T
rữ San ôm cổ Duệ Húc, thổi khí nóng vào cổ hắn, một cô gái xinh đẹp, chưa nói tới kĩ năng, nếu như một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông mình, sự quyến rũ của cô sẽ lớn hơn. Một người như Tô Lạc cũng có thể tới phòng thiết kế, nói gì tới cô. “Em muốn tham dự cuộc thi thiết kế của công ty?” Ngón tay Duệ Húc nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dài của cô, vô tình hàng lông mày khẽ nhíu lại dường như suy nghĩ gì đó. “Vâng,” Trữ San không phát hiện sự khác thường của hắn, vẫn tựa vào lồng ngực hắn, cảm giác này thật tốt, nếu như không có người kia tồn tại, cuộc sống của cô tốt hơn giờ nhiều. Duệ Húc có chút trầm mặc, trước kia với bất cứ yêu cầu gì của cô hắn đều đồng ý mà bây giờ lại bắt đầu suy nghĩ, do dự, nhận thấy điều này khiến lòng Trữ San cực kì không thoải mái, dường như từ khi gặp người phụ nữ đó hắn đã khác rồi. Sắc mặt cô u ám, nhưng rất nhanh khóe miệng cong lên mỉm cười xinh đẹp, ngón tay đặt trên ngực Duệ Húc, “Làm sao vậy, Húc, anh sợ em sẽ hơn cô ấy ở mọi mặt, sợ cô ấy thua sao?” Cô cố ý nói như vậy, mà người cô nói đến, hai người đều biết là ai. Tay Duệ Húc hơi dùng sức nắm lấy tóc cô, “Nếu em muốn thì cứ làm như vậy đi,” sắc mặt hắn lộ ra chút căng thẳng, hắn không thể phủ nhận, thực sự vừa rồi hắn đã nghĩ tới cô gái ấy. Điều này khá rõ ràng, Trữ San sẽ ứng phí với cô ấy. Nhưng từ đầu tới cuối mọi thứ của hắn đều giành cho cô gái trong lòng hắn, còn Tô Lạc chỉ là một quân cờ của hắn, hiện tại quân cờ đó có cũng như không, cho nên, hắn sẽ không đau lòng, cũng sẽ không để ý đến. Chỉ cần người hắn yêu thích là được. “Húc, em yêu anh…” Trữ San chủ động hôn lên môi hắn, cười hạnh phúc, một câu cô yêu hắn lại khiến hắn khẽ mím môi lại, dường như câu kia hắn đã nghe quá nhiều rồi, đã không còn cảm giác động tâm, cũng không cảm giác đau lòng, thậm chí một chút buồn cũng không có. Nhưng với bản năng của một người đàn ông, thân thể hắn vẫn thích sự nhiệt tình của cô. Ngày thứ hai sau một đêm hai người dây dưa với nhau rồi không coi ai ra gì ngang nhiên đi tới tập đoàn Húc Nhật, thân phận của Trữ San rất đặc biệt, một người phụ nữ có chồng, hiện tại lại thân mật với một người đàn ông khác như vậy, khó tránh được lời ra tiếng vào, vì Duệ Húc trước mặt người khác luôn giữ khoảng cách với cô nên cũng không có ai nói quá đáng. Phịch một tiếng, cánh cửa phòng của hắn bị đá ra, Duệ Húc ngẩng đầu lên, ném chiếc bút trong tay xuống. “Vệ Thần, nếu lần sau cậu còn như vậy, sẽ không cần tới đây nữa đâu.” Vệ Thần đi nhanh tới, một chút ý tứ vui đùa cũng không có. “Húc, anh đang làm cái quỷ gì vậy, anh điều Trữ San tới phòng thiết kế, anh muốn vợ anh bị ăn tươi nuốt sống sao?” Vệ Thần chống hai tay lên bàn làm việc của hắn, trừng mắt nhìn hắn. “Anh đưa Tô Lạc tới tầng mười ba, tôi có thể hiểu, dù sao, anh cần vụng trộm yêu đương, nhưng anh đưa tình nhân của mình tới cùng một chỗ với vợ anh, có phải quá đáng hay không?” “Chú ý cái miệng của cậu, Vệ Thần,” Ánh mắt Duệ Húc tối sầm lại, không khí trong văn phòng nháy mắt bị ép xuống. Vệ Thần vẫn trừng mắt nhìn Duệ Húc, có thể nói hiện tại hắn coi Duệ Húc không ra gì, “Húc, Trữ San là người