay ngọc ngà phất lên, một người phu xe bên cạnh hiểu ý, đứng dậy đi xa.
Trong chốc lát, từ trong lán dắt ra một con ngựa, Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn, vui mừng quá đỗi, trong lòng cảm thán, thật là một con ngựa tốt.
Đi tới gần đó, con ngựa đột nhiên giơ chân lên, hí một tiếng dài, vang vọng khắp nơi. Sợ đến mức ngươi chăn ngựa kia cũng giật mình sợ hãi, chạy thục mạng.
Rất nhiều gia đinh của Chu gia nghe thấy tiếng ngựa hí vội vàng chạy tới xem, hai đóa kỳ ba Đan Nhi và Song Nhi cũng nghe thấy chạy tới, Khổng Nghi Tần và Hàn Mặc Tuân nhàn nhã không có việc gì làm cũng đến xem, khi Hàn Mặc Tuân thấy Trần Tiểu Cửu cũng ở bên cạnh, trong lòng oán giận bốc lên.
Nhị tiểu thư thấy Trần Tiểu Cửu lộ ra sự vui sướng, chớp mắt, cố tình ở trước mặt mọi người làm hắn mất mặt, khinh thường nói:
- Ngươi từng nói ngươi tam giáo cửu lưu, thông thạo mọi thứ, hừ…ngươi cũng biết lai lịch của con ngựa này sao?
Cô nàng này quả là không có ý tốt với mình, trước mặt bao nhiêu người như vậy, muốn làm khó mình, một khi đã như vậy, ta sẽ làm thỏa mãn tâm ý của cô, khiến cô vui thích một thể.
Hắn giả bộ lờ mờ khó hiểu, sợ hãi nói:
- Nô tài Tiểu Cửu, cũng không biết.
- Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, về sau ngàn vạn lần chớ có mạnh miệng, cũng không sợ gẫy đầu lưỡi.
Nhị tiểu thư nhìn Trần Tiểu Cửu với vẻ yên đầu đạp não, trong lòng thấy rất thoải mái.
Hàn Mặc Tuân đột nhiên há mồm nói:
- Nhị tiểu thư nói rất đúng, biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, tự cao tự đại, thật không phải việc quân tử nên làm.
Ông ta lòng dạ hẹp hòi, thấy Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, không kìm nổi liền chế giễu, lớn tiếng phụ họa thêm.
Lời của Hàn Mặc Tuân vừa nói ra, khiến mọi người cười lớn. Nhị tiểu thư không bận tâm, liếc mắt với Hàn Mặc Tuân một cái, không biết là giận hay vui.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu thấy tức giận, thằng nhãi ngươi không biết trời cao đất dày, ta lấy lòng Nhị tiểu thư một chút, thằng nhãi ngươi cũng đến chặn ngang, đụng chạm vào vảy của ta, được lắm.
Hắn vẻ mặt chân thành nói:
- Nhị tiểu thư dạy dỗ rất phải.
Thấy nàng vì chuyện này mà vui vẻ ra mặt, trong lòng lắc đầu không ngừng, nàng chung quy cũng chỉ là tâm tính của phụ nữ, không làm được việc lớn.
Khi mọi người đang châu đầu ghé tai vào, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Mặc Tử đang ra vẻ đạo mạn nói:
- Hàn đại gia kiến thức sâu rộng, nổi danh ngàn dặm, một đời đại gia, về lai lịch của con ngựa này, liệu có thể cho mọi người biết được kiến thực rộng rãi của Hàn Đại gia không?
Mọi người nghe được lời ấy, ai nấy đều vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Hàn Mặc Tuân, nghe sự hiểu biết của ông ta.
Hàn Mặc Tuân căn bản không biết lai lịch của con ngựa này, chỉ là bắt chó đi cày, nói ra lời ác khí, không ngờ Trần Tiểu Cửu lại hỏi như vậy, mặt đỏ bừng lên, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ, giống như một con khỉ ăn vụng phải quả đào thối.
Trần Tiểu Cửu kì dị cười nói:
- Sao cơ, Hàn đại gia không biết à? Ngài một đời đại gia, kiến thức bác học, không ngờ ngay cả một việc nhỏ vậy cũng không biết, thì có khác gì so với Trần Tiểu Cửu tôi đây? Ngài lại có thể được mang danh đại gia? Theo tôi thấy, cái danh đại gia này của ngài, sau này đừng có nhắc tới nữa.
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, không ngờ Trần Tiểu Cửu to gan lớn mật vậy, dám chế ngạo Hàn Mặc Tuân, trong lúc nhất thời, lại châu đầu ghé tai, xôn xao bàn tán.
Khổng Nghi Tần đối với hành vi của Hàn Mặc Tuân có chút trơ tráo, ngươi tự tìm đắng nuốt cay, trách ai được chứ?
Nhị tiểu thư trợn đôi mắt đẹp lên, đối với sự gan dạ sáng suốt của Trần Tiểu Cửu có chút kinh ngạc, tên dâm tặc này, ta quả nhiên đã coi thường ngươi rồi.
Song Nhi thản nhiên cười, sự tín nhiệm của nàng đối với Trần Tiểu Cửu có chút khó hiểu, trong trái tim thuần khiết của nàng, cho rằng tiểu tình lang hắn không gì là không làm được, không chỗ nào không thông. Bước lên phía trước, quan tâm nói:
- Cửu ca, huynh thử nói một chút về lai lịch của con ngựa này đi, nếu nói không đúng, thì xin Nhị tiểu thư chỉ giáo, để mọi người cùng được mở rộng tầm mắt.
Trần Tiểu Cửu nhìn ánh mắt kỳ vọng của Song Nhi, sớm đã đặt việc lấy lòng Nhị tiểu thư ở phía sau, khó xử nói:
- Nếu đã như vậy, ta đánh liều thử nói một chút, chỗ nào không đúng, xin Nhị tiểu thư chỉ giáo nhiều hơn.
Con mắt Nhị tiểu thư sáng lên, kinh ngạc nhìn vẻ mặt tà ác của Trần Tiểu Cửu, hoàn toàn không tin hắn có thể hiểu về lai lịch của con ngựa này.
Trần Tiểu Cửu lại cợt nhả đi tới trước mắt Hàn Mặc Tuân, vờ vịt nói:
- Cũng xin Hàn đại gia chỉ giáo thêm.
Hàn Mặc Tuân căn bản không tin hắn sẽ biết con ngựa này, hừ lạnh một tiếng, thầm mắng hắn tự cao tự đại. Mấy tên gia đinh này cổ quá dài, đợi nghe lời khuyên của tên gia đinh này.
Trần Tiểu Cửu có chút tự tin lắc đầu, đi hai vòng quanh con ngựa nói:
- Con ngựa này toàn thân màu đen, một màu đen phát sáng, duy chi có vó ngựa trắng như tuyết, lưng dài, thắt lưng thẳng, gân tứ chi khỏe mạnh, cường tráng hữu lực, từ móng tới lưng, cao tám thước, tiếng hí rít gào, như bay lên không trung hay xuống biển lớn.
Con ngựa này dường như nghe hiểu lời nói của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên hí lên một tiếng, móng trước bay lên không, rất có uy vũ, hô ứng cùng Trần Tiểu Cửu.
Mọi người kinh ngạc, nghe tiếng hí vang vọng trời đất của nó, giật mình lùi lại phía sau.
Trần Tiểu Cửu tán thưởng vô cùng, nói:
- Nếu ta không đoán nhầm, con ngựa này đến từ Vân Sở, thuộc khúc sông Mã Hệ, giống hiếm thấy, có thể nói là quý báu, gọi là " Đá vân ô nhã" cũng phải.
- Nhị tiểu thư, ta nói đúng chứ?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nhìn chằm chằm vào dung nhan trắng ngần của nàng, tự tin nói.
Mọi người nghe hắn nói rất rõ ràng, lại nhìn về phía con tuấn mã, đều gật đầu đồng ý.
Trong lòng Nhị tiểu thư kinh ngạc, ai có thể ngờ tên gia đinh này vẻ mặt đáng khinh, hành vi quỷ quái, không ngờ lại có kiến thức thế, tam giáo cửu lưu, đều thông thạo. Lại nghĩ đến tên tiểu tử này vừa rồi rõ ràng còn không nể mặt mình, rõ ràng biết, mà không nói, con nha đầu Song Nhi này vừa hỏi, ngươi liền biết nói luôn, thật không coi ta ra gì.