như thế nào chẳng lẽ anh không biết? Cái gì cô ta muốn, từ trước tới nay đều không từ một thủ đoạn nào để giành lấy, tôi không biết anh thích cô ấy ở điểm nào, nhưng anh đừng có quên, cô ấy đã kết hôn, anh cũng đã kết hôn, hiện tại vợ anh là Tô Lạc, cô ấy mới là người vợ hợp pháp của anh.” Vệ Thần có gắng kìm nén tức giận, những gì cần khuyên hắn đã nói. Hắn không tin, Duệ Húc không biết Trữ San là loại người gì, nếu để Tô Lạc cùng một chỗ với Trữ San, vĩnh viễn cô ấy không thể xoay người. “Chỉ cần li hôn,” Duệ Húc thản nhiên cầm điếu thuốc lên, cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ rằng một người như Tô Lạc có thể trói chặt hắn, hắn là Lê Duệ Húc, hắn vĩnh viễn là chúa tể. “Húc, làm sao anh có thể nói như vậy, anh coi hôn nhân là cái gì? Là anh muốn kết hôn liền kết hôn, muốn li hôn liền li hôn sao?” Vệ Thần như kêu lên, người đàn ông này, đến tột cùng hắn có biết hắn đang làm cái gì không, Tô Lạc là một cô gái tốt như vậy, hắn lại không cần, lại cần một người phụ nữ nhiều mặt như Trữ San. Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì vậy? “Vệ Thần, hình như đây là chuyện của tôi.” Duệ Húc lãnh đạm nói, làn khói mờ ảo, khiến sắc mặt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách. Không ai biết, hiện tại hắn muốn làm gì, cho dù là người lớn lên từ nhỏ với hắn – Vệ Thần. “Được… Chuyện nhà của anh, chuyện nhà của anh, tôi đã nhiều chuyện rồi, anh cảm thấy tôi phiền phức có phải không?” Vệ Thần lấy tay hung hăng bới tóc mình, tốt lắm, chuyện của hắn, sau này Vệ Thần sẽ không bao giờ xen vào nữa. Hắn thật muốn nhìn Duệ Húc sau này sẽ khóc lóc như thế nào. Thật sự là hết hi vọng. Vệ Thần đặt tài liệu trong tay xuống, nhanh chóng rời đi, chân hắn dùng sức dẫm mạnh lên nền nhà, dường như muốn tạo thành mấy cái hố trên nền nhà vậy. Cánh cửa phòng lại một lần nữa bị đập mạnh, Duệ Húc vẫn hút thuốc, một điếu lại một điếu, hắn đã quên lời cảnh cáo của bác sĩ, sức khỏe hắn không hợp để hút thuốc, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn hút thuốc, để làm tê liệt những cảm xúc khác lạ của hắn. Hối hận sao? Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh sáng chiếu qua nửa tối nửa sáng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vẫn là câu nói kia, cho tới bây giờ Lê Duệ Húc đều không biết hối hận, trước kia như thế, sau này cũng vậy. Tầng mười ba, tất cả mọi người đều ngước nhìn cô gái cao gầy đang đi tới trước mặt, đôi chân dài trắng mịn, cơ thể cân đối, chẳng trách lại có thể trở thành người mẫu đắt giá nhất của tập đoàn Húc Nhật, chẳng trách giá trị con người lại cao đến vậy, gương mặt như vậy, thân hình như thế lại thêm sự thông minh, đúng là người trong mộng của mọi đàn ông, có mấy ai kháng cự được sức hút của cô. Mọi người lại nhìn nhìn cô gái đang ngồi trong góc, một người hết sức bình thường, một người lại quá chói lọi, không thể so sánh, đúng ra là không thể so sánh được. Tô Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Trữ San, cô cúi đầu xuống, nắm chặt chiếc bút trong tay. Tầng mười ba quả nhiên đã thành một nơi chưa chuyện thị phi, mọi người đều không nói ra nhưng vẫn ngấm ngầm đưa chuyện với nhau.