Nàng vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Song Nhi, trong lòng lại tính kế nói:
- Coi như tiểu tử ngươi nói đúng, nhưng ngươi có biết con ngựa này sử dụng làm gì không? Có ưu thế gì?
Trần Tiểu Cửu lại không trả lời, quay đầu nhìn về phía Hàn Mặc Tuân, ngoài mặt cười nhưng trong không cười nói:
- Hằn Mặc Tuân, huynh biết con ngựa này có ưu thế gì không? Dùng để làm gì?
Hắn tức giận trước sự kiêu ngạo của Hàn Mặc Tuân, không ngờ ngay cả hai chữ "đại gia" cũng không nói.
- Nhị tiểu thư là hỏi thằng nhãi ngươi, liên quan gì tới ta?
Hàn Mặc Tuân nghe Trần Tiểu Cửu gọi thẳng tên, trong lòng tức giận, da đầu nóng lên, miệng cọp gan thỏ nói.
Ánh mắt Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị, đằng đằng sát khí nói:
- Hàn Mặc Tuân, huynh đừng vội quỷ biện, vừa rồi huynh còn nói rất hay mà, biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết. Bây giờ ta chỉ hỏi huynh, huynh rốt cuộc là biết hay không biết?
Nha hoàn lớn nhỏ, nô bộc, quản gia của Chu gia mấy chục người đứng giữa sân, đều nín thở mắt trân trối, nhìn Hàn Mặc Tuân, muốn nghe một chút phản ứng của vị "đại gia" này thế nào.
Nhị tiểu thư hứng thú tăng lên, đôi mắt đẹp ngước lên, chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu rất lâu, trong mắt có sự ngạc nhiên không nói lên lời. Bỗng nhiên lại đứng dậy lượn qua lượn lại trước mặt Hàn Mặc Tuân nói:
- Hàn đại gia, ngươi bình điểm một chút, để tên tiểu bối này biết được kiến thức trong bụng ngươi, để tránh hắn coi ngươi không ra gì, coi thường ngươi.
Hàn Mặc Tuân thấy mọi người vây thành một vòng tròn nhỏ, ngẩng cổ nhìn mình, trong mắt tràn đầy sự tò mò và hy vọng, Ông ta thấp thỏm lo âu, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh chạy theo sống lưng, ướt đẫm nội y. Ông ta muốn trả lời lung tung, lại sợ mọi người châm biếm, trầm mặc một lúc lâu sau, bất đắc dĩ nói:
- Ta thật không biết.
Nói xong, vẻ mặt có chút khó nói, thầm tự trách mình không nên trêu trọc vào tên sát tinh này.
Mọi người nhìn Hàn Mặc Tuân không ngờ nói không biết, trong lòng kinh ngạc vô cùng, chỉ chỏ ông ta, trong lời nói có chút khinh thường.
- Nếu Hàn Mặc Tuân không biết, Tiểu Cửu bất tài, muốn thử nói xem.
Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu ưỡn ngực, phong thái nghiêm nghị nói:
- Ô nhã một bước, chí ở ngàn dặm, ra trận giết địch, vạn cốt phơi sương.
Đọc đến đây, lững thững vài bước, vẻ mặt thâm trầm, đi mấy vòng quanh con ngựa nói:
- Nghe đồn có trại ngựa Ô Chuy, sau khi rống lên khẳng khái, tiễn đầy người bay đi, không biết bay đi bảo vệ cho thi thể của ai?
Mọi người nghe xong, châu đầu ghé tai, trong chốc lát, cảm thán sự trung thành của con ngựa này, cũng ngạc nhiên về sự đa tài bác học của Trần Tiểu Cửu, không hổ là giáo viên của đại thiếu gia.
Trần Tiểu Cửu cười, xoay người tới chỗ Hàn Mặc Tuân, nhỏ giọng nói:
- Hàn Mặc Tuân, huynh thật là tiện nhân đệ nhất thiên hạ